2 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   

First và Khaotung cùng nhau quay trở lại khu cắm trại vừa đúng lúc mọi người đang ăn bữa tối, cậu xơi qua loa một bát mỳ rồi ngồi trước lều nhìn mọi người xung quanh nhanh chóng đi chuẩn bị, chắc hẳn là cho buổi lửa trại đêm nay. Chán nản nhìn xuống hai chân đang duỗi thẳng trên mặt đất của mình, với tình trạng thảm hại thế này thì chắc có lẽ cậu sẽ không thể đi cùng họ được rồi.

Force, Book cùng với cả Mark và Neo đã chạy vèo đi xem mọi người đắp gỗ để đốt lửa từ lúc mới ăn xong, còn First thì đang còng lưng rửa bát cho cả nhóm. Cậu đã tỏ ý muốn giúp một cách tha thiết nhất có thể nhưng đổi lại vẫn bị anh bắt ngồi im thin thít một chỗ như tượng Phật.

Nhân đôi sự chán nản, Khaotung lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào thanh thông báo trống rỗng. Cả ngày hôm nay cậu không hề gửi một tin nhắn nào cho Firfir và cái tên đó cũng vậy, có lẽ người kia cũng đang bận rộn chuyện gì đó. Do thói quen ngày nào cũng buôn chuyện với người bạn duy nhất là Firfir nên bây giờ cậu thật sự cảm thấy có chút không quen, thậm chí có rất nhiều điều cậu muốn kể cho bạn mình nghe nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu cả.

Tay Khaotung cứng đơ lại, đặt trên màn hình điện thoại một lúc lâu, đầu óc không thể tập trung để viết nổi một câu cho ra hồn. Cứ viết xong lại xóa đi, rồi lại viết lại, cuối cùng cũng chẳng ra đâu vào đâu, cậu đành buông điện thoại xuống mà thở dài bất lực.

Với bản tính hay đắn đo đầy phiền toái, cậu lại quyết định không suy nghĩ nữa mà lấy điện thoại ra và kể lại thật chi tiết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
  

khaotungg

Đoán thử xem chuyện gì đã xảy ra nàoooo

Hôm nay tao ngã mẹ nó xuống hố khi đang đi trong rừng, sau đó què bà nó chân hahahaaa

Nhưng đó không phải là nội dung chính của câu chuyện

Mặc dù bị què nhưng đổi lại tao đã được First Kanaphan cõng hết cả ngày hôm nay ư ư ư

Tao hạnh phúc vãi luôn ối trời ơi cả làng ra đây mà xem nàyyyyy

Còn mày nên chống mắt lên và nhớ về vụ cá cược đi, tao biết là tao sẽ cua được First mà

   

Khaotung thở dài nhìn những dòng tin nhắn vừa ấn gửi, cảm xúc vẫn chưa khá lên được là bao, nhưng ít nhất cậu cũng đã kể hết cho Firfir nghe về mọi thứ rồi.

Sau khi cất điện thoại đi, cậu lại ngồi nhìn trời nhìn đất, vì thực sự không còn việc gì khác để làm nữa cả.

"Lẹ lên má, chuẩn bị đốt lửa rồi kìa!"

Một đám con gái ồn ào ồ ạt chạy ngang qua.

"Trời má sao sớm vậy? Tao còn chưa makeup xong."

"Mày có điên không? Muốn lát nữa lửa trại nung chảy cái lớp kem nền của mày ra à?"

"Ơ ừ nhỉ?"

Khaotung mím môi nhìn họ tíu tít chạy qua chạy lại, chẳng ai thèm nhìn cậu lấy một cái, như thường lệ.

Trời bắt đầu trở lạnh, cậu chậm chạp bò vào trong lều để lấy ra chiếc hoodie cũ mèm của mình, tròng nó vào người, quá lười và mệt mỏi để chỉnh đốn lại mặc kệ mũ và dây áo biến thành một đống bùng nhùng trên đầu mình.

Phía xa, First đang lau tay vào chiếc khăn lớn treo bên ngoài cây chỗ khu bếp, có lẽ anh đã rửa bát xong, cậu bừng tỉnh khỏi sự mệt mỏi và kéo mũ áo xuống, tay cào lên tóc mái để cho nó gọn gàng trở lại, im lặng nhìn anh đút tay vào túi áo và đi về phía lều, có lẽ người nọ định mặc thêm áo khoác và chuẩn bị đi xem lửa trại cùng mọi người thì phải.

First lấy từ trong lều ra một chiếc chăn, trước sự bất ngờ của người ngồi bên cạnh, anh phủ chăn lên chân Khaotung rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu và phủ đầu chăn còn lại lên chân mình.

Cậu mở to mắt, cứng họng nhìn anh hết một lúc rồi lại nhìn về phía mà tất cả mọi người đang ồ ạt chạy đến.

"C- cậu không đi xem lửa trại hả?"

Khaotung mấp máy môi, mãi mới rặn ra được vài chữ để thể hiện sự hoang mang của mình.

"Không có hứng."

Anh trả lời ngắn gọn, sau đó đột ngột hỏi lại cậu.

"Cậu có thích không?"

"T- tui thấy cũng bình thường."

Khaotung trơ mặt nói dối, thực ra cậu đang thèm được đi xem lửa trại chết đi được ấy, mục đích của việc cắm trại không phải chỉ có mỗi thế thôi sao.

"Nếu cậu thích thì mình cùng đi."

First nhún vai, tỏ ra không quan tâm nhưng lời nói lại khác một trời một vực.

"Không sao đâu, tui không xem cũng được mà."

Nếu tính mỗi lần nói từ "không sao" bằng một nghìn baht, có lẽ bây giờ cậu đã là tỉ phú rồi.

Anh không nói gì thêm, nhanh gọn lấy ra hai lon coca không biết đã mua từ lúc nào, mở một lon ra và đưa cho cậu. Khaotung lí nhí nói cảm ơn, ngay sau đó sự im lặng ngượng ngùng lại nhanh chóng bao phủ lên bầu không khí xung quanh cả hai.

Cho đến khi một luồng sáng mạnh tỏa ra từ phía bên kia khu vực cắm trại, đủ để cả hai nhận ra lửa trại đã được thắp lên, kèm theo cả những tiếng reo hò tán loạn nữa.

Nhìn thì quả thật rất vui và đáng để cậu hi sinh cái chân què mà lết đến xem, nhưng so với việc được ngồi cạnh crush dưới bầu trời lấp lánh những vì sao như hiện tại thì Khaotung ngay lập tức cảm thấy may mắn vì mình đã chọn ở lại lều.

"Khaotung."

First mở lời, cậu quay sang nhìn anh, không còn vẻ thấp thỏm như bao lần nữa và điều này khiến bản thân cậu phải bất ngờ trong chốc lát. Có lẽ nào cậu đã thực sự chấp nhận xem anh như một người bình thường như lời của Book và Mark từng nói chăng?

"Ơi?"

Cậu trả lời, chất giọng cũng bình tĩnh hơn hẳn.

"Sau buổi cắm trại này Mark sẽ mở một buổi tiệc ở nhà nó."

Anh bình tĩnh nói, cậu cũng không nhận ra chút mong đợi hay hào hứng nào trong giọng nói của đối phương cả.

"Tui- cả bọn sẽ rất vui nếu như cậu cũng đến..."

Sau câu nói này thì Khaotung gần như không thể nào duy trì sự bình tĩnh được nữa. Vui ư? Là First vui hay là mọi người đều vui? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Nhưng nghĩ lại thì, cả đời Khaotung vốn chưa từng tham gia một bữa tiệc thực sự, cũng chưa từng tham gia bất kì hoạt động nào mà có người mình thầm thích góp mặt trừ buổi cắm trại này cả, cậu lo lắng, cúi đầu ho khan một cách gượng gạo.

"Chỉ là một bữa tiệc bình thường vào cuối tuần thôi, có đồ ăn và rượu, cũng có lẽ là sẽ có khá nhiều người trong trường và cả ngoài trường."

First bắt đầu kể về bữa tiệc, mà cậu thì lại cảm thấy mồ hôi lạnh đang tuôn ra như suối khi nghe đến đoạn "nhiều người".

Khaotung sợ những nơi đông người.

Anh chợt khựng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ cứng nhắc, nhìn như vừa nhớ ra được điều gì đó quan trọng.

"Nhưng tui cũng sẽ ở đó nên cậu đừng sợ."

Anh hắng giọng nói, nhanh và không hề ngắt nghỉ.

Cậu thoáng mất tập trung không nghe rõ được những lời người bên cạnh nói, khi mà đúng lúc đó một luồng sáng chợt nở ra giữa bầu trời đêm đen kịt.

"Pháo hoa kìa First!"

Khaotung nói, mà gần như là hét lên vì quá hào hứng, không ngờ trường còn đầu tư cả pháo hoa.

First nhìn cậu một lúc rồi cũng nhìn lên, bầu trời tối đen như mực bắt đầu được tắm trong những vệt màu sáng lấp lánh, rực rỡ hơn cả những vì sao đang ngự trị sẵn trên đó.

Những bông hoa ánh sáng bung nở như những giọt mực màu sắc chấm vào cốc nước, nhanh chóng tỏa ra và biến mất sau những áng mây đen đặc.

Khaotung trầm trồ hòa mình vào những phút giây đẹp đẽ ngắn ngủi, tiếng reo hò ở khắp mọi nơi vẫn chưa dứt, cậu nghe thấy được cả tiếng đám đông cổ vũ, thuyết phục thầy cô tiếp tục màn trình diễn pháo hoa.

Cậu nhìn sang First, người vẫn còn đang nhìn lên bầu trời, đôi mắt anh như vẫn còn lưu đọng lại những vệt pháo hoa sắc màu, lấp lánh và sáng bừng, khiến cho con tim cậu lại bắt đầu reo hò nhảy múa phấn khích trong lồng ngực.

"Lúc nãy cậu nói gì vậy? Tui nghe không rõ..."

Khaotung gãi đầu hỏi, mang máng nhớ lại những gì anh nói đúng lúc pháo hoa được bắn lên.

First như sực tỉnh, anh chớp đôi mắt to tròn của mình và nhìn cậu, một lúc sau mới thản nhiên nhún vai quay đi chỗ khác.

"Không có gì."

Nghe vậy rồi cậu cũng quay đầu nhìn ra phía xa xa, mọi người như đang di chuyển chậm lại, bắt đầu quây quần bên đống lửa.

Khẽ nghĩ vu vơ về bữa tiệc của Mark, cậu thực sự không biết tham gia nó sẽ là sự lựa chọn đúng đắn hay sai lầm nữa. Khi mà có hàng trăm triệu lí do để Khaotung có thể từ chối, nhưng chỉ có một lí do duy nhất để cậu nói lời đồng ý tham gia.

Và lý do đó lại chính là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu lúc này.

Nếu đã vậy thì, liều thử một lần cũng có sao đâu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro