Chương 13: Kẻ Cắp Đáng Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm đầu thích khách nhìn chằm chằm Tại Hưởng quát: "Ngươi thật to gan, trắng trợn cùng nữ nhân khác thân thiết. Đem trưởng công chúa dặt chỗ nào, mệt ngươi vẫn là sườn phu của trưởng công chúa, quả thực không biết xấu hổ!"

Tại Hưởng tròng mắt chuyển động, cố ý đem một đôi cánh tay như ngó sen của Lệ Sa lộ ra tới: "Ta cùng vị cô nương này sớm dã có tiếp xúc da thịt, phiền ngươi trở về chuyển cáo trưởng công chúa diện hạ. Ta là nam nhân của vị cô nương này, đành phụ ý tốt của nàng."

Thủ lĩnh thích khách quát: "Hôm nay ta thay trưởng công chúa giải quyết ngươi cái tên phụ bạc không biết liêm sĩ này."

"Không, mới không phải... m... um..."

Lệ Sa muốn làm sáng tỏ chính mình nhưng là ngay sau đó bị nam tử đang ôm nàng dùng tay bưng kín miệng. Trong lòng cực kỳ tức giận thật là trêu ai chọc ai, hắn là người trưởng công chúa coi trọng, mượn thêm cho nàng hai lá gan cũng không dám cùng hoàng gia công chúa đoạt nam nhân.

Tại Hưởng cười lạnh: "Tay sai trưởng công chúa thật đúng là không ít nhưng tối nay các ngươi dã định không di ra khỏi gian khách điếm này."

Hắn đã sớm phát hiện Doãn Kỳ không phải người thường, hôm qua khách điểm chỉ thoáng nhìn vào qua liền phát hiện trường kiếm treo ở trên eo người nam nhân này, ký hiệu phi ưng diêu khắc trên chuôi thuộc về Thiên Ung Phái, đệ nhất thực lực trong chốn võ lâm.

Doãn Kỳ chắn phía trước Lệ Sa, đối mặt thích khách trường kiếm trong tay nắm thật chặt, nhíu chặt mày, phía dưới là một đôi mắt sáng quắt hằn lên dáng sợ nghiêm nghị nói: "Thức thời nhanh chóng cút ngay, đừng ở chỗ này chướng mắt."

"Tiện dân lớn mật, chán sống. Lão tử tiễn ngươi về Tây Thiên"

Thủ lĩnh thích khách muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ bắt dược Kim Tại Hưởng rồi chạy lấy người. Hai người phía sau tiếp đánh bảo vệ mặt hậu, cầm trong tay binh khí hướng Doãn Kỳ tấn công.

Lệ Sa không biết bản inh lão công, con ngươi toát ra một tia lo lắng nhưng là ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, trên dầu không biết bị cái gì che dậy, cái gì cũng không thấy.

Thật ra là Doãn Kỳ lo lắng thể tử nhìn thấy tình cảnh đổ máu sẽ bị kinh hách, giật khăn trải bàn che dầu nàng lại.

Lệ Sa đang muốn duỗi tay lấy xuống, chợt thấy tay bị nam tử dang ôm nàng giữ lại.

"Buông ta ra." nàng không cam lòng kêu lên, phía sau nam nhân giống như không nghe thấy. 

Doãn Kỳ một kiếm vút lên không nhanh như tên bắn, thẳng tay chém về phía địch thủ. 

Tên thủ linh kia chỉ là một tên nam sủng do công chúa dưỡng đến, công phu so với hắn kém xa cùng Doãn Kỳ kiếm song kiếm va chạm một chỗ phát ra tiếng van rất lớn, cánh tay bị chấn động đến tê dại lui vài bước. Đang khi hắn hết sức choáng váng, ngay tức khắc thấy một tia sáng chói lọi đột nhiên xuất hiện trước mắt không kịp tránh né, cảm thấy đỉnh dầu chợt lạnh, tóc lẫn da đầu một mãnh bị gọt bỏ. 

Phốc! Máu tươi như suối phun ra tới, đem hắn biến thành cây huyết người.

Địch thủ sợ tới mức hồn phi phách tán, binh khí liền rơi xuống đất cũng không biết. Gào khan một tiếng, hai tay ôm đầu muốn chạy ra bên ngoài trốn.

Doãn Kỳ làm sao có thể để hắn đào tẩu, diệt cỏ phải trừ tận gốc, đêm nay việc nếu có nửa điểm truyền tới lỗ tai trưởng công chúa, người nhà tất chịu liên lụy. Ánh mắt phát lạnh, một chiêu uyên ương liên hoàn chân đem hai tên địch nhân khác lần lượt gạt ngã cùng lúc đó trường kiếm rời tay bay ra, cắm vào giữa lưng tên địch thủ đang chạy trốn. 

Một kiếm này, Doãn Kỳ dùng toàn lực, mũi kiếm xuyên qua ngực tên thích khách, hắn liền không kêu được một tiếng, đi phía trước một bước ngã xuống mặt đất nằm không nhúc nhích.

Hai tên địch thủ khác bị đá không nhẹ, giãy giụa từ mặt đất bò dậy. Doãn Kỳ đơn giản không làm thì thôi đã làm thì phải làm một hồi hoành tráng, hướng bọn họ trên cổ từng người dẫm một chân. Chỉ nghe răn rắc hai cái, hai người cổ chặt đứt cũng tắt thở.

Doãn Kỳ công phu cao, cân liền giết ba người, mày cũng chưa nhăn một chút. Đi tới trên người tên dịch thủ rút ra trường kiếm, hướng trên thi thể lau vài cái, đem vết máu trên mũi kiếm lau sạch.

Đối với Kim Tại Hưởng đang sững sờ, liếc mắt một cái lạnh lùng nói: "Đi đem thi thể đều xử lý, nhớ rõ phải làm sạch sẽ lưu loát."

Tại Hưởng đem Lệ Sa đặt ở trên giường, đi qua một tay bắt lấy một khối thi thể hướng ngoài cửa sổ nhảy đi.

Bên cạnh Phù dung trấn có một ngọn núi lớn không xa có một cái vực, sâu không thấy đáy. Hắn tính đem thi thể ném xuống dưới vực, bị dã thú ăn hay là bị hong gió, đều mặc kệ chuyện của hắn. Dù sao chỉ cần không bị người của trưởng công chúa tra ra là dược. l

Thích khách xông vào khách điếm, các khách nhân khác cùng chủ tiệm đều trốn ở trong phòng, đóng chặt cửa, sợ làm oan quỷ không đầu. Tuy rằng đã có người chết lại không có một người nào dám ra đây xem náo nhiệt.

Tại Hưởng xử lý xong hai cổ thi thể, hắn trở lại khách điểm để xử lý cổ thứ ba, phát hiện bên trong người không phòng trống, nam nhân võ công cao siêu cùng vị nữ tử xinh dẹp không biết đã rời đi từ khi nào

Doãn Kỳ kêu hai gã tùy tùng dậy, bảo bọn họ chuẩn bị xe ngựa lên đường. Hắn dùng mền lông bao lấy thê tử, ôm lên xe.

Xe ngựa rời đi Phù Dung trấn, theo đường trên núi từ từ mà đi.

Lệ Sa mãi cho đến khi lên trên xe mới được lão công mở khăn trải bàn trên đầu, vội vàng mặc quần áo, nhìn hắn lộ ra thần sắc hồ nghi.

Vốn dĩ cho rằng trận này xuyên qua hoàn cảnh bình thường, lão công là một thương nhân không quá phận, không nghĩ tới hắn chân nhân bất lộ tướng ơi là chân nhân bất lộ tướng. Nàng tuy chưa thấy được tận mắt cảnh chém giết ở khách điếm nhưng theo các loại dấu hiệu cho thấy thích khách kết сục nhất định thực thảm.

Kinh ngạc một hồi, đối với hắn sinh ra hứng thú nồng hậu: "Tướng công, chàng có võ công phải không, còn rất lợi hại phải không?" nàng tưởng tượng thấy chém giết vừa rồi, hắn biểu hiện nhất định anh dũng tuyệt luân.

"Biết một chút, ngủ đi, đừng nói nữa."

Hắn nằm bên cạnh nàng, tay vòng đến sau lưng nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như nàng là tiểu hài tử yêu cầu hắn dỗ mới có thể di vào giấc ngủ. 

"Tướng công, ta không phải tiểu hài tử, chàng không cần phải đối với ta như vậy." Lệ Sa buồn bực, linh hồn nàng so với hắn còn lớn hơn.

"Vi phu biết nàng không phải tiểu hài tử, nàng là đại hài tử hơn mười mấy tuổi mà." hắn lười biếng nói.

"Tướng công, chàng có bản linh như vậy, dạy ta mấy chiêu được không? Chàng xem, ta có võ công liền không cần chàng mỗi lúc mỗi nơi bảo hộ thật tốt."

Lệ Sa tươi cười, biểu cảm muốn lấy lòng, Doãn Kỳ xụ mặt không đáp. Luyện võ thực vất vả. Hắn nhưng không hy vọng đến nàng tay nhỏ mềm mại trở nên giống hắn thô ráp, tính tình trở nên giống sư môn tứ sư muội thô lỗ gặp người đánh người, gặp quỷ đánh quỷ. Đều hai mươi mấy, vẫn là một gái lỡ thì không người hỏi thăm

"Chàng nói thật một câu di, có dáp ứng hay không?"

Lời này hỏi dư thừa, hắn không chịu ra tiếng rõ ràng là cự tuyệt. Lệ Sa cưỡi ở trên người hắn còn cù vào nách hắn, nào biết kẻ này là không sợ nhột, cù nửa ngày cũng không thấy cổ họng hắn kêu một tiếng.

Nàng không khỏi buồn bực, bắt tay với vào trong quần hắn cầm phân thân đang sưng lên, không ngừng vỗ về chơi đùa. Mắt thấy khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn càng lúc càng hồng, trong lòng đắc ý, đang định buông tay.... Hắn lại một cái xoay người, đem nàng dè ở dưới thân hôn thật mạnh.

Nàng cảm thấy quần áo bị cởi ra một nửa, nhìn hắn nhỏ giọng nói: "Đây là trên xe, Chính Quốc cùng Tiểu Lộ Tử ở bên ngoài có thể nghe dược, chàng thành thật lại cho ta."

Doãn Kỳ làm như điếc, nằm ở trên người nàng hôn hồi lâu, ngồi dậy đem tay nhỏ nàng với vào trong dũng quần vuốt. Nàng nhận mệnh từng lượt giúp hắn thư giải, qua hồi lâu thấy hắn sắc mặt càng ngày càng hồng, hô hấp dồn dập.

Nàng biết hắn mau tới rồi, trên tay đẩy nhanh hơn tốc độ.

Hắn đột nhiên Đem tay phải với vào trong quần, cầm tay nhỏ của nàng vội vàng động. Đồng thời hôn lấy môi nàng, mở ra hàm răng ngậm lấy cái lưỡi bên trong dùng sức mút, đem chất lỏng trong miệng nàng đều hút đi. Chợt thân mình run lên, phát ra liên tiếp tiếng kêu rên.

"Nhị gia, có việc sao?"

Tiểu Lộ Tử rốt cuộc tuổi trẻ không hiểu chuyện cho rằng đã xảy ra chuyện gì, kéo cửa ra hỏi. Vừa thấy cảnh này, thoáng cái đỏ thẫm mặt lại thấy bên trong nam nữ quần áo không chỉnh tề, ôm chắt nhau cùng một chỗ vội nói: "Nhị gia tiếp tục, nô tài cái gì cũng chưa nhìn thấy." nói xong nhanh đem cửa đóng lại.

Vừa quay đầu lại thấy Chính Quốc ngẩn ngơ nhìn cửa xe, hồi lâu chưa hoàn được hồn.

Càng đi đi tây hành, khoảng cách cùng Tây Khương giao giới Bình Châu càng gần cũng càng hoang vắng, nói là Bình Châu đổi lại nói giống Sa châu (*đất bồi*) cũng đúng. Liên tiếp năm sáu ngày xe di trên biển cát, nhìn không thấy một chút màu xanh nào, chứ đừng nói đến nguồn nước.

Doãn Kỳ là người có võ công như vậy mà trên môi đều khô nứt. Huống chi Lệ Sa, cổ họng nàng đã muốn cháy. 

Doãn Kỳ không nghĩ tới năm nay địa giới Bình Châu bị hạn hán thành như vậy, trước đây tuy có hạn hán nhưng vẫn còn có rất nhiều vũng đất đầm lầy. Hắn tìm kiếm trong ký ức nhưng là mỗi lần tìm dược một cái đầm lầy thì đều phát hiện khô hạn, đừng nói nước ngay cả một cây cỏ cũng không có.

Còn một chút nước, hắn đem cho nàng uống. Nàng lại không muốn, đây là nước cứu mạng, thời điểm cuối cùng mới có thể uống.

Lông mày hắn nhíu chặt, mệnh lệnh nói: "Mau uống, chúng ta đều là nam nhân có sức chống cự, nàng một nữ hài tử không chống được"

Lệ Sa lắc đầu: "Chờ một chút, chàng không phải nói lại đi đi có thể phát hiện ốc dảo sao?" nàng không phải nữ hài tử bình thường, nàng sự nhẫn nại rất lớn, kiếp trước di Tây Tạng hay Tân Cương du lịch, từng đi qua Minh Sa Sơn du lịch.

Nhưng là Chính Quốc nhỏ này tựa hồ chưa từng chịu qua cái này, cửa xe đẩy mạnh ra một cái, một cổ sóng nóng hổi ập vào trước mặt

"Chính Quốc, Tiểu Lộ Tử các ngươi vào dây nghỉ một lát đi, bên ngoài quá nóng, sẽ chịu không nổi, chờ ban đêm lạnh rồi lại lên đường

Hai cái thiếu niên sớm đã bị nóng đến choáng váng dầu trướng to, sau khi nghe được đều chui vào thùng xe. Mấy ngày liền thời tiết nóng bức, đem bọn họ phơi đến làn da giống như người Ả Rập.

Doãn Kỳ lấy một cái bình không, đầy cửa xe ra ngoài.
Lệ Sa đang định dò hỏi lại thấy hắn dùng mũi kiếm châm vào tĩnh mạch con ngựa, dùng bình tiếp được, sau một lúc lâu trở lại trong thùng xe. Đem bình đưa cho Tiểu Lộ Tử: "Chỉ có thể uống cái này, trước kiên trì một chút, lại đi quá trăm dặm sẽ có ốc dảo xuất hiện."

Tiểu Lộ Tử trước kia cùng chủ tử vào Nam ra Bắc, ăn qua không ít khổ, tiếp nhận bình nước mồm to uống trong chốc lát, đưa qua cho Chính Quốc. Chính Quốc chịu đựng máu ngựa tanh tưởi, miễn cưỡng uống lên mấy ngụm.

"Được chưa, nương tử lúc này nàng có thể uống nước chứ?" Doãn Kỳ đem bình nước lúc trước đưa cho thể tử.

"Chàng uống trước đi" Lệ Sa thấy hắn môi khô khốc, thực không dành lòng đã nhiều ngày hắn vẫn luôn chịu đựng, đem tiết kiệm chút nước ít ỏi để lại cho nàng.

Doãn Kỳ giơ lên cái bình đựng đầy máu ngựa cười cười: "Có nó là được rồi." đưa miệng bình lên, ngửa đầu uống mấy ngụm to, bộ dáng tràn ngập hào khí.

Lệ Sa mím môi cười, bưng lên bình nước uống vài ngụm nhỏ liền buông, nước không còn nhiều lắm, có thể nhịn liền nhịn. Máu ngựa là ngăn khát nhưng quá tanh, không thể uống nhiều quá, người lẫn ngựa đều chịu không nổi.

Mọi người ăn chút đồ ăn, nghỉ tạm trong chốc lát, Tiểu Lộ Tử đi ra ngoài đánh xe tới một vũng cát đá dưới chân núi, cho con ngựa tránh ánh mặt trời chói chang chiếu xuống. Sau đó vào thùng xe, mọi người nằm ngủ, mãi cho đến buổi tối. 

Ban đêm trên sa mạc là thời điểm động vật hoạt động, Doãn Kỳ đi một vòng xong dùng trường kiếm phóng chết một con rắn lớn, kêu Tiểu Lộ Tử từ trong xe lấy ra than hỏa. Mấy nam nhân đem mãng xà làm sạch một phen, bật lửa đốt than, đem thịt rắn nướng. Máu rắn ở trong bình, sau khi lắng đọng lại nước nổi lên mặt trên, mọi người chia nhau uống.

Ăn xong uống xong, tiếp tục lên đường.

Chờ bọn hắn đi được rất ха, chỗ nghỉ ngơi lúc trước một người nam tử cưỡi ngựa mới, đúng là Kim Tại Hưởng. Hắn không có nghỉ lâu, ngồi trên lưng ngựa, theo dấu vết bánh xe trên mặt đất về phía tây bước tới.

Hắn chạy đi đào hôn, cơ bản không có mục tiêu nhưng là nữ tứ kia hấp dẫn hắn khiến hắn liền muốn đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro