Chương 65: Ta Muốn Hôn Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô Cổ Lực thân là quốc chủ lòng tự trọng rất cao, tộc nhân dám can đảm bất kính với hắn chỉ sợ không mấy người còn sống trên đời nhưng từ ngày hôm trước đụng phải Mã Đề Liên. Sức chịu đựng cũng trở nên siêu cấp, không phải không dám chọc mà là không thể trêu vào, căm giận phản bác một câu: "Bổn quốc chủ tấm lòng nhân hậu, không cùng nữ nhân chấp nhặt."

Mã Đề Liên lại nâng chân lên: "Tiểu tử, có muốn bị đánh hay là không?"

Ô Cổ Lực thấy vị thế không tốt, vội vàng trốn ra sau Doãn Kỳ, mạnh miệng nói: "Ta không phải là sợ ngươi. Ta là không muốn lỗ mãng vô tri giống ngươi, bị mọi người cười nhạo."

Mã Đề Liên xông lên đi, phải cho hắn xanh mặt, Doãn Kỳ ống tay áo cuốn ra một cổ nội lực, quét ả văng ra. Quét mắt cương nghị, trách mắng: "Không quy củ còn không lùi xuống."

Khi nãy Nhị sư huynh chỉ đánh chứ không dùng nội lực, giờ đây Nhị sư huynh dùng tới nội lực đủ thấy huynh ấy tức giận tới mức chỉ cần ả cứng đầu thêm một chút thì chuyện ăn chưởng là chuyện thường.

Ra khỏi sơn thần miếu, Ô Cổ Lực đem thông quan văn điệp chứng minh thân phận đưa cho Lệ Sa. Lúc này đã biết rõ nàng là Sở Vương phi, là một quân chủ tiểu quốc, đối với Dĩnh đường vẫn luôn giữ tâm lý sùng bái, ở trước mặt Lệ Sa biểu hiện vô cùng kính cẩn.

Lệ Sa mở văn kiện ra, nhìn đến bên trên có chỉ thị của Thạc Trân phê, biết không giả, quay lại, nói: "Có lẽ cũng không bao lâu, ta có thể hồi đế đô. Đến lúc đó ngươi theo đội ngũ ta cùng nhau đi, trên đường cũng coi như có người chiếu cố."

"Đa tạ nương nương." Ô Cổ Lực đại hỉ.

Lúc xuống núi Doãn Kỳ vẫn cứ cho lão công cõng, Ô Cổ Lực dắt con ngựa hắn, đường núi khó đi, cưỡi ngựa thực mất sức. Tọa kỵ của đệ tử Thiên Ưng Môn trước nay đều là nuôi ở trong nhà nông hộ dưới chân núi. Nhưng Ô Cổ Lực không chịu làm như vậy, có vất vả cũng muốn dắt theo mình.

Đoàn người đi đến chân núi đã là chạng vạng, ở bên đường là một khu khách điếm dừng chân, ngày thứ hai, Sở Vương Cung sớm đã nhận được bồ câu đưa thư, Lâm tổng quản phái xe ngựa tới nghênh đón.

Xe ngựa chỉ có hai cái, hai tên thị vệ vô luận như thế nào cũng không muốn cùng Mã Đề Liên cùng xe, Chí Mân nói tình nguyện thà đi bộ đến Bình Châu. Ngựa của Ô Cổ Lực lúc trên đường xuống núi đau chân, cưỡi không được, hắn cũng là cực kỳ không muốn cùng Mã Đề Liên chung xe.

Lệ Sa nổi lên tâm lý bênh vực người mình, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương nói với Ô Cổ Lực: "Thỉnh Tây Uyển quốc chủ cùng tứ sư muội nhà ta cùng xe đi. Tuấn ca, Mân ca ta và Mẫn đại ca cùng xe." không đợi Ô Cổ Lực cự tuyệt, vội nói: "Cứ như vậy làm. Tuấn ca, Chí Mân ca mau lên xe."

Nàng nói xong, được đại lão công đỡ chui vào trong thùng xe.

Trong xe không có ghế dựa, chỉ trải thảm lót mềm mại là chuyên dùng cho người lặn lội đường xa nằm nghỉ ngơi.

Bởi vì hôm nay rời giường sớm, Lệ Sa không ngủ đủ, dựa trong lòng ngực đại lão công, nửa nằm không bao lâu tiến vào mộng đẹp.

Nam Tuấn cùng Chí Mân ngồi ở đối diện, cửa sổ xe mở ra xem xét cảnh sắc bên ngoài một lúc, thỉnh thoảng đưa đôi mắt tràn ngập nhu tình đảo qua. Nhìn thấy mỹ nhân lười biếng, như hải đường ngủ xuân, một phen phong tình có khác, trong lòng càng là tràn đầy tình cảm.

Doãn Kỳ ngón tay thô ráp lướt qua gò má tinh tế của thê tử, nhịn không được cúi người khẽ hôn lên đôi môi anh đào hồng nhuận. Lệ Sa trong mơ màng cũng vươn cái lưỡi hôn lại, tựa hồ đã quên đây là trong xe ngựa, tay nhỏ vói vào trong quần hắn sờ soạng, đồ vật bên trong chỉ khoảng nửa khắc nổi to lên, chống lên một tầng vải quần hình thành một cái lều trại nhỏ.

Nam Tuấn cùng Chí Mân không chớp mắt nhìn một màn này, hô hấp gấp gáp, đáy lòng nổi lên cảm xúc khát vọng được tiến lên hôn môi vị hôn thê. Bởi vì không có can đảm, hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Doãn Kỳ hít vào thật sâu một hơi lấy tay nhỏ thê tử từ trong quần ra, sợ tiếp tục làm sẽ nhịn không được hung hăng muốn nàng.

Lệ Sa ưm một tiếng, nằm ở trên đùi hắn tiếp tục ngủ say đến nỗi làm cái gì cũng không rõ ràng lắm.

Doãn Kỳ trong nháy mắt vừa nhấc đầu nhìn thấy ngoài cửa sổ xe một đội buôn phong trần mệt mỏi, đang hướng trong thành Bình Châu lên đường. Nhận ra người cầm đầu, đúng là lão hữu của sư phụ hơn ba tháng trước có gặp sư phụ ở Nepal. Hắn quay đầu lại thấp giọng nói với Nam Tuấn: "Ngươi hộ tống nương tử về Sở Vương Cung, ta có chuyện muốn xử lý muộn nhất đêm nay sẽ trở về."

Hắn muốn hỏi thăm một chút về tin tức sư phụ đã bước lên đỉnh núi Tát Già Mã Tháp phong hay không.

Ra lệnh xa phu dừng xe, Doãn Kỳ xuống xe.

Xe khởi động, Chí Mân ôm thân mình hương mềm của người trong lòng. Trong lòng nổi lên cảm động nồng nàn để nàng gối đầu lên chân mình, cúi người, vùi đầu gò má nhẹ nhàng cọ xát vào làn da mịn màng trên mặt nàng, tiếp xúc một chút, tê dại nhè nhẹ lan tỏa khắp toàn thân.

Lệ Sa trong mơ màng ngửi được hơi thở nam tử hồn hậu, nâng lên tay nhỏ vuốt ve lồng ngực nam tử trên người, sờ đến một viên đậu tròn nhỏ dùng đầu ngón tay nhéo một chút, làm cho Chí Mân hút khí.

Lúc nàng cùng các lão công ngủ, cho dù là khi ý thức không rõ cũng thường làm như vậy. Nhưng Chí Mân là lần đầu tiên bị ăn đậu hủ, lần đầu tiên thể nghiệm loại nhiệt tình này lập tức toàn thân phát run, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ.

"Mân đệ, đừng đánh thức nương tử."

Nam Tuấn dịch chuyển xuống vị trí phía dưới, ôm hai chân Lệ Sa vào trong ngực, giơ tay phải lên, giống dỗ hài tử ngủ, vỗ nhẹ nhàng sống lưng nàng, một cái tay khác kéo cửa sổ xe lại.

Chí Mân nâng lên ánh mắt tràn ngập dục vọng nhưng mà một bàn tay nhỏ của nàng lại vói vào trong quần hắn, cầm nam căn hắn... hắn a nhỏ một tiếng, toàn thân run rẩy, cúi đầu nhìn nàng vẫn còn đang ngủ say.

Lại nói Lệ Sa ở trong mộng gặp được Thạc Trân đang cùng hắn hưởng thụ phong cảnh kiều diễm, nói không hết triền miên lại lần nữa vuốt ve nam căn kích cỡ thật lớn kia. Bởi vì quá t một bàn tay căn bản nắm không hết, nàng đem cự vật từ trong quần hắn móc ra, nhìn nam căn kia thật lớn chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, chui đầu vào bên trên ngậm lấy nó sau đó nhẹ nhàng gặm cắn.

Chí Mân hoàn toàn không nghĩ tới người trong lòng làm như vậy, là có ý thức hay là không ý thức, hắn cũng không biết nhưng hắn đang cảm thụ mất hồn đục cốt tra tấn. Miệng nhỏ giữa háng kia thế nhưng còn không thỏa mãn, càng ngậm càng sâu.

Khuôn mặt kia giống như hoa, mị hoặc động lòng người ngậm hôn, kiều mềm mê người, quả thực chính là vưu vật nhân gian a.

Nam Tuấn kiềm chế không được, tay phải vói vào bộ ngực trong vạt áo nàng bắt lấy một đóa đẫy đà xoa nắn, nghiêng mắt nhìn lên một đóa khác bị thập ca dùng một con bàn tay to bao lấy.

Nam Tuấn cảm thấy ánh mắt của huynh đệ hắn, cắn răng nói: "Ta chỉ là sờ sờ, sẽ không làm ra chuyện gì."

Nhưng Chí Mân lúc này đã nghe không được huynh trưởng nói cái gì, hắn toàn thân máu sôi trào, tròng mắt sung huyết. Bộ mặt đỏ hồng đột nhiên phủ vùi đầu dùng miệng ngậm lấy một viên hồng mai của nàng, rên lên một trận mơ hồ, thân mình hắn vẫn luôn đâm về phía trước, kịch liệt run rẩy.

Lệ Sa tựa hồ bị lộng thực không thoải mái, dời đầu đi, đem tay nhỏ vỗ về bên trên nhưng lập tức lượng lớn nhiệt lưu nóng bỏng bỗng nhiên như mũi tên phun ra tới, dính đầy tay nhỏ của nàng.

Chí Mân từng ngụm từng ngụm thở gấp, viên hồng mai kia đã bị hôn đỏ bừng dính nước ướt át trơn bóng, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm, đem vạt áo nàng khép lại. Nhưng là tay nhỏ nàng còn ở giữa háng phải xử lý tinh dịch hắn, hắn bế nàng lên đặt ở trong lòng ngực Nam Tuấn.

Lệ Sa lúc này đã tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên đó là tay phải ướt nhẹp nghi hoặc nhìn hai huynh đệ, ánh mắt dừng ở trên mặt Chí Mân. Cái loại vui sướng này là sau khi trải qua phóng thích nàng thường xuyên bắt gặp trên mặt vài vị lão công khác, mắt lại nhìn chính tay mình nhất thời ngượng ngùng không thôi. Mình thật là một sắc nữ, như thế nào giữa lúc ngủ say phi lễ hai anh em này.

"Đối... Thực xin lỗi..." Nàng nhỏ giọng xin lỗi nhưng Chí Mân đôi mắt sáng rực sóng nước, tràn ngập tình ý vô hạn: "Không... Ta thực vui vẻ... Nương nương..."

Lệ Sa hiểu rõ hắn vui vẻ là cái gì trong lòng cảm thấy có lỗi đối với bọn họ, trải qua thời gian ở chung dài như vậy, nàng biết bọn họ đối với mình có tình ý, đôi mắt vừa chuyển thấy trong mắt Nam Tuấn dục hỏa nồng đậm. Nàng dời ánh mắt đi, vừa rồi tình huống quá xấu hổ nếu nàng tiếp tục làm chuyện đó thật sự không có dũng khí, đáng tiếc đại lão công không ở bên trong xe nếu có hắn, nàng còn có thể thấy thoải mái.

"Mẫn đại ca đâu." Lệ Sa ngồi dậy, nhặt lên trong góc một cái khăn tay.

"Hắn gặp được một lão bằng hữu, qua đi hỏi chuyện. Nói là buổi tối đi Sở Vương Cung tìm chúng ta." Chí Mân đoạt lấy khăn tay từ trong tay nàng: "Để ta lau" hắn tay trái nâng lên cổ tay nàng, tay phải cầm khăn chùi sạch sạch sẽ tinh dịch dính bên trên.

Lệ Sa không nghĩ tới tự mình dễ dàng đem Chí Mân ăn đến sạch sẽ như vậy, chứng cứ trên tay cho thấy hắn là vui sướng đi! Nàng dùng đôi mắt lấp lánh liếc hắn, nhẹ hỏi: "Cái loại cảm giác này, thích không?"

Chí Mân nghĩ đến tình yêu vừa rồi, trong lòng lúng túng lại vô cùng ngọt ngào mà gật gật đầu: "Thực thích, nương nương..."

Đôi mắt dừng ở bộ ngực nàng, vạt áo chưa khép kỹ, khe rãnh lộ ra, tức khắc con ngươi nóng bừng.

Lệ Sa cảm thấy ánh mắt hắn, không phải tự mình làm ra vẻ, thật là địa điểm cùng thời gian đều không hợp lý, nàng khép vạt áo lại.

"Còn muốn ngủ tiếp một lát sao?" Chí Mân hỏi.

"Không đâu, đã ngủ thật sự đủ rồi." 

Lệ Sa nhớ tới trong lúc ngủ mơ phi lễ sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt vừa chuyển cùng Nam Tuấn đối diện lại nghe hắn trầm thấp thanh âm nói: "Nương nương, ta muốn hôn hôn nàng. Có thể chứ?"

Lệ Sa suy nghĩ một lát, cười, con ngươi liễm diễm như sóng xuân: "Ngươi đem đầu lưỡi vươn tới."

Nam Tuấn khó hiểu nhưng theo lời nói nàng mà làm nhưng là một giây tiếp theo, đầu nàng ở trong lòng ngực hắn, cái miệng nhỏ hương hoạt ngậm lấy lưỡi mình. Đầu của hắn ong một tiếng, đầu lưỡi dùng sức tham nhập trong miệng nàng, hung hăng thu lấy mật ngọt bên trong, hút vào trong miệng mình, nuốt xuống.

Lệ Sa bị hắn hôn thở dốc khó khăn, đầu choáng váng mông lung, vòng eo bỗng căng thẳng thì ra bị Chí Mân từ phía sau ôm lấy. Sau cổ truyền đến hơi thở nóng bỏng, bộ ngực bị hai bàn tay to bao lại mò vào vạt áo, hung hăng xoa nắn hai đóa hương mềm.

Ba người ôm chặt lấy nhau, không biết hôn bao lâu, xe ngựa tới cửa thành rồi truyền đến thanh âm quân sĩ thủ thành yêu cầu kiểm tra giấy chứng nhận thực hư, mới từ tình ý mê mang hoàn hồn.

Chí Mân sửa sang lại quần áo một chút đem cửa sổ mở một cái khe, đưa lệnh bài chứng minh thân phận qua, quân sĩ nhìn một lúc rồi lập tức cho đi.

Xe ngựa vào thành, không lâu sau liền đi vào Sở Vương Cung.

Phía sau Mã Đề Liên cùng Ô Cổ Lực trong xe ngựa bước xuống, hai người đều không thèm nhìn lẫn nhau. Đúng là càng nhìn càng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro