Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trong phòng khách rất mờ, độ sáng không sánh bằng ánh sáng từ khu tây thành trong thành phố ảo ảnh. Điền Chính Quốc khoanh chân lại, dùng một tư thế không được tự nhiên ngồi ở trong lồng ngực Kim Thái Hanh, mặt đối mặt, thân thể nghiêng về phía trước, cái trán đặt trên vai hắn, không chịu ló mặt ra.

Còn Kim Thái Hanh lại dựa lưng vào ghế sa lon, một tay dìu trên eo Điền Chính Quốc, một tay khẽ vuốt tóc cậu, giống như đang an ủi thú cưng.

Làm cơm tối xong, Điền Chính Quốc đã uống một bịch dinh dưỡng, hai người đã duy trì trạng thái này một khoảng thời gian, một khi Kim Thái Hanh muốn mở miệng, Điền Chính Quốc lại lập tức ngắt lời hắn.

Sau một lát, Kim Thái Hanh ôm ôm cậu vào trong ngực: "Vẫn phải nói với em một chút, ừm? Đừng sợ."

Điền Chính Quốc cũng ôm lấy hắn, cánh tay nhỏ nhắn quấn ở trên vai hắn: "Không cần phải nói, em không sợ."

Rõ ràng là sợ.

Kim Thái Hanh lại hôn vành tai cậu, hôn một lát, Điền Chính Quốc bị ép quay mặt lại, eo thẳng lên, hai tay kề sát ở trên mặt Kim Thái Hanh, nhận một cái hôn môi thật sự, hôn lâu, lại phát ra mấy tiếng hừ hừ hô hấp không thông.

Kim Thái Hanh lui về phía sau, vốn muốn tách ra, lại bị hắn đuổi theo bản năng, đầu lưỡi vẫn còn thăm dò bên ngoài, Kim Thái Hanh nhịn không được, lại nắm bả vai cậu hôn tiếp.

Cuối cùng cũng tách ra, Điền Chính Quốc nắm lấy cánh tay Kim Thái Hanh há miệng thở dốc, quên mất phải xấu hổ trốn đi.

"Trước hết phải làm hai lần." Kim Thái Hanh không thông báo đã mở miệng, tiếng nói trầm thấp nhưng Điền Chính Quốc nghe đầy đủ rõ ràng, "Dĩ nhiên, với hai lần này chỉ là dự tính của anh, có thể nhiều cũng có thể ít hơn, mục đích là muốn trong quá trình này thông qua tin tức tố của anh sẽ dẫn dắt kỳ phát tình của em."

"Tiếp sau khi vào kỳ phát tình, anh lại cắn ở chỗ này một chút." Hắn tìm tới tay Điền Chính Quốc, một tay khác nhẹ nhàng vạch sau gáy đứa nhỏ, Điền Chính Quốc không tự chủ được run lên một cái.

"Em sẽ cảm thấy đau, sau đó khi phát tình, chúng ta lại bắt đầu nỗ lực, mở ra khoang sinh sản."

Hắn nói những câu nói này như đang đọc sách giáo khoa, Điền Chính Quốc trừ xấu hổ cũng đã không còn cảm giác khác, vội vàng giơ tay che miệng của hắn: "Anh không nên nói nữa. Em, em nghe lời anh toàn bộ... Anh đừng nói nữa."

Kim Thái Hanh buông tiếng thở dài trầm thấp, hôn một cái lên lòng bàn tay Điền Chính Quốc, mở tay cậu ra, yên lặng coi chừng cậu.

Ánh mắt của hắn rất sâu, tình yêu mãnh liệt bên trong Điền Chính Quốc có thể hiểu được, còn có một chút tâm tình, so với yêu càng làm cho Điền Chính Quốc thêm mặt đỏ tim đập, chiếm hữu ngập trời và khắc chế đang dằn xé nhau, khiến Điền Chính Quốc rõ ràng, hắn căn bản không có vẻ trấn định như bề ngoài.

"Sự tình không phải đơn giản như vậy, anh phải khiến em biết là, rốt cuộc em sẽ trải qua cái gì. Bởi vì quá trình này... Đau và sung sướng là ngang nhau, thậm chí sung sướng cũng sẽ cho em thống khổ. Em có xin anh, xin anh dừng lại, xin anh buông tha em, nói em hối hận rồi, có như vậy không... Cục cưng."

Hắn gập chân lại, Điền Chính Quốc lại trượt tới trước một đoạn, ngồi ở trên bụng hắn, hai người đến càng gần hơn, nét bình tĩnh trên mặt Kim Thái Hanh xuất hiện tương tự với thống khổ, "Về mặc di truyền, đây chính là một chuyện rất không công bằng, trước khi em từ bỏ giãy dụa, quá trình đó có thể xưng là thi bạo, Alpha đơn phương thi bạo."

Quan hệ trước khi phát tình làm tình yêu càng thêm tuyệt vời, Kim Thái Hanh sẽ dùng hết toàn lực an ủi cậu, chăm sóc cảm thụ của cậu, nhưng không vượt quá một phần mười trong hai tuần lễ đó, phần lớn thời giờ hắn sẽ cắn xé Điền Chính Quốc, dùng cách thức bạo lực nhất khiến đối phương thần phục, dục vọng phát tiết chiếm đầy đầu óc thần kinh không thể tự hỏi.

Không có nhu tình mật ý, hắn chỉ có thể phát huy ưu thế to lớn nhất của cơ thể, hóa cánh tay thành lao tù, chỉ cần Điền Chính Quốc lộ ra một chút ý nghĩ trốn chạy, hắn lập tức trừng phạt ngay.

Đánh dấu thường xuyên bị giả dạng thành nghi thức cao quý nhất của tình yêu, tựa hồ mỹ lệ và mộng ảo, thi nhân ca ngợi nó, văn học gia dùng ngôn từ hoa lệ để hình dung nó.

Trong những bài hát, trong những bộ phim, trong kinh văn, nhưng bản chất của nó đúng là hành vi của kẻ cướp, là một người cướp đoạt một nhân cách khác, một tư tưởng xâm chiếm một tư tưởng khác, hai cá thể thể lực cách xa nhau tiến hành một hồi vật lộn từ lúc đầu đã có thể thấy được thắng bại.

Kim Thái Hanh tra rất nhiều tư liệu, học chăm sóc Omega trong thời kỳ phát tình như thế nào, cũng nhiều lần nhờ bác sĩ cố vấn tình huống liên quan với thân thể của Điền Chính Quốc, hắn chuẩn bị thêm rất nhiều, tầng thượng chứa đồ trong nhà trừ người máy quản lý gia đình quanh năm không người đến thăm để rất nhiều dịch dinh dưỡng và nước uống, chỉ vì không muốn có sơ hở nào, nhưng hắn vĩnh viễn còn lâu mới có thể tránh né một sự thực, đánh dấu là trường hợp đặc biệt, trong khi đánh dấu Alpha cũng có khả năng đánh mất lý trí rất lớn.

Làm một người đánh mất lý trí trong xã hội, bị khát vọng thú tính sinh sôi nảy nở thay thế.

Khi đó Điền Chính Quốc chỉ là con mồi của hắn, vì hắn thành công bắt được mà tồn tại.

Điền Chính Quốc yên tĩnh ngồi một lát, nhìn hắn, khi thì dời ánh mắt. Hai người lại trở nên yên lặng, chỉ có điều lần lặng im này giống như một lần phán xét, Kim Thái Hanh luôn cảm thấy chính mình đê tiện, ở trước mặt Điền Chính Quốc, hắn cảm thấy hẳn là sẽ không có người yêu lớn tuổi nào đê tiện hơn so với hắn.

Hắn mặt đối mặt nói với Điền Chính Quốc sự tàn nhẫn khi đánh dấu, hi vọng Điền Chính Quốc có thể nghiêm túc cân nhắc, rồi lại nóng bỏng mà hy vọng Điền Chính Quốc đồng ý. Hắn không có cách nào phủ nhận hy vọng đó, chỉ có thể oán giận tình yêu khiến cho hắn trở nên đê hèn.

"Sau đó thì sao?" Điền Chính Quốc xoay qua hướng hắn, đôi môi mới vừa bị hôn đến đỏ lên mím mím, cằm nhếch lên một ít, ánh mắt nhìn lên phía hắn, có vẻ yếu đuối, nhưng là dũng cảm, "Mở ra, khoang sinh sản, sau đó thì sao?"

Kim Thái Hanh như đang nhìn kỹ Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc giục, hắn mới nói: "Em vẫn sẽ luôn rất đau, nhưng anh sẽ không để cho em động, sau đó anh cắn vào tuyến sinh dục, rót vào tin tức tố."

Điền Chính Quốc có chút run rẩy, cậu để cho Kim Thái Hanh ôm lấy mình: "Như vậy là kết thúc rồi à?"

Kim Thái Hanh do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Không có."

Hắn đột nhiên nở nụ cười: "Học môn sinh lý thế nào?"

Điền Chính Quốc nói: "Môn sinh lý không nói kỹ chuyện này? Môn sinh lý chỉ dạy Omega chúng ta làm sao né tránh Alpha, chỉ nói về những kiến thức sinh lý thông thường."

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Tại sao không có kết thúc? "

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh  nhẹ nhàng xẹt qua gò má Điền Chính Quốc, lại nắm vành tai nắn nót: "Có lẽ là vào ngày thứ ba, hoặc là ngày thứ tư sau đánh dấu mới hoàn toàn phát tình." Hắn nói: "Sau đó chúng ta vẫn phải làm. Anh nói rồi, thông qua tin tức tố của Alpha tận lực dẫn dụ thời kỳ phát tình kịch liệt hơn mức bình thường, cũng kéo dài hơn."

"Ngoại trừ cần phải nghỉ ngơi, chúng ta vẫn luôn làm. Tại sao phải có dịch dinh dưỡng? Bởi vì không có thời gian cho em ăn cơm, có lúc em khát, cần xin anh rất lâu, anh mới có thể dẫn em đi tìm nước."

Điền Chính Quốc lại bắt đầu hơi hơi run rẩy, Kim Thái Hanh cảm giác được, cánh tay trên cái eo nhỏ hẹp căng thẳng vô cùng.

Cậu ngửi lên tuyến sinh dục ở sau gáy Kim Thái Hanh một chút, nhất thời có hơi run chân.

Sau đó Điền Chính Quốc dùng tay cắm vào trong tóc Kim Thái Hanh, khiến cho hắn ngửa ra sau, giữa hai người tách ra chút khoảng cách, để có thể đối diện nhau: "Em giống như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trước đây của anh là gì."

Một thanh niên có chút đa sầu đa cảm, anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, không quá hợp với đám đông, độc lai độc vãng. Suy nghĩ rất nhiều, tranh thủ rất ít, về mặt tình cảm, hắn theo thói quen làm người thất bại, thói quen đó mất đi, tuy rằng mất đi cũng không thể bởi vì thói quen mà giảm bớt đau khổ khi mỗi một lần đối mặt nó.

Đây chỉ là một suy nghĩ giả tưởng, Điền Chính Quốc không biết trên thực tế trong lúc học đại học và xã giao Kim Thái Hanh có dáng vẻ một trời một vực, càng không biết thật ra lại trùng hợp ở phương diện khác.

Kim Thái Hanh cứng đờ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nở nụ cười, khóe miệng và đôi mắt đều cong lên.

"Em không sợ." Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói, "Anh muốn làm em sợ sệt sao? Nếu như không, tại sao còn muốn nói những câu nói đó để dọa em? Nếu như muốn... Anh chuẩn bị nhiều như vậy, kỳ nghỉ cũng xác định rõ, nếu ngày hôm nay em đổi ý, chúng ta dùng thời gian hai cuối tuần này làm cái gì? Ra nước ngoài nghỉ phép?"

"Anh xác thực nợ em một tuần trăng mật, thế nhưng không vội vã hoàn thành bây giờ."

"Anh yêu em." Kim Thái Hanh cau mày hôn Điền Chính Quốc, chỉ dùng một bàn tay đã có thể khống chế sau gáy Điền Chính Quốc, làm cậu chỉ có thể chịu đựng. Hắn dùng sức hôn, lại gấp không thể chờ, quấn quýt môi lưỡi khàn khàn nói hết, "Em yêu anh."

Hai người dây dưa giữa khe hở ghế sa lon và bàn trà, lần này không cần khắc chế điều gì, bọn họ toàn tâm toàn ý mà đắm chìm trong yêu thương lẫn nhau, hoàng hôn xuất hiện, sắc trời âm trầm, có vẻ như tuyết sắp rơi, cửa căn nhà hai tầng khóa kín, dụng cụ thu dọn tin tức tố bắt đầu làm việc phát ra ánh đèn lấp loé, phía ngoài trên cửa sân viết "stay away", sẽ không có một ai tới quấy rầy trận đánh dấu tâm hồn này.

Vừa mới bắt đầu Điền Chính Quốc không cảm thấy quá thẹn thùng, cậu đỏ mặt, nhưng không có rụt lại thân thể, lúc lẫn nhau đụng vào thân thể ấm áp của người yêu mang đến cảm giác an toàn vô cùng vô tận, Kim Thái Hanh vẫn luôn rất ôn nhu cũng rất chậm, hắn cơ hồ là không ngừng hỏi cảm nhận của Điền Chính Quốc, nỉ non gọi cậu bảo bảo, sau một lát lại biến thành cục cưng.

Điền Chính Quốc ướt đôi mắt, chờ nước mắt trượt ra từ khóe mắt cũng không ý thức được mình khóc, khi đó cậu nằm lỳ ở trên giường, quay đầu nhìn lại Kim Thái Hanh bằng ánh mắt khẩn cầu, Kim Thái Hanh đến hôn nước mắt của cậu, hỏi cậu khó chịu chỗ nào, cậu lắc đầu, Kim Thái Hanh lại hỏi tại sao khóc, Điền Chính Quốc mới phát giác.

Cậu muốn vùi mặt vào gối, nhưng Kim Thái Hanh không cho, nắm cằm cậu hôn lên khóe mắt và chóp mũi cậu, tiếng nói khàn khàn: "Đừng khóc, bảo bảo đừng khóc."

Điền Chính Quốc chỉ lắc đầu, nói không ra lời, mặt đỏ chót, lông mi ẩm ướt lợi hại, nhưng cũng không giãy dụa. Cậu ngoan đến mức Kim Thái Hanh không biết còn có thể mềm lòng như thế nào, cảm giác muốn giấu Điền Chính Quốc đi lại xuất hiện, nếu như trên thế giới chỉ còn dư lại hai người bọn họ là tốt rồi, Kim Thái Hanh nghĩ, hắn sẽ có thể cẩn thận mà bảo vệ Điền Chính Quốc trăm phần trăm.

Kim Thái Hanh cảm thấy chính mình ác liệt đến cực điểm, hắn vừa yêu Điền Chính Quốc đến không còn cách nào, vừa để cho cậu rơi lệ gào khóc.

Điền Chính Quốc chôn mặt ở trong lòng bàn tay, nhớ tới rất nhiều sự tình lúc mới vừa kết hôn, đầu óc cũng rất loạn, không biết rốt cuộc là cảm giác gì, người duy nhất cậu biết mình có thể tín nhiệm là Kim Thái Hanh, cậu có thể hoàn toàn tín nhiệm Kim Thái Hanh.

Nhưng cậu không thể nhịn xuống nước mắt, luôn luôn nghẹn ngào.

Kim Thái Hanh trầm thấp nhỏ giọng dỗ dành cũng rất hữu hiệu, ít nhất cảm xúc của Điền Chính Quốc đã hơi ổn định lại một ít. Bọn họ dựa vào nhau nói nhỏ, ở giây phút tỉnh táo hiếm thấy này.

Thời gian còn lại, hai người không có cơ hội nói chuyện. Tình huống so với Kim Thái Hanh dự đoán còn tệ hại hơn, trước khi sóng phát tình thứ nhất tới, Điền Chính Quốc đã khóc đến hỏng mất, mà vừa phát tình lần thứ nhất xong lại bắt đầu phát tác.

Không có một bước nào nằm trong kế hoạch của hắn.

Nếu như nói vừa mới bắt đầu Điền Chính Quốc còn chút thần trí, còn xin hắn, làm cậu vui lòng, đến lúc sau lại không có bất kỳ ý thức tự chủ nào để nói, trong nháy mắt Kim Thái Hanh cắn vào tuyến thể, cậu cảm thấy mình hình như chết rồi, cảm giác nghẹt thở tê dại toàn thân, hắn và Điền Chính Quốc như hai con thú bị nhốt xem lẫn nhau như là đường sống duy nhất, dùng hết các cách để khiến đối phương kề sát mình, hắn muốn ăn Điền Chính Quốc, cũng muốn dứt khoát bị Điền Chính Quốc ăn.

Quá trình này giằng co bao lâu, hắn không rõ ràng lắm, chỉ biết là lúc lý trí thoáng xuất hiện một giây phút, ý thức mãnh liệt muốn chiếm lĩnh Điền Chính Quốc sôi trào vô cùng, hắn muốn đỡ đạn cho Điền Chính Quốc, chặn lại tai nạn xe cộ đột nhiên xuất hiện, thiên thạch từ trên trời giáng xuống và tất cả những tai nạn hoang đường.

Hoặc là bao phủ Điền Chính Quốc trong khuỷu tay của hắn, vĩnh viễn không cho cậu đi ra ngoài, vĩnh viễn bảo vệ cậu, yêu cậu, cầm tù cậu.

Nhưng những suy nghĩ điên cuồng đó khi Điền Chính Quốc mới vừa miễn cưỡng mở mắt ra lại lập tức rút đi như thủy triều, thân thể đứa nhỏ còn đang không ngừng run rẩy, viền mắt và chóp mũi đỏ chót, hai má ẩm ướt mồ hôi, lông mi dài khép thành một đường, làm lung tung rối loạn, nhìn có vẻ vừa đáng thương lại yếu đuối.

"Bảo bảo, Tiểu Quốc, bảo bối nhi." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hôn cậu, trở tay kéo chăn lên che lại vai cậu, cũng bao phủ Điền Chính Quốc, "Đau không? Ừm? Khó chịu hay không?"

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, mất công tốn sức nâng tay ôm cổ Kim Thái Hanh, dùng chút khí lực đè thấp đầu hắn, rất ỷ lại mà cọ cọ hắn, rút vào trong lồng ngực của hắn: "Anh ôm em, ôm em một cái là tốt rồi."

"Anh yêu em." Kim Thái Hanh chỉ muốn nói câu nói này. Hắn nghe lời ôm lấy Điền Chính Quốc, hai người hôn nhau, cũng không lâu lắm, Điền Chính Quốc đột nhiên hừ một tiếng, hai gò má ửng hồng, tiếng nói mềm mại, khó nhịn mà giật giật, gọi hắn: "Ca ca..."

Bắp thịt Kim Thái Hanh lập tức căng thẳng, sau đánh dấu bị tin tức tố Alpha phát ra dẫn dụ mới hoàn toàn vào thời kỳ phát tình, không riêng gì Omega chịu ảnh hưởng, Alpha nóng nảy càng khó chịu đựng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe