Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba của tháng giêng, buổi sáng ngày 7 tháng 2, bọn họ rời khỏi căn biệt thự lưng chừng núi.

Bây giờ mùa đông tuyết nhiều, khắp núi đồi bên ngoài vẫn đầy tuyết trắng, chỉ có ngọn núi quanh quốc lộ được quét dọn sạch sẽ, xuống núi một nửa nhìn thẳng lên trên, tựa như thủy tinh trôi nổi trong một dải lụa màu đen.

Điền Dương chờ ở đầu đường dưới chân núi, hai chiếc xe dùng tiếng huýt sáo để chào hỏi, chờ xe Kim Thái Hanh tới gần, Điền Chính Quốc hạ cửa sổ xe xuống gọi anh một tiếng: "Anh!"

Điền Dương nở nụ cười với cậu, khởi động xe dẫn đường ở phía trước.

Sau khi nhận được tin Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không trở về, người hai nhà thương lượng, Điền gia chỉ còn hai người đàn ông, được Lâm Duyệt Hoa thu lưu, cũng không ở nhà, mà đến làng du lịch bên cạnh, hai mươi tám đến, ở đến mùng năm mới trở về.

Tối hôm qua Kim Thái Hanh sợ Điền Chính Quốc trên đường mệt, gì cũng không làm, mười giờ rưỡi lập tức tóm người lên giường ngủ, sáng sớm tám giờ dậy, nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên tinh thần Điền Chính Quốc mới tốt như thế này, một đường đều không ngủ, vội vàng xem điện thoại di động, phần lớn thời gian đều nhìn tuyết trắng mênh mang dọc theo đường núi.

"Em rất thích tuyết a." Điền Chính Quốc nói.

Cậu nâng cằm luôn nhìn ra bên ngoài, Kim Thái Hanh không nhịn được nắm sau gáy để cho cậu quay lại: "Tinh thần rất tốt?"

Điền Chính Quốc vốn muốn mắng hắn, kết quả quay đầu nhìn lại, mặt mày đen kịt, âu phục giày da, mặt người dạ thú, đẹp trai như vậy, nên không mắng được, chỉ có thể nhắm mắt ngủ.

Ngôi biệt thự trên núi kia bên trong chỉ có hai người bọn họ, người quét dọn hôm sau tới một lần, Điền Chính Quốc chưa từng gặp qua, nhưng lúc cậu thanh tỉnh, Kim Thái Hanh thỉnh thoảng lại muốn cậu, phần lớn là dứt khoát không rời nhau, hơn chín giờ tỉnh dậy sờ sờ cằm hắn, râu có thể làm lòng bàn tay Điền Chính Quốc đau đớn, lúc đó cũng đẹp mắt, nhưng không giống như bây giờ lắm.

Khi đó là khêu gợi, làm cậu mê luyến, khi thì yếu đuối, bây giờ nhìn thấy lại có cảm giác lạnh như băng.

Điền Chính Quốc vốn mang biểu tình giận dỗi, từ từ nhìn đến mê mẩn, Kim Thái Hanh thấy cậu rất biết điều, lại thành thật như vậy, nghĩ lại có phải là mình quá bắt nạt cậu, lại nắm cái cổ làm cho mặt cậu hướng ra ngoài cửa sổ: "Nhìn đi."

Điền Chính Quốc: "..."

Một đường kế tiếp, Kim Thái Hanh nói ít hơn rất nhiều, trừ hỏi Điền Chính Quốc có muốn uống nước hay không, ăn gì không, chưa từng nói những thứ khác, ánh mắt cũng rất chăm chú, cảm giác rất tập trung, Điền Chính Quốc nghĩ có lẽ là bởi vì tình hình giao thông không quá tốt, cho nên cũng yên tĩnh, không tìm hắn nói chuyện phiếm.

Lái xe hơn một giờ, trong xe việt dã không gian rất rộng, chỉ có hai người, Điền Chính Quốc dần dần cảm thấy khô nóng.

Chờ cậu phát hiện điều này là bởi vì tin tức tố Alpha càng ngày càng sốt sắng, Kim Thái Hanh thừa dịp gặp phải một ngã rẽ, Điền Dương đi phía trước, hắn ngừng xe ở ven đường, quay người đè vai Điền Chính Quốc lại.

Điền Chính Quốc không phản ứng kịp: "Làm sao vậy?"

"Hôn một chút." Kim Thái Hanh nói, "Có được hay không?"

Điền Chính Quốc nói: "A... Được, anh..."

Sau đó hắn hôn tới, Điền Chính Quốc bị nụ hôn gấp gáp tấn công, a nửa tiếng đã tiêu mất. Vừa bắt đầu rất ôn nhu, giống như Kim Thái Hanh đã nỗ lực kìm nén, nhưng rất nhanh lại tăng thêm cường độ.

Kim Thái Hanh ôm lấy eo cậu, vội vàng muốn kề sát, lại bị dây an toàn ngăn cản, Alpha gấp đến mức lồng ngực chập trùng, cuối cùng vẫn do Điền Chính Quốc luống cuống tay chân giúp hắn cởi đai an toàn, vừa ngửa đầu cho hắn hôn vừa nâng mặt của hắn, động viên chút chút tìm đến sau tai, đôi môi bị mút đến đau, Điền Chính Quốc cũng không trốn.

Nụ hôn sâu nặng kèm theo thở dốc và một ít tiếng nước, tin tức tố Kim Thái Hanh trước tiên bình tĩnh lại, đôi môi hai người  tách ra, cái trán còn dựa vào nhau, hắn cau mày tập trung nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc lại khống chế hô hấp của mình, giọng nói còn có chút phát run: "Tốt hơn chưa?"

Kim Thái Hanh hàm hồ ừm một tiếng, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Vẫn có thể lái xe chứ?"

Kim Thái Hanh ừm một tiếng, rồi lại không nỡ lòng buông cậu ra, vừa ôm vừa nói: "Chờ một lát."

Điền Chính Quốc gọi điện thoại cho Điền Dương, nói cậu muốn chụp ảnh, để anh ở phía trước chờ một lát, mấy phút sau, hai người lần thứ hai lái đi.

Lần này Điền Chính Quốc hé cửa sổ xe ra một cái lỗ, cũng không phát ngốc nữa, miệng nói vài lời tẻ nhạt, làm cho Alpha của cậu cảm giác được cậu luôn chú ý hắn.

Đến nơi bọn họ ăn tết cũng mới mười một giờ, nghe nói là Điền Lịch Khâm cùng Kim Chính Đức Kim Gia Thước đi câu cá, trong nhà chỉ còn Lâm Duyệt Hoa.

Bà làm xét nghiệm, bác sĩ mới vừa đi, lúc Điền Chính Quốc vào cửa bà đang chờ ở lầu một phòng khách.

"Về rồi!" Bà vui mừng cười lên, ánh mắt đảo quanh mặt Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, dường như vui vẻ đến không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ một lần lại một lần hỏi trên đường có dễ đi hay không, có lạnh hay không.

Điền Chính Quốc cũng rất vui vẻ, cậu còn đứng ở cửa, được Kim Thái Hanh lấy xuống khăn quàng cổ cởi áo khoác, miệng kêu một tiếng mẹ, lại nói cho bà biết: "Bên ngoài rất lạnh, chẳng qua con không hề bị lạnh, trên đường không có tuyết, chúng con đi rất nhanh."

Lâm Duyệt Hoa nói: "Thằng cả và Điền Dương có mệt không? Ngồi xuống trước đi, đợi chút nữa rồi ăn cơm, ăn xong thì đi nghỉ ngơi."

Điền Dương đáp ứng, Kim Thái Hanh cũng gật đầu, còn hỏi: "Trong nhà đều tốt chứ?"

Lâm Duyệt Hoa nói: "Đều tốt, chỉ thiếu hai người các con. Sang năm có thể còn tốt hơn năm nay."

Phòng khách mở TV, mấy người ngồi xuống vây quanh bàn trà, khoảng cách giữa hai người họ với Điền Chính Quốc và Kim Hướng có hơi xa, ngồi đối diện bọn họ. Nói vài câu xong, Kim Thái Hanh thấp giọng hỏi Điền Chính Quốc: "Có muốn nghỉ một lát hay không?"

Điền Chính Quốc nói trước hết không cần, lại rất nhanh nghĩ đến lúc Kim Thái Hanh ở trên đường, quay đầu lại đánh giá hắn.

Không nhìn ra đầu mối gì, cảm giác rất bình tĩnh, Điền Chính Quốc mới không lo lắng nữa, còn nói: "Chúng ta cơm nước xong rồi đi lên ngủ trưa."

Cậu hỏi Lâm Duyệt Hoa: "Mẹ, buổi trưa chúng ta sẽ ăn cái gì?"

Lâm Duyệt Hoa nói: "Quên nói nữa, hai ba ba của các con đi câu cá cho các con ăn." Bà nói xong lại nở nụ cười, "Câu về bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nếu như không câu được con nào, cũng chỉ có thể đói bụng."

Điền Chính Quốc cùng cười, cậu theo bản năng muốn ngồi bên cạnh Lâm Duyệt Hoa, nhưng trên eo vướng một tay của Kim Thái Hanh, nên không động đậy nổi, hỏi: "Có tôm hay không ạ?"

Lâm Duyệt Hoa và cậu tán gẫu, Điền Dương và Kim Thái Hanh xem TV.

Điền Chính Quốc gọi "Mẹ" bù lại khoảng thời gian không gọi được trước đó, Lâm Duyệt Hoa nghe cậu gọi nụ cười trên mặt chưa từng ngừng lại, Kim Gia Thước vào cửa nói ngay: "Mẹ! Mẹ có thể chú ý chút nếp nhăn không!"

Y ôm cái thùng nhựa, trên đôi ủng đều là nước, Lâm Duyệt Hoa nhanh chóng đuổi y đến nhà bếp.

Điền Chính Quốc ngồi không yên, muốn nhìn cá, nên nói với Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn sẽ trở lại, kết quả đến cửa phòng bếp phát hiện bên trong Điền Dương đang ôm lấy Kim Gia Thước, chỉ có thể lui về.

Kim Gia Thước để cá xuống sửa sang mình xong, đi ra kể lại đại chiến giữa Kim Chính Đức và Điền Lịch Khâm lúc câu cá: "Hai người ngồi câu chưa được nửa giờ, ầm ĩ vài câu lập tức vứt cần câu đi, có tốt không! Vứt tôi ở đó đông lạnh một lúc lâu như vậy, lúc trở về thì phát hiện hai người họ đang ngồi đối diện uống trà chơi cờ, nhìn có vẻ rất hài hòa, tôi đúng là số khổ?"

Điền Chính Quốc hỏi: "Bọn họ cãi nhau a?"

"Không phải ba ngày một trận nhỏ, mà hai người bọn họ là một ngày năm trận lớn. Các người không ở nhà đã rất hạnh phúc, tôi xem như phục rồi." Nói xong Kim Gia Thước Kim trách mắng, "Cậu còn cười nữa răng sẽ rụng hết!"

Điền Chính Quốc dựa vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh, không hề sợ y: "Cười thì cười, răng cũng không có rụng, hì hì hì hì hì hì."

Kim Gia Thước lần này không làm bộ muốn đánh cậu nữa, chỉ hùng hổ bỏ đi.

Nhưng đi chưa được hai phút đã lui trở về, kêu Kim Thái Hanh: "Anh, làm cá."

Kim Thái Hanh đi vào nhà bếp giúp đỡ, Điền Chính Quốc ở một bên làm trợ thủ, Kim Thái Hanh không chê cậu vướng tay vướng chân, hỏi cái gì cũng trả lời. Điền Chính Quốc nói: "Em muốn làm một con."

"Được, vậy em xem anh làm như thế nào đi." Tay Kim Thái Hanh cầm cá điều chỉnh góc độ, để cho cậu thấy rõ, miệng còn nói dùng sức đập vào chỗ nào sẽ tốt hơn, bắt cá như thế nào sẽ không đâm vào tay.

Bên trong thùng tổng cộng có sáu con cá, còn có mấy con cua nhỏ, Kim Thái Hanh xử lý ba con, con thứ tư để Điền Chính Quốc ra tay, Điền Chính Quốc gõ mấy lần mới làm cá ngất, cậu cảm thấy mình rất ngốc, không biết làm, Kim Thái Hanh lại không nói gì, tiếp theo đưa dao cho cậu.

Mất thời gian gấp ba lần Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc mới xử lý xong, Kim Thái Hanh còn nói: "Rất tốt."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng nói: "Không tốt chút nào."

Kim Thái Hanh thuận thế cầm lên, rất nghiêm túc kiểm tra dưới bụng cá, cuối cùng nói: "Làm rất sạch, lần đầu tiên như vậy đã rất khá."

Cậu được Kim Thái Hanh dẫn đi rửa tay, bốn bàn tay của hai người dính rất nhiều máu và chất nhầy cùng đặt ở phía dưới vòi nước, Kim Thái Hanh lấy ra chút nước rửa tay, bao lấy tay Điền Chính Quốc cùng nhau rửa, xoa ra bọt, hắn hỏi Điền Chính Quốc: "Thú vị không?"

Thật ra là chơi không vui, mùi vị không dễ ngửi, quá trình cũng rất tàn nhẫn.

Điền Chính Quốc lắc đầu, Kim Thái Hanh lập tức nở nụ cười, tiếng cười của hắn rất thấp, dường như phát ra từ trong lồng ngực, chấn động đến mức phía sau lưng  Điền Chính Quốc ngứa ngáy. Cậu gật đầu, Kim Thái Hanh lập tức cúi đầu hôn lên thái dương cậu.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ầm ĩ, là Kim Chính Đức và Điền Lịch Khâm trở lại, Kim Gia Thước lại bắt đầu một vòng phun tào mới, hơn nữa lần này bởi vì đối tượng phun tào* ở đây, y càng kích động hơn.

(Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.)

Hết sức ồn ào, hai người bọn họ giống như vừa bước chân ra khỏi không gian kín, rất nhanh bị bao vây bởi tiếng pháo hoa.

Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: "Mùa đông năm nay thật vui."

Cậu không nhớ rõ lần trước có ý nghĩ này là lúc nào, hình như là lần đầu tiên ngủ trong phòng Kim Thái Hanh tối hôm đó, hình như là nguyên đán sau khi bọn họ gặp người lớn.

Lúc đó Điền Chính Quốc cảm thấy, mùa đông này là một mùa đông mà cậu vui nhất, lúc này cậu lại nghĩ, cậu cùng Kim Thái Hanh không chỉ có mùa đông này.

Thời gian dần dần thành dài, bọn họ còn muốn lưu lại mùa xuân và mùa hè đầu tiên giữa hai người, tới lúc đó không chỉ có kỉ niệm tình yêu dưới tuyết, mưa như trút nước và sương mù đầy trời đều có tình yêu bọn họ, thật nhiều ngày, thật nhiều năm —— bên cạnh người này sẽ không hề thay đổi.

Mặc dù đã cùng nhau mấy tháng, thậm chí đã đánh dấu, nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này giống như một niềm vui bất ngờ đập trúng Điền Chính Quốc, cậu ngất ngây, cảm thấy không chân thực, nhưng lại rất chân thật. Kim Thái Hanh khao khát cậu thế nào, cậu cũng khao khát Kim Thái Hanh như thế, hai người tín nhiệm và thấu hiểu lẫn nhau, tương lai bọn họ sẽ không bao giờ ngừng yêu đối phương, yêu nhau chân thành, bao dung lẫn nhau.

Sau bữa cơm trưa, vụ kiện cáo của Kim Gia Thước vẫn không được giải quyết, y quấn lấy Kim Chính Đức nói mình bị vứt bỏ ở đàng kia câu cá lạnh bao nhiêu khổ cực bao nhiêu, đột nhiên chuông cửa vang lên, người máy đến thu 28 đồng tiền mua cá thiếu buổi sáng, bên cạnh còn có người máy massage.

Điền Chính Quốc bị sự chuyển biến của vở kịch làm khiếp sợ, Kim Gia Thước che mặt nhảy lên trốn đi, Điền Dương đi trả tiền, cũng uy hiếp Điền Chính Quốc: "Lên lầu đi ngủ."

Kim Thái Hanh bị Lâm Duyệt Hoa gọi đi nói chuyện cũng vừa đi ra, Điền Chính Quốc không đi tìm Kim Gia Thước nữa, mà đi cùng Alpha lên lầu.

Cậu biết chắc là sẽ làm, chỉ là không biết Kim Thái Hanh gấp thành như vậy, rõ ràng lúc ở ngoài phòng cũng không nhìn ra chút nào.

Một phút chốc cậu cảm thấy mình bị vùi vào trong chăn đệm dày nặng, một phút chốc lại cảm thấy cái giường này có thể rất nhanh sẽ sụp xuống.

Điền Chính Quốc nghe giọng nói mình cũng không chịu được, lý trí bay đi hơn nửa, Kim Thái Hanh sợ cậu lạnh, kéo chăn bao lấy hai người bọn họ, Điền Chính Quốc chỉ lộ ra cái đầu, Kim Thái Hanh thì lại chui vào trong chăn, hắn nhúc nhích, giọng điệu của Điền Chính Quốc càng ngày càng kỳ cục.

Hai người dây dưa hồi lâu, Điền Chính Quốc mới được ôm đi tắm, dưới hơi nước, tin tức tố của Alpha không được khắc chế vây lấy cậu, Điền Chính Quốc vốn mơ mơ màng màng, đột nhiên run lên một cái: "Căn phòng này..."

Kim Thái Hanh nói: "Cách âm, cách tin tức tố."

Cậu vứt đi nửa cái mạng, tắm xong rất nhanh đã ngủ say, sau khi tỉnh lại phát hiện trong phòng rất tối, Kim Thái Hanh không ở đây.

Sau khi kiệt sức sẽ ngủ một giấc sâu, gần đây đều là như vậy, Điền Chính Quốc tỉnh táo rất nhanh, chính mình chậm rãi rửa mặt, nhìn gương giơ tay quay đầu khom lưng, kiểm tra xem có thể lộ ra dấu vết gì hay không.

Cũng may Kim Thái Hanh rất tốt bụng không gặm cổ cậu, chỉ  để lại ở sau gáy hai cái dấu răng, cũng dễ che lại.

Điền Chính Quốc mở cửa đi ra ngoài, gặp phải Kim Gia Thước đang đi lên lầu.

"Tỉnh rồi?" Kim Gia Thước nói, "Anh của tôi mới vừa bảo tôi lên nhìn cậu một chuyến, đi thôi, hắn đang ở sân sau."

Điền Chính Quốc nói: "Được."

"Ôi từ từ." Đi ra vài bước, Kim Gia Thước gọi cậu lại.

Điền Chính Quốc đứng lại, hai người đứng đối diện cách mấy bậc thang.

Kim Gia Thước nói: "Thân thể vẫn tốt chứ?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu, cảm thấy được y sẽ không hỏi mấy câu đơn giản như vậy, có chút đỏ mặt, lại có chút ảo não.

Kim Gia Thước có lẽ cũng rất lúng túng, lung tung cào tóc mấy lần: "Đánh dấu đều như vậy, chỉ có vấn đề trong thời gian ngắn, đừng sợ."

Y lại hỏi: "Làm xong bài tập chưa?"

Điền Chính Quốc nói: "Vẫn chưa, còn mười ngày, em định sau khi trở về mới bắt đầu làm."

"Đừng để mệt mỏi." Kim Gia Thước nói, "Có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu."

Điền Chính Quốc lập tức đáp ứng một tiếng, y tiếp tục lên lầu, Điền Chính Quốc cũng đi tìm Kim Thái Hanh.

Xuyên qua cửa kính nhìn thấy Điền Lịch Khâm và Kim Chính Đức cũng ngồi ở nơi ấy, bên ngoài tuyết đang rơi, Kim Thái Hanh đứng quay lưng với Điền Chính Quốc, nhìn có vẻ rất lạnh, Kim Chính Đức và Điền Lịch Khâm đều mặc áo khoác, trên người hắn chỉ có một cái sơmi màu đen, bị gió thổi hơi phất phơ một chút, Điền Chính Quốc còn chưa tới gần, hắn đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Điền Chính Quốc thì ngẩn người: "Không ngủ sao?"

Hai trưởng bối cũng quay đầu lại, chẳng qua Điền Chính Quốc chưa kịp cảm thấy không dễ chịu đã xoay trở lại.

Điền Chính Quốc đứng tại chỗ, Kim Thái Hanh nhanh chân đi tới chỗ cậu, muốn sờ mặt cậu, lại thu tay về, bị Điền Chính Quốc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo: "Lạnh như thế, sao anh không mặc áo khoác."

Kim Thái Hanh nhìn kỹ cậu, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt nóng bỏng đến mức Điền Chính Quốc cũng cười.

Buổi tối tuyết nhỏ rơi xuống chuyển thành tuyết lớn cả một đêm, sáng sớm tuyết dày thiếu chút nữa cao bằng mái nhà.

Điền Chính Quốc còn chưa có tỉnh đã bị Kim Thái Hanh đè lên đánh thức, xuống lầu ăn điểm tâm xong mặt vẫn đỏ.

Đầu tiên là y và Kim Gia Thước đi chơi tuyết, sau một lát ban đầu vốn khinh thường Điền Dương và Kim Thái Hanh cũng đi ra, không hiểu như thế nào từ đắp người tuyết phát triển thành ném tuyết, họ Kim một đội, họ đồng một đội, Điền Chính Quốc bị Kim Gia Thước ném trúng, Điền Dương lại không dám báo thù cho cậu, Kim Thái Hanh chống eo đứng ở một bên, cười nhìn cậu bị rượt, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là tìm vũ khí ném hắn.

Trên vai Kim Thái Hanh trúng một quả cầu tuyết, cả người đều dính tuyết. Điền Chính Quốc phát hiện mình ở ném hắn thật chính xác, bắt đầu tập trung hỏa lực công kích Kim Thái Hanh.

Alpha đùa với cậu càng chạy càng xa, vòng tới phía sau nhà ôm lấy cậu, cười hôn cậu, Điền Chính Quốc cũng ôm hắn không buông ra.

Tuyết trên đất quá dày, Kim Thái Hanh sợ chân cậu lạnh, dứt khoát nâng mông ôm người lên, Điền Chính Quốc dần dần cũng bắt đầu chuyên tâm vào trong nụ hôn, cậu cảm thấy trên người Kim Thái Hanh rất nóng, vì vậy dán vào nhau càng chặt, cúi đầu nâng mặt Kim Thái Hanh.

Chín giờ mùng bốn tháng giêng, lượng follower trên oukm của người thừa kế thứ hai tập đoàn tài chính Kim thị Kim Gia Thước gần bằng tiểu thịt tươi nổi tiếng  đăng một động thái mới nhất: for eternal love, chúc anh hạnh phúc, ca ca của em. Đính kèm là một tấm ảnh chụp, trong ảnh hai người ôm nhau trong nền tuyết, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên không thấy rõ khuôn mặt, bầu trời sáng ngời, có một ít bông tuyết nhỏ vụn rơi vào ống kính, tất cả đều mang đầy yêu thương.

Tác giả có lời muốn nói: Một vị không muốn tiết lộ họ tên Điền Dương tiên sinh biểu thị: Tấm ảnh này là do tôi chụp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe