Chương 119.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng vẻ của Trần Thiên thật sự làm cho người ta rất muốn đánh hắn nhưng lại không thể, bởi vì trong tay hắn nắm giữ nhược điểm của bọn họ, mặc dù Vương Nhất Bác tin tưởng ông xã có đủ năng lực giải quyết chuyện này, nhưng sẽ rất phiền phức, có đường tắt để đi tốt hơn.

"Trần Thiên, anh cho rằng tôi sợ anh sao? Có bản lĩnh anh liền báo cảnh sát bắt tôi đi, hừ. . . . . . Hôm nay tôi dám đến nơi này liền dự liệu được hậu quả." Tròng mắt sắc bén của Tiêu Chiến hướng thẳng đến Trần Thiên đang nằm trên đất, khóe miệng nâng lên mỉm cười tàn nhẫn, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đừng tưởng rằng hắn ngồi không, ý đồ của tên Trần Thiên này rõ ràng như vậy, cho dù kẻ ngu cũng nhìn ra được, huống chi là Tiêu Chiến anh - một âm mưu gia chân chính, am hiểu nhất chính là tâm kế, tên tiểu tử hao tốn nhiều công phu như vậy là vì đưa bảo bối của Tiêu Chiến anh tới đây, không biết nói Trần Thiên ngu ngốc hay là lá gan quá lớn.

"Mặc dù Tổng giám đốc Tiêu không sợ, nhưng dường như có người rất sợ." Trần Thiên làm bộ như không sao cả cười hì hì, nháy mắt một cái cũng không nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ của Vương Nhất Bác trong lòng đã sớm thương tiếc, lo lắng trong mắt giai nhân không chút nào che giấu, hắn không muốn điều đó, trong lòng tự nói với mình cậu quan tâm Tiêu Chiến như vậy, hoàn toàn bởi vì người đó là chồng của cậu, đợi đến lúc mình đem cậu đoạt lại, trong mắt cậu, trong lòng cậu chỉ biết có một mình Trần Thiên hắn, hắn bảo đảm!

Tiêu Chiến nghe vậy, mắt nhìn về thiếu niên trong ngực, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cậu toàn là lo lắng và tự trách. Anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cậu, không tiếng động an ủi, cười ha hả nói: "Làm phiền thị trưởng Trần quan tâm, thị trưởng Trần có thời gian quan tâm người khác không bằng hảo hảo quan tâm mình một chút, nếu về sau cả đời tàn thì làm thế nào, đả thương tấm lòng của những người ngưỡng mộ thị trưởng Trần sẽ không tốt lắm.", Anh không thể không nói cái tên Trần Thiên này là một cái đèn dầu đã cạn, nếu không tâm kế sẽ không lớn như vậy, bày ra một đống hỗn độn, chỉ là trong đống hỗn độn đó có Tiêu Chiến anh thì đừng nghĩ đến thành công, sử dụng phép khích tướng cũng vô ích.

"Ha ha! Tôi chỉ nhắc nhở Tổng giám đốc Tiêu mà thôi, hôm nay các người ra khỏi cái cửa này, tôi không dám cam đoan tin tức ‘ Tổng giám đốc Tiêu đêm khuya xông vào nhà dân’ sẽ truyền ra ngoài." Trần Thiên cười đến mặt không cảm xúc, mắt thấy tâm tiểu mỹ nhân dao động, mục đích của hắn hôm nay đã đạt được, nói gì hắn cũng sẽ không buông tha, chỉ cần thêm một cây đuốc là tốt rồi, nhưng nắm lửa này, không phải là không làm tim mình cháy lên, cảm giác đau.

"Tùy tiện, anh muốn thế nào liền thế đấy." Nét mặt của Tiêu Chiến không biểu cảm nói, nâng mặt Vương Nhất Bác cùng đối mặt với anh, trên mặt trừ dịu dàng chỉ còn dịu dàng, không còn có mùi thuốc súng vừa nói chuyện với Trần Thiên, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn , cảm nhận da thịt non mềm, tâm tình rất tốt, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì, đi thôi!" .

"Ừ!" Vương Nhất Bác khẽ thở dài một cái, cuối cùng thỏa hiệp, trở về nắm bàn tay to lớn của anh, cả người nhẹ nhàng đến gần trong ngực Tiêu Chiến nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mà có lực, cậu nên tin tưởng năng lực làm việc của anh, nếu anh nói chính mình có thể giải quyết, như vậy liền giao cho anh, không cần phải suy nghĩ.

Tiêu Chiến khinh miệt nhìn Trần Thiên một cái, trong mắt có khiêu khích, uổng phí hắn bày ra kết cục lớn như vậy kết quả quay đầu lại chẳng có gì, hơn nữa còn tổn thất một sợi dây chuyền, cộng thêm bị đánh, suy nghĩ một chút trong lòng Tiêu Chiến đã cảm thấy rất thỏa mãn. Dám mơ ước người của anh, nên trừng phạt thật tốt một phen, anh không đem hắn đánh bầm dập đã là nhân nhượng rồi.

Mắt thấy người mình vất vả dụ tới lại muốn đi, trong lòng Trần Thiên rất hận. Nếu không phải Tiêu Chiến chặn ngang một cước, chuyện sẽ không diễn biến như vậy, không còn kịp suy nghĩ, hắn vội vàng mở miệng hô: "Đợi chút, chớ đi!". Hắn chỉ biết nếu không ngăn bọn họ lại, dựa vào sự nhạy cảm và dục vọng độc chiếm cường đại của Tiêu Chiến, về sau hắn có thể không còn cơ hội gặp lại cậu. Như vậy làm sao được, không thấy cậu mấy tháng, hắn sắp điên mất rồi, về sau cuộc sống từ từ không có cậu làm bạn, một mình hắn làm sao sống, cho nên trực giác hắn muốn ngăn cản bước chân bọn họ rời đi.

Tiêu Chiến không để ý đến giọng nói phía sau vội vội vàng vàng, ôm bà xã đi về phía cửa sổ, trong lòng khẳng định, lần sau nhất định không để cho Trần Thiên nhìn thấy cậu nữa.

U mê như Vương Nhất Bác, lúc này cũng biết chuyện có gì đó không đúng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, biểu hiện của Trần Thiên giống như không quan tâm bọn họ đánh cắp sợi dây chuyền, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cậu là lạ, làm lòng cậu không thoải mái. Hai lần hắn gọi thanh âm đều vội vã như vậy, hơn nữa còn xen lẫn chờ đợi, đến tột cùng hắn đang chờ đợi thứ gì? Chẳng lẽ chờ đợi bọn họ tới đánh cắp dây chuyền? Nhưng bây giờ bọn họ trộm được rồi, không phải nên thả bọn họ đi sao? Thế nào hết lần này tới lần khác cản lại bước chân của bọn họ.

Nhưng có người ngu như vậy sao? Chờ người khác trộm đồ của mình? Mục đích hắn ở chỗ nào? Không nghĩ ra a, không nghĩ ra! Có lẽ hắn nhàm chán đến điên rồi, muốn cảm nhận sự phấn khích khi người khác trộm đồ, điều này cũng không thể không có khả năng, Vương Nhất Bác định bước đi, rốt cuộc lại xoay người, mày đẹp nhíu lại tỏ vẻ nghi ngờ, cậu trêu đùa nói: " Trong tay Thị trưởng đại nhân chẳng lẽ còn có nhược điểm của chúng tôi, muốn lợi dụng một phen?" Cậu cũng muốn xem hắn còn có chuyện gì.

"Cậu nhất định cứ phải gọi tôi như vậy sao? Còn nữa nhất định phải nhìn tôi như vậy sao?" Trần Thiên cười khổ nói, cậu cho là Trần Thiên hắn là người tâm cơ khá sâu sao? Nếu như không phải vì dẫn cậu ra ngoài, hắn cũng không cần bày mưu khống chế, hắn làm như vậy hoàn toàn vì cậu, thiếu niên mới gặp vài lần đã khắc sâu trong tim hắn, nhưng người hắn yêu quả thật đang giễu cợt nhìn hắn, lòng hắn giống như bị kim đâm.

Trong giọng nói của Trần Thiên tất cả đều là cô đơn, nơi nào còn có thoải mái nhàn nhã vừa rồi. Biểu tình này nhìn thế nào cũng thấy rất đáng thương, hoàn toàn chính là bộ dáng thất tình! trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy kì lạ, thế nào trong nháy mắt, hắn liền thay đổi thành ra như vậy, người không biết còn tưởng bọn họ khi dễ hắn đấy.

Giờ phút này Vương Nhất Bác hoàn toàn quên rằng chính hai người bọn họ chọc giận người ta, hơn nữa còn trộm đồ của người ta, việc này không gọi là khi dễ thì gọi là gì?

Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi thăm người đàn ông bên cạnh bởi vì động tác đột nhiên của cậu mà dừng lại, không tiếng động hỏi anh có biết tại sao giọng của Trần Thiên như oán phu, thấy kì lạ làm sao.

Lừa gạt lương tâm, Tiêu Chiến lắc đầu một cái, bày tỏ ý không hiểu cái gì, thật ra trong lòng anh đang cười nghiêng ngửa, từ nét mặt của Trần Thiên cũng biết anh đã đánh bại một đối thủ, nói anh sao không thoải mái được. Nhưng nói gì anh cũng sẽ không nói cho cậu biết bộ dáng Trần Thiên như vậy hoàn toàn là vì thái độ thờ ơ của cậu, thương tâm a! Không phải dễ dàng chữa khỏi, nếu chủ ý tiểu tử này không phải nhắm vào người bảo bối của anh, anh tuyệt đối sẽ rảnh rỗi đi để ý nhiều như vậy, muốn trách thì trách tại sao nhiều người như vậy không chọn, cố tình nhìn trúng bảo bối của anh, đó không phải đã định trước sẽ thất tình sao.

Cường hãn như Vương Nhất Bác, nghe lời nói buồn bã, cũng không hạ được quyết tâm, trong lòng đoán chừng có thể trước kia Trần Thiên quen với một người có dung mạo giống cậu. Mà người kia rời bỏ hắn, cho nên hắn xem mình thành thế thân, đại khái là như vậy. Cậu gấp giọng giải thích: "Khụ khụ! Có phải anh hiểu lầm cái gì? Nói như thế giống như tôi phụ lòng anh, tôi cho anh biết, tôi chỉ thấy gặp anh một lần, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi lớn như vậy chỉ yêu một lần, cũng không phụ lòng người nào, ông xã nhà tôi có thể làm chứng ."

"Tôi không hiểu lầm, em không phụ lòng tôi, mà là tôi tình nguyện. Nếu như Trần Thiên nói tôi yêu em, em có tin không?" Trần Thiên nhìn cậu chằm chằm, trong mắt có chờ đợi, còn có sự thấp thỏm, không nghĩ tới lần đầu tiên thổ lộ sẽ ở dưới tình huống này, có một chút đột ngột, nhưng Trần Thiên hắn làm việc cho tới nay đều không có điểm mấu chốt, muốn làm thì liền làm thôi.

"A. . . . . ." Vương Nhất Bác mở to hai mắt, miệng cũng không ngậm lại, bộ dáng kinh ngạc, thật đáng yêu ah! Cậu hoàn toàn có lý do tin tưởng mình nghe nhầm, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Ha ha! Thị trưởng đại nhân chớ có nói đùa, chúng ta không hẹn gặp lại." Nói xong, cậu lập tức lôi kéo người nào đó bên cạnh không sai biệt lắm sắp sửa bộc phát, đợi tiếp nữa, tình huống cậu nghe nhầm có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

"Tôi không nói giỡn, tôi là nghiêm túc, em cho rằng tôi tốn công tốn sức lấy sợi dây chuyền đó, hơn nữa còn lên tivi là vì cái gì?" Trần Thiên trầm thấp nói, ánh mắt nóng rực nhìn cậu. Trong đôi mắt trừ thâm tình chính là yêu say đắm, tâm tư của hắn rõ ràng như vậy, ngay cả người đàn ông bên cạnh cậu cũng nhìn ra, tại sao cậu không để ý tới. Là người đó bảo vệ cậu quá tốt, cho nên cậu mới khăng khăng một mực chỉ thích người kia, hắn không thể không nói hắn thừa nhận Tiêu Chiến rất cao minh, hiểu được như thế nào vì mình tranh thủ, công việc bảo vệ làm rất tốt.

"Ý của anh là vì tôi?" Vương Nhất Bác không thể tin chỉ mình nói, không nghe được một tiếng phản bác, Vương Nhất Bác biết mình đã đoán đúng. Ông trời của tôi a, sức quyến rũ của cậu có phải quá lớn, rõ ràng đã có một ông xã, hay lại có người lớn tiếng thổ lộ, trong lòng cậu thầm nói.

Tiêu Chiến bên cạnh ghen tuông đến mức sắp phát điên, trong lòng thầm hận Trần Thiên, không nghĩ tới tiểu tử này lại lớn mật thổ lộ với cậu ngay trước mắt ông xã là anh, đáng chết, Trần Thiên! hắn sẽ chết không có toàn thây.

Có người dám tỏ tình với bạn nhỏ trước mặt anh Chiến luôn kìa :)))

29/03/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro