Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa qua mấy ngày, Lâm Duyệt Hoa lại đi nằm viện. Sau khi Điền Chính Quốc tan học, Kim Thái Hanh đón cậu trực tiếp từ trường học đến bệnh viện, trên tay bà lúc đó không ghim kim tiêm, còn trang điểm nhẹ, nhìn rất có tinh thần, so với lúc cuối tuần gặp ở nhà còn có tinh thần hơn, Kim Chính Đức ở bên cạnh lại giống như mất hồn.

Điền Chính Quốc biết rằng, người bệnh ung thư thời kỳ cuối có thể chống đỡ thời gian dài như vậy không nhiều, từ từ cũng sẽ đến một bước này.

Thế nhưng trên lý trí biết rõ nhưng tình cảm thì không, bọn họ đi ra từ bệnh viện, tay Điền Chính Quốc vẫn luôn bị Kim Thái Hanh nắm. Hai người khá yên lặng trở về nhà, Kim Thái Hanh còn tốt, hắn là một người trưởng thành, đã có dáng vẻ của người lớn, chủ yếu là cảm xúc Điền Chính Quốc không tốt —— tâm tình đi xuống, cậu để cặp sách xuống đi ăn cơm, cơm cũng không ăn được bao nhiêu.

Kim Thái Hanh lấy đũa đụng đụng miệng bát của cậu: "Không ăn?"

Điền Chính Quốc nói: "Không muốn ăn."

"Vậy đợi chút nữa đói bụng rồi ăn." Kim Thái Hanh không ép cậu, "Bài tập có nhiều hay không?"

Điền Chính Quốc nói: "Vẫn được."

Kim Thái Hanh ừm một tiếng, cũng không ăn, nắm tay cậu thật lâu.

Điền Chính Quốc làm bài tập, Kim Thái Hanh lại ở một bên bận việc của mình. Hắn gửi mấy bưu kiện, lại gọi hai cú điện thoại, Điền Chính Quốc nghe, hắn đang liên lạc với bác sĩ.

Sau một lát, Điền Chính Quốc để bút xuống nói: "Bệnh này của mẹ còn có thể trị không?"

Kim Thái Hanh đang ngồi sau  bàn làm việc, nghe vậy nâng mắt, dùng một loại ánh mắt như  thương tiếc nhìn cậu, một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chúng ta đang nghĩ biện pháp."

Điền Chính Quốc rất nhanh cúi đầu xuống, Kim Thái Hanh bỏ điện thoại đang đợi kết nối trong tay, đi tới bên cạnh cậu, nắm cằm cậu, phát hiện ánh mắt cậu đỏ lên.

Điền Chính Quốc vẫn biết Lâm Duyệt Hoa có bệnh, nhưng bà không nằm bệnh viện, trong lòng cậu còn có thể tự nói với mình là không có việc gì lớn, ngày hôm nay đột nhiên nhìn bà mặc đồ bệnh nhân, cậu thực sự không chịu được.

Kim Thái Hanh buông cằm của cậu ra, cậu liền lập tức xoay mặt sang một bên.

Hơn tám giờ sắc trời tối lại, màn đêm buông xuống, ở ngoài phía sau cửa sổ thủy tinh là một màu  đen kịt.

Kim Thái Hanh nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Điền Chính Quốc, một tay cầm tay cậu, một tay kia che ở trên gò má cậu.

Điền Chính Quốc cảm thấy trong lòng Kim Thái Hanh chắc chắn còn khó chịu hơn cậu gấp trăm gấp vạn lần, vào lúc này hẳn là cậu nên an ủi Kim Thái Hanh, mà tình huống bây giờ thì ngược lại. Cậu cảm thấy mình không có tác dụng gì, lại vì Kim Thái Hanh mà thấy khó chịu.

" Tiểu Quốc." Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói, "Chúng ta tâm sự đi?"

Điền Chính Quốc hít một hơi, cà cà vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh, nói với hắn: "Không sao, anh bận trước đi, em làm bài tập."

Cậu chưa bao giờ là người có chuyện lại nói không có, Kim Thái Hanh nhìn cậu, hỏi rõ: "Thật không có chuyện?"

Điền Chính Quốc nở nụ cười với hắn: "Thật sự."

Mu bàn tay Kim Thái Hanh chạm lên mặt của cậu, đứng lên nói: "Vậy em làm bài tập trước đi."

Hắn lại đi gọi điện thoại, lần này không gọi trước mặt Điền Chính Quốc, mà đi tới một căn phòng khác.

Điền Chính Quốc nghĩ, chuyện này cậu không giúp đỡ được gì, cũng chỉ có thể cố gắng không gây thêm phiền phức, ít nhất cũng nên biết lo cho mình. Nhưng trong lòng rất loạn, cũng rất khó vượt qua, cậu vẫn nghiêm túc làm xong bài tập, thu dọn cặp sách, mang xuống lầu một.

Buổi tối Kim Thái Hanh tắm xong trước, sau khi Điền Chính Quốc tắm xong đi ra ngoài, lập tức được hắn ôm lên giường.

Kim Thái Hanh sấy tóc cho cậu trước, ôm vào trong ngực thổi thổi, xong nâng mặt cậu lên hôn một cái, Điền Chính Quốc lại nhận lấy máy sấy tóc, trở tay để trên tủ đầu giường.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Kim Thái Hanh xoa xoa trên lưng cậu mấy lần, thấp giọng nói, "Đừng khó chịu, anh đau lòng."

Tin tức tố Alpha từ từ an ủi thần kinh căng thẳng, đèn tường trong phòng ngủ phát ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ sáng một góc bên giường, Điền Chính Quốc dựa vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh, cảm nhận an ủi dịu dàng của hắn, sau một lát, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy em nghĩ tới mẹ em, thật ra em không thể nhớ rõ bà ấy."

Kim Thái Hanh trầm thấp a một tiếng, ôm cậu càng chặt hơn, Điền Chính Quốc còn nói: "Trước đây ba ba và anh trai em vẫn thường hay nhắc tới bà ấy, nhưng vài năm gần đây từ từ ít dần. Bọn họ đều nói bà ấy rất yêu em, nhưng em không nhớ rõ, cũng không nhớ ra được."

"Trong nhà có rất nhiều hình của mẹ, mẹ rất đẹp, ba ba em đã từng quay vài video gia đình, khi đó mẹ còn rất khỏe mạnh." Dừng một chút, Điền Chính Quốc nói, "Khi đó vẫn chưa có em."

Suy nghĩ một chút, Kim Thái Hanh nói: "Video gia đình quay nội dung gì?"

Điền Chính Quốc nhớ lại: "Điền Dương còn rất nhỏ, bọn họ trải một tấm vải bông trên sân nhà chúng em, trên đó để rất nhiều đồ ăn, ba ba em cầm máy quay, đuổi theo Điền Dương hỏi anh ấy."

Kim Thái Hanh nói: "Còn mẹ của em?"

Điền Chính Quốc nói: "Mẹ... Mẹ ở một bên, luôn luôn tươi cười, rất vui vẻ."

Những câu nói của Điền Chính Quốc không đầu không đuôi, nhưng Kim Thái Hanh giống như hơi hơi hiểu ra gì đó.

"Không nhớ rõ bà ấy không phải là lỗi của em." Kim Thái Hanh nói, "Khi đó em quá nhỏ, ngay cả mình đói bụng đều không nhận rõ. Rất nhiều đứa nhỏ tuổi này bị bán sau khi trưởng thành đều coi bố mẹ nuôi là thân sinh, chuyện này không trách đứa trẻ được."

"Anh tin bà ấy không chỉ lúc ở chung với Điền Dương mới vui vẻ, em là con út của bà ấy, lại là Omega—— rất nhiều người đều cảm thấy bảo bảo Omega lớn lên càng đáng yêu hơn, vậy chúng ta có một giả thiết hợp lý là sau khi sinh em ra, mẹ em chắc chắn cũng vô cùng vui vẻ."

Điền Chính Quốc không lên tiếng. Sau khi gặp Lâm Duyệt Hoa, có rất nhiều ý nghĩ vẫn luôn lảng tránh trào dâng, mà những thứ muốn trốn tránh đối với cậu mà nói quá mức trầm trọng, cậu không có cách nào điều chỉnh tâm trạng của mình.

"Sau khi sinh em ra, sức khỏe của bà ấy đã không tốt." Điền Chính Quốc từ từ nói.

Kim Thái Hanh dựa vào đầu giường, ôm Điền Chính Quốc trong lồng ngực của mình tìm một góc độ thoải mái hơn, kéo chăn che Điền Chính Quốc lại, nói: "Bảo bảo, vậy cũng không phải là lỗi của em."

"Tất cả mọi người đều mong đợi thành viên mới trong gia đình ra đời, quyết định muốn đứa nhỏ cũng là người trưởng thành tự mình ra quyết định, sinh con nguy hiểm từ xưa đã có, tránh một lần, tự nhiên cũng có thể có lần khác. Phiền phức xưa nay đều không giải quyết hết." Kim Thái Hanh nói, "Không người nào có thể lựa chọn mình sinh ra, chỉ có người sinh ra nó mới có thể."

"Bọn họ quyết định mang thai, nhất định đã căn cứ suy nghĩ nguyện ý gánh chịu nguy hiểm."

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn, cảm thấy Kim Thái Hanh đang cãi chày cãi cối, rồi lại cảm thấy Kim Thái Hanh nói mỗi một câu đều có lý.

Khuôn mặt Kim Thái Hanh dưới ánh đèn lờ mờ ở trong phòng có vẻ rất ôn nhu, mặt mày ôn hoà, lúc cúi đầu nhìn cậu ánh mắt chăm chú lại nghiêm túc. Tim Điền Chính Quốc nhảy lên một lần, viền mắt toả nhiệt, cậu hoảng loạn dời ánh mắt.

"Bảo bảo." Kim Thái Hanh hôn lên mắt cậu, thấp giọng than thở, "Cục cưng."

Từ nhỏ Điền Chính Quốc đã không thiếu về mặc vật chất, nhưng cậu vẫn luôn ước ao sự tồn tại của mẹ, mẹ của người khác, cậu luôn dùng một loại hâm mộ rất đê tiện: Mỗi khi nhìn thấy mẹ bạn học tới đón họ tan học, cậu đều rất muốn rất muốn trở thành đứa trẻ kia.

Chờ cậu lớn lên một chút, khi học tiểu học, nhu cầu với mẹ hình như không mãnh liệt như vậy nữa, ý nghĩ này mới không xuất hiện nhiều lần như vậy, nhưng ảnh hưởng vẫn tồn tại như cũ, phần lớn bạn tốt của cậu rất ỷ lại mẹ, thường xuyên mang hai chữ "Mẹ tớ" treo ở bên môi.

Ngay cả cậu cũng không ý thức được, lúc học sơ trung, từng rất thân với một nam sinh hơn hai năm, mãi đến một lần nghe nam sinh kia tán gẫu với một đám người, bàn luận trên trời dưới biển, nói tốt với Điền Chính Quốc chỉ là bởi vì Điền Chính Quốc có tiền, tương đương với bán cơm, ngược lại cũng không thiệt thòi —— nam sinh kia mỗi ngày đều sẽ mang hai phần cơm trưa cho mình và Điền Chính Quốc, do mẹ của cậu ta làm.

Sau đó quan hệ của hai người do Điền Chính Quốc tận lực né tránh mà dần phai nhạt, cũng từ khi đó, Điền Chính Quốc mới nhận ra vấn đề của chính mình.

Vì thế cậu lờ mờ nhận ra, sửa lại sự cố chấp đó.

Không có mẹ cuộc sống sẽ không dễ dàng, rất mệt mỏi, còn phải đi rất nhiều đường vòng, khó khăn phải trải qua so với người khác cũng nhiều hơn, rất rất nhiều  vấn đề đều phải tự mình phỏng đoán, rất khổ cực mới có thể thành một người tốt.

Điền Chính Quốc đã từng cho là như thế.

Mãi đến khi cậu gặp được Kim Thái Hanh.

Ba mẹ hắn đều có, nhưng vẫn yên lặng lớn lên một mình, còn trưởng thành thành một người rất giỏi giang.

Điền Chính Quốc lại ý thức được, trên thế giới hình thức của mỗi gia đình không phải cố định, mỗi người đều có cách biểu đạt yêu thương, không nhất định tồn tại là minh chứng sẽ tham dự, cách biểu đạt yêu thương, cũng khác nhau rất nhiều.

Vừa bắt đầu muốn đến gần Lâm Duyệt Hoa, có lẽ là bởi vì thiếu tình thương của người mẹ nên tạo thành hiếu kỳ, sau đó cậu yêu trúng Kim Thái Hanh, bởi vì tiếc hận và đau lòng người này từng bị xem nhẹ, cho nên muốn tận lực kéo vào mối quan hệ giữa Kim Thái Hanh và Lâm Duyệt Hoa.

Rồi sau đó, Lâm Duyệt Hoa rất tốt đối với cậu, cậu cũng thật sự yêu thích Lâm Duyệt Hoa, không phải không thừa nhận, phần lớn là bởi vì Kim Thái Hanh. Bởi vì liên quan tới huyết thống trên người người yêu, cậu mới cho ra một ít yêu thương.

Tầm quan trọng của gia đình hoàn chỉnh Điền Chính Quốc cảm nhận mười mấy năm, cậu so với bất kỳ người nào đều hiểu rõ, chờ sau khi Lâm Duyệt Hoa qua đời, Kim Thái Hanh sẽ triệt để biến thành một kẻ rất đáng thương, một ít khiếm khuyết mang đến thương tổn vĩnh viễn không cách nào chữa trị, cậu đã không cần sự đồng tình thương hại, tại sao Kim Thái Hanh cũng phải chịu loại dằn vặt này?

Cậu tình nguyện Kim Thái Hanh vĩnh viễn kỳ quái mang theo oán giận với Lâm Duyệt Hoa và Kim Chính Đức mỗi một lần lại một lần trở lại ngôi nhà đó, tuy rằng có vẻ không quá vui sướng, nhưng ít nhất còn có một nơi để trở lại.

"Ngày hôm nay em định sẽ nổi nóng với anh." Im lặng một hồi lâu, Điền Chính Quốc nói.

Ngày hôm nay giáo viên chủ nhiệm phát tờ nguyện vọng thi đại học, cái này bọn họ đã nhiều lần xác nhận và sửa chữa lúc còn cao nhất và cao nhị, lần này là lần cuối cùng, lúc trước người xác nhận là Điền Dương, lần này trở thành Kim Thái Hanh.

Khi chưa kết hôn, cậu đi nơi nào học đại học cũng không quan trọng, đi xa một chút cũng không sao, mà lâu nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày hôm nay cậu cầm lấy tờ ghi danh Điền Dương đăng ký trường học ở nước ngoài trên chữ ký vẫn là tên Kim Thái Hanh, còn tại dòng ý kiến người giám hộ viết hai chữ "Đồng ý".

Lúc đó Điền Chính Quốc giận đến run tay, lại nghĩ tới gần đây thỉnh thoảng hắn hay biểu hiện ra chút không bình thường, nhìn chằm chằm "Đồng ý" nói không ra lời.

Tờ nguyện vọng còn ở trong túi, trước đó quyết định nói với trường học phải về Điền gia, nếu như đến bây giờ Kim Thái Hanh vẫn không thể xác định quan hệ giữa hai người, vậy thì cho nhau bình tĩnh một quãng thời gian rồi nói.

Sau đó ở cửa bệnh viện, cậu định trực tiếp hỏi Kim Thái Hanh, nói ra bất mãn của mình, rốt cuộc hôn nhân và đánh dấu đối với hắn mà nói tính là cái gì? Nếu như điều đó không thể cho hắn cảm giác an toàn, cũng không thể khiến hắn hoàn toàn tin tưởng tình yêu của cậu, vậy cái gì mới có thể?

Điền Chính Quốc chuẩn bị rất nhiều lý lẽ sắc bén, nhưng đến cuối cùng cậu lại không cam lòng nói ra khỏi miệng.

Sau khi ở trong phòng học quyết định phải về Điền gia, cậu lại không kìm chế nổi mà suy nghĩ, pin Toàn Quy vẫn chưa đổi, Kim Thái Hanh định lúc nào dẫn nó đi đổi chứ? Tự mình cố gắng cũng không được, nhưng bây giờ Kim Chính Đức hình như đã chịu về nhà, sau này Kim Thái Hanh có thể từ từ tự tin vào tình cảm hay không? Cậu tiêu sái chưa kiên trì được 3 phút, sau khi mặt đối mặt với Kim Thái Hanh.

"... Đáng giận chính là em vừa nhìn thấy anh, tất cả suy nghĩ trong lòng đều là yêu anh, anh nói mẹ nằm viện, em lập tức lo lắng anh có đau lòng hay không, đau lòng bao nhiêu, mấy giây đã muốn quăng chuyện sắp nổi nóng ra sau đầu."

Nghe cậu nói như vậy, giảng giải cảm xúc từ cửa trường học đến nhà, Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy chính mình rất vô dụng.

Hắn không muốn làm người thất bại trong tình cảm, nhưng sự thực là nếu như không phải Điền Chính Quốc một lần lại một lần dừng lại chờ hắn, hắn cả xuất phát cũng bước không tới.

Lúc trước nếu như không phải Điền Chính Quốc hỏi ra câu kết giao trước, thì lúc nào hắn mới có thể thổ lộ với Điền Chính Quốc chứ? Có lẽ phải chờ cậu khỏi bệnh, e rằng chờ cậu nghỉ hè, e rằng chờ cậu thi xong ra nước ngoài, cao bay xa chạy, lúc về nước có một Alpha ưu tú khác đứng bên người, hắn chỉ có thể tự nói với mình khi đêm tối, yêu không nhất định phải có được, huống hồ chính mình chưa từng đưa tay tranh thủ, hà tất phải uổng phí sức lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe