Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không nghĩ tới chuyện sẽ bị người nhà nhìn thấy, nhất thời bối rối, tim đập dồn dập, bỗng nhiên đứng lên, cũng không biết nên nói gì, giãy giụa một lát không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Là bằng hữu của em, chính là Kim Tại Hưởng."

Điền Mạn Nhu thấy hắn phản ứng khác thường, nghi ngờ nhìn, Lưu Thanh cùng Điền Tuấn Lãng lại nói với hắn: "Người đứng dưới lầu ân tình lớn như vậy, làm sao không mời người ta vào phòng ngồi chứ?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh ta không thích náo nhiệt, cũng sợ quấy rầy cha nghỉ ngơi."

"Nhà chúng ta tổng cộng mới có 5 người, đều không ai thích nói nhiều, chỗ nào náo nhiệt chứ? Chỉ là cậu ta đến rồi mà chúng ta không nói lời nào, ân tình lớn như thế, dù thế nào cũng phải đích thân cảm tạ một chút?" Lưu Thanh nói.

Điền Mạn Nhu không rõ chân tướng, hơi nghi hoặc một chút lại hỏi: "Đó là ai vậy, trông có vẻ người giàu có?"

"Bằng hữu em con, chính là người giúp cha con đổi phòng bệnh đấy!" Lưu Thanh nói.

Điền Mạn Nhu nghe đến đó, bỗng nhiên con mắt sáng ngời, nói: "Bằng hữu em đứng dưới lầu sao?"

Điền Chính Quốc khe khẽ thờ dài, cầm điện thoại di dộng nói: "Mọi người chờ con gọi điện cho anh ta."

"Gọi cái gì? Như vậy không phải phép. Con cùng chị đi xuống lầu mời người ta lên đi. A...trong phòng cũng không có cái gì để tiếp đãi." Nói xong bà đi thu xếp, lại lau mặt cho Điền Tuấn Lãng, rồi mang Tạ Tiểu Nam rửa chân.

Điền Chính Quốc trong lòng hoảng loạn, lúc xuống lầu trên lưng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, Kim Tại Hưởng bây giờ đang ở dưới lầu, chút nữa lại cùng cha mẹ hắn gặp mặt, mà trong bụng hắn lại đang mang con của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc không dám nghĩ đến hậu quả khi mọi chuyện bị bại lộ.

Điền Mạn Nhu tựa lưng ở thang máy, hỏi hắn: "Khoảng thời gian này tiền bạc đều mượn người đó?"

Hắn gật gù, Điền Mạn Nhu mang đôi mắt theo dõi hắn, nhìn không chớp mắt, lại hỏi: "Tại sao em lại quen biết người đó? Trước đây cũng không biết em có bằng hữu giàu có như vậy."

Điền Chính Quốc nghe nàng nói như vậy, ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt Điền Mạn Nhu có sự nghi ngờ. "Trước đây có nhắc tới, có lẽ chị đã quên. Chính là hồi năm ba đại học, một lần chạy xe đạp không cẩn thận trúng người ta, sao đó thì kết bạn. Chỉ là không cùng học chung lớp nên cũng không biết mở lời xin giúp đỡ thế nào."

Điền Mạn Nhu mang ngữ khí có phần oán giận: "Nếu như em sớm nhờ vả, đứa cháu em đã chữa hết bệnh rồi, người giàu có như vậy liền có biện pháp, xin thận thật sự không chắc cũng có thể giải quyết."

"...". Điền Chính Quốc há miệng, không nói lời nào. Điền Mạn Nhu không biết đứa em của mình phải trả giá lớn biết bao nhiêu mới đánh đổi được một phòng bệnh như thế, thậm chí bây giờ hắn vẫn đang vùng vẫy giữa cái gọi đạo đức và tội ác đây.

Nàng nhìn màn hình điện tử trong thang máy đang nhảy xuống tầng trệt, nói: "Tiểu Quốc, em giúp chị ở trước mặt người ta nói chuyện của con bé, có được hay không?"

"Chị, anh ta không phải là thần tiên, sao có thể giải quyết mọi chuyện nhà mình được?". Trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, lấy tay chùi một lượt lại đổ ra, môi cũng hơi trắng bệch.

Điền Mạn Nhu vừa nghe hắn nói vậy, liền mím môi không lên tiếng nữa, giận hờn cũng không nhìn hắn.

Điền Chính Quốc biết đã chọc giận nàng, bất đắc dĩ nói: "Em không phải có ý đó, em sẽ hỏi anh ta."

"Cha mẹ là người thân, con bé là cháu em cũng là người thân! Em nhìn con bé lớn lên, rồi nhìn con bé chết sao?" Điền Mạn Nhu cắn chặt hàm rằng, thùy mắt hạ xuống như muốn khóc.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là nói: "Em không phải có ý đó, em sẽ hỏi anh ta."

Cửa thang máy keng keng vang lên. Điền Chính Quốc bước ra trước, còn nói: "Em sẽ hỏi anh ta, chị đừng tức giận."

Điền Mạn Nhu lúc này mới xoa xoa con mắt.

Chị em một trước một sau đi ra cửa kính dưới lầu, xe Kim Tại Hưởng quả nhiên vẫn còn đậu ở dưới sân, tài xế xe đã bị hắn đuổi về, hiện tại chỉ còn một mình hắn ngồi trong xe, bên trong laptop sáng lên, hắn đang xử lý văn kiện. Điền Chính Quốc gõ gõ cửa xe, hắn ngẩng đầu hỏi: "Xong rồi?". Chợt nhìn thấy đi theo sau Điền Chính Quốc là Điền Mạn Nhu, hắn lại nhìn về phía Điền Chính Quốc, hai người dùng ánh mắt trao đổi, đại khái hiểu được tình cảnh trước mắt là gì.

"Cha mẹ tôi gọi anh lên lầu, muốn cảm ơn anh.". Điền Chính Quốc nói.

Kim Tại Hưởng đặt laptop sang một bên, từ trong xe bước ra, Điền Mạn Nhu nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, thấy vóc dáng tương đương, cười cảm thán: "Kim tiên sinh cao thật, so với Điền Chính Quốc nhà chúng tôi còn cao hơi một chút, thật sự rất tuấn tú."

Kim Tại Hưởng cười cợt không lên tiếng, Điền Chính Quốc sợ nói nhiều thì sai nhiều, cũng mím môi không nói lời nào.

Ba người vào thang máy, Điền Mạn Nhu lại nhiệt tình một cách khác thường, cũng mặc kệ Kim Tại Hưởng rụt rè ít lời, lẩm bẩm nói: "Lần này có thể nhờ cậu hỗ trợ, nhà chúng tôi thật sự quá rối ren, hôm nào nhất định phải mời cậu ăn một bữa cơm, cùng cảm tạ cậu."

Kim Tại Hưởng bây giờ mới trả lời: "Đừng tính toán gì, tôi cùng Điền Chính Quốc là bằng hữu, là huynh đệ với nhau, phá phụ có chuyện, tôi cũng phải giúp một chút.". Hắn nói chuyện có vài phần khiêm tốn, biết cách lấy lòng người khác.

Điền Mạn Nhu đã bị xã hội mài giũa nhiều năm, liếc mắt nhìn là biết hắn xuất thân từ gia đình quyền thế, bối cảnh vững chắc, lại có tư thái khiêm tốn, không khỏi sinh hảo cảm trong lòng, hướng về Điền Chính Quốc nói: "Em thật là may mắn, gặp được một bằng hữu tốt như vậy, cũng không nói cho người trong nhà biết."

Điền Chính Quốc nghe nàng nói như vậy, trong lòng không ngừng kêu khổ, nếu như nàng biết rằng thằng em của mình trong bụng mang thai con của người nào đó thì nàng mới biết được cái gì là huynh đệ tốt, hay không tốt. Trước mắt lời này không thể nói ra, Điền Chính Quốc trong lòng thấp thỏm sợ bị người nhà biết chuyện, một bên lại phải luôn ứng phó để nói chuyện, nhất thời cả người đều mệt mỏi.

Từ thang máy bước ra hành lang, Kim Tại Hưởng thừa lúc Điền Mạn Nhu đi phía trước, lại đụng mu bàn tay Điền Chính Quốc, dùng khẩu hình miệng nói: "Đùng sợ".

Nhưng lời này cũng không cho Điền Chính Quốc bao nhiêu sự an ủi, tâm hắn vẫn bất an, chờ ba người đi vào phòng bệnh, Lưu Thanh đã xắp sếp xong mọi thứ, vừa lau mặt cho Điền Tuấn Lãng, lại rửa chân cho Tạ Tiểu Nam. Hai người mang khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp Kim Tại Hưởng, cho đến khi nhìn thấy người, Lưu Thanh bỗng nhiên nói: "Ai nha, tôi đã thấy tiểu tử này rồi."

Trên đời này Kim Tại Hưởng cố gắng nhất là mở nụ cười, chào hỏi: "Bá phụ, bá mẫu."

Lưu Thanh nhìn Điền Tuấn Lãng nói: "Ông có nhớ không? Hai hôm trước tôi nói cho ông là trong hành lang gặp một tiểu tử nhìn thật đẹp, chính là cậu ta." Nói rồi bà quay đầu lại nhìn Kim Tại Hưởng nói: "Lúc đó cậu có đến sao lại không đi vào?"

Kim Tại Hưởng nói: "Sợ quấy rầy bá phụ nghỉ ngơi, nên không tiện vào."

"Ai nha, Điền Chính Quốc của chúng tôi có người bằng hữu như vậy thật là may mắn." Lưu Thanh nói.

Điền Mạn Nhu ôm lấy Tạ Tiểu Nam đứng một bên, dạy nàng: "Gọi cậu Tại Hưởng đi."

Tạ Tiểu Nam có phần nghi hoặc liếc nhìn nàng, rồi liếc nhìn Điền Chính Quốc, cuối cùng hướng về Kim Tại Hưởng kêu một tiếng: "Cậu Tại Hưởng."

Kim Tại Hưởng bị một tiếng cậu lấy lòng, hắn không nghĩ sẽ cùng hài tử gặp mặt, lại cùng cầm tay nhỏ bé của Tạ Tiểu Nam, lại lấy tay sờ trong túi của mình, lấy từ trong túi ra một cặp khuy kim cương lấp lánh, nghĩ là tiểu cô nương này sẽ yêu thích nên liền đưa đến tay nàng, nói: "Lần này gặp, lại không mang món đồ gì."

Điền Mạn Nhu nhìn cái khuy kim cương kia, trong lòng cảm thán, líu lưỡi mang đồ vật trả lại: "Cái này quá quý giá, tiểu hài tử không thể nhận được."

Tạ Tiểu Nam nhịn mẹ một chút, cũng nghe lời theo lắc đầu.

Kim Tại Hưởng cũng quá am hiểu những ân tình qua lại này, bị cự tuyệt cũng không phản ứng gì, liếc nhìn Điền Chính Quốc. Điền Mạn Nhu mang đôi khuy kia để lại trong tay Kim Tại Hưởng: "Đồ này quá quý trọng, thường mang trên áo sơ mi nam, cậu cho con bé thì biết mang thế nào?"

"Vậy...lần tới sẽ tặng cái khác nhé." Kim Tại Hưởng không thể làm gì hơn là mang để lại trong túi quần.

Lưu Thanh ngồi bên cạnh tích cực lột trái chuối tiêu đưa tới, nhiệt tình nói: "Không có đồ gì tốt, ăn trái chuối tiêu này, ngọt lắm."

Kim Tại Hưởng đã ăn xong cơm tối, hắn lại không biết từ chối sự nhiệt tình của mẹ Điền Chính Quốc, cũng không muốn cự tuyệt. Hắn chưa từng cùng phụ nữ ở độ tuổi này qua lại, nhiều nhất cũng là trên phương diện làm ăn, nhưng những người đó và Lưu Thanh không giống nhau, những người đó có thể thẳng thắng vì lợi ích cùng hắn đọ sức, còn Lưu Thanh đơn thuần chỉ là một phụ nữ bình thường lại càng ít nói.

Tình thế như vậy cực kì lúng túng, người một nhà đối mặt với một người bằng hữu thượng lưu không biết làm sao cho phải, Lưu Thanh liên tiếp đưa đến tay hắn đồ ăn, từ lúc Kim Tại Hưởng vào cửa, đã ăn một trái chuối tiêu, một quả táo còn có hai phần dưa hấu.

Điền Mạn Nhu đặt Tạ Tiểu Nam ngồi bên cạnh Kim Tại Hưởng, cùng ngồi trên ghế sa lông, hai người thi đấu xem ai trầm mặc ít lời hơn. Kim Tại Hưởng cầm trái cây trên tay, liếc mắt hỏi nàng: "Con có muốn ăn không?"

Tạ Tiểu Nam đa phần đều lắc đầu, hoặc là tự mình đi lấy ăn.

Điền Mạn Nhu nhìn thấy tình hình như thế thì cực kỳ nóng ruột, nàng rất hối hận tại sao Tạ Tiểu Nam bây giờ không kế thừa cái miệng giao xảo kia của Tạ Tuấn, mặc kệ cái gì đều có thể nói cho thiên hoa loạn trụy, nếu như bản thân con bé nói ra bệnh tình thì vấn đề sau này sẽ rất dễ giải quyết.

Điền Tuấn Lãng ngồi bên giường hỏi: "Tiểu Kim hiện giờ làm gì?"

Kim Tại Hưởng mau mau nuốt miếng dưa hấu trong miệng xuống, lau miệng nói: "Hiện đang làm kinh doanh thương mại nước ngoài."

"Hiện tại kinh tế đang đình trệ, làm ăn có khó khăn không?" Điền Tuấn Lãng hiểu biết cũng không được nhiều, ông chỉ nghe được người khác tán gẫu, bây giờ biết chút ít.

"Hiện thật là khó khăn, chính sách bị thắt chặt, công ty cũng bị kẹt chặt đuôi." Kim Tại Hưởng phụ họa theo ông.

Điền Mạn Nhu cười nói: "Cha nói gì vậy? Kim tiên sinh làm ăn lớn, cha sao lại so sánh với mấy tiểu thương nhỏ lẻ?"

Kim Tại Hưởng nói: "Kỳ thực không khác tiểu thương là mấy, buôn bán thì phải xuôi theo chiều gió."

Hắn cũng không biết cách nói chuyện với trưởng bối, ở nhà hắn hoặc là trầm mặc, hoặc là miệng lưỡi bén nhọn, hận không thể một hơi đêm lão Kim Đổng tức chết, bây giờ đối mặt với người nhà Điền Chính Quốc, liền bó tay bó chân, nhưng chính hắn cũng không cảm thấy lúng túng là mấy, chỉ là cố gắng lấy lòng của bọn họ.

Nói chuyện cũng được một lúc, khi bước ra cửa, Lưu Thanh mang một trái chuối tiêu cho hắn: "Mang theo trên đường mà ăn."

Điền Chính Quốc thật vất vả nhìn đại công cáo thành, giờ khắc này hận không thể lôi Kim Tại Hưởng lập tức xông ra cửa, nhìn Lưu Thanh nói: " Tạm biệt mẹ, người giữ lại cho cha với mọi người ăn đi, nhà Kim ca cái gì không có."

Kim Tại Hưởng lại nhận lấy, cầm trái chuối nhỏ trong tay: "Đúng là rất ngọt, cảm ơn dì."

Điền Chính Quốc nhìn hắn cũng không biết nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là nói: "Mẹ, mọi người đừng tiễn nữa, Kim tổng sáng sớm mai phải đi làm đấy."

Hắn vừa nói như vậy, Lưu Thanh quả nhiên không tiễn nữa, trong miệng nói: "Vậy mấy con đi về nhanh đi, không trì hoãn nữa, trở về rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Hai người đồng thời bước xuống lầu dưới, Điền Chính Quốc dằn vặt một ngày, đã mệt mỏi, tựa vào ghế trên xe nhắm mắt.

Kim Tại Hưởng một bên khởi động xe, hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Không có, chỉ có chút mệt mỏi." Hắn ngẩng đầu liếc nhìn vào kính chắn gió phía trước thấy trái chuối đặt trước mặt. nói: "Sao anh vẫn nhận lấy?"

"Dì có ý tốt." Kim Tại Hưởng đi một vòng hướng ra cửa, xe chuyển hướng nên trong xe phát sinh tiếng nhắc nhở của thiết bị dẫn đường.

Điền Chính Quốc mím môi, một lát mói nói: "Hôm nay cảm ơn anh."

Kim Tại Hưởng không đáp, xe dần xa bệnh viện hướng ra lộ lớn, hai người trầm mặc nửa ngày. Điền Chính Quốc nhớ đến ánh mắt chị hắn, Tạ Tiểu Nam yên lặng, nhất thời muốn mở miệng nhưng không nói được lời nào. Bây giờ hắn mắc nợ Kim Tại Hưởng càng nhiều, tương lai càng khó trả lại phần ân tinh này.

Kim tổng vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, hắn nhìn Điền Chính Quốc đứng ngồi không yên, cũng không hỏi nhiều.

Đợi đến khi xe đừng dưới sân ký túc xá, mới hỏi: "Bệnh viện là nơi không tốt cho con nít, con bé sức đề kháng lại yếu, sao vẫn cho nó ở trong bệnh viện?"

Điền Chính Quốc vẫn muốn nói chuyện của Tạ Tiểu Nam, Kim Tại Hưởng lại nhắc đến, trả lời ngay lúc này quả thật không tiện, khó khăn nói: "Con bé.... bị nhiễm trùng đường tiểu, từ nhỏ đã ở bệnh viện, vẫn đang đợi xin thận."

Ngon tay Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng gõ gõ tay lái, nói: "Như vậy à."

Hai người như tự thi đấu, không ai tiếp tục mở miệng, có thể Điền Chính Quốc vẫn ngồi kế bên không xuống xe, Kim Tại Hưởng cũng không thúc hắn. Điền Chính Quốc không phải là loại tham lam, nhưng tạo hóa trêu người, vội vàng chuyển biến thành cục diện như ngày hôm nay, hắn lại ngồi một lúc, vẫn là không mở miệng, tay vừa mò tới cửa xe để mở ra, liền nghe Kim Tại Hưởng nói: "Tôi có thể giúp em hỏi thăm chuyện xin thận, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, dù sao chuyện như vậy cũng là phải xem vận khí."

Kim Tại Hưởng là người như thế, một chữ đáng giá nghìn vàng, nói cần giúp đỡ, tất nhiên sẽ không làm qua loa cho xong. Điền Chính Quốc đặt tay lên khóa cửa liền thu tay lại, một lát mới cúi thấp đầu nói ra một câu. "Cảm ơn."

Kim Tại Hưởng cong khóe miệng, bóng tối thâm trầm đèn đường đang chiếu vào mặt hắn, nửa bên sáng, tối, cực kì mê hoặc. Lúc gặp người nhà Điền Chính Quốc, mọi người ai cũng chú ý đến gương mặt của hắn mà không nhìn y phục loang lổ đầy bụi bẩn. Có lẽ Điền Chính Quốc vẫn để trong lòng, hắn nói: "Xế chiều hôm nay...Xin lỗi anh."

Kim Tại Hưởng bỗng chốc nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy mí mắt Điền Chính Quốc rung động, đôi lông mi dài trên làn da rám nắng lưu trên khuôn mặt ấy. Kim tổng cũng không nói lời nào, lại không kêu hắn xuống xe, nhìn chằm chằm gò má anh tuấn kiên nghị kia, lại sợ bị phát hiện, một lần nữa quay đầu đi, nhìn kinh chắn gió phía trước.

Điền Chính Quốc thấy hắn không lên tiếng, liền nghiêng đầu, hỏi: "Nếu như anh không phiền, tôi sẽ giặt lại quần áo cho anh?"

Kim Tại Hưởng như vừa bị ra lệnh, lập tức cởi áo ra, Điền Chính Quốc lại muốn mắng kẻ nào đó, nhưng lại không dám mắng, không thể nào gì khác hơn là nắm tay hắn, nói: "Anh làm gì thế?! Anh...Chính là về nhà thay rồi đưa lại cho tôi.". Trước đây hắn cảm thấy hai người đàn ông gần nhau cởi y phục thì không có gì không thích hợp, bây giờ với Kim Tại Hưởng lại tự dưng đỏ mặt ngại ngùng.

Kim tổng lúc này có chút thất vọng, cài lại áo. Điền Chính Quốc ngồi mấy giây sau, nói: "Đến rồi, anh về chạy chậm lại một chút."

Kim Tại Hưởng lơ đãng ngẩng đầu nhìn khu dân cư, hỏi: "Đây là ký túc xá của công ty em à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe