Chương 20: Haizzz, Đại Sư Huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương tử, dễ chịu không?" Hắn từ trong cơ thể nàng rút nam căn ra, lấy khăn lông lau sạch thân mình lẫn nhau.

Lệ Sa mặt mày đầu sắc xuân, mảnh mai thở dốc, lộ ra biểu cảm vừa lòng đối với lão công săn sóc.

Thạc Trân đem nàng ôm vào trong ngực, cũng đem khăn lông lấy lại lau sạch toàn thân nàng, sau đó ôm nàng hôn hôn.

"Quá kịch liệt, các chàng..."

Lệ Sa trước nay không nghĩ tới chính mình lại có lúc điên cuồng như vậy, con ngươi vừa chuyển, đã thấy bọn họ phảng phất dường như ôm nàng không thỏa mãn. Tay nàng đi vào phía dưới bọn họ, chậm rãi vỗ về chơi đùa hai nam căn, cúi đầu nhìn, trong mắt là cảm xúc nghiên cứu, lão công tân nhiệm phía dưới lớn như vậy, ngày sau có làm, một chút. chỉ mong hắn hẳn ôn nhu Hai nam nhân bị nàng đùa bỡn tình thiết khó nhịn.

"Đại sư huynh, giờ đến phiên huynh." 

Doãn Kỳ ôm thân mình kiều mị của nương tử trình phía trước ra đến trước mặt sư huynh. Thạc Trân nhìn thấy hai chân nàng mở rộng lộ ra cánh hoa non mềm ướt át, màu sắc hồng tươi xinh đẹp, đôi mắt nùng mông lung như đang si mê chờ đợi, con ngươi hắn đỏ sậm, thở hổn hển, đôi tay để ở hai bên hông nàng, cố định thân mình nàng, eo dùng sức dâm vào một cái, cự vật giữa háng to mà hữu lực hướng phía trước đâm mạnh.

"Trời ơi, ưm...... Thật thoải mái.......... A......" Lệ Sa hét lên một tiếng, sau đó không ngừng phát ra những tiếng rên rĩ đầy thỏa mãn.

Thạc Trân kích động mãnh liệt mà luật động không lui ngừng, khó kìm lòng nổi mà cúi người hôn lấy đôi môi nữ tử dưới thân, tham lam mà ngậm lấy cái lưỡi thơm tho của nàng mút vào, vì hai tay Doãn Kỳ dang vịn chặt hai đùi nương tử để cố định nàng nên hắn cũng không để hai tay mình nhàn rỗi mà dùng sức xoa nắn hai đóa nhũ hoa trắng ngần trước ngực.

Doãn Kỳ đang ôm đằng sau nàng nhìn một màng kích thích này đầy hưng phấn xen lẫn chút hờn ghen khó tả.

Đây là lần đầu tiên hắn phải chứng kiến tận mắt nương tử của hắn chân chính tiếp nhận một nam nhân khác. Hắn đầu cũng nhân trước đây cũng đã từng hình dung trong đầu nhiều lần để chuẩn bị, nhưng là tâm trạng khi thực tế hoàn toàn không giống lúc tưởng tượng.

Nhìn thấy nương tử của chính mình dục vọng tăng cao mà rên rĩ dưới thân nam nhân khác, hai tay nàng ôm lấy sợ loạn trên vai nam nhân, nhìn Đại sư huynh đôi mắt khép hờ vừa hôn môi nàng vừa sờ nắn khắp hai đóa nhũ hoa, bên dưới không ngừng dưa đẩy nam căn kéo ra đâm vào từng hồi mạnh mẽ, lại xoay tròn như muốn nghiền nát cánh hoa của nàng. Dần dần cảm giác hờn ghen bị dục bọng che khuất, hắn trong nháy mắt chỉ còn cảm thấy toàn thân ỉ như bốc lên lửa nóng khó nhịn liền bị kích thích tràn ngập nơi bụng dưới, nam căn bị kẹp giữa cơ thể hắn và kiều mông không ngừng động của nàng như muốn nổ tung vì không được thỏa mãn.

Hắn không thể khống chế chính mình liền đem nam căn to lớn dựng đứng ra để cọ sát vào hai bộ phận đang kết hợp chặt chẽ của nương tử và Đại sư huynh. Cảm giác cùng được tham gia chia sẽ khoái cảm trong cuộc hoan ái của hai người làm hắn được an ủi, liền cũng ít nhiều làm dịu sự hờn ghen và kích thích trong lòng hắn.

Nam nhân cùng nữ nhân tương hợp kiểu gì mỹ diệu, Thạc Trân cảm thấy dĩ vãng ba mươi năm xóa mờ như tờ giấy, từ mấy ngày trước trong ốc đảo lần đầu tiên nhìn thấy thân mình com nàng, hắn liền lún xuống thật sâu mất rồi. Lúc này người mà hắn ngày đêm khao khát đang cùng với hắn chân chính kết hợp một chỗ, tình yêu sâu dậm càng làm cho dục vọng tăng cao, khao khát chiếm hữu nàng thật nhiều hơn nữa.

Cho dù Nhị sư đệ của hắn đang ở lại đây, ngay lần đầu tiên của hắn cùng nương tử, nhưng hắn dường như không cảm thấy nửa điểm phản cảm, ngược lại liền làm hắn thật thuận lợi mà kết hợp với nàng. Nam căn của Nhị sư đệ không ngừng cọ động nhẹ nhàng vào nam căn của hắn và cánh hoa của com nương tử tăng thêm kích thích cuồng dã. Cảm giác được chân chính kết hợp với nàng ngay trước mắt chính phu của nàng, nam căn của chính phu liền chỉ được ở ngay bên cạnh, làm hắn cảm thấy vị trí sườn phu này cũng không có gì là không ổn thỏa. 

Lệ Sa đang trong cơn khoái cảm dâng trào được nam căn to lớn khác thường của Thạc Trân  mang lại, liền cảm thấy khao khát lại cùng khao khát hơn. Nhưng là ngay trước mặt lão công mình yêu, nàng không muốn biểu cảm quá phóng túng cùng với nam nhân khúc, đặc biệt lần đầu hai người chân chính kết hợp như vậy. Nàng cố gắng kiềm chế tiếng rên rĩ, không ngừng đè nén dục vọng, không thể để chính mình đạt cao triều quá nhanh.

Lúc này lại cảm thấu được đầu nam căn của lão công cọ xát vào cánh hoa, nàng minh bạch ý tử hắn muốn tương trợ. Bị động tác mạnh mẽ của Thạc Trân tác động, nam căn của lão công từng hồi từng hồi đập mạnh vào cửa hoa huyệt, hưng phấn dần dần lan tỏa toàn thân khiến nàng bất giác mất hết khống chế mà lên đỉnh. Ái dịch trào ra theo cử động của Thạc Trân, chảy ra ngoài thấm ướt nam căn Doãn Kỳ.

Thạc Trân được ái dịch phun lên đầu nam căn, trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, cùng với vách hoa huyệt trong cơn khoái cảm không ngừng mút chặt lấy hắn, hắn vội đẩy nhanh tốc độ và lực đạo mạnh hơn nữa, càng muốn nàng hơn nữa, thật sâu thật sâu muốn nàng, rồi bùng nổ phun trào tinh hoa vào trong cơ the nàng. Doãn Kỳ trong nháy mắt cũng bất ngờ rướn người mà phóng xuất ra. 

Doãn Kỳ lúc này tuy không chân chính được ở trong cơ thể nàng, ngược lại cảm nhận được những rung động mãnh liệt khi nàng đạt cao trào, hưởng thụ khoái cảm theo nàng, cùng với sự cọ sát mạnh mẽ theo nhịp đâm gấp góp của Đại sư huynh, hắn liền đạt được khoái ý cực hạn mà phóng xuất.

Nơi cả ba kết hợp là một mãnh lầy lội. Sau đó, Thạc Trân liên tiếp muốn nàng thêm ba lần nữa mới bỏ qua. Những lần sau liền vẫn có Doãn Kỳ bên cạnh hỗ trợ, chỉ dẫn tăng thêm khoái cảm cho thê tử mình cùng Đại sư huynh. Hai nam nhân liền thay đổi nhiều tư thế để nàng hài lòng.

Chính là vì lần đầu của Thạc Trân, cả ba lần Doãn Kỳ đều nhường cho Đại sư huynh phóng xuất trong cơ thể nương tử. Nếu không phải thấy nàng mệt không chịu nỗi, Thạc Trân còn muốn tiếp tục làm nàng.

Doãn Kỳ tiếp đón Chính Quốc đưa vào tới một chậu nước ấm, tự mình lau cho thê tử.
Lệ Sa đã mệt không thể động, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đã không cần biết hiện tại trong phòng có ba nam nhân, sáu con mắt, toàn bộ đang dừng ở trên người nàng.

Chính Quốc chờ Doãn Kỳ lau cho nữ chủ tử xong, bưng chậu nước rời di. Lệ Sa hơi hơi mở mi mắt ra, nhìn đến bóng dáng cô đơn rời đi, nhớ tới Lệ phu nhân mẫu thân đã nói, không thể có người mới quên người cũ.

Doãn Kỳ thấy ánh mắt thê tử hơi lạ: "Nếu nàng cảm thấy có lỗi đối với Chính Quốc thì đêm mai có thể cho hắn thị tẩm. Nương tử, ở trong nhà chúng ta, nàng có quyền lợi tuyệt đối, đây là thế gian hơn trăm ngàn năm đã hình thành truyền thống, không cần cảm thấy áy náy."

Thạc Trân nhíu mày, chậm rãi mở miệng: "Ngày mai không thể đến phiên Chính Quốc, ngày mai là ngày ta tân hôn, nương tử phải cả ngày bồi ta."

Hắn đem Lệ Sa ôm để ở giữa hai người, một cánh tay ôm nàng, một cái tay khúc đùa bỡn thân mình nàng. 
Doãn Kỳ trong mắt lóe lên tia châm chọc: "Huynh không phải đã quá thỏa mãn rồi sao?" 

Lệ Sa gạt ra cái tay không an phận không biết của ai: "Ta mệt mỏi rồi, eo chân đều đau nhức, ngày hôm nay đều không cần lại làm nữa."

Thạc Trân bàn tay to đặt ở bộ ngực sữa của nàng xoa nắn, trong mắt thần sắc mờ mịt mông lung: "Nương tử yên tâm, ta mông chỉ sờ sờ, sẽ không lại ép buột nàng."

Lệ Sa trở mình, đem sống lưng cho hắn, mặt hướng Doãn Kỳ, đem dầu dán ở bộ ngực rộng mở của lão công nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy mở ra cái tủ âm ở đầu giường lấy ra một cái bình sử tinh nhỏ xảo, mở nút lọ, cầm một viên thuốc đưa tới trước mặt Thạc Trân.

"Đây là cái gì?" Hắn nhận viên thuốc, tò mò hỏi.

"Là viên tránh thai, ăn một viên có thể ngừa hơn nửa năm, chàng đã nghe nói qua rồi chứ?" Lệ Sa ánh mắt ôn nhuận, ân cần giải thích, sinh hài tử không phải là không thể nhưng không nghĩ đến sinh quá sớm.

"Hắn ăn qua sao?" Thạc Trân chỉ chỉ Doãn Kỳ.

"Ăn qua." Doãn Kỳ ôm lấy thê tử sau eo, thần sắc bình tĩnh: "Đều ăn hai lần, ra cửa bôn ba bên ngoài, không phải thời gian tốt nhất để nương tử thụ thai."

Thạc Trân hai ngón tay bóp nhẹ, thuốc viên bị nội lực hẳn hóa thành tro bụi bay xuống: "Nương tử, sinh cho ta đứa con trai, ta sẽ cho hắn tôn vinh cao quý nhất trên đời."

Hắn đem Diệp Tuệ ôm đến trong lòng ngực, ánh mắt sáng ngời: "Nương tử, ta và nàng đã thật làm phu thê, nàng chính là tình cảm chân thành cả đời ta, ta toàn tâm toàn ý bảo hộ nàng, con không cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Sinh cho ta đứa con trai, cốt nhục cùng ta."

Lệ Sa do dự một lát, nghĩ đến hắn đã ba mươi tuổi, ở cổ đại với số tuổi này còn chưa có hài tử thật khó tưởng tượng, liền yên lặng gật gật đầu.

Thạc Trân cho rằng nàng không phải cam tâm tình nguyện, giống như muốn bồi thường mà phủ ở trên người nàng hôn thật lâu, hôn toàn thân nàng, hôn cánh hoa của nùng, dùng phương pháp mới vừa học được làm nàng sung sướng.Doãn Kỳ ở sau người ôm lấy nàng, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương: "Nương tử thích không?"

"Thích...... Ưm ưm.... n..." Tình triều dâng lên cao trong một khắc, Lệ Sa lớn tiếng rên thật to. Nàng lại đạt cao triều.

"Tướng công, chuyện này quá điên cuồng."

Nằm vào giữa hai người, nàng nói như vậy rồi một tay một cái nắm nam căn phía dưới của bọn họ, bởi vì quá mệt mỏi, không bao lâu liền say sưa ngủ rồi.

Doãn Kỳ nhìn Thạc Trân nói: "Nghe ý tứ huynh là đối với ngai vàng kia đã rất nắm chắc rồi?"
Thạc Trân nhìn chăm chú đôi mắt xinh đẹp đang khép hờ của người nằm ngủ bên cạnh: "Liền tính là vì nàng, ta chắc chắn phải thành công."

"Kim thượng tuổi dã già, không sống được mấy năm, huynh cần phải nắm chặt."

"Phụ hoàng đã sớm hướng về cho ta, nếu không phải Thái tử làm khó dễ, ta sớm đã là kế thừa chính thống. Bất quá cũng không muộn, dưới sự an bài của phụ hoàng, hiện giờ Bình Châu thuộc phạm vi thế lực của ta, binh quyền ta nắm đại thần trong triều bị ta thu mua hơn phân nửa, thành công là chuyện sớm hay muộn." 

Thạc Trân trong mắt hào quang sáng rọi, còn có một bí mật không có nói ra, hắn đã nhận được chiếu thư truyền ngôi của phụ hoàng, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể bước lên ngai vàng.

"Sau này ta lập nương tử làm hậu, mẫu nghi thiên hạ, đứng trên vạn người, hưởng thụ tôn vinh nhân thế."

Hắn nhìn nhìn Doãn Kỳ liếc mắt một cái: "Đệ muốn cái vị trí gì, coi như phần đệ là phu quân nương tử, ta có thể phong đệ cái chức thượng thư hay tướng quân gì đó." 
Doãn Kỳ khóe môi gợi lên một chút lạnh nhạt: "Ta đối với công danh không có hứng thú, huynh tỉnh lại đi!" Hắn chí hướng không lớn, chỉ cần người bên cạnh dược tốt, riêng mình có một hoàn cảnh an ổn là được, hơn nữa hắn cũng không muốn làm thủ hạ của Đại sư huynh bị hắn quản thúc.

Lệ Sa ngủ một giấc tới buổi tối, ăn cơm chiều, lần này còn tốt, đồ ăn có muối. Doãn Kỳ tự xuất tiền túi, gọi người đi thị trấn dưới chân núi mua đồ dùng mấy ngày nay. Thạc Trân cũng nhiệt tình lên, viết một lá thư, cho thân vệ trú lưu dưới chân núi thu mua đồ dùng thành thân.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Sa đã bị kêu dậy từ trên giường, rửa mặt chải đầu, đội mũ phượng, vai khăn quàng, trang điểm đẹp giống như tiên nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro