❣❣❣Chương 75.❣❣❣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad!❣❣
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad!❣❣
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad!❣❣

Vương Nhất Bác cầm trang phục vào phòng thử đồ, nói đúng hơn thì căn bản đó chỉ là một nơi tạm bợ để thay quần áo, bởi vì chỗ này chỉ đơn giản là lấy một mảnh vải che lại. Một người cũng đã chật chội, làm sao có thể giấu thêm người, Vương Nhất Bác chính là muốn kết quả như vậy.

Vương Nhất Bác lén nhìn qua khe hở của rèm che, Vương Nhất Bác nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn cậu thật lâu, cảm nhận tiếng hít thở nhàn nhạt, khóe miệng cậu nâng lên cười đắc ý, không còn nhiều thời gian, cậu tiện tay cầm quần áo treo trên móc, sau đó nhẹ nhàng kéo màn vải, không biến sắc rời đi.

Có thể ngay cả chủ tiệm cũng không biết có người thay quần áo hay không, chỉ là một miếng vải đen, bình thường người khác rất khó phát hiện. Lúc thi hành nhiệm vụ trước cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật nhỏ này, lúc đó còn không chú ý, không nghĩ tới ngày hôm nay, thật sự phải sử dụng đến.

Lúc này ám vệ nhìn chằm chằm mảnh vải đem, phòng thay đồ thật sự quá nhỏ, họ không thể làm gì khác là chờ ở bên ngoài, dù sao thiếu phu nhân thay đồ xong sẽ đi ra, họ cũng không quá lo lắng. Chỉ là có người đánh chủ ý với thiếu phu nhân, không biết có cần thông báo cho ông chủ hay không, hay là chờ một chút, nếu đối phương dám có hành vi xấu hổ khác, họ giết hắn ta trước, sau đó sẽ hồi báo với ông chủ, chắc chắn ông chủ cũng sẽ tán thành cách làm này.

Mặc dù ám vệ thắc mắc tại sao thiếu phu nhân lại muốn đến cửa tiệm nhỏ này, chất lượng quần áo ở đây vốn không tốt, thiếu phu nhân muốn có quần áo gì cũng đâu cần tới nơi này. Tuy nhiên, họ cũng không có dư thừa tinh lực nghĩ tới, giờ phút này toàn bộ đều dán chặt vào miếng vải đen che phòng thay đồ, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào.

Nghiêm Phong ngồi trong xe cứ như vậy dõi theo Vương Nhất Bác tới ngoài cửa, xuyên qua gương nhìn tình huống trong tiệm, trong lòng càng nóng nảy, rõ ràng tối hôm qua bọn họ mới gặp mặt nhưng hiện tại anh đã vô cùng nhớ cậu, vừa rồi trên đường lớn vô tình nhìn thấy bóng dáng cậu, anh cảm thấy cả tâm mình đều kịch liệt nhúc nhích, nếu không phải tận mắt thấy cậu đi vào, anh sẽ hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.

Nghiêm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cửa hàng, mày đẹp khẽ cau lại, chẳng lẽ Tiêu Chiến không thuê người thiết kế quần áo cho cậu sao? Sao cậu lại chạy trốn đến nơi hoang sơ này? Trong lòng anh đầy nghi vấn, tối qua anh tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến rất quan tâm cậu, tuyệt đối không phải là giả, như vậy đây là sở thích của cậu?

Thời gian từng chút trôi qua, bất luận là ám vệ hay Nghiêm Phong ở ngoài cửa cũng nhíu chặt chân mày, thay quần áo không cần lâu như vậy đi! Ám vệ rốt cuộc không chờ được, nếu họ lại lạc mất thiếu phu nhân, chắc chắn sẽ có chuyện, tối qua ông chủ đã nhân từ thả cho bọn họ một con ngựa, nhưng hôm nay vận khí chưa chắc đã tốt như vậy.

Ám vệ không biến sắc đến gần màn cửa, khi nhìn thấy 'gian thay đồ' không có một bóng người, trên mặt bọn họ đều tái nhợt, thiếu phu nhân là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của bọn họ sao, làm cách nào lại vô duyên vô cớ biến mất nữa? Tất cả ám vệ chỉ nghĩ tới biện pháp duy nhất là thông báo cho ông chủ, hi vọng ông chủ hiểu rõ thiếu phu nhân thì anh sẽ biết cậucđang ở đâu. Nếu phải dùng tới cách đó, họ nên chuẩn bị chết là vừa, nhưng không nói cho ông chủ, hậu quả càng thêm thống khổ, đó chính là sống không bằng chết, người có đầu óc cũng biết nên làm như thế nào.

Khi Tiêu Chiến nhận được điện thoại của ám vệ, anh đang tổ chức một hội nghị quan trọng, nhưng vừa nghe đến bảo bối có chuyện liền ngưng tất cả hội họp, lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc, mặc dù cán bộ cấp cao trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không dám nói thêm gì, dù sao cũng không ai dám đắc tội Tổng giám đốc.

" Ông chủ, chúng tôi vừa theo thiếu phu nhân đến cửa hàng quần áo, thiếu phu nhân đang thay đồ đột nhiên biến mất không dấu vết." Giọng nói ám vệ bình thản, nhưng trong lòng đang nhịn xuống hoảng sợ, dựa vào trình độ quan tâm của ông chủ đối với thiếu phu nhân, họ không chết cũng sẽ bị lột da.

Trước kia họ đều là sát thủ, trên thế giới chưa từng có chuyện gì làm họ sợ, trừ ông chủ. Nhưng kể từ ngày thông qua khảo nghiệm trở thành ám vệ của thiếu phu nhân, họ ngày càng khủng hoảng, thời thời khắc khắc đều sợ thiếu phu nhân sẽ có hành động, luôn luôn phải đề phòng, cuộc sống này thật khổ không thể tả a, nhưng họ vẫn rất kích động, bởi vì đi theo thiếu phu nhân tùy thời có thể học được vài thứ.

"Tôi biết rồi, các cậu trở về biệt thự đợi lệnh!" Tiêu Chiến nghe vậy, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhíu mày một cái, cất lên giọng nói lạnh như băng.

". . . . . ." Ám vệ nghe ông chủ nhà mình vẫn lạnh như băng, không có nghi vấn gì, nhưng ông chủ không trực tiếp trừng phạt khiến trong lòng bọn họ thấp thỏm. Nghi ngờ nhìn điện thoại đã cắt đứt, chẳng lẽ ông chủ đối với việc thiếu phu nhân đột nhiên biến mất quá nóng nảy, cho nên quên mất trừng phạt họ! Đi một bước tính một bước vậy, hiện tại cứ về biệt thự, trong nháy ám vệ toàn bộ rút về.

Sau khi để điện thoại xuống, Tiêu Chiến  nhanh chóng bấm số của một người khác.

"Tra vị trí hiện tại của thiếu phu nhân." Tiêu Chiến lạnh giọng phân phó, lúc trước anh đã cài đặt thiết bị theo dõi trên điện thoại của bảo bối, tùy thời đều có thể tra được vị trí cụ thể của cậu, chỉ cần một chút thời gian.

Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó chính xác báo ra một cái địa chỉ, đối với tình huống đột phát này ông chủ, bọn họ đã thành thói quen, thoải mái theo phân phó của anh đi làm.

Tiêu Chiến nghe được địa chỉ thì bất đắc dĩ thở dài một cái, dựa vào hiểu biết của anh với bảo bối, anh biết tối qua cậu làm nhiệm vụ thất bại, nhất định sẽ liên lạc với tổ chức, không nghĩ tới cậu lại trực tiếp đi tổng bộ. Thôi, hiện tại biết cậu không có nguy hiểm là anh an tâm, nhưng anh vẫn không quên trong tổ chức có đàn ông, hiện tại trong lòng anh chua chua lắm.

Mà giờ khắc này Nghiêm Phong nghi ngờ càng lúc càng lớn, thay quần áo cần nửa tiếng sao? Anh quyết định xuống xe tới xem một chút, nhưng lại lo lắng cậu không muốn nhìn thấy mình. Khi Nghiêm Phong còn chưa kịp hành động, phục vụ viên trong tiệm đã nghi ngờ nhíu mày, đi tới ' không gian thay đồ' ôn nhu hỏi: " Quý khách, xin hỏi cậu thay xong sao?" .

Đây là lần đầu tiên cô gặp khách hàng thay quần áo lâu như vậy, hơn nữa còn là thiếu niên tuyệt sắc.

". . . . ." Trả lời cô là một hồi trầm mặc.

"Quý khách? Cậu có khỏe không?" Nhân viên phục vụ chờ hỏi, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

". . . . . ."

"Quý khách? Tôi tiến vào nha." Nhân viên phục vụ hỏi, vẫn không có người trả lời, lễ phép nói, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, dù sao cũng là lo lắng cho khách hàng, cô đi vào sẽ không có gì đáng ngại! Cô nhẹ nhàng vén rèm che, nhìn bên trong một chút, kết quả nhìn thấy bên trong không có một bóng người, cô kêu lên một tiếng.

Người nào? Người đi đâu? Chẳng lẽ cô hoa mắt sao? Phục vụ viên kéo rèm che, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, thậm chí cô hoài nghi mình vừa nhìn thấy thiếu niên tuyệt mỹ như vậy không biết có phải là người thật không? Thần? Hay là quỷ?

Ngoài cửa, Nghiêm Phong nhìn phục vụ viên vén rèm che, trong lòng nghĩ đến cái gì, mở cửa xe, tối hôm qua cậu có thể không biến sắc từ phòng rửa tay lầu một tiến lên phòng ngủ lầu ba, như vậy bản lĩnh khẳng định rất tốt, hiện tại lại đột nhiên biến mất, anh tuyệt đối tin tưởng cậu có năng lực này. Chẳng lẽ cậu ấy nhìn thấy mình?

Lại nói Vương Nhất Bác kể từ lúc lặng lẽ rời đi liền đón một chiếc taxi, trên đường tới tổng bộ không ngừng đổi xe, phòng ngừa bị người khác theo dõi, cho đến khi đến địa điểm gần đó, cậu quả quyết xuống xe, tự mình đi bộ.

Vương Nhất Bác mặt không đỏ hơi thở không nhanh đi khoảng hai mươi phút  rốt cuộc cũng tới tổng bộ, lúc này tất cả mọi người đều ở đây, có lẽ do thói quen làm nhiệm vụ buổi tối.

"Tiểu Bác, rốt cuộc cậu cũng đã tới, tớ còn cho là cậu bị ông xã trông coi rất nghiêm ngặt nên không thể thoát thân đấy." Quý Nhật San tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác hài hước nói đùa, giờ phút này cô đang lười biếng ngồi trên ghế sa lon, tựa hồ rất hưởng thụ.

"Trông coi rất nghiêm ngặt, nhưng nếu tớ không thoát được, vậy danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ kia coi như đồ bỏ, chỉ là các cậu đừng quá ghen tị." Vương Nhất Bác cười híp mắt nói, sau đó rất không khách khí ngồi trên ghế sa lon, tay tự nhiên vòng qua vai Quý Nhật San, cầm lấy đồ uống trên khay trà.

"Thôi đi, ít đến!" Quý Nhật San quở nhẹ một tiếng, trong lòng không đồng ý cách nói của Vương Nhất Bác đối với cô mà nói, Vương Nhất Bác không nên lập gia đình sớm như vậy, cho dù đối phương ưu tú cỡ nào, Vương Nhất Bác cũng không hề kém, kết hôn trói buộc rất nhiều, suy tính chuyện gì cũng phải toàn diện mới được, còn phải ngày ngày bị ông xã quản, mệt mỏi cỡ nào a, vẫn là độc thân tốt hơn, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

"Ha ha!" Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, có thâm ý nhìn Hồ Chính Phong một cái.

"Khụ khụ khụ!" Hồ Chính Phong cố ý ho khan, nhìn chằm chằm tiểu nữ tử đang thích ý, nhìn biểu tình lơ đễnh của cô, anh hận không được hảo hảo đánh hai mông cô một trận, để cô biết tầm quan trọng của mình.

"Khụ cái gì khụ ! Bị bệnh phải đi gặp bác sĩ, bớt ở chỗ này lây lan!" Quý Nhật San nhìn chằm chằm Hồ Chính Phong khó chịu nói, người này luôn canh lúc tâm tình cô vô cùng khoái trá đột nhiên xuất hiện cắt đứt, khiến cô vô cùng nổi giận. Đúng là âm hồn bất tán đi theo cô. Chuyện này phải nói đến lúc trước, cô thật vất vả giả bộ đi du lịch, không nghĩ tới lại đụng phải người này, thừa lúc cô dừng chân ở khách sạn, giả làm phục vụ viên dùng sức phóng điện, quả thật chính là một Hoa Hồ Điệp, tức chết cô, làm hại ngày nghỉ của cô rất không thống khoái.

"Để cho các cậu chế giễu." Hồ Chính Phong nhanh chóng nói một câu, sau đó khiêng tiểu nữ tử đang mặt khó chịu hướng bên trong phòng ngủ, xem ra anh phải dạy dỗ người phụ nữ của anh không được nói thô tục, như vậy sẽ làm người ta rất muốn đánh mông cô. Ở trên giường cô muốn nói cái gì anh sẽ không để ý, nhưng ra khỏi phòng thì khác.

"Này . . . . . Hồ Chính Phong, anh làm gì đấy? Mau buông tôi xuống. . . . . ." Thanh âm Quý Nhật San kháng nghị từ từ biến mất trong đại sảnh.

Vương Nhất Bác nhìn thấy hành động của kẻ dở hơi, khóe miệng vui vẻ quyến rũ.

"Hai người kia cả ngày đều như vậy, một đôi oan gia sống sờ sờ." Quan Hạo Vũ nhìn hai người biến mất, cười lắc lắc đầu nói, trong giọng nói có cưng chiều, trong tổ chức tuổi anh lớn tuổi nhất, cũng là anh cả của đám em trai em gái, vì vậy cũng dùng ánh mắt nuông chiều nhìn mọi người.

Mà Lưu Hải Khoan ngồi một bên, kể từ lúc Vương Nhất Bác đi vào, anh chưa nói một câu, chỉ lặng lẽ quan sát cậu, nhìn sắc mặt cậu so với trước kia càng thêm đỏ thắm động lòng người, ánh mắt khẽ lóe lóe, có một cổ chua xót lan tràn trong lòng, một thiếu niên bất chợt trở nên đẹp đến như vậy, khả năng lớn nhất là có người thương yêu, nhìn diện mạo của cậu giờ phút này cho dù anh cố ý trốn tránh cũng có thể nhìn ra.

"Nhiệm vụ lần này không gặp phải vấn đề khó khăn chứ!" Kim Hạo trong tay chấp một ly rượu đỏ, ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, không chút để ý mở miệng nói, mắt liếc rượu đỏ trong ly, trong lòng không biết nghĩ cái gì, làm người ta có cảm giác thê lương.

Nếu không phải đã quen nhìn bộ dạng này, Vương Nhất Bác còn tưởng anh ta đang tự nói đấy. Cậu mỉm cười nói: " Có chút vấn đề, lão đại đâu? Tại sao không thấy anh ấy?" . Nói xong mắt còn hướng bốn phía liếc một cái.

"Gặp vấn đề gì? Nghiêm trọng lắm sao?" Lưu Hải Khoan lo lắng hỏi, câu nói đầu tiên tối nay, dựa vào năng lực của Tiểu Bác, bình thường sẽ không gặp vấn đề khó khăn, quả thật cậu nói có vấn đề, như vậy chuyện rất nghiêm trọng, anh hi vọng có thể tự mình ra tay trợ giúp cậu giải quyết bất kỳ khó khăn nào.

"Đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn, lão đại đâu?" Vương Nhất Bác chẳng hề để ý nói, trong lòng nhìn bạn bè quan tâm có một chút cảm động, đây chính là hảo huynh đệ vào sinh ra tử, kiêu ngạo lớn nhất của Vương Nhất Bác kiếp này chính là cậu quen biết bọn họ.

"Lão đại ở trong phòng, cậu xác định không cần giúp một tay?" Quan Hạo Vũ tựa tiếu phi tiếu, anh đây là hỏi giùm cho tất cả thành viên trong tổ chức. Đặc điểm lớn nhất trong tổ chức này chính là đoàn kết hợp tác.

"Yên tâm, nếu quả thật cần trợ giúp, tớ sẽ không do dự mở miệng, đến lúc đó mệt chết các cậu cũng đừng trách tớ, tớ đi tìm lão đại trước, Hạo, cậu chuẩn bị chút gì ăn đi, tớ còn chưa ăn bữa ăn sáng, sắp chết đói rồi." Vương Nhất Bác hướng về phía phòng của La Vân Hi đi tới, chờ một chút có thể được ăn thức ăn Hạo làm, cậu cảm thấy rất vui vẻ, thầm mong sớm làm xong việc, cậu bước nhanh hơn.

Quan Hạo Vũ cưng chiều lắc đầu, sau đó tự động đi phòng bếp, anh thích xuống bếp, người khác thích thức ăn của anh sẽ làm tâm tình anh khoái trá, dĩ nhiên anh cũng không tùy tiện xuống bếp, trừ những người quan tâm, vẫn chưa có người nào đáng giá để anh tự mình xuống bếp.

Cốc cốc cốc. . . . . .

Vương Nhất Bác nhuần nhuyễn đi đến một căn phòng gõ cửa, cho đến khi nghe được một tiếng nói quen thuộc, cậu mới mở cửa đi vào.

Đập vào mi mắt là một chiếc giường lớn chung quanh đầy màn che, theo gió lay động khắp nơi, làm người ta cảm thấy mê li, có thể xuyên thấu qua màn che nhìn thấy chăn màu lam gấp thật chỉnh tề, đèn treo thủy tinh vẫn tắt, cửa ban công đang mở, căn phòng không lớn, lại làm người cảm giác ấm áp.

Mà giờ khắc này người Vương Nhất Bác muốn tìm đang nhàn nhã nằm trên ghế tựa ở ban công, một bộ dáng rất đắc ý.

Đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần La Vân Hi nghe thanh âm người tiến vào, đợi lâu cũng không nghe người tới nói chuyện, nhất thời mở miệng nói: "Thế nào?"giọng nói ngọt ngào giống như trước kia, không có biến hóa bao nhiêu, cho dù ngoại giới đồn anh tàn nhẫn, nhưng đối với người mình đợi, anh vĩnh viễn thân thiết, hoặc là đối với anh mà nói, mọi người đều là người nhà, cho nên không cần ngụy trang bản thân.

"Lão đại, thích ý thật đó" hai tay Vương Nhất Bác để trước ngực, sau lưng tựa vào cửa kiếng, nhìn La Vân Hi trên ghế mỉm cười trêu chọc nói.

"Tiểu Bác? Sao em lại tới đây?" La Vân Hi nghe được thanh âm quen thuộc, kêu lên một tiếng, xoay đầu lại nhìn người đang cười hì hì, nghi ngờ nói. Trong giọng còn có vui mừng mà anh không phát hiện, anh vừa suy nghĩ tới cậu ấy, không nghĩ tới cậu ấy đã tới, thật tốt!

"Thế nào? Anh không hoan nghênh?" Vương Nhất Bác nhíu mày, chu miệng lên ủy khuất nói, nhớ trước kia lão đại đối với cậu là tốt nhất, hiện tại dĩ nhiên cũng không kém, chỉ là cậu muốn trêu chọc một chút.

"Em biết anh không phải có ý này, nhiệm vụ kia hoàn thành thuận lợi sao?" La Vân Hi nghiêm túc nói, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cậu ngồi xuống nói, cho dù thế giới ghét bỏ cậu, mình vĩnh viễn cũng không thể xa cách cậu, đây là chuyện ai cũng biết, chỉ là Tiểu Bác tốt như vậy, có ai chịu cách xa cậu.

"Ha ha! Em đùa thôi, em biết rõ anh không phải." Vương Nhất Bác thấy lão đại nghiêm túc như vậy, nhất thời không thể nói giỡn nữa. Nếu như gặp được chuyện của cậu, anh ấy luôn dễ dàng trở nên nghiêm túc, điều này làm cậu rất hoài nghi, nhưng chỉ cần, Vân Hi ca luôn quan tâm tất cả thành viên trong tổ chức là được.

Một hồi lâu sau, Vương Nhất Bác chậm rãi nói: "Lão đại, em muốn hủy bỏ nhiệm vụ lần này." .

Cậu không muốn nợ người đó, cho dù tình cảm hay là hoài niệm, nếu có thể dễ dàng bỏ xuống, như vậy cũng không gọi là tình.

"Hủy bỏ? Tại sao? Có gì khó khăn sao?" La Vân Hi nghe cậu nói, anh nghi ngờ nhìn cậu, suy nghĩ mở miệng, Tiểu Bác làm việc luôn luôn có nguyên tắc, chưa từng xuất hiện việc muốn huỷ bỏ nhiệm vụ. Không lẽ nhiệm vụ lần này nguy hiểm, ngay cả Tiểu Bác cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy còn ai có thể đảm nhiệm.

"Không phải khó khăn, nhiệm vụ rất dễ hoàn thành, chỉ là em thiếu Nghiêm Phong một chân tình, cho nên muốn hoàn lại thôi! Nếu như không thể hủy bỏ coi như xong." Vương Nhất Bác chậm rãi giải thích, nếu không phải thấy Nghiêm Phong lén chụp rất nhiều hình của cậu, đến bây giờ cậu còn không biết Nghiêm Phong thích mình, trực giác của cậu cũng không nghĩ cùng Nghiêm Phong có liên quan, cho nên lần này không lấy trộm tâm phiến của anh ta. Sau này bọn họ liền không dính dáng gì nữa.

"Vậy thì hủy bỏ đi! Mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp nhiệm vụ khác cho em." La Vân Hi chẳng hề để ý nói, anh không thích nhìn thấy Tiểu Bác khó xử, tiền bồi thường bọn họ có thể trả .

"Ha ha! Vẫn là lão đại tốt nhất." Vương Nhất Bác chợt ôm La Vân Hi cười hì hì nói, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống, từ đây về sau cậu cũng không nợ Nghiêm Phong. Cậu rất ít xuất hiện bên ngoài, cho nên Vương Nhất Bác mới có thể làm tất cả mọi chuyện theo tâm nguyện của mình.

"Đúng rồi, có một chuyện nhất định em sẽ cảm thấy hứng thú." La Vân Hi đứng lên đi vào nhà, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, nếu như hôm nay Tiểu Bác không đến, buổi tối anh phải tìm một cơ hội nói cho cậu ấy biết chuyện này, mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên anh biết cậu cảm thấy hứng thú cái gì nhất.

" Yêu Cơ màu tím? Đây là. . . . . . Từ đâu tới?" Vương Nhất Bác nhìn sợi dây chuyền màu tím trong hình, cậu khiếp sợ mở miệng hỏi, trong giọng còn kèm theo tia kích động cùng nóng nảy. Đã hơn mười năm! Cậu cũng từng có một sợi dây chuyền giống như đúc, đó là tín vật duy nhất mẹ cậu để lại, kể từ mười năm trước đột nhiên mất đi không tìm được, không nghĩ tới bây giờ lại nhìn thấy dây chuyền 'Yêu Cơ màu tím', có thể nào cậu không kích động, chỉ là cái này chính là sợi dây chuyền đó sao?

"Mấy ngày trước thi hành nhiệm vụ, nhìn thấy trong phòng ngủ người khác, nghe nói cuối tuần này có một buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó sợi dây chuyền này cũng được bán đấu giá trong đó." La Vân Hi biết cậu nghe lời của mình, thở dài nói, trong lòng đồng thời còn có một tia lo lắng, mười năm không thấy, dây chuyền đột nhiên xuất hiện, có dụng ý gì? Hay là trùng hợp? Trong lòng không lo lắng là giả.

Vương Nhất Bác nhìn hình trong tay, lời nói của Vân Hi ca dĩ nhiên cậu biết, nhưng đó thứ cậu tìm thật lâu, ít nhất cậu cũng đi xem một chút là thật hay giả, hiện tại bằng bản lĩnh của cậu, rất ít người có thể tổn thương tới cậu, là Vân Hi ca lo lắng quá mức rồi.

"Cẩn thận!" La Vân Hi biết bất luận là ai cũng không thể ngăn cản được quyết định của cậu, vỗ vỗ bả vai cậu, anh lo lắng nói một câu, không cho cậu xem hình, lại lo lắng cậu biết sẽ tiếc nuối, cho cậu xem, lại lo lắng cậu sẽ gặp phải nguy hiểm, lựa chọn nan giải a! Chỉ là trái tim đã quyết định, không muốn nhìn thấy cậu tiếc nuối, cho dù nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ cùng cậu đứng chung một chiến tuyến.

"Em biết rồi!" Vương Nhất Bác gật đầu một cái, mắt vẫn không rời tấm hình kia.

Anh rất tưởng niệm sợi dây chuyền này! Nhớ lúc mất sợi dây chuyền kia, liên tục mấy buổi tối cậu ấy đều thấy ác mộng, hi vọng đây là sợi dây chuyền bị mất, không để cậu ấy cảm thấy tiếc nuối, La Vân Hi thầm nghĩ trong lòng.

Chủ nhật đẹp trời nên đăng một chương. Mặc kệ những trang re-up một lần. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu, chỉ là phát hiện hơi muộn thôi.

Chúc mọi người có một ngày chủ nhật vui vẻ. À! Nhân đây nhắn với mọi người là truyện còn rất dài, hi vọng mọi người sẽ đợi Thanh nha.

27/02/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro