Chương 8: Trò Khôi Hài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trở lại Mẫn gia trời đã bắt đầu chiều.

Mẫn Doãn Kỳ xuống xe ngựa trước, xoay người đem tân hôn thê tử ôm xuống dưới, năm stay nàng đi vào chính phòng Chẩm Xuân đường. Vừa qua khỏi phòng khách không ngờ đụng tới một đám người đứng ở trong sân, người Mẫn gia đều có ở đây. Mẫn gia lão phu nhân đang hướng về phía lão gia phát giận.

Mẫn Doãn Kỳ đi vào trước mặt đại ca Mẫn Doãn Kỳ trước hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, cha mẹ lại nháo cái gì ở đây?"

Doãn Kỳ khóe miệng nhếch lên biểu thị thực bất đắc dĩ: "Nương định cho tam đệ đi cửa hàng làm quản sự. Tam đệ là cái dạng gì, huynh đệ ta trong lòng biết rõ ràng, àm cái tiểu nhị còn đối phó được, làm quản sự còn không phải chúng ta phải cấp bồi thêm vào. Cha cũng nghĩ như thế, hai lão khẩu một hồi không hợp liền mắng chửi lên"

Lại nghe đến Mẫn phu nhân bùm bùm lên tiếng mắng to: "Không cần, ta lấy lại cái tiệm tạp hóa. Ngươi như thế nào bây giờ chỉ có một gian tiệm bán thuốc cùng một gian tơ lụa thôn trang. Cho tiểu tam tử đi cửa hàng làm quản sự liền làm con mẹ ngươi yểu mệnh hả? Ngươi là lão bất tử, không có tiền hồi môn lúc trước của lão nương, ngươi lấy cái khỉ gì để lúc đó có thể đi Tây Vực buôn bán hàng hóa mà phất lên?"

Mẫn lão gia tức giận đến ngực phập phồng, nhìn đến hạ nhân trong phủ đều chế giễu dường như như đứng đầy một sân. Đặc biệt là nhi tử cùng con dâu đều ở đây, không nhịn được trưng ra một bộ mặt nhăn nhó. Dùng ngón tay chỉ vào Mẫn phu nhân mà chửi

"Người còn không phải cái bắc miếu lư hương thực tiện thực tiện(1), cho tam tử đi cửa hàng làm quản sự, ta ăn no rồi lo chống đỡ cho nó hả. Người đừng nằm mơ, biết điều đều cút ra khỏi Mẫn gia cho ta"

"Bắc miếu lư hương thực tiện thực tiện là có ý nghĩa gì?" Lệ Sa đi đến gần Mẫn đại tẩu, tò mò hỏi

"Muội đừng hỏi, tóm lại không phải lời hay" Mẫn đại tẩu lúng túng nói

"Hay cho ngươi đồ lắm lời điếu hạ(2), không có tiền hồi môn của lão nương lúc trước. Mấy đời nhà ngươi còn ở đào hoa thôn lên trên sườn núi chăn trâu, còn có miệng cho ngươi mắng người thực tiện. Lão nương đánh chết cái lão bất tử này"

Mẫn phu nhân tức giận đến dậm chân, lẻn đến trước mặt Mẫn lão gia một phen giựt cái mũ trùm đầu của ông ra, túm tóc của ông rồi ra sức kéo.

Mẫn lão gia thường ngày sợ vợ, không dám đánh lại chỉ đau nhe răng trợn mắt, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Ngươi mà không thực tiện, sao tiểu thị thông phòng đầy trong phòng. Phúc Nhi kia mới từ nhân gia mua tới mấy ngày lại bị người mang đi? Việc nhà đứng đắn không xử lý, nhìn thấy nam nhân liền thèm chảy nước dài. Còn nói người không thực tiện, không có việc gì làm, cả ngày không ôm trai thì cũng tìm cái cà tím xách..."

Mẫn phu nhân tức giận bốc lên, giờ chân lên đá Mẫn lão gia, phía trên tay túm tóc càng tăng thêm lực: "Đầu ngươi bị con mẹ ngươi gặm đúng không? Con mẹ người mắt bị mù, lưỡi bị cắt, kêu hổ cắn chết người, đánh chết ngươi cái lão bất tử"

Lệ Sa dùng ngón tay che miệng, giật mình nhìn cảnh hai lão khẩu đánh nhau. Từ khi có trí nhớ, trước giờ chưa từng nghe qua có chuyện đem người ra mắng chửi bằng những lời mắng xuất sắc tuyệt luân như vậy.

Doãn Kỳ nhìn đến biểu tình của thê tử, trong lòng quẫn đến không chịu nổi. Liền phân phó người hầu đem hai lão khẩu kéo ra.

Lại đuổi hết đám người hầu trong sân, mỗi tay một người kéo cha mẹ vào Chẩm Xuân khách phòng. Thấy hai người vẫn còn mắng nhau, mười câu có chín câu khó nghe thì tức giận đến mức phải quát lớn: "Các người có thể an phận chút hay không? Đừng có làm cho ta mất mặt"

Mẫn lão gia tuy nói thời trẻ đi qua Tây Vực nhưng bản lĩnh kinh doanh cửa hàng thực sự chẳng ra gì.

Doãn Kỳ thông minh có khả năng, Mẫn gia sinh kế có thể phát triển không ngừng, toàn công hắn. Mẫn gia hai lão khẩu đối với nhi tử này xưa nay coi trọng thấy hắn tức giận, đều thành thật lên từng người ngồi vào một bên. Ánh mắt như hai con gà chọi trừng đối phương.

Lệ Sa đi vào bên cạnh lão công kéo kéo tay hắn, kêu hắn giảm nóng giận

Doãn Kỳ nghĩ đến nàng đêm qua mệt mỏi, đỡ nàng đến trên chỗ ngồi nghỉ tạm. Rót một chen trà nóng đặt ở bên cạnh thấy bên cạnh Mẫn phu nhân trên bàn bày một mâm dâu tươi rói. Không khách khí bưng tới cho thê tử ăn.

Mẫn phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn con dâu liếc mắt một cái rồi quay đầu lại tiếp tục trừng Mẫn lão.

Lệ Sa kiếp trước gia cảnh rất tốt, các loại dưa và trái cây lê đào không thiếu. Chỉ có hoa quả nàng chưa từng nghe qua chứ không có hoa quả nàng chưa từng ăn qua. Sau khi xuyên tới, hoa quả thành hàng xa xỉ, cơ hồ không được ăn đến, dâu tây chua chua ngọt ngọt luôn là khoái khẩu của nàng. Lão công nếu đã bưng tới, không khách khí cầm  một trái đưa vào trong miệng.

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Các người lại nháo cái gì?" Doãn Kỳ lạnh mặt hỏi

"Còn không phải cha con" 

Mẫn phu nhân chỉ vào Mẫn lão gia vẻ mặt lên án, giống như ông đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa: "Ta muốn đưa tam đệ người đi ra tiệm để hỗ trợ làm việc, lão bất tử này nhanh miệng không đáp ứng. Cũng không thèm nghĩ đến lão phát tài như ngày nay dựa đến ai, lão già ăn cơm mềm kia"

"Ai ăn cơm mềm, người nào ăn cơm mềm. Ta mượn tiền hồi môn của ngươi đã sớm trả"

Mẫn lão gia giận dữ trong lòng, tay vỗ lên bàn một cái: "Muốn nói ăn cơm mềm, ta xem Chu sườn phu kia của ngươi mới đúng. Nhà khác sườn phu tay làm hàm nhai, ra ngoài tìm việc làm nuôi sống chính mình. Phụ tử bọn họ trước nay đều vào Mẫn gia ta nuôi, giờ còn muốn đi ra cửa hàng ta quấy rối. Nói cho ngươi biết đều không có cửa đâu"

Tam lão cha nguyên bản từ trong noãn các ra bên ngoài nghe ngóng, vừa nghe lời này nhanh chân lùi về.

Mẫn phu nhân tức giận đến đỏ mặt, tay đập loạn trên bàn vài cái không đã giận liền cầm một cái chén ném trên mặt đất.

"Ngươi đều có thể cho người ngoài làm quản sự cửa hàng, hài tử nhà mình ngược lại so ra còn kém người ngoài. Lão nương xem ngươi không biết điều"

"Người ngoài có bản lĩnh, tiểu tam tử ngay cả tính bàn tính đều không rành. Cho hắn làm quản sự còn không đem cửa hàng Mẫn gia ta bán hết?"

"Làm sao ngươi biết tiểu tam tử không có bản lĩnh, hắn cũng đã nhiều năm tự học kinh thư trong phòng. Hôm qua trả bài cho ta niệm Kinh Kim Cương nghe rồi"

Mẫn phu nhân càng nói càng tức, quay đầu nhìn nhị nhi tử kể khổ: "Doãn Kỳ, mắt thấy con cùng đại ca đều có tức phụ, tam tử vẫn còn độc thân. Ta muốn cho hắn làm sườn phu cho nhị con dâu, nếu là không có nghề nghiệp về sau có hài tử không thể uống lên tây Bắc phong?"

Doãn Kỳ cả kinh: "Ai nói muốn đem tam đệ làm sườn phu cho nương tử ta?"

Mẫn phu nhân ngập ngừng nói: "Là ta nói ra, lại nói nhị con dâu cũng đáp ứng rồi. Có cái gì không được?"

Lệ Sa cảm thấy việc này nên nói rõ ràng bằng không lão công sẽ hiểu sai, bà bà tuy rằng đáng sợ nhưng lão công càng quan trọng hơn

"Nương, con dâu sở dĩ không phản đối là vì không dám cùng người chống đối. Tam đệ ưu tú như vậy, con dâu tự biết tính tình thô bỉ, không xứng với hắn"

Mẫn lão gia bĩu môi, châm chọc nói: "Ngươi cảm thấy tam tử nhà người tốt nhưng người ta hoàn toàn không coi như vậy. Đừng tự đắp vàng lên mặt mình nữa, ngươi cảm thấy tam tử nhà ngươi là bảo bối nhưng người ta lại xem như đồ bỏ. Nhân lúc còn sớm thu hồi quỷ tâm tư của ngươi đi"

Mẫn phu nhân đứng phắt lên nhưng lần này là nhắm vào Lệ Sa: "Hay cho ngươi cái tiểu đề tử đoản mệnh này. Ngươi dám tạo phản sao? Lão nương nói cho ngươi biết không có cửa đâu, lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Người cho rằng nương ngươi điếu chính là ai, dám ghét bỏ tam tử nhà ta..."

Cho dù Lệ Sa bản tính cẩn thận cũng tức giận đến quay mặt đi.

"Đủ rồi" Doãn Kỳ giận dữ quát to: "Muốn ngừng cũng không để yên, cả ngày chỉ biết la mắng. Có cha mẹ nhà ai giống các ngươi như vậy? Có phiền hay không!"

Mẫn phu nhân cho dù là ương ngạnh nhưng đối với đứa con trai này là không dám la lối khóc lóc, đành phải đóng chặt miệng.

Doãn Kỳ lạnh lùng nói: "Ngày mai cho tam đệ đi ra cửa hàng làm tiểu nhị tiếp đãi khách nhân, làm quản sự là không được"

Mẫ lão nương không phục, muốn vì con trai thứ ba tranh thủ phúc lợi: "Làm tiểu nhị này thật quá đáng, tiểu tam tử nói như thế nào cũng là một tiểu thiếu gia. Tiểu nhị là việc của hạ nhân làm"

Lệ Sa thầm chửi bà bà, tiểu tam tử ngươi nhưng không thuốc về Mẫn gia, không phải là thiếu gia. Rời khỏi Mẫn gia, hắn cái gì đều không phải, liền tự nuôi sống chính mình cũng khó.

"Quyết định như vậy đi" Doãn Kỳ cự tuyệt mẫu thân rồi đổi chủ đề khác: "Nương nếu muốn cho tam đệ làm sườn phu nương tử ta, cần thiết phải có ta là phu quân đáp ứng. Người khác mặc kệ là Ngọc Hoàng đại đế cũng không thành"

Mẫn phu nhân há miệng thở dốc còn muốn nói thêm nữa.

Doãn Kỳ không còn kiên nhẫn: "Chuyện này dừng ở đây, ta hôm sau nếu lại nghe thấy Chẩm Xuân đường có người cãi nhau thì liền đem tiểu tam tử đuổi ra khỏi Mẫn gia. Không tin thì cứ thử xem"

Chu Minh mấy năm trước về Chu gia gia phả, theo lý sớm đã rời đi nhưng vẫn ăn vạ ở Mẫn gia hỗn ăn hỗn uống.

Mẫn phu nhân nghe được muốn đuổi Chu Minh rời đi, khẩn trương đứng lên ngậm miệng không nói lời nào nữa.

Doãn Kỳ lôi kéo thê tử rời Chẩm Xuân đường, hướng Tây Khóa Viện của mình đi đến

Mẫn đại ca thấy đệ đệ cùng đệ tức phụ rời đi cũng nhanh chân kéo tức phụ của mình chạy lấy người. Miễn tránh cho lão nương tâm tình đang khó chịu lại lấy hai người bọn họ làm vật hi sinh

Lệ Sa được lão công dắt về Lục Khởi hiên.

"Tướng công, bắc miếu lư hương là như thế nào? Là câu mắng người sao?"

Lệ Sa đột nhiên nhớ tới Mẫn lão gia mắng lão bà có nói 'bắc miếu lư hương thực tiện thực tiện'. Trong lòng rất tò mò, lư hương tựa hồ cùng lời mắng chửi người khác không liên quan. 

Chẳng lẽ còn ngụ ý gì đặc biệt?

Doãn Kỳ sắc mặt quẫn bách, nhà có một đôi cha mẹ như kẻ dở hơi như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh. Gương mặt bất đắc dĩ trả lời Lệ Sa: "Nàng cũng không hiểu ra bắc miếu hương khói cường thịnh, mỗi ngày có bao nhiêu người đi dâng hương. Từng cây từng cây hương cắm vào lư hương"

Bắc miếu lư hương mặc người cắm sao? Thật không có ý tứ tốt

"Mấy ngày hôm trước chàng không ở nhà, nương nói đem Chu Minh cho ta làm sườn phu. Ta là không đồng ý, nguyên nhân là ta hưởng thụ không nổi mặt hàng như vậy. Chàng phải đứng về phía ta mà nói chuyện"

Doãn Kỳ cao hứng đem thê tử nhẹ nhàng bế lên: "Ta cũng không thích Chu Minh. Nam nhân trong phòng nương tử của ta không thể giống phụ tử tam lão cha như vậy, là loại suốt ngày gây chuyện. Cho dù cùng đường đến kiếm không đồ ăn thức uống, muốn ta nuôi cũng không thành vấn đề nhưng nhất định phải nghe lời"


—————

(1) Nhiều ham muốn

(2) Yếu sinh lý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro