22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Triệu Lộ Tư cần phải dậy sớm, nhưng cô thật sự không còn chút sực lực nào để xuống giường lấy di động để đặt báo thức, vùng vằng mấy lần, Ngô Lỗi hơi mở mắt ra, ôm hông cô, "Nhích tới nhích lui làm gì? Ngủ!"

Triệu Lộ Tư vùi đầu trong chăn, thanh âm nặng nề buồn rầu.

"Ngày mai em không dậy nổi mất"

"Mấy giờ?"

"5 giờ rưỡi"

"Sớm như vậy?"

"Xuống nông thôn địa phương xa, xe buýt bênhh viện 6 giờ rưỗi xuất phát. Từ nhà anh đi qua đã tốn không ít thời gian rồi”

Ngón tay Ngô Lỗi vẽ vòng vòng ở trên lưng Triệu Lộ Tư, "Ngủ đi, sớm hơn nữa anh cũng gọi em dậy được, khỏi lo."

Triệu Lộ Tư "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại.

Nhưng người đàn ông phía sau lưng lại không an phận, đùi kẹp lấy bắp chân cô, hơi dùng lực lập tức xoay người đè lên, từ trên cao đi xuống, ánh mắt chứa đầy thèm khát.

"Muốn làm em thêm lần nữa quá", ngón tay to của Ngô Lỗi nhẹ nhàng véo nhẹ cằm Triệu Lộ Tư, "Tinh lực của ông đây đúng là dùng hoài không hết mà"

Triệu Lộ Tư nghiêng đầu qua một bên, vội vàng nằm đưa lưng về phía anh, "Không có cửa đâu”.

"Trời ạ", Ngô Lỗi thất thần, nhìn theo hình dáng cột sống bóng loáng của cô rồi lướt xuống dưới, véo một cái vào khe rãnh giữa hai mông."Tư thế này, mẹ nó, sướng chết đi được."

Triệu Lộ Tư căng cứng người, nghe thấy âm thanh nóng bỏng của Ngô Lỗi như rơi xuống mông cỗ: "Nằm yên giùm anh, trong nhà không có gel bôi trơn đâu, anh mà cho vào thì em có mà đau chết."

Trời, Trình độ lưu manh của tên này thật sự đã cho cô được mở mang tầm mắt!

Triệu Lộ Tư thúc khuỷu tay ra sau, "Anh bị gì thế!”

Ngô Lỗi nín cười, nghiên người trườn lên trên, "Cái miệng nhỏ này của em sắc bén quá."

Triệu Lộ Tư cảm thấy lời này có ý mập mờ gì đó, cô mới không mắc lừa đâu, vì thể đem đầu chôn vào trong gối luôn.

Làm bộ không nghe thấy.

Bàn tay Ngô Lỗi tham lam tiến vào bên dưới hông của cô, nhẹ nhàng dời điệm lót phía dưới, Triệu Lộ Tư chưa kịp phản ứng đã bị anh lật lại.

"Trong lòng anh không nằm, nằm trên gối làm gì? Ngủ đi, ngày mai 5 giờ rưỡi sẽ gọi em dậy."

Triệu Lộ Tư gối lên ngực Ngô Lỗi, một đêm ngủ rất ngon giấc.

Năm giờ sáng, Triệu Lộ Tư tự mình tỉnh dậy.

Ngô Lỗi vẫn còn ngủ, anh tuấn, trầm tĩnh như mặt hồ ở bên cạnh cô.

Triệu Lộ Tư nhẹ chân nhẹ tay đẩy cánh tay của anh đang vòng ở bên hông mình, chân trần xuống giường. Không mang đồ vệ sinh cá nhân theo, nên cô nhanh chóng quay về nhà trọ chuẩn bị mở.

Triệu Lộ Tư mở cửa, đón hơi lạnh của buổi sáng mai tràn vào mặt. Cô lấy ra chìa khoá xe, vừa mở cửa xe.

"Triệu Lộ Tư

Âm thanh ngái ngủ của Ngô Lỗi vang lên. Từ cửa phòng truyền đến.

Triệu Lộ Tư giật mình quay đầu," Anh tỉnh rồi?"

Trời rất lạnh, Ngô Lỗi ở trần, một cái quần đùi rộng rãi đang quấn ngang hông anh, phía sau là ánh đèn trong nhà hắt ra.

"Em thấy anh ngủ say quá, không muốn gọi anh dậy." Triệu Lộ Tư đi nhanh về phía anh, "Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm.

Ngô Lỗi mắt nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, xoa nhẹ hai bên mặt nói:

"Để anh đưa em đi."

"Đừng, đừng, dừng." Triệu Lộ Tư kéo tay anh, " thật sự không cần, em lái xe được rồi."

Ngô Lỗi thấy cô kiên quyết như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa.

"Ngày 16 quay về?"

"Uhm"

"Đến lúc đó nói cho anh thời gian, anh tới đón em cùng ăn cơm."

Triệu Lộ Tư cười nói: "Được."

Ngô Lỗi nói: "Đi đi, nhớ lái

chậm một chút."

Triệu Lộ Tư vừa muốn xoay người, lòng bàn tay cô cộm cộm vì bị anh vừa nhét thứ gì đó vào.

"Kẹo viêm họng."

Ngô Lỗi quăng lại một câu, rồi cà lơ phất phơ trở vào phòng.

Triệu Lộ Tư bị câu nói đó làm ngơ ngác, nhớ đến chuyện tối qua, cô tự dưng thấy ê ẩm không thôi.

"Già không nên nết." Triết Lộ Tư thầm mắng, xiết chặt lòng bàn tay, nhịn không được lại bật cười

Quay về nhà trọ thu thập mấy bộ quần áo, sau đó nhanh chóng vọt phòng tắm, sau giờ hai mươi, Triệu Lộ Tư chạy đến bệnh viện.

Xe buýt đậu sẵn ở cửa, trên xe còn treo băng rôn đỏ, tuyên truyền phòng nhân ái, xuống nông thôn thôn chưa bệnh từ thiện.

Triệu Lộ Tư liên tục tham công việc này cũng đã ba năm, xem như nòng cốt chính. Y tá đến đón cô, "Bác sĩ

Triệu, chị đến đây ngồi nè."

Triệu Lộ Tư đi qua ngồi bên cửa sổ, y tá cười khẽ: "Hôm nay chị mặc đồ đẹp quá."

Áo vải nỉ trắng bên ngoài, bên trong là một thần áo sơ mi màu xanh nước biển, trên cặp chân kia là một đôi giày da mũi nhọn.

"Tìm được người trong mông rồi đúng không.” Ánh mắt của cô y tá nhỏ đúng là lợi hại.

Triều Lộ Tư phì cười, đem ngón tay trỏ để với ở bên môi, "Suỵt."

Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, là Ngô Lỗi.

Triệu Lộ Tư vừa thấy tên liền cười, nghe hỏi: "Dậy rồi à?"

Ngô Lỗi: "Dậy rồi, một mình nằm trên giường thì vô vị quá."

Triệu Lộ Tư ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, "Không thèm nghe anh nói nữa, bên cạnh em còn đồng nghiệp."

"Chậc", Ngô Lỗi thật bất mãn, " Dùng anh xong giờ muốn quăng qua một bên, nói cũng không cho nữa.”

Triệu Lộ Tư có chút muốn đánh người, "Mở mắt ra là bắt đầu nói bậy."

"Có mở mắt, nhưng anh không nói bậy, vừa mở mắt là đã nhớ em, không chỉ có anh nhớ thôi đâu, thằng em' của anh nó cũng nhớ em muốn chết đây này.”

Bên trái là đồng nghiệp, còn bên tai lại là lời ngon tiếng ngọt trêu chọc.

Loại cảm giác thích thú nhưng đối nghịch với nhau như thế này, làm cho Triệu Lộ Tư đồng tâm động tình.

Ngô Lỗi bật cười thật khẽ, "Không trêu em nữa, ở bên ngoài phải biết lo cho bản thân, hôm qua anh xuống tay hơi nặng, nếu còn đau thì đi mua thuốc thoa vào.”

Triệu Lộ Tư cân môi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Rất ngoan.

Cúp điện thoại, Ngô Lỗi từ trong ngăn tủ tìm một cái drap trải giường mới để thay. Ngày hôm qua trên giường bị hai người làm ẩm ướt đến không còn ra hình dáng gì.

Anh vừa đem drap cũ quăng vào trong chậu, đã nghe Lâm Gia gõ cửa, "Ngô ca, đi thôi, anh bánh kẹp chiên đi."

Ngôi Lỗi lắc lắc tay, cầm chìa khoá xe máy đi ra ngoài, "Đi thôi, anh mời."

Lâm Gia cười hì hì, "Vậy em đây ăn hai phần."

------

Hết sức cảm ơn bạn @iyrugal đã giúp mình gõ chương này. Nếu không có bạn thì chắc cái hố này sẽ vĩnh viễn dừng ở chương 21 quá 💦💦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro