Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Mạn Nhu xoay người lại đụng cánh tay Điền Chính Quốc một cái. Lông mi Điền Chính Quốc run rẩy, chần chờ một chút mới đáp ứng nói: "... Đúng đấy, ba, ba còn không... chưa ôm tôn tử đây, đừng nói lời ủ rũ..."

Điền Tuấn Lãng nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng hơi có chút nhớ nhung, cười cợt, nói: "Cha cũng là vì điều ấy tiếc nuối..."

Ông không kiên trì việc xuất viện nữa, Điền Chính Quốc tỷ đệ hai người liền thở phào nhẹ nhõm, Lưu Thanh lau khô nước mắt, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, Tạ Tiểu Nam sát bên chân Điền Mạn Nhu, đứng ở đằng kia, Điền Mạn Nhu nhẹ nhàng đẩy cổ của nàng, nói: "Tiểu Nam, đi lại ôm ông ngoại, con nói "Ông ngoại, ông sẽ tốt lên". "

Tạ Tiểu Nam bỏ giầy bò lên giường, nhẹ nhàng ôm eo Điền Tuấn Lãng, nói: "Ông ngoại, ông sẽ tốt lên. " Mặt nàng sát bên áo ngủ Điền Tuấn Lãng, còn nói: "Chúng ta đều sẽ tốt lên. "

Điền Tuấn Lãng từ ái sờ sờ tóc của nàng, đáp ứng một tiếng, nói: "Nhanh đi xuống đi, ông ngoại cảm mạo, sợ truyền nhiễm cho con. "

Nàng lại chính mình bò xuống giường, Điền Mạn Nhu kêu nàng lại sô pha tự chơi đùa, nàng liền cầm máy tự học đi tới.

Tỷ đệ ngồi lại bồi Điền Tuấn Lãng nói chuyện một chút giải sầu, chờ ông ngủ, Điền Chính Quốc mới đi theo Điền Mạn Nhu đi ra phía sau, nói: "Hóa liệu trước tiên phải dời lại một vài bữa. "

"Sáng sớm ngày mai chị nói với bác sĩ. " Điền Mạn Nhu cúi đầu, vừa nãy nàng còn mạnh mẽ, lúc này bi thương lại trào ra, hiếm thấy nàng toát ra yếu đuối, nói: "Tiểu Quốc, chị thật không dám nghĩ..."

Điền Chính Quốc cũng không dám nghĩ, hắn không dám nghĩ sự tình càng nhiều.

Buổi tối lúc trở về, hắn hồn bay phách lạc, đã quên gởi tin nhắn cho Kim Tại Hưởng, chính mình tự đi. Ngoại trừ Kim Tại Hưởng với hắn chiến tranh lạnh ngay đêm đó, hắn hầu như không phải một mình đi qua con đường này nữa, bầu trời đen sì sì, ngoại trừ ánh trăng, một chiếc đèn đường cũng không mở.

Điền Chính Quốc đang trên đường mòn thấy ghế tựa ngồi xuống, trong bụng tiểu quái vật lại đá hắn một cước, hắn sờ sờ, nơi này là cùng hắn huyết thống liên kết tân sinh mệnh, phải chi hắn là con gái là tốt rồi...

Điền Chính Quốc ngồi phát ngốc ở đàng kia ra một lúc, đêm thu gió mát thổi vào người, đã có chút lạnh, bỗng nhiên điện thoại di động của hắn lóe lên một cái, là tin nhắn của Kim Tại Hưởng, hỏi hắn: Lúc nào về nhà?

Hắn không về, cất điện thoại, một lát sau, đường mòn xa xa truyền đến rất nhẹ tiếng bước chân, còn có một cái đèn pin phát ra ánh sáng yếu ớt, thẳng tắp đánh tới, không chiếu vào trên mặt hắn, chỉ chiếu vào giày của hắn, ánh sáng càng ngày càng ngắn, một lúc, chủ nhân của ánh sáng kia cũng đến rồi.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, lại đến gần vài bước, đứng trước ghế đá hỏi hắn: "Làm sao ngồi ở đây mà không trở về nhà?"

Điền Chính Quốc chần chờ một chút, nói: "Đi mệt, nghỉ ngơi một lúc. " Nói xong liền muốn đứng lên.

Kim Tại Hưởng không lại ép hỏi hắn, mà là đi tới dìu hắn. Hai người đồng thời về đến nhà, Điền Chính Quốc tìm đến phòng bếp ăn cơm lúc chiều còn chừa lại, Kim Tại Hưởng nhìn thấy nói: "Không muốn ăn liền chớ miễn cưỡng, ban đêm không ngủ ngon. "

Điền Chính Quốc không lên tiếng, yên lặng ăn hết phần cơm. Kim Tại Hưởng nhìn hắn, nói: "Một lúc chớ ngủ trước, ngâm chân vào nước ấm ngủ sẽ ngon. "

Điền Chính Quốc cũng nói: "Xong. " Hắn có phần quá mức ngoan ngoãn, ăn xong cơm, lại đi đến ghế sa lông. Kim Tại Hưởng còn ở trong phòng vệ sinh dùng chậu rửa chân hứng nước, hắn liền ngồi vào trên ghế salông, an tâm đóng vai được người yêu chăm sóc, đến cha mẹ, tỷ tỷ trước mặt, hắn lại muốn đóng vai một đứa con trai cùng đệ đệ.

Kim Tại Hưởng rất nhanh bưng chậu lại đây, ngồi dưới chân hắn, Điền Chính Quốc liền chủ động đem chân đưa tới bỏ vào trong nước, Kim Tại Hưởng xoay người, không kịp ngăn lại, liền nghe được Điền Chính Quốc một tiếng hét thảm, đau cuống lên. Kim Tại Hưởng cản cầm chặt chân hắn, đặt ra trên sàn nhà, nói: "Tôi đi lấy nước đá. "

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái: "Cũng không có nóng lắm, chỉ là lập tức bỏ vào hơi nóng thôi. "

Kim Tại Hưởng kiên trì đi lấy nước đá, trườm lên mu bàn chân hắn, Điền Chính Quốc bất cự tuyệt nữa, phía sau lưng hơi thả lỏng, dựa vào sô pha, nghe thấy Kim Tại Hưởng chậm rãi hỏi: "Bá phụ bệnh tình lại có biến hóa gì à?"

Điền Chính Quốc đáp: "Ông cảm mạo, lại trì hoãn hóa liệu. "

"Vậy cũng không có chuyện gì, chờ cảm mạo hết rồi làm tiếp là được. " Kim Tại Hưởng vì hắn đắp chân một lúc, lại thay đổi một chậu nước lạnh lại đây, thấm chút nước lập tức đem chân Điền Chính Quốc bao vây, nước lạnh làm hắn giật mình giãy lên một chút, nước lạnh văng lên trên mặt Kim Tại Hưởng, hắn cũng không ngại, đưa tay vì Điền Chính Quốc xoa bóp.

Kim Tại Hưởng ôn nhu tay xoa từ mắt cá xuống chân: đè lên, nhẹ nhàng vò ấn huyệt vị, đến gan bàn chân, làm Điền Chính Quốc không nhịn được thở hổn hển một tiếng: "Đừng ấn chỗ đó!" Kia bị dòng điện lưu lại chạy từ mũi chân uyển chuyển nhảy lên, để Điền Chính Quốc không cảm thấy muốn rút chân về, Kim Tại Hưởng nắm lấy hắn, Điền Chính Quốc liền không phản kháng nữa.

"Làm sao?" Kim Tại Hưởng cố ý hỏi, tay hắn còn nắm chân, động tác này rõ ràng bình thường, làm hắn suy diễn có chút tình dục, phảng phất rửa chân cũng như làm tình.

Điền Chính Quốc nói: "Có thể hay không dừng rửa kĩ? Rất nhột. " Hắn vẫn là muốn rút về chân, còn nói: "Tôi tự mình làm. "

Kim Tại Hưởng không cho, lý do cực kỳ đầy đủ: " Cái bụng em lớn, làm sao khom lưng. "

"Tôi một lúc còn phải tắm rửa. " Hắn rốt cục nói nhiều hai câu.

Kim Tại Hưởng nhìn hắn, ngữ điệu bình thản nói: "Vậy tôi một lúc giúp em rửa ráy, không phải vậy em làm sao rửa nửa người dưới?"

Lúc này Điền Chính Quốc mới chính thức phản kháng lên: "Không được. " Hắn đem chân từ trong tay Kim Tại Hưởng rút ra, lấy cái khăn trên vai hắn lau chân, lê dép liền muốn lên lầu.

Kim Tại Hưởng theo sau, xuyết ở phía sau, hỏi: "Điền Chính Quốc, vẫn là xảy ra chuyện gì?"

Điền Chính Quốc chốc nữa nhìn hắn, từ từ nói: "... Kỳ thực không có gì, cha tôi sợ lãng phí tiền, nói không chữa bệnh, tôi khổ sở trong lòng mà thôi. " Này cũng là thật.

Kim Tại Hưởng tiến lên ôm hắn một cái, xác thực không nói ra được lời gì an ủi, hắn không cách nào lấy trải nghiệm của chính mình an ủi hắn, dù sao Kim Bảo Hoa tuy đã già nua đến đủ để làm gia gia của hắn, nhưng còn tinh thần, mỗi ngày xem con cháu trong nhà cướp gia sản làm vui...

Điền Chính Quốc tiếp nhận rồi ôm hắn, thậm chí đáp lại là vỗ vỗ phía sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Kim ca, tôi mệt mỏi, tôi muốn ngủ. "

Kim Tại Hưởng liền buông hắn ra, không nhịn được lại đi tới hôn nhẹ khóe miệng của hắn, Điền Chính Quốc hôn trả lại gò má của hắn, nói: "Ngủ ngon. "

Đêm đó, bụng hắn bên trong thai nhi cực kỳ an phận, chính hắn nhưng lăn lộn khó ngủ, mãi đến tận hừng đông mới mơ hồ một lúc, đợi được lúc thời gian đi làm bình thường lại tỉnh lại.

Kim Tại Hưởng đã thắt xong cà vạt từ thư phòng đi ra, thấy hắn lên, hỏi: "Sao không ngủ thêm một hồi nữa?"

Điền Chính Quốc nói: "Một lúc đến đi bệnh viện cùng bác sĩ thương lượng chuyện chậm lại hóa liệu. "

Kim Tại Hưởng nghe hắn nói như vậy, hiểu rõ gật gù, lại quan sát mặt hắn, hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon à? Sắc mặt kém như vậy. "

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, còn muốn tìm lý do phái hắn: "Ngày hôm qua ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm liền mất ngủ. "

Lần này Kim Tại Hưởng như không tin, hắn đứng ở đằng kia, nhìn Điền Chính Quốc một lúc, nói: "Điền Chính Quốc, đêm nay tôi muốn xem em ngủ. "

Điền Chính Quốc không giống như trước như vậy trừng hai mắt từ chối, hoặc là tu quẫn đến nhìn hắn nổi cáu, mà là thờ ơ lắc đầu một cái, nói: "Ừ. " Sau đó đến một bên kệ bếp ăn cháo, bưng tô cháo đến trên bàn ăn, nói: "Tới dùng cháo. "

Kim Tại Hưởng liền theo ngồi vào bên cạnh bàn ăn, một bên nhìn Điền Chính Quốc ăn, một bên âm thầm ở trong lòng phỏng đoán, tối hôm qua ở trong bệnh viện vẫn là đã xảy ra cái gì.

Ăn xong điểm tâm, hai người cùng ra ngoài, Kim Tại Hưởng lái xe đem hắn đưa đến cửa bệnh viện, sau đó chính mình đi làm.

Điền Chính Quốc đến sớm, Điền Mạn Nhu vừa muốn ra ngoài liền tình cờ gặp hắn, hỏi: "Ngươi làm sao đến rồi? Không đi làm à? Chị cùng bác sĩ nói là được, em đi nhanh lên đi, chớ tới trễ. " con mắt của nàng có phần thũng, ban đêm đại khái là đã khóc.

"Em xin nghỉ, khoảng thời gian này công ty thay máu, không có việc gì làm. "

Hắn nói như vậy, Điền Mạn Nhu liền hiểu, nàng biết Duyệt Vi bị Kim Tại Hưởng thu mua, liền gật gù, còn nói: "Em ăn điểm tâm không? Đi, ăn chút gì đi. "

"Khi tới em đã ăn rồi. " Điền Chính Quốc nhấc tay lên, trong tay đang cầm đồ ăn, khẽ cười nói: "Mang cơm hộp đến cho mọi người. "

Điền Mạn Nhu cười cợt nhận lấy, đứng ngược sáng, nàng bỗng nhiên nhận ra được y phục Điền Chính Quốc trên người, cũng nhớ lại này hơn nửa tháng quần áo Điền Chính Quốc có chút khác, hỏi: "Lúc nào đi dạo phố?" Vừa giống như phát hiện cái gì bí mật nhỏ như thế, cố ý cười nói: "Lúc này biết ăn mặc thế? Có phải là do ai chỉ bảo không?"

Điền Chính Quốc vừa qua một đêm trấn định, lại bị câu nói này dễ dàng đánh tan, hắn lôi kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười, nói: "Một vị đồng nghiệp trong công ty mặc vào đẹp đẽ, em nhìn thấy, liền nhờ hắn mua giùm một cái. "

Điền Mạn Nhu dậy sớm đầu còn bất quá linh quang, liền không chú ý tới hắn có lỗ thủng trong lời nói, gật gật đầu, không truy hỏi nữa. Điền Tuấn Lãng vẫn còn ngủ say, Lưu Thanh đã tỉnh lại, rửa mặt, đến phòng bệnh Tạ Tiểu Nam, với bọn hắn cùng ăn điểm tâm.

Sắp tới thời gian đi làm, Điền Chính Quốc thúc Điền Mạn Nhu đi trước, khuyên nàng không nên đi làm trễ khi mới vừa chuyển qua đơn vị mới, một mình hắn lưu lại là được.

Cho đến khi bác sĩ kiểm tra phòng lại đây, Điền Chính Quốc liền đem tình huống Điền Tuấn Lãng cùng hắn nói ra, bác sĩ tìm hiểu tình hình, cố ý đối với Điền Tuấn Lãng nói: "Lão tiên sinh, thân thể của ông khôi phục rất tốt, so với ta đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi đều tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ, rất nhanh thân thể liền dưỡng cho tốt. Đổi thuốc chậm lại một quãng thời gian cũng không sao. "

Một khi bác sĩ cổ vũ, Điền Tuấn Lãng cũng lại nhặt chút tự tin, giục Điền Chính Quốc nhanh đi về trả phép đi làm, lại không nhịn được nói: "Tiểu Quốc, nếu như có cô nương thích hợp, con cũng để tâm một ít..."

"... Dạ. " Điền Chính Quốc nhìn ông gật gù, rồi hướng Lưu Thanh bọn họ cáo biệt.

Vừa về đến nhà, điện thoại di động của hắn reo lên, Kim Tại Hưởng truy tra hành tung của hắn, hỏi: "Về nhà à?"

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, lại quan tâm, hỏi: "Anh làm việc có mệt hay không?"

Kim Tại Hưởng không những không có cảm giác quan tâm, trái lại trong lòng bồn chồn, từ tối hôm qua bắt đầu, Điền Chính Quốc biểu hiện liền không quá bình thường, trong miệng trả lời: "Không mệt, buổi trưa tôi về nhà ăn cơm. "

Điền Chính Quốc lại ừ một tiếng, nói: "Vậy anh làm việc cho tốt. "

Kim Tại Hưởng cúp điện thoại, trong lòng lại bất an, chỉ hối hận không có ở trong phòng bệnh để biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn khi về nhà thì các dì giúp việc đã nấu cơm và đi về rồi, Điền Chính Quốc chính đang trong thư phòng đọc < phụ nữ có thai trường học >, hắn đẩy cửa phòng ra, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hỏi: "Trở về? Mệt không? Ăn cơm đi. " Dứt lời đặt sách xuống.

Kim Tại Hưởng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, hắn do dự, thấp giọng hỏi ra câu nói kia, hắn nói: "Điền Chính Quốc, em có phải là hối hận rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe