Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh ấn cậu lại cẩn thận hôn thêm một lần, Điền Chính Quốc bị mút đầu lưỡi không nhịn được hừ hừ rên lên, lại sợ bị nghe thấy, chỉ có thể giấu ở trong cổ họng, lúc không cẩn thận để lọt ra ngoài lại biến thành tiếng chóc chóc, không bao lâu, eo cũng mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh, hai cái tay cũng không có khí lực siết chặt vải vóc trên vai Kim Thái Hanh.

Vào lúc này Kim Thái Hanh chưa bao giờ chê cười cậu không có định lực, Điền Chính Quốc lại càng yên tâm hơn, phản ứng đều thành thật đến mức đáng yêu.

Hôn môi triền miên không dừng được, Điền Chính Quốc đã không thở nổi, lung tung đẩy vai Kim Thái Hanh mấy lần: "Ừm... Ừ..."

Kim Thái Hanh hơi buông cậu ra một ít, Điền Chính Quốc lại lôi tóc hắn không cho hắn lùi lại, "Chờ một chút."

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Không phải không muốn sao?"

Điền Chính Quốc vội la lên: "Muốn! Nhưng là, phải lấy hơi trước..."

Từ trước đến giờ lúc hôn môi Kim Thái Hanh luôn rất hung mãnh, hôn đến mức cả khuôn mặt cậu đều ửng hồng, màu môi và trên mí mắt đặc biệt hồng, trong đôi mắt thủy nhuận trơn bóng, nhìn qua có hơi đáng thương.

Nhẹ nhàng nắn nhào vành tai Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nhẹ giọng than thở: "Lại bị hôn đến khóc."

Điền Chính Quốc phản đối: "Lần này không có khóc."

Kim Thái Hanh nói: "Vậy thì thế nào?"

Điền Chính Quốc đúng lý hợp tình mà nói: "Rất thoải mái."

Cậu ôm Kim Thái Hanh, tiến tới trước mặt lặng lẽ nói vào tai Kim Thái Hanh: "Lần trước anh không có ôm thắt lưng của em, ngày hôm nay sao lại đụng vào? Anh là tên lưu manh."

Cái tay không nghe lời của Kim Thái Hanh bây giờ còn đang bên trong áo lông của người ta, dán vào làn da ấm áp nhẵn nhụi không nỡ rời khỏi, trong lúc nhất thời nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, không thể cãi lại, bảng hiệu lưu manh này coi như rơi trên đầu hắn rồi.

Kim Thái Hanh ồ một tiếng, bắt đầu tự giận mình, mặt đần độn, tay lại vô liêm sỉ, di động từ trước đến sau, hạnh kiểm xấu.

Điền Chính Quốc ở trong lồng ngực của hắn run cầm cập, trên mặt lại nhận được vài nụ hôn tinh tế vụn vặt, hôn vào cái trán, đôi mắt, sống mũi và trên gò má, Kim Thái Hanh hô hấp nặng nề cũng nhào vào trên mặt cậu, Điền Chính Quốc mới có thể hơi giải sầu một ít, ít nhất đối phương không yên tĩnh lạnh nhạt giống như biểu hiện ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Điền Chính Quốc dán cách ly, hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Nhưng không biết tại sao, Kim Thái Hanh hình như có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi tin tức tố, men theo mùi hương hắn tiến đến sau gáy Điền Chính Quốc, sợ hãi theo bản năng khiến Điền Chính Quốc run rẩy, biết là Kim Thái Hanh, lại nỗ lực thanh tĩnh, còn phối hợp mà nghiêng đầu, dường như để cho hắn dễ ngửi nghiên cứu nơi đó.

"Làm sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi.

"Không có gì." Nhưng hấp dẫn mạnh đến mức có thể so với thuốc phiện, Kim Thái Hanh không thể nhịn xuống, vẫn vô cùng nhẹ nhàng hôn một cái lên miếng dán cách ly, Điền Chính Quốc nghẹn ngào một tiếng, thân thể đột nhiên căng thẳng, Kim Thái Hanh cũng căng thẳng, an ủi vuốt lưng cho cậu, dụ dỗ nói, "Được, được, không làm em."

Hắn giúp Điền Chính Quốc chỉnh lại quần áo, đầu tiên là kéo lên một nửa áo lông sau lưng, và áo khoác xộc xệch, cuối cùng là tóc bị vò loạn.

Gương mặt tràn ngập biểu tình lên án thì không có cách nào chỉnh lý, Kim Thái Hanh nhịn cười giúp cậu chùi nước mắt, lòng bàn tay mơn trớn khóe mắt, Điền Chính Quốc ủy khuất nói: "Sao anh lại hư như vậy?"

Gần đây câu nói này luôn treo bên môi Điền Chính Quốc, có lẽ thành từ thường dùng mất rồi.

Kim Thái Hanh oan uổng nói: "Hư chỗ nào?"

Điền Chính Quốc cả người bị hắn làm cho lung ta lung tung, đó là dĩ nhiên: "Chỗ nào cũng hư!"

Kim Thái Hanh ôm cậu vào trong lồng ngực, có lòng tốt nhắc nhở: "Xe này là chính em nhọc lòng thuê —— thuê để hôn môi với tôi."

"..." Điền Chính Quốc nghẹn lời, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Điện thoại của Lâm Duyệt Hoa phá vỡ lúng túng của Điền Chính Quốc, sau khi trò chuyện, hướng xe chạy đi có hơi thay đổi, đi về Kim gia.

Sau khi về đến nhà, đi theo phía sau xe Điền Chính Quốc thuê, còn có hai chiếc xe, một chiếc xe bảo an chống đạn, Điền Chính Quốc không ngốc, sau khi nhìn thấy thư ký Kim Thái Hanh xuống xe, là lập tức rõ ràng tình huống, nhớ tới mình từ tối hôm qua tới hôm nay thao tác mạnh mẽ vồ vập như hổ, lập tức mắc cỡ không thôi, nhưng vẫn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hành lý không để ở bên này, sau khi đưa Kim Thái Hanh an toàn về đến nhà, một đội xe cộ mênh mông cuồn cuộn mới quay đầu đi.

Điền Chính Quốc thông qua Sài Mạn Mạn hoàn thành nhiệm vụ, xe mượn cũng đi, ngoài cửa sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Điền Chính Quốc cầm lấy tay Kim Thái Hanh trợn mắt với hắn.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi không dám phá hoại niềm vui bất ngờ của em a."

Điền Chính Quốc nói: "Anh dùng chuyện này chê cười em!"

"Không cười em đâu." Kim Thái Hanh thấy đủ là thôi, không dám đùa dai, đưa tay ôm vai Điền Chính Quốc, "Tại sao phải cười em? Em tới đón tôi, tôi rất vui."

Điền Chính Quốc nghi ngờ nói: "Có thật không?"

Kim Thái Hanh thành khẩn nói: "Dĩ nhiên rồi, ở trên máy bay cũng không ngủ được."

"Ừm..." Điền Chính Quốc nửa tin nửa ngờ, rất nhanh lại cảm thấy ngọt ngào, bởi vì Kim Thái Hanh nói "Ngủ không được".

Lâm Duyệt Hoa và Kim Gia Thước đi ra đón, sau khi vào cửa lập tức bắt chuyện với Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cởi áo khoác đổi giày uống nước nóng, Lâm Duyệt Hoa cười nói: "Haizz, sắp bắt đầu mùa đông rồi."

Kim Thái Hanh nói: "Năm nay tuyết rơi hơi sớm."

"Nhiệt độ hạ xuống nhanh như vậy, đồ lần trước mẹ mua cho Tiểu Quốc đều mặc không được." Lâm Duyệt Hoa nói.

Điền Chính Quốc giật mình một cái, chỉ lo sẽ bị kéo đi dạo phố tiếp: "Có thể mặc mà dì, có rất nhiều áo khoác dày, con không mặc quần quá dày, có áo lông là được rồi."

Lâm Duyệt Hoa lập tức nói: "Không mặc quần dày sao được? Mùa đông lạnh chân sẽ đau."

Mùa đông Điền Chính Quốc xác thực chỉ mặc áo bông, không quen mặc quần áo quá nhiều, ngại bọc kín khó chịu. Điền Lịch Khâm và Điền Dương không quan tâm chuyện này, tất nhiên toàn bộ đều theo ý cậu.

Lúc này Lâm Duyệt Hoa ở đây không thể nào không nói, Lâm Duyệt Hoa đi tới, nhéo một cái lên trên đùi cậu, a một tiếng, chuyển sang nói với Kim Thái Hanh: "Ngày hôm nay dưới 0, đứa nhỏ chỉ mặc có một cái quần."

"Như vậy sao được?" Không đợi Kim Thái Hanh nói chuyện, Lâm Duyệt Hoa lại vội vàng dắt Điền Chính Quốc lên lầu, "Đi một chút, nhanh lên mặc thêm quần áo."

Điền Chính Quốc ngược lại cũng không muốn cãi Lâm Duyệt Hoa, ngoan ngoãn lên lầu, Kim Thái Hanh đứng lên nói: "Mẹ, để con dẫn em ấy lên đi."

Lâm Duyệt Hoa suy nghĩ một chút, rồi nói: "Được, con xem rồi cho nó mặc."

Mà quần áo hiện tại của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại mặc không vừa, bên này lại không có quần áo hắn khi còn bé.

Lật xem quần áo treo trong tủ một lần, Lâm Duyệt Hoa lại không ở đây, Điền Chính Quốc thừa cơ nói: "Ca, nếu không thì đừng tìm, em thật sự không lạnh."

"Không được." Kim Thái Hanh dừng lại, quay người mặt đối mặt với cậu, "Sao lại không lạnh? Em chịu lạnh quen rồi. Sau này phải cẩn thận mặc quần áo."

Điền Chính Quốc cũng rất nghiêm túc nhìn Kim Thái Hanh, rồi nhanh chóng ngậm miệng, rũ mắt nhỏ giọng trả lời một tiếng.

Nhìn cậu một lát, Kim Thái Hanh đi tới ngồi xuống bên người Điền Chính Quốc, sờ sờ đầu cậu: "Không phải tôi có ý dạy bảo em."

"Em biết." Điền Chính Quốc gật gật đầu trong lòng bàn tay hắn, nhưng nhìn có vẻ không phải "Biết rồi", mà là khuất phục với uy quyền nên mới cúi đầu.

Nói hai câu, Điền Chính Quốc không biết tại sao mình lại bị Kim Thái Hanh ôm lấy, hai người mặt kề mặt, một tay Kim Thái Hanh  cầm hai cái tay cậu, một tay khác nhấc một chân của cậu: "Hai cái chân nhỏ nhắn hình như bị đông lạnh rồi?"

Điền Chính Quốc thử thăm dò nói: "Anh không cảm thấy gần đây em rất mập sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Chỗ nào? Chỗ nào trên người mà không có thịt."

Điền Chính Quốc tiếp lời nói: "Làm sao anh biết?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu một lát, đột ngột vươn mình đè cậu lại, cách áo lông xoa xoa qua lại bên eo cậu: "Trước đây không biết, bây giờ mới biết."

Điền Chính Quốc nhớ lúc ở trên xe bị hắn ôm chặt sờ mò một trận, mặt hồng lên: "Lưu manh."

Kim Thái Hanh không muốn cãi nhau với cậu, còn băn khoăn giáo dục cậu thiếu niên có suy nghĩ hơi không đoan chính này.

"Trời lạnh phải mặc nhiều quần áo, quần áo có dày bao nhiêu, có chỗ nào bởi vì một bộ quần áo mà mập?"

Điền Chính Quốc nói: "Nhưng là sẽ mập, nhìn có vẻ rất mập."

Lúc trước Kim Thái Hanh không phát hiện Điền Chính Quốc "điệu" như thế, lúc này đầu thật sự có hơi đau: "Gầy là dễ nhìn? Béo béo chút mới đáng yêu."

Lời này người khác nói không có sức thuyết phục, thế nhưng là Kim Thái Hanh nói ra, trong lòng Điền Chính Quốc lại không nhịn được bắt đầu bồn chồn.

"Có thật không?" Điền Chính Quốc lại hỏi.

Kim Thái Hanh thấy cậu có hơi buông lỏng, nhanh chóng nói: "Thật sự a, bây giờ em quá gầy."

Điền Chính Quốc càng thêm nghi ngờ vóc người mình thật sự không đẹp, cũng không nói chuyện mặc quần áo nữa, im lặng không biết đang suy nghĩ gì.

Kim Thái Hanh chống ở trên người cậu, thấy đứa nhỏ rũ mắt có chút ủ rũ, cho là cậu vẫn không muốn mặc dày, rất nhanh đổi nguyên tắc, không đành lòng, nhượng bộ cậu: "Ngày hôm nay ở nhà sẽ không mặc, đợi chút nữa không nói cho mẹ tôi biết, nhưng lúc đi học trời lạnh thì phải mặc, có được hay không?"

"Có béo mà." Điền Chính Quốc nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo, "..."

"Hả?"

Mặt Điền Chính Quốc đỏ bừng lên, không nói nên lời trắng trợn hơn, cuối cùng bịt kín con mắt của mình, dường như không thèm đếm xỉa mà nói: "Trên mông em có thịt, thật sự, không tin anh sờ một cái là biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe