Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, ánh trăng sáng chiếu xuống cửa sổ thủy tinh len lỏi vào phòng, tràn ngập trên mặt đất, anh có thể nhìn thấy rõ ràng trên giường lớn chứa đủ mười người có một bóng dáng nho nhỏ nhô lên. Khóe miệng anh khẽ nâng lên một đường cong đẹp mắt, trong lòng tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc.

Bước nhẹ đến bên giường, Tiêu Chiến vén chăn lên từ từ nằm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác. Khi ngủ cậu không hề phòng bị, chỉ thấy mái tóc đen che hơn nửa mặt,một vài sợi tóc còn tùy ý rơi vào trên gối tạo nên một khung cảnh rất đẹp. Anh dịu dàng vươn tay vén mái tóc trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu vì ngủ mà trở nên ửng hồng, khuôn mặt của cậu lập tức đọng lại trong mắt anh một cách rõ rành, anh không thể nào diễn tả được sự đáng yêu đó.

Không biết cậu nằm mơ thấy gì mà đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, theo hô hấp khẽ đóng mở, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Động lòng không bằng hành động, Tiêu Chiến lập tức đến gần cậu, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng. Cậu quá ngọt ngào, anh không đành lòng buông tay, nhẹ nhàng mút lấy nó thỏa thích, ý đồ lấy thêm càng nhiều ngọt ngào, vốn là nụ hôn nhẹ nhàng trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.

"Ư. . . . . ." Vương Nhất Bác trong mơ vô thức ngân một tiếng, cậu đưa lưỡi liếm thứ đang làm cậu mê muội. 

Tiêu Chiến cảm thấy cậu vô thức đáp lại thì anh đẩy nụ hôn càng sâu hơn, trong lòng anh cảm thán, thật là vật nhỏ biết làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, cậu chỉ hành động theo bản năng mà lại để cho anh mất khống chế như vậy, nếu không phải anh thấy cậu mệt mỏi như vậy thì anh sẽ không chút lưu tình mà lay cậu tỉnh dậy để vận động một chút. 

Nhưng vì thương cậu nên anh không đành lòng để cho cậu thêm mệt mỏi, anh chỉ có thể vừa hôn vừa tương tư.

Trong mộng, Vương Nhất Bác cảm thấy có vật nóng gì đó càn quấy trên môi làm cho cậu có chút khó thở, cậu lại có chút không cam lòng rời đi, cậu cảm giác có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, cậu từ từ mở mắt. 

Khuôn mặt anh tuấn phóng đại cứ như vậy rơi vào trong mắt cậu, thì ra thứ nóng bỏng gì đó là đôi môi khiêu gợi của ông xã nhà cậu, anh hơn nửa đêm không ngủ lại đang hôn cậu, tinh lực của anh như thế nào tốt như vậy, trời cao quá không công bằng, cậu mệt muốn chết thế nhưng anh lại không có chút mệt mỏi nào, Vương Nhất Bác thầm nghĩ trong lòng.

Tiêu Chiến nhìn bảo bối nhỏ đã tỉnh lại, anh không dừng lại động tác hôn cậu mà lưu loát lật người, trong nháy mắt đè cậu dưới thân, tay anh gắt gao ôm lấy cậu.

Vương Nhất Bác bị anh hôn thất điên bát đảo, tiếng rên yêu kiều trong miệng cũng bị anh nuốt hết.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác không ngừng thở dốc, cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí bất đắc dĩ nhìn người đàn ông nằm trên người cậu, cậu mang theo chút tức giận nói: "Trễ như vậy, sao anh còn chưa ngủ?"

Người này chẳng lẽ thừa dịp cậu ngủ say đi uống rượu? Nếu không thì sao trong miệng anh lại có vị rượu làm cậu quyến luyến không thôi, chỉ là đánh chết cậu cũng không nói ra.

"Anh không ngủ được, bảo bối nếu không chúng ta lại vận động một chút đi." Tiêu Chiến nở nụ cười tà mị nói, tay anh bắt đầu tác quái ở trên người cậu.

"Ư . . . . . . Anh đừng làm rộn, ngủ đi!" Vương Nhất Bác gắt giọng, sau đó ăn vạ nhắm mắt lại, đến mắt cũng không muốn mở, cậu mệt muốn chết, hiện tại cũng đã rất khuya rồi người đàn ông này tinh lực quá thịnh vượng, chẳng trách người khác luôn nói ‘người trẻ tuổi huyết khí phương cương, dễ dàng kích động’, hiện tại cậu mới hiểu được ý tứ trong câu nói này.

Tiêu Chiến nhìn biểu tình của bảo bối nhỏ, anh cười không ra tiếng, là anh khiến cậu mệt muốn chết rồi, sau đó anh lại lưu loát lật người, hai người lúc nãy vừa ở vị trí người trên người dưới thì bây giờ đã đổi ngược lại.

Vương Nhất Bác im lặng nằm trên ngực anh, nghe từng tiếng nhịp tim đập rất có lực, mí mắt cậu dần dần rủ xuống, giữa lúc mơ mơ màng màng nói lên nghi vấn của mình: "Tại sao miệng anh lại có mùi rượu? Trông rất ngon!"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bảo bối đã chìm vào giấc ngủ yêu thương, anh vuốt vuốt mái tóc mềm như tơ, nhẹ nhàng điều chỉnh cái đầu nhỏ lại, để cậu có thể ngủ ngon hơn một chút, sau đó anh cũng ôm thân thể mềm mại dần dần chìm vào giấc ngủ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở trên đường lớn, nhìn dòng xe cộ tấp nập và từng hàng cây ngô đồng Pháp hai bên, cảm nhận cuộc sống lãng mạn ở Paris. . . . . .

Tiêu Chiến mặc một bộ trang phục đơn giản, áo T-shirt và quần jean. Một thân y phục bình thường mặc trên người anh chẳng những không bị hạ thấp mà còn tôn lên khí chất ưu nhã, ngược lại làm anh trẻ hơn mấy tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân giống như sinh viên vậy. Dưới mái tóc đen nhánh là gương mặt tuấn tú như điêu khắc, con ngươi đen giờ phút này đang tràn ngập sự dịu dàng, hơi thở cứ như đầu độc người khác.

Vương Nhất Bác bị anh ôm trong ngực, mái tóc nhẹ nhàng bị gió thổi tung nhìn rất đáng yêu, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ cho dù đôi mắt to nhưng vẫn lộ ra một ít nét của người phương Đông thần bí làm cho người ta cảm thấy một cỗ hương vị tươi mát. Dáng người hoàn mỹ trong chiếc áo thun đen lộ ra đường cong mê người, phía dưới là quần jean kiểu.(*)

Hai người đi qua các cửa hàng thời trang, rạp chiếu bóng, giống như một đôi tình lữ đại học.

Trong dòng người quần áo chỉnh tề thì hai người có chút tao nhã, cũng có thanh xuân nhiệt liệt, cũng có sự đơn giản tùy ý, lại không chút nào kiêu tình làm bộ. Đặt mình trong đó cảm giác nhẹ nhõm, thích ý. Hoa lệ, ưu nhã, rãnh rỗi. Mỹ lệ nghiễm nhiên thành đại danh từ chỉ con đường lớn Hương Tạ Lệ.

Hai ngày nay, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi chơi mấy chỗ kinh điển ở Paris, hai ngày qua là ngày bọn họ vui vẻ nhất, không cần băn khoăn tất cả chỉ cần đi chơi với tâm trạng, trải nghiệm lại tình yêu sinh viên một lần nữa.

Sự vui chơi đùa giỡn làm cho tình cảm giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiến triển rất tốt, chỉ cần coi cuộc sống thường ngày của họ là thấy, Tiêu Chiến càng ngày càng dính Vương Nhất Bác, cơ hồ tất cả mọi chuyện đều là anh xử lý mà Vương Nhất Bác bình thường có chút cường thế cũng càng ngày càng lệ thuộc vào Tiêu Chiến rồi.

Cách đó không xa hồ ước nguyện đang tụ tập rất nhiều đôi tình nhân, nước chảy dưới ánh mặt trời ngược lại càng thêm trong suốt, phía dưới hồ chứa rất nhiều tiền xu, đủ để nói mọi người đều mong hướng tới cuộc sống tốt đẹp.

"Nghe nói ở chỗ này mọi nguyện vọng đều có thể thực hiện, chúng ta cũng đi xem thử!" Vương Nhất Bác mong đợi Tiêu Chiến đi tới bên cạnh hồ, bề ngoài xuất sắc thu hút vô số ánh mắt ái mộ.

"Em còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện sao?" Tiêu Chiến không chút để ý hỏi, ôm thân thể mềm mại của cậu vào trong ngực mà chăm sóc không để cậu bị người khác đụng vào, anh còn tưởng rằng cậu không có nguyện vọng gì, xem ra anh làm ông xã tương đối thất bại, chỉ cần là nguyện vọng của cậu, anh nhất định sẽ thỏa mãn.

"Không có a, bây giờ em rất hạnh phúc, em chỉ là muốn xem hồ ước nguyện linh như thế nào thôi." Vương Nhất Bác dựa lưng vào ngực anh, cậu mỉm cười nói, đúng vậy! cậu bây giờ có một ông xã thương cậu tận xương tuỷ, có tiền tài, có địa vị xã hội, có một nhóm huynh đệ tỷ muội sống chết có nhau. . . . . cậu có quá nhiều thứ cho nên cậu không có lòng tham muốn những thứ khác.

"Buổi tối chúng ta đi xem suối phun nhạc, nơi đó đẹp hơn, em sẽ thích nơi đó." Tiêu Chiến cưng chiều hôn lên gò má của cậu, mỉm cười nhìn cậu nhắm mắt hướng về phía hồ ước nguyện, giờ khắc này anh có thể rõ ràng nghe nhịp tim mình nhảy lên không bình thường, tràn đầy kích động.

Bảo bối của anh a, chẳng lẽ cậu không biết ước nguyện chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp sao? Chỉ cần là nguyện vọng của cậu, anh sẽ giúp cậu hoàn thành, chỉ là anh không biết cậu có nguyện vọng gì.

"Được rồi, đi thôi!" Vương Nhất Bác mở mắt lôi kéo tay anh từ từ hướng đám người đi ra ngoài, nơi này quá náo nhiệt, mới một thời gian, thế nhưng trong ngoài đứng đầy người.

"Bảo bối, em ước cái gì?" Từ trong đám người đi ra, Tiêu Chiến ôm cậu vào trong ngực không chút để ý hỏi, trong mắt thần sắc không rõ.

"Không nói cho anh, nói cho anh biết sẽ không linh." Vương Nhất Bác cười nói, đừng tưởng rằng cậu không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chỉ là cậu sẽ không nói, dù sao cậu cũng muốn xem nguyện vọng có linh hay không.

Tiêu Chiến nở một nụ cười quỷ dị, nếu bảo bối thân ái nhà anh không nói, anh cũng có phương pháp khác bức cung hơn nữa thần không biết quỷ không hay.

(*) "mái tóc đen như thác nước cột thành đuôi ngựa, mặt hướng lên trời, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ cho dù là đôi mắt to vẫn lộ ra một ít nét của người Đông Phương thần bí, làm người ta cảm thấy một cỗ hương vị tươi mát. Vóc người lung linh hấp dẫn trong kiểu áo thun đen, lồi lõm rõ ràng, phía dưới là chiếc quần jean kiểu." (này là Thanh sửa lại so với bản gốc rất nhiều cho hợp hơn xíu thôi)

16/11/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro