23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua vài giây, Triệu Lộ Tư gửi đến một icon.

Là icon bị sét đánh cho đen mặt.

Ngô Lỗi nở nụ cười, gửi tin lại: "Ngủ đi."

Lâm Gia bên cạnh có chút ngây người, mắt chớp chớp, "Ngô ca, là bác sĩ Triệu à?”

" Ừ." Ngô Lỗi đem di động đặt trên bàn, "Lần sau gặp mặt phải gọi cô ấy là chị dâu."

"Em không gọi đâu, gọi chị nghe trẻ hơn," Lâm Gia cười hi nói: "Chuyện khi nào thế, có thấy anh có động tĩnh gì đâu ta."

"Cô ấy để ý anh đã lâu rồi, nhưng anh đây phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới đồng ý thời gian gần đây thôi." Ngô Lỗi vô cùng tự tin, lấy ra một điếu thuốc, Lâm Gia nhanh tay châm lửa đốt cho anh, "Ngô ca, em cảm thấy bác sĩ Triệu đặc biệt tốt."

"Nói nhảm, bằng không anh mày như thế nào lại yêu cô ấy đến chết đi được thế." Ngô Lỗi búng tàn thuốc một cái, cầm băng vải trên tay quấn chặt chút, đột nhiên nói: "Cách mưu sinh như bây giờ cũng nên kết thúc rồi, anh tính đổi một công việc khác kiếm tiền."

Lâm Gia không thể tin, "Anh, anh không đòi nợ nữa à?"

"Không đòi nữa."

"Vì sao?" Lâm Gia không thể lý giải, "Thanh danh của anh trong giới này rất có tiếng, đâu sợ không có mối làm ăn?”

Ngô Lỗi không lên tiếng.

"Tuy rằng vất vả, nhưng tốt xấu gì vẫn kiếm được kha khá tiền hơn nữa kinh nghiệm anh lại phong phú, cũng không tính quá nguy hiểm."

"Không nguy hiểm?" Ngô Lỗi ngước mắt, liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, "Hôm nay chậm một giây thôi, cây đao này liền đã tạo một lỗ thủng xinh xắn trên người cậu rồi đấy."

Lúc này đến phiên Lâm Gia trầm mặc, một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Không phải là vì bác sĩ Triệu đấy chứ?”

Hơi khói bốc lên, một làn khói mỏng manh tỏa khắp không trung, giờ phút này trở thành động tĩnh duy nhất.

Ngón tay Ngô Lỗi cầm đầu lọc điếu thuốc, xoay hai vòng, rốt cục thừa nhận: "Cô ấy có một công việc đàng hoàng, tiếp xúc mọi người đều là những người đàng hoàng, chúng ta thu nợ tuy rằng cũng có thể cơm no áo ấm, nhưng nói ra vẫn là khiến người khác chê cười. Anh muốn sống trọn đời với chị dâu cậu, làm cho người phụ nữ của mình xấu hổ, thì mình đâu xứng làm đàn ông."

Lâm Gia cúi đầu, hốc mắt đều có chút đỏ.

Ngô Lỗi liếc hắn một cái, nhẹ giọng, "Cậu đừng nghĩ nhiều, cuộc sống vốn khốn nạn như thế đấy, có thể sống khỏe mạnh, chính là bản lĩnh."

Trong mắt Lâm Gia có nước mắt, "Kỳ thật em cũng từng nghĩ đến, rất nhiều người đều xem thường em, hai năm nay bán mạng mới kiếm được tiền, nhưng ở trong mắt người ta, em vẫn còn là một tên côn đồ."

"Côn đồ thì sao? Cậu nuôi sống cái nhà này, có gì mà mất mặt?" Ngô Lỗi vỗ vai hắn một cái, "Phấn chấn lên! Nước mắt còn nhiều hơn đàn bà nữa."

"Em cũng không muốn, nhưng em không còn cách nào khác." Lâm Gia lấy mu bàn tay quệt lên mặt, nước mắt nước mũi dính đầy trên tay, "Bệnh của mẹ em một tháng phải xạ trị sáu bảy ngàn, chưa kể còn chuẩn bị cho đứa nhỏ ra đời."

Không chỉ có kiếm tiền, còn phải kiếm nhiều một chút.

Ngô Lỗi thấy rõ ràng, nhưng người sống trên đời, ai nấy đều có vận mạng khác nhau, an ủi cùng khuyên giải đều là vô nghĩa.

Hai tay anh khoác lên trên vai Lâm Gia, miệng vết thương đau đến kêu gào cũng không buông ra.

"Cậu nhớ kỹ cho anh, nuôi gia đình sống qua ngày là trách nhiệm của đàn ông, ông trời đã an bài số phận như vậy cho cậu, cậu không có quyền trách nó." Ngô Lỗi nói rất nhẹ nhưng đầy uy lực, "Về sau có chỗ nào cần anh trai giúp, anh trai sẽ hết sức, nhất định giúp cậu."

Lâm Gia ổn định cảm xúc, "Ngô ca, anh đã nghĩ sẽ đổi công việc gì chưa?"

"Chưa nghĩ ra." Ngô Lỗi nói: "anh không làm nữa, nhưng những mối làm ăn trên tay anh đều cho cậu, mấy mối lão Diêu bên kia giới thiệu, cũng đều chuyển qua cho qua cậu. Cậu nghe anh khuyên một câu, vượt qua thời kỳ khó khăn này, cũng thu tay lại tìm một công việc đứng đắn mà làm."

Lâm Gia gật mạnh đầu hứa hẹn, "Ngô ca, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em chở anh đi đổi thuốc."

"Anh đi tắm." Một ngày gà bay chó sủa, cả người đều mệt mỏi.

Tay bị thương nên chỉ còn cách nâng tay lên để nó không dính nước, đơn giản cọ rửa những nơi khác một phen, Ngô Lỗi trở về phòng gọi điện cho Lục Hãn Kiêu.

"Tôi đang nhớ cậu đây, Lỗi Lỗi." Lục Hãn Kiêu say lè nhè, vừa tiếp điện thoại liền hăng hái, "Tới chơi không."

"Ngu ngốc!" Ngô Lỗi đem di động lấy xa một chút, trong miệng bật ra, "Cậu yên lặng một chút nghe tôi nói chuyện. “

không bao lâu, thanh âm của Lục Hãn Kiêu có chút bình thường, "Nói, nói, nói."

"Tôi hỏi cậu, nhà Triệu Lộ Tư thế nào?"

Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền biết, "Ba em ấy quản lý sự vụ, mẹ thì bán dung dịch tẩy rửa."

Ngô Lỗi có chút muốn đánh hắn một trận, "Nói cho đàng hoàng."

"Khiết Tê Nhật Hóa, là mẹ em ấy mở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro