01; "thuyền ai đậu bến sông trăng đó?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


hoàng đức duy bây giờ đang có một nỗi trăn trở phải nói hết sức là nghiêm trọng, ghệ nhỏ của nhóc đều biến mất ba ngày mỗi tháng. chuyện là hoàng đức duy sau năm tháng năn nỉ tỏ tình gãy lưỡi cũng đã rước được vị đàn anh, đáng yêu, xinh đẹp, giỏi giang khóa trên tên nguyễn quang anh về nhà. nếu tính cả năm tháng theo đuổi cùng sáu tháng yêu đương chính thức, thì cả hai cũng đã bên nhau được gần một năm, đức duy luôn để ý rằng cứ mỗi ngày mười lăm đến ngày mười bảy âm lịch hằng tháng là anh bé nhà nó sẽ biến đi đâu đó biệt tâm biệt tích.

anh bé sẽ gửi cho nó một tin nhắn bảo nó yên tâm và không cần tìm anh vào đêm của ngày mười bốn và sau đó thì gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời. riêng tháng này thì anh bé của nó "mất tích" năm ngày liền rồi, điều đó làm duy lo vãi chưởng.

công hiếu, đức trí và ngọc chương sau một tiếng đồng hồ ngồi nghe thằng em út bù lu bù loa về chuyện tình của nó và ghệ nhỏ nhà nó cuối cùng cũng rút ra được kết luận như sau:

"vậy ý mày nói là mỗi tháng ghệ nhỏ nhà mày sẽ biến mất?"

"vào mỗi ngày mười lăm và trở về vào ngày mười bảy âm lịch."

"và mày thì nghi ngờ ghệ nhỏ nhà mày có người khác?"

duy nhỏ gật đầu lia lịa theo lời mấy anh của nó nhưng tới khi ngọc chương phát biểu xong thì nó lại nhảy đông đổng lên phản đối.

"không, quang anh không làm thế với em đâu."

duy là một người rất nhạy cảm trong những chuyện thế này, nó tự tin mình có thể cảm nhận được rất rõ chuyện anh bé cũng yêu nó như cái cách nó thương anh. nếu không phải nó cảm thấy anh cũng có ý với nó thì nó cũng đã từ bỏ chuyện theo đuổi anh từ lâu rồi chứ không thể kiên trì được đến năm tháng đâu. vậy nên với duy mà nói chuyện anh ngoại tình hay có người khác là chuyện không thể nào.

"chứ sao, hổng lẻ nó mỗi ngày rằm là lên chùa ăn chay, tu đạo?"

"hỗn như thằng gánh ăn chay trường cũng không ai chứng chứ nói gì tới tháng ăn chay ba ngày."

đức duy ngồi nghe mấy ông anh cãi qua cãi lại mà nhức hết cả đầu, nó rầu lại càng rầu hơn, cuối cùng vẫn không thể nào biết được anh bé của nó cuối cùng là bay đi đâu.

"đoán già đoán non, sao mày không hỏi thẳng nó luôn?"

hỏi anh không được thì mình đi hỏi thầy, vậy là nó lôi đôi chim uyên thế anh và thanh bảo ra để kể khổ rồi nhận được một cái kế sách làm nó thở dài.

"nếu em hỏi mà anh ấy nói thì em đã không khổ não như này rồi."

đức duy đã từng hỏi quang anh rồi chứ, còn là hỏi rất nhiều lần cơ nhưng lần nào anh cũng bảo với nó là anh chỉ có một số việc cá nhân thôi, có khi anh còn cáu lên với nó nữa.

ông bà mình nói, học thầy không tày học bạn, vậy nên đức duy quyết định gọi điện thoại cho hội anh em báo đời- à không- hội anh em hai ca ba của nó mà đàm đạo. hoàng long gật gù khi nghe nó kể xong chuyện, sau đó thì cu cậu dỏng dạt phát biểu ý kiến của mình.

"có khi nào ông ý mắc bệnh nan y mà không nói với mày không duy? ông ý mỗi tháng phải đi trị bệnh mà không muốn mày lo nên mới phải giấu mày."

một đống dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu của đức duy. sao mà nghe giống kịch bản phim hàn quốc mấy năm hai lẻ sáu quá vậy?

"thằng long bớt xem phim hàn lúc tám giờ lại hộ bố."

ờ rồi, y chốc luôn. duy trề môi, nó đang đặt hy vọng vào một người bạn mới quen của nó. lê hoàng bảo minh aka minh su, đứa em thân thiết của ghệ nhỏ hoàng đức duy.

"su có biết gì không su?"

"tôi với phát cũng để ý ngài ấy lâu rồi, cứ thấy ngài ấy là lạ kiểu gì ý. theo tôi thì ngài ấy là một đặc vụ mafia, mỗi tháng phải về căn cứ điểm báo cáo đó."

cái đống dấu chấm hỏi trên đầu đức duy lại nhiều lên rồi, nó muốn bay sang gõ đầu minh su một phát ghê.

"bạn nhìn tôi? bạn cũng nghĩ vậy đúng không phát?"

"không, tôi thấy ngài ấy giống người sói hơn, giống remus lupin trong harry potter ý."

sau cuộc nói chuyện này thì hoàng đức duy rút ra được cái kết luận, mấy con báo này toàn mọt phim.

đức duy sau năm lần bảy lượt suy nghĩ về đống kế sách mà các anh em nghĩ ra cho mình, nó cuối cùng quyết định mình sẽ nghe theo chị trang anh, đi theo dõi ghệ nhỏ nhà nó.

nghe hơi biến thái nhưng nó đã lén cài ứng dụng jagat vào điện thoại của anh bé, rồi giấu nó vào một góc mà duy chắc mẩm rằng quang anh sẽ không bao giờ rớ tới, duy cũng làm mọi cách để chắc chắn rằng ứng dụng luôn được mở.

và rồi duy đợi, đợi đến khi nó nhận được tin nhắn của quang anh vào đêm ngày mười bốn, nó vờ trả lời lại vài ba tin với thái độ hờn dỗi để anh dỗ mình sau đó lại bảo mình sẽ đi ngủ và mặc kệ anh.

nhưng mà duy nào có ngủ thật, nó đợi đến nửa đêm khi trăng đã lên cao mới mở ứng dụng lên. định vị của quang anh chỉ anh đang đi về hướng ngoại ô thành phố, chẳng nghĩ gì đau đầu nữa, đức duy nhanh chóng phóng con chiến mã của mình theo sau anh.

trước mắt nó hiện tại là một căn nhà hai tầng mang tone màu trắng và nâu, có ban công và một vườn hoa nhỏ ở phía sau. nhìn qua hàng rào, duy thấy con vespa thân thương của ghệ nhỏ nhà nó đang đậu bên trong sân. và với cái máu liều nhiều hơn máu não, nó tấp xe vào một bên đường rồi trèo vào nhà luôn không nghĩ nhiều.

tim duy lúc này đập nhanh lắm, như thể nó sắp nhảy ra ngoài đến nơi ý. nó luôn khao khát muốn biết được bí mật của quang anh nhưng đến khi sắp biết được thì duy lại cảm thấy sợ, sợ những tình huống xấu mà đám anh em bạn bè thầy cô đã liệt kê ra cho nó.

nếu anh bé thật sự có người khác thì sao? chắc là nó sẽ lao vào đấm tên kia.

nếu ghệ nhỏ mắc bệnh nan y thì sao? thì nó sẽ khóc huhu rồi cố gắng cùng anh vượt qua những giai đoạn khó khăn này.

nó lắc lắc đầu cho mấy thứ tiêu cực kia rơi ra khỏi đầu, lấy hết can đảm nó hút một hơi rồi ngốc đầu dậy nhìn vào nhà thông qua khung cửa sổ bên hông nhà.

duy dáo dác nhìn xung quanh trước khi nó nhìn thấy được mái tóc trắng quen thuộc đung đưa bên trong căn nhà nhỏ. quang anh đứng bên trong bếp, trên bàn ăn là túi lớn túi nhỏ gì đó cùng vài ba lọ pate đóng lon.

người yêu nhỏ của nó đang làm gì vậy nhỉ? chuẩn bị đồ ăn hả? kì lạ, anh bé nhà nó đâu có thích ăn đồ ăn đóng hộp thêm nữa là nó nấu ăn ngon hơn sao anh không ăn mà lại chạy đến đây ăn pate lon?

duy nheo nheo mắt lại, để đến khi nó nhìn kĩ mới phát hiện, đó là thức ăn cho mèo.

quang anh có nuôi mèo à? nhà duy có nuôi một nhóc tên tôm, mỗi lần quang anh đến chơi đều nói con bé là tiểu tam vậy mà giờ anh lại lén nó nuôi một nhóc à?

nhưng mà cũng không đúng, nuôi mèo cần chăm bẵm rất nhiều nên việc mỗi tháng anh chỉ đến chăm nhóc ba lần là không thể thêm nữa thì nếu anh nuôi mèo thật thì anh giấu nó làm gì? quái, nó đâu có cận loạn gì đâu mà lại thấy anh người yêu của nó có tai với đuôi mèo vậy nhỉ?

đức duy lại chăm chú quan sát người bên trong nhà, nó nheo nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nó muốn xác định xem ngoài anh người yêu ra thì trong nhà còn ai khác hay không.

"ai?"

nó mãi quan sát nhìn mà không để ý, đẩy rơi một chậu cây của anh, nó thấy rõ hai cái tai mèo trắng rung rung lên trước khi người trong nhà nhìn về phía nó. rất nhanh thôi thì nó đã thấy quang anh đứng trước mắt mình rồi.

"d-duy?"

trời đất quỷ thần thiên địa ơi! duy nó không nhìn nhầm, anh người yêu của nó mọc tai mèo thật kìa!

thì nó bị phát hiện rồi, giờ thì cả hai đang ngồi ở hai đầu ghế sofa mà nhìn nhau. thật ra chỉ có mình nó nhìn quang anh thôi chứ anh bé nhà nó đang vừa cắn móng tay vừa tránh né ánh mắt của nó kia kìa.

"bạn có gì để nói với em không?"

nhìn qua nhìn lại cũng không giải quyết được gì nên cuối cùng thì đức duy cũng nhích mông lại phía anh người yêu để hỏi rõ vấn đề.

"anh... anh... em duy về đi anh đang chấu nhắm."

được rồi, không chỉ có tai và đuôi, đến hai bàn tay của anh bé nhà duy cũng biến thành tay mèo rồi. và giờ thì quang anh đang lấy hai cục bông trên tay để che đi hai cục bông trên đầu, rì rầm đuổi nó về.

"đây là lý do anh bỏ đi vào mỗi đêm trăng tròn à?"

nó thấy cái đầu mọc tai mèo gật gật, anh hí hí mắt nhìn nó.

"anh không phải quái thai... em duy đừng ghét anh nha..."

gì? ai ghét? ai quái thai? má ơi, anh quang anh đáng yêu không chỗ chứa luôn chứ quái thai gì trời?

mà duy cũng biết anh nhà nó là một bé điệu chính hiệu rồi và nó cũng biết luôn cách để dỗ bé điệu hết tự ti nữa. nó kéo ghệ nhỏ lại phía nó, để anh ngồi vào lòng rồi ôm ôm.

"anh bé xinh trai thế~ tai mèo trong yêu không này."

"meow! em- em duy đừng chạm tai mèo của anh..."

khụ, duy quên mất tai mèo nhạy cảm, cu cậu xin lỗi rối rít anh bé nhà nó xong lại chuyển sang gãi cằm anh. con tôm nhà duy thích được gãi cằm lắm, vậy nên duy nghĩ là anh bé của nó cũng thích được gãi cằm luôn.

và hình như nó đoán trúng rồi, quang anh lim dim hai mắt luôn này. trông anh cưng phải biết nên nó hôn cái chóc lên má anh.

"meow! em duy chơi ăn gian!"

"ớ, em ăn gian gì đâu?"

"em duy... em duy... em duy ăn gian mò~"

rồi, hoàng đức duy, dương cờ trắng, xin đầu hàng vô điều kiện trước cái sự đáng yêu này của nguyễn quang anh.

"mà sao, anh nói em nghe, sao lại trốn đi vào mỗi đêm trăng?"

nó lại hôn hôn má quang anh, duy đủ thông minh để đoán ra lý do là vì cái tai mèo mà nhưng nó vẫn muốn chính anh trả lời nó nghe hơn.

"người bình thường ai lại mọc tai mèo kiểu thế này đâu chứ... anh sợ em duy tưởng anh là quái vật rồi tránh anh thôi."

quang anh vọc vọc cái vạt áo của anh, thề là trông yêu đến phạm vi phạm luật ấy chứ chẳng đùa đâu cơ. anh cắn cắn môi rồi quyết định nói sự thật cho nó nghe.

"giống người sói vậy, mỗi tháng anh đều sẽ hoàn toàn biến thành mèo vào đêm trăng tròn. nó như một kiểu xả năng lượng ấy, nếu như không biến thành mèo cơ thể anh sẽ bắt đầu ngứa ngáy và đôi khi là đau nhức."

đấy, chỉ vậy thôi là thắc mắc và lo sợ của duy được giải đáp rồi. nó thở phù một cái, ra là anh bé không có người khác cũng không mắc bệnh nan y gì cả, chỉ vậy là nó vui lắm rồi.

"vậy thì khi nào anh sẽ hoàn toàn biến thành mèo?"

"anh không chủ động được, có thể là sáng mai hay là ngay tối nay."

duy tặc lưỡi một cái, nó ôm anh người yêu bé xinh của mình lên rồi đi một mạch vào phòng ngủ.

"thôi muộn rồi đi ngủ thôi, giờ có em chăm anh nhé, không cần phải bỏ đi mỗi tháng nữa đâu."

nó đặt anh người yêu xuống giường, thơm lên tóc lên trán anh rồi cũng phi lên nằm cùng.

"ngủ nhé? hoàng tử bé của em ngủ ngon."

quang anh nói thật là chấm hỏi nãy giờ ấy, anh biết thằng bồ mình ngố rồi, nhưng ngố kiểu này thì là lần đầu anh thấy đấy. ai đời lại thấy người mọc tai, đuôi, chân mèo mà không thấy kì lạ vậy trời?

nhưng mà quang anh cũng thấy vui vui trong lòng, anh thấy bản thân đã yêu đúng người rồi.

ngày hôm sau đức duy tỉnh giấc và thấy một bé mèo anh lông dài tai cụp đang ngủ say sưa trên lòng ngực mình. xem ra kiếp con sen đeo bám cu cậu rồi đấy.

---

bonus:

"duy nuôi mèo mới à?"

hôm nay duy có hứng nên tham gia vào một phiên livestream của người anh em boi phố vừa thân minh su. cu cậu để ý mèo anh lông dài chân ngắn tai cụp đội vương miện trong lòng đức duy.

"hoàng tử bé của tôi đấy bạn ạ."




-imvuxx.
idea này được lfl_elyx truyền cho 🫶🏻
rất cảm ơn cô ấy 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro