Chương 51: Trở Thành Hoàng Hậu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Kỳ ánh mắt tràn ngập thành kính, ái mộ, điềm tĩnh cùng với hết thảy cảm xúc kích động, ôm chặt thê tử, ở môi nàng tinh tế nghiền mút, mắt nhìn qua, thấy tên nam tử kia phía sau nàng, hơi thả lỏng cánh tay ôm nàng, hỏi: "Kim Tại Hưởng, hắn như thế nào ở chỗ này?"

Hắn đương nhiên nhận ra người này, ở phù dung trấn kia đã từng có một đoạn tụ hội không thoải mái.

Lệ Sa lộ ra xấu hổ, cứ theo thiên hướng thời đại pháp tắc nàng bên này, vẫn là biểu hiện giống yêu đương vụng trộm bị chính lão công bắt được quả tang.

Tại Hưởng đi đến cạnh cửa, vén rèm cửa liếc mắt ra ngoài xem xét một cái. Bởi vì tới giờ ăn cơm, mấy tên Đột Quyết đứng gác đều chạy tới mấy chục thước bên ngoài, cạnh đống lửa ăn chân dê nướng, hơi không lo lắng nói chuyện bị nghe trộm.

"Ta là Sa nhi sườn phu mới nạp..."

Tại Hưởng dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất nhất thuật lại quá trình ở chung cùng Lệ Sa, nói đến sự kiện tinh luyện xăng cùng bị thương, tận lực kỹ càng tỉ mỉ. Hắn là người thực thông minh, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, trật tự đầu đuôi đến chỗ có làm chuyện phu thê thật, chỉ là một câu sơ qua.

Lúc Doãn Kỳ nghe được lửa lớn thiêu cháy, không khỏi nhăn mặt, tâm đều nhói lên.

"Nói như vậy phương pháp hỏa cầu nổ mạnh là nàng làm ra?"

Doãn Kỳ hỏi, hắn không ở Bình Châu nhưng từ khi vô địch doanh thấy đại quân Đột Quyết bị đạn xăng tấn công chịu nhiều thương vong. Có thể nói trận chiến tranh này có thể đánh đến thuận lợi như vậy, cùng phát minh sáng tạo của Lệ Sa hoàn toàn có quan hệ.

Lệ Sa gật gật đầu: "Khi còn nhỏ trong lúc vô ý nghe được mấy đạo sĩ luyện đan nói về quá trình tinh luyện thạch chi thủy, nhớ rõ một chút. Quả nhiên sau này thí nghiệm thành công."

"Nương tử của ta thật đúng là biết được không ít chuyện đâu!"

Doãn Kỳ trong mắt hàm chứa ẩn ý, tay vỗ về tóc ngắn của nàng, thương tiếc nói: "Lúc ấy chịu bỏng nhất định rất đau đi?"

"Chỉ là bỏng nhẹ, nổi lên chút vết bỏng rộp lên. Thoa dược qua mấy ngày thì tốt rồi, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại."

Ai cũng biết, bỏng độ thấp chỉ ở tầng ngoài da nổi lên vết bỏng rộp lên, độ nặng chính là từ ngoài vô trong đều là chín thịt, nếu là như vậy thì hoàn toàn xong đời. May mắn có ngự y cùng rất nhiều dược liệu trân quý cứu trị, trên người mới không có để lại vết sẹo.

"Tướng công, ta đem kỹ thuật tinh luyện xăng nói cho người Đột Quyết."

Lệ Sa đối với chuyện này thực bất đắc dĩ nhưng nếu nói bởi vậy đem mệnh hi sinh lại là không thể làm. Doãn Kỳ mỉm cười nói: "Chỉ cần nàng an toàn là được, lại nói Oa Oa Nại cũng không có mấy ngày tiêu dao nữa. Ta đã bố cục xong, chỉ chờ đợi thời cơ đến."

"Tướng công, chàng tính làm như thế nào?"

Doãn Kỳ nội lực thâm hậu, ngưng thần một chút, nghe được tên Đột Quyết đứng gác ăn xong cơm đang đi lại nơi này, nói: "Về sau ta giải thích cùng nàng, tránh cho địch nhân hoài nghi. Ta không thể ở chỗ này lâu, nương tử, nàng phải bảo trọng mình cho tốt, ta sẽ lại đến."

Hắn từ túi thuốc tùy thân móc ra một cái bình sứ đưa cho Tại Hưởng: "Đây là thuốc trị thương hay của Thiên Ưng Môn, ngươi cầm dùng đi. Nhớ rõ chăm sóc nương tử, ngàn vạn không thể để nàng có việc."

"Sa nhi cũng là nương tử ta, chăm sóc nàng là trách nhiệm của ta."

Tại Hưởng tiếp nhận bình sứ khó nén vui mừng trong lòng, Doãn Kỳ nói ra muốn hắn chăm sóc Lệ Sa chính là ngầm đồng ý địa vị sườn phu của hắn, không có gì so với việc này càng làm hắn vui vẻ hơn.

"Mẫn đại ca, chàng phải đi sao?" Lệ Sa vuốt ve gò má hắn, khuôn mặt này bị đắp một tầng nước thuốc màu vàng đất, màu da có vẻ ảm đạm, không có sáng bóng, cằm dán râu giả kéo đến mang tai, xảo diệu che dấu tướng mạo sẵn có nhưng nàng ở trong đại trướng Oa Oa Nại liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

"Ta ở tại tòa quân doanh này, tuy rằng nàng nhìn không thấy nhưng ta vẫn luôn trong yên lặng chú ý nàng."

Doãn Kỳ ôm lấy nàng vào trong lòng ngực thật chặt, ánh mắt nghiêm khắc: "Về sau không cần lại làm những việc nguy hiểm đó, hôm nay cứu hơn một ngàn bá tánh nhà Hán ta có thể không nói, nhưng loại việc như tinh luyện xăng không được lại làm."

"Ta... Ta đã biết, chàng cũng ngàn vạn phải để tâm."

Nàng hiểu rằng hôm nay hành động cứu bá tánh nhà Hán càng nguy hiểm hơn, hơi vô ý, chết không đơn giản chỉ là mình nàng. Doãn Kỳ cùng đệ tử Thiên Ưng Môn đều có khả năng gặp nạn, nếu là như vậy trăm cái chết của mình cũng không chuộc được.

"Nương tử nhẫn nại mấy ngày, vi phu nhất định mang nàng trở về trong thành Bình Châu."

Doãn Kỳ vén lên vạt áo chỗ bộ ngực nàng, tay đặt ở đẫy đà bóp nhẹ hai cái, vùi đầu lên, từng bên khẽ cắn một cái, chịu đựng thân thể xôn xao, nói: "Nương tử, chờ cùng nhau trở lại trong thành về nhà, bồi ta ba ngày ba đêm."

Lệ Sa đang muốn nói, hắn lại sửa sang vạt áo nàng ngay ngắn, nhặt lên túi y dược bên cạnh, rời khỏi lều chiên.

Lệ Sa nhìn người yêu rời đi, nổi lên một cổ thống khổ, hồi lâu không nói gì.

Tại Hưởng suy tư nói: "Bằng độ quen thuộc của Mẫn công tử với người Đột Quyết, nhất định là đã sớm lẻn tiến vào nghĩ là muốn cùng quân đội Dĩnh đường trong ngoài liên hợp, lấy được thắng lợi trọng đại."

Lệ Sa sao lại không biết, chính vì nguyên nhân như vậy mới lo lắng, sợ lúc đào vong liên lụy hắn. Mắt đẹp vừa nhìn, thấy bình dược trong tay Tại Hưởng, nhận lấy, tự mình thoa dược trên miệng vết thương đầu vai cho hắn, trách nói: "Nếu không phải chàng mỗi ngày quấy rối thì đã sớm kết vảy. Đêm nay không cho chạm vào ta đêm mai cũng không cho, chờ đến khỏi hẳn mới nói."

Tại Hưởng bị nàng cởi áo trên, ngón tay mềm mại chạm đến da thịt mình, đang tâm viên ý mã nghe nói như thế sắc mặt xụ xuống: "Qua mấy ngày chúng ta trở lại Bình Châu thành liền không có phần ta. Mẫn công tử cùng Kim Phủ công tử, Chính Quốc còn có Nam Tuấn cùng Trí Mẫn hai tên thị vệ như hổ rình mồi, cơ hội ta cùng nàng ở bên nhau hiếm đến đáng thương."

(Phong: Do Tại Hưởng với Thạc Trân đều họ Kim, về sau Thạc Trân sẽ là Kim Phủ Thạc Trân còn Tại Hưởng là Kim Tại Hưởng để tránh nhầm lẫn nhé!!!)

"Hai tên thị vệ?" Lệ Sa nghi hoặc lấp lóe con ngươi, nâng lên ngón trỏ, điểm điểm cái trán hắn, trách mắng: "Chàng điên à, sao cả thị vệ cũng tính vào?"

"Ta một chút cũng không ngốc, hai thị vệ kia nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập chiếm hữu, giống như đồ ăn đến miệng."

Cảm tình Nam Tuấn cùng Trí Mẫn đối với nàng sớm khiến cho hắn trong lòng cảnh giác, âm thầm quyết định chờ một hồi về Bình Châu thành liền đứng vững địa vị tiểu tam của mình. Cho Nam Tuấn cùng Trí Mẫn đi làm tiểu tứ tiểu ngũ là được, Chính Quốc là thông phòng, hoàn toàn có thể xem nhẹ không cần kể đến.

"Đồ ăn đến miệng?" Lệ Sa cảm xúc đang tràn ngập nỗi buồn ly biệt đối với Doãn Kỳ, tâm buồn buồn, lúc này bị hắn chọc cười: "Chàng so sánh ngược ngạo, ta đây đối với chàng là cái dạng gì, chỉ sợ là đồ ăn đã đến bụng đi?"

"Phải, thức ăn Sa nhi này hương vị độc đáo, sau khi ăn xong dư vị dài lâu, tuyệt không thể tả!"

Tại Hưởng thấy vết thương đã được nàng bôi dược, băng bó xong, đưa tay ôm lấy nàng. Nàng vội vàng ngăn cản: "Đừng dùng sức, nếu là lại chảy ra máu, ta mới không phụ trách đâu."

"Trách nhiệm Sa nhi là loại bỏ nhiệt hỏa trong thân thể ta ra ngoài."

Hắn phủ ở bên tai nàng, hôn vành tai tinh xảo, trong đầu hiện lên tình cảnh Doãn Kỳ vén vạt áo nàng lên vừa rồi. Thân thể lập tức nhịn không được xuân tình nhộn nhạo, hai tay vói vào vạt áo nàng, một tay cầm một bên, lập tức vuốt ve lên.

Lệ Sa nghiêng mặt, hướng về phía cằm hắn cắn một ngụm: "Chàng xuống tay không thể nhẹ chút sao, rất đau."

Tại Hưởng động tác không ngừng, cúi đầu, ngăn chặn môi nàng, ngay khi hắn tưởng có thể gần thêm một bước động tác, bên ngoài lều chiên truyền đến thanh âm Ô Thiên Cách đối thoại cùng tên Đột Quyết đứng gác...

Lệ Sa đi ngược chiều Tại Hưởng, thấp giọng nói: "Ô Thiên Cách đưa cơm tới, ả rất không vừa lòng đối với hành vi cứu giúp bá tánh nhà Hán hôm nay của ta, chàng đừng gây thêm phiền toái cho ta."

Lệ Sa nói lời này là có đạo lý, Ô Thiên Cách đối với mỹ nam thực ưa thích, mỗi lần đi vào lều chiên đều động tay động chân cọ quẹt Tại Hưởng. Ngay như hôm qua, Tại Hưởng quá sức giận dữ nên đem Ô Thiên Cách ném qua vai quăng ngã, thiếu chút nữa gây ra tai họa.

Tại Hưởng sắc mặt không tốt, hừ một tiếng: "Nàng còn dám hạnh kiểm xấu, xem ta không bẻ một cánh tay nàng?"

"Thật không hiểu được thương hương tiếc ngọc."

"Còn phải coi đối với ai."

Lệ Sa hứ một tiếng, đôi mắt lại lộ ra ý cười, dù là ai đều thích nghe lời hay.

Màng lông dê treo trên cửa lều chiên bị đẩy ra, Ô Thiên Cách đi vào tới, trong tay ôm vẫn là thịt dê nướng cùng trà sữa ngựa đồ ăn thảo nguyên linh tinh. Mấy ngày qua, Lệ Sa ăn từng bửa từng bữa này liền đầu lưỡi cũng mất cảm giác, vẻ mặt đưa đám thầm nghĩ: Chỉ cần có một chén gì hỗn độn nóng hôi hổi cũng ngon hơn so với thịt dê nướng!

Ô Thiên Cách tâm tình thực không tốt, không có đùa giỡn Tại Hưởng mà là bắt đầu chỉ trích Lệ Sa một chút: "Ta đem ngươi trở thành bằng hữu, vì cái gì ngươi muốn cứu những tên hán heo đó, ngươi có biết một người nam nhân của ta hôm qua lúc công thành bị giết chết ở trong tay hán heo, bây giờ giết vài hán heo trả nợ máu có cái gì không đúng?"

Lệ Sa nổi giận: "Ngươi mỗi tiếng mỗi gọi hán heo, còn nói đem ta trở thành bằng hữu, có bằng hữu đối đãi như ngươi sao?"

Chưa nói đến chính các ngươi cũng tàn sát không biết bao mạng người Hán, phá tan bao nhiêu gia đình. Đây chỉ là một phần nhỏ bé hậu quả những gì các người đáng phải nhận, nó còn chưa là bao. 

Hiển nhiên Lệ Sa sẽ không kích động mà nói ra những lời này, hiện tại nàng và Tại Hưởng đều đang trong tay bọn chúng chưa nói đến Đại lão công cùng các đệ tử của Thiên Ưng Môn vẫn còn ở đây. Vì vậy, dù cho đang nổi giận muốn phun nước bọt dìm chết bọn người này nhưng Lệ Sa vẫn phải lấy đại cục làm trọng, tự mình nổi giận rồi tự mình vuốt giận.

Ô Thiên Cách giật mình: "Ta không phải ý tứ này."

"Ngươi chính là ý tứ này."

Lệ Sa thanh âm lạnh như băng: "Ngươi nói một người nam nhân ngươi hôm qua đã chết nhưng ta xem ngươi không chút nào khổ sở. Bởi vì, tâm tư của ngươi căn bản là ở trên người Oa Oa Nại, đừng cho là ta nghe không hiểu tiếng Đột Quyết nhưng ta có thể từ ánh mắt ngươi biết tình cảm ngươi."

Kỳ thật Lệ Sa không có lòng quá hiếu kỳ như vậy, nhàn rỗi không có việc gì đi nhìn soi mói đôi mắt một nữ nhân không liên quan. Nàng là nghe Tại Hưởng nhắc tới, hắn hiểu được tiếng Đột Quyết, Ô Thiên Cách mỗi lần đưa cơm rồi đi cũng có thể nghe được tên Đột Quyết đứng gác nói xấu.

Ô Thiên Cách ngồi bệt trên thảm, giống như một kẻ thất bại, dùng tay ôm đầu, hồi lâu mới giương mắt nói: "Thật nhiều năm trước đây, ngạch nương ta mang ta gả cho Oa Oa Nại cùng các huynh đệ hắn, phong tục trên thảo nguyên cùng Trung Nguyên không giống nhau. Quả phụ mang nữ nhi gả vào gia đình nhà trai cũng có thể mẹ con cộng phu nhưng chỉ có ngạch nương là thê tử chính quy, nữ nhi không có bất kỳ danh phận gì."

Lệ Sa không thể tưởng tượng mở to hai mắt, không phải nam nhân bị chết thê tử mà muốn cưới lại có thể phụ tử cộng thê, như thế nào còn có hiện tượng mẹ con cộng phu?

"Ngạch nương bắt đầu đối ta thực tốt nhưng thực mau bà có nhi nữ khác. Đối với nữ nhân thời khắc cùng bà chia sẻ trượng phu, bà tràn ngập lòng ghen ghét, có một ngày dùng tuyệt dục vật chặt đứt năng lực sinh dục của ta. Các trượng phu thấy ta không thể sinh sản, đều đối với ta chết tâm. Không quá mấy năm, ngạch nương đem ta bán cho một nhà sáu huynh đệ, chính là gia đình ta hiện tại. Nhưng là các nam nhân của ta đều ghét bỏ ta không thể sinh hài tử, luôn đánh ta. Ta hận ngạch nương, hận bà huỷ hoại cả đời ta. Nên năm trước, ta thừa dịp mừng thọ cho bà, hạ độc vào cái chén bà, đêm hôm đó bà độc phát mà chết, ha ha, không ai biết là ta làm. Kỳ thật ta không cần lo lắng, Oa Oa Nại đã sớm ghét bỏ bà, hận không thể giết bà, bà cùng Oa Oa Nại sinh một nhi tử. Khoảng thời gian trước ở dưới thành Sa Châu bị đạn đá bắn trúng chết, hiện tại ta càng có thể hả dạ."

Người Đột Quyết kế thừa chế độ mẫu hệ của viễn cổ đặc biệt rõ ràng, nữ nhân địa vị cao quý, trong một đại gia đình thê tử mới là chúa tể. Đột Quyết quốc trong lịch sử còn có vài Hoàng Hậu đương quyền, hoàng đế không có quyền lợi gì.

Lệ Sa cùng Ô Thiên Cách còn không có tốt đến nông nỗi kể ra tâm sự, khó hiểu hỏi: "Ngươi vì sao nói cùng ta chuyện này, có mục đích gì?"

Ô Thiên Cách đôi mắt chợt lộ ra hận ý: "Xem biểu hiện hôm nay của Khả Hãn, hắn là thích ngươi mới không bỏ được bắn chết ngươi. Nếu đổi làm người khác dám chống đối hắn như vậy, chỉ sợ đã sớm biến thành thi thể."

Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Ta xem ngươi hiểu lầm, Khả Hãn nhà ngươi coi trọng chính là tài học trong đầu ta. Bởi vì ta có thể giúp hắn làm ra vũ khí chiến tranh."

Ô Thiên Cách trong mắt hận ý càng sâu: "Ta không tin, nếu ngươi dám lại tiếp cận Khả Hãn, đừng trách ta thủ hạ không lưu tình. Ta có thể giết chết ngạch nương mình, cũng có thể giết chết một nữ nhân không liên quan."

Lệ Sa trong mắt lộ ra trào phúng: "Ngươi cho rằng Khả Hãn nhà ngươi là hương bánh bao hả? Phàm là nữ nhân đều thích hắn, nói cho ngươi một tiếng, hắn ở trong mắt ta cái gì cũng không phải, liền..." Nàng chỉ vào Tại Hưởng bên cạnh, nói với Ô Thiên Cách: "So ra còn không bằng một đầu ngón chân hắn."

"Ngươi thật to gan, dám nói bậy Khả Hãn nhà ta."

Ô Thiên Cách mắt lộ ra hung quang, dơ tay đánh Lệ Sa, mắt thấy gò má non mịn sắp ăn một bạt tai. Bỗng nhiên lại thấy Tại Hưởng nhấc chân đá vào bụng Ô Thiên Cách

Trong tiếng kêu của Ô Thiên Cách, thân mình khổng lồ bay ra khỏi lều chiên, màng lông dê cũng bị liên lụy mà rớt nửa bên.

Lệ Sa đi ra trước cửa xem xét, mấy thủ vệ nhìn qua ánh mắt tuy rằng không tốt nhưng ai cũng không dám bới móc.

Nàng treo lại rèm cửa, trở lại vị trí ban đầu ngồi xuống Tại Hưởng đưa qua một miếng chân dê nướng, nàng cầm trong tay thất thần ăn. Trong lòng suy nghĩ, sự tình nếu là giống Ô Thiên Cách nói như vậy, Oa Oa Nại có tình ý với nàng liền không dễ làm rồi.

Tại Hưởng đưa trà sữa ngựa cho nàng, thấp giọng nói: "Nàng không cần quá lo lắng, Mẫn công tử không phải đã nói mấy ngày nữa là có thể thoát khỏi đại doanh Đột Quyết. Mấy ngày nay nàng phải làm chỉ cần lá mặt lá trái là được."

Lệ Sa nghĩ đến năng lực đại lão công, khóe miệng lộ ra tươi cười, đem hết thảy không thoải mái vứt ra sau đầu. Nào biết buổi chiều ngày hôm sau, nhận được lệnh Oa Oa Nại triệu kiến, nàng bị một quân sĩ Đột Quyết đưa tới lều lớn Khả Hãn.

Vẫn giống như hôm qua, lều chiên của Oa Oa Nại đứng hai hàng hộ vệ cầm đao, không giống chính là hai bên ngồi hai gã nam tử cường tráng ăn mặc cẩm y da thú, xem dung mạo này cùng Oa Oa Nại vô cùng giống nhau.

Sau khi Lệ Sa ngồi xong vừa thấy trên mặt bàn đồ ăn thực phong phú, tất nhiên là thức ăn nhà Hán khó được. Nào là tiểu kê hầm nấm, dấm thiêu cá chép, phú quý đậu hủ, dầu chiên cây hương thung mầm, tuy rằng bình thường nhưng đối với nàng mà nói đã tiếp cận đồ ăn nỗi danh tề lỗ rồi.

Nàng biết người Đột Quyết không có tập tục khiêm nhượng, sau khi ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp thịt cá bỏ vào trong miệng, hương vị so với ngự trù làm tất nhiên là kém chút nhưng cũng coi như không tồi.

Oa Oa Nại thấy nàng thích ăn, cảm thấy vừa lòng: "Đây là trẫm sai tên người Khương A Mẫn làm đồ ăn, A Mẫn là tên có bản lĩnh, y thuật giỏi làm đầu bếp cũng thực xuất sắc."

A Mẫn, Mẫn đại ca!

Lệ Sa ngẩn ra, thì ra là chàng ấy.

"Lệ cô nương, trẫm có một việc muốn nói cùng nàng."

Lệ Sa buông đũa, nghiêm mặt nói: "Khả Hãn, ngài hẳn là xưng hô ta Sở Vương phi, chẳng lẽ đã quên, ngày hôm qua ngài cũng kêu ta như vậy."

"Cái gì Sở Vương phi?" Oa Oa Nại cười to: "Làm Vương phi có cái gì hay, không bằng làm Hoàng Hậu của trẫm."

Oa Oa Nại bỗng nhiên phát ngôn kinh người, Lệ Sa nhất thời biến sắc nhưng tâm trí nàng không giống với tuổi tác của thân thể này, sớm đã trở nên thành thục nghĩ đến Tại Hưởng nhắc nhở lá mặt lá trái, cười cười: "Khả Hãn nói đùa, Lệ Sa có tài đức gì mà làm Hoàng Hậu của Đột Quyết?"

Oa Oa Nại không chút hoang mang, chỉ vào hai tên nam tử ngồi bên,nói: "Trẫm còn chưa có giới thiệu với nàng, nhị vị này là huynh đệ trẫm, Ha Ngõa, Đạt Lai. Bọn họ cũng đồng ý cùng trẫm cưới nàng làm vợ."

Ha ngõa cùng Đạt Lai đều vừa lòng cười cười, đối với vị thê tử này vô cùng vừa lòng.

Lệ Sa muốn hôn mê một hồi, đành phải nói: "Ta nhớ rõ các người đều có thê tử, hơn nữa còn có hài tử đúng không?" Nàng không thích nam tử đã kết hôn, không thích dùng thừa nam nhân của nữ nhân khác.

"Thê tử chúng ta năm trước ngay ngày sinh thần không biết bị cái tên hỗn trướng nào hại chết, hài tử là có nhưng không ngại chúng ta lại cưới vợ." Oa Oa Nại có vẻ ân cần, lời nói cũng hồn nhiên không giống cái khí phách ban ngày muốn bắn chết nàng.

"Khả Hãn, ta hiện tại không thể trả lời ngài. Cho ta thời gian ba ngày, chờ ta suy xét thấu triệt lại nói." 

Lệ Sa nhớ tới Doãn Kỳ nói qua mấy ngày sẽ có hành động, cho nàng làm Hoàng Hậu Đột Quyết đánh chết nàng cũng không làm, quá mức khó giải quyết, vẫn là có thể kéo dài thì kéo đi!

"Được, trẫm cho nàng thời gian ba ngày." Oa Oa Nại cho rằng nàng đáp ứng rồi, nói lời này là hành động thẹn thùng, nữ nhân Dĩnh đường không phải đều thẹn thùng hay sao?

Lệ Sa từ lều lớn Oa Oa Nại đi ra, chỉ cảm thấy chân nặng giống như đeo chì, đúng là sợ cái gì thì cái đó xảy ra.

Ánh mắt xoay chuyển qua, thấy người Khương A Mẫn đứng ở cách đó không xa, nàng làm như tản bộ, từ bên người hắn đi ngang qua bên tai truyền đến giọng hắn trầm thấp: "Không cần sợ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro