Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên đổi mới hoàn cảnh, hơn nữa nửa năm qua sinh hoạt an nhàn, để Điền Chính Quốc với giường lò xo đơn sơ đột nhiên có chút không quen. Hắn nửa đêm đứng dậy, đi vào phòng bệnh sờ sờ mạch của Lưu Thanh, mới một lần nữa về phòng khách nằm xuống, lão nhân tuổi tác lớn, thực sự là sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Điền Chính Quốc ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng rời giường đầu có chút mộng, huyệt thái dương thình thịch nhảy đau.

Kim Tại Hưởng nói đưa điểm tâm cho cả nhà bọn họ đang chờ ở phòng bệnh dưới lầu, Điền Chính Quốc xuống lầu lấy, hai người trốn ở tầng một dưới cầu thang nói chuyện một chút.

Kim Tại Hưởng ôm ôm hắn, hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Điền Chính Quốc khe khẽ thở dài: "Không có chuyện gì, anh đừng lo lắng, đoán chừng phải mấy ngày nữa, anh trở về ăn cơm ngủ thật ngon, qua mấy ngày em liền trở về."

"Vẫn là để anh nói với bà đi, thân thể của em không thể hành hạ như thế." Kim Tại Hưởng vuốt ve Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đem cái trán dựa vào bả vai Kim Tại Hưởng một lúc, ôm eo hắn, ôn tồn một lúc, mới buông tay. "Anhđừng đi, bà nhìn thấy anh lại đến mắng anh. Một lúc em lừa bà đi làm, về nhà rồi nói sau."

Kim Tại Hưởng gật gù, lưu luyến không rời sờ sờ mặt hắn, nói: "Vành mắt đen hết rồi."

Điền Chính Quốc cười với hắn, nhìn chung quanh một chút không ai, tiến tới hôn hắn một cái."Được rồi, mau trở lại đi."

Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc mang theo cơm vào thang máy, mới ra hành lang phòng bệnh. Lưu Thanh không phải Điền Mạn Nhu, hắn không thể nào đối xử như thái độ với Kim Bảo Hoa tới đối xử với mẫu thân Điền Chính Quốc, nếu như cưỡng bức mạnh mẽ, Điền Chính Quốc cả đời đều sẽ không tha thứ hắn... Kim Tại Hưởng đứng ở phòng bệnh dưới lầu, nhìn vườn hoa nhỏ tuyết đọng bên trong thở dài.

Điền Mạn Nhu cầm trong tay bánh quẩy của Kim Tại Hưởng vừa đưa lên lầu đi xuống, thấy hắn đứng chỗ rẽ lầu, sửng sốt một chút, hỏi thăm. Kim Tại Hưởng nhìn thấy nàng, kêu một tiếng: "Đại tỷ."

Điền Mạn Nhu đứng lại, nhìn hắn: "Không dám nhận."

"Từ nơi này đến ngoại ô chuyển xe quá phiền phức, tôi đưa chị đi làm đi." Kim Tại Hưởng duỗi ra cành ô-liu, cho nàng một kiến nghị hữu hảo.

Điền Mạn Nhu cười cợt: "Cậu có chuyện gì liền ở đây nói đi." Lại liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cậu nếu như muốn thay đổi ý nghĩ mẹ tôi, đời này là không thể, tối hôm qua cậu cũng nghe thấy, bà ngay cả tôi cũng mắng."

"Tôi không ý định thay đổi ý nghĩ của bà, tôi chỉ là muốn làm cho bà nhận rõ một sự thật." Kim Tại Hưởng đứng ở nơi đó, một tay đưa vào túi áo khoác, lạnh như băng nói: "Đời này, tôi sẽ không buông tay Điền Chính Quốc."

Điền Mạn Nhu cắn một cái bánh quẩy, nói: "Cậu muốn mẹ tôi thế nào? Trói lại? Cho bà thấy thủ đoạn của cậu?" Ánh mắt của nàng khinh bỉ, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng cười, nói: "Tôi nhắc nhở cậu, mẹ tôi nếu là có chuyện gì bất trắc, Điền Chính Quốc cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, đầu tiên sẽ tìm cậu tính sổ."

"..." Kim Tại Hưởng mím mím miệng, nói: "Tôi cảm thấy, chị là một người đầu óc tỉnh táo trong gia đình, chị nên giúp tôi khuyên bảo bá mẫu một hồi. Tỷ như... Đem giấy tờ bệnh viện đưa cho bà xem... Có điều, tôi hi vọng chuyện này không nên để cho Điền Chính Quốc biết."

Điền Mạn Nhu nhíu mày lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Kim tiên sinh, số tiền kia tôi sớm muộn sẽ đưa cho cậu."

"Sớm muộn, nói cách khác hiện tại vẫn chưa thể." Kim Tại Hưởng nói ra từ "Muộn" dài hơn, hắn nhìn Điền Mạn Nhu, nói: "Chị, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành người một nhà ấm áp hoà thuận, nếu như không phải bá mẫu nhất định phải bắt tôi cùng Điền Chính Quốc ở riêng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không nhấc lên chuyện này để áp chế, tương tự cũng vĩnh viễn sẽ không nói cho chị chuyện tìm kiếm thận cho tiểu Nam có bao nhiêu khó khăn. Chúng ta là người một nhà, các ngươi có thể chán ghét tôi, có thể hận tôi, thế nhưng không thể đem tôi cùng Điền Chính Quốc tách ra."

Điền Mạn Nhu cọ xát hàm mài răng, không nói gì, giẫm giày cao gót leng keng rời khỏi.

Kim Tại Hưởng cũng không thèm để ý, hắn đứng ở đằng kia đợi một lúc, Điền Chính Quốc hứa với hắn cùng nhau về nhà, không ngờ một lát sau nhận được tin nhắn, Lưu Thanh đã biết chuyện Điền Chính Quốc từ chức...

Vườn hoa nhỏ bên trong có cây tuyết tùng cao mười mét bỗng nhiên run lên một cái, từ cành cây trên cao rơixuống một tảng tuyết lớn...

Điền Chính Quốc ngồi ở trong phòng bệnh, thu dọn điểm tâm cùng bát đũa, nói: "Mẹ, con đi phòng bệnh tiểu Nam xemnàng."

Lưu Thanh không lên tiếng, trong phòng Điền Tuấn Lãng hỏi: "Làm sao ngày hôm nay không đi làm? Ngày hôm qua cũng ở chỗ này ngủ?"

Điền Chính Quốc mới vừa há miệng, Lưu Thanh liền giúp hắn đáp: "Công ty phá sản, ký túc xá cũng đóng."

"..." Điền Chính Quốc nhìn mẫu thân kinh dị với công lực nói dối không nháy mắt, thậm chí không nhịn được cười.

Điền Tuấn Lãng ở chính giữa giẫy giụa ngồi dậy, hỏi: "Chuyện lớn như vậy, làm sao không từng nghe con nói? Con mấtviệc rồi, bệnh viện này không phải càng trụ cũng không được sao?"

Điền Chính Quốc mau mau hai bước đi vào, đem ông đỡ lên.

Lưu Thanh một bên ở bên ngoài quét rác vừa nói: "Hài tử không phải sợ chúng ta lo lắng sao?"

"Ai, bà không nói với tôi, tôi không phải càng lo lắng?" Điền Tuấn Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Điền Chính Quốc, nói: "Vừa vặn, con mau mau đi theo bác sĩ nói chuyện đổi thuốc, cũng không cần lãng phí cái tiền kia."

Điền Chính Quốc giúp ông mở TV lên, nói: "Vậy ba ngồi ở đây nghỉ một lát, đợi lát nữa mệt mỏi để mẹ giúp ba nằm xuống."

Khi hắn ra cửa, Lưu Thanh lại trừng trừng theo dõi hắn, sợ hắn lén đi. Điền Chính Quốc khe khẽ thở dài, nói: "Con lập tức sẽ trở lại."

Điền Chính Quốc đi ra cửa phòng bệnh, tựa ở hành lang trên vách tường thở một hơi, y tá mới vừa mới vào trực, thấy dáng vẻ hắn, ôn nhu hỏi: "Đây là làm sao? Chỗ nào không thoải mái sao?"

Điền Chính Quốc từ trên mặt bỏ ra cái nụ cười, nhìn nàng lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì." Sau đó kéo bước chân hướng về phòng làm việc của bác sĩ đi tới.

Trong bệnh viện quanh năm tràn ngập một loại lạnh lẽo lại mang mùi vị nghiêm túc, khiến người ta run sợ trong nháy mắt, liền cảm nhận được loại sinh mệnh kia trang nghiêm.

Điền Chính Quốc đi vào phòng, vị bác sĩ già vừa kiểm tra phòng trở về, vừa nhìn thấy ông, liền biết là cán bộ phòng bệnh cao cấp.

Điền Chính Quốc ngồi xuống, đắn đo một lúc, mới nói: "Bác sĩ, tôi là con trai của bệnh nhân, hiện tại đến cùng là tình huống thế nào, ngài có thể nói với tôi được không?"

Bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, đem lịch trên bàn bệnh đẩy qua một bên, nói: "Kỳ thực lúc đó giải phẫu là rất thành công, tuổi tác ba cậu mà nói, cũng có hi vọng rất lớn. Thế nhưng tình huống bây giờ xác thực không quá lạc quan, trạng thái tâm lý không tốt lắm, đối với người bệnh ung thư mà nói, tác dụng tâm lý là rất mạnh mẽ."

Điền Chính Quốc mím mím miệng, hỏi: "Nếu như hóa liệu, có thể sống thêm bao lâu?"

"Nếu như không tái phát, khoảng chừng năm năm." Hai tay bác sĩ nắm lấy nhau để ở trước ngực trên bàn, lại bổ sung: "Con số này cũng là tùy theo từng người."

Điền Chính Quốc lại hỏi: "Nếu như không có?"

"Hóa liệu là vì hạ thấp tỷ lệ tái phát, một khi tái phát, tốc độ là rất nhanh, sinh tồn tự nhiên, bình thường không qua nửa năm." Bác sĩ bắt tay, nói: "Không người nào dám bảo đảm."

Điền Chính Quốc cúi đầu nghĩ một hồi, nói: "Ba tôi hiện tại hầu như đã đánh mất ý chí..."

"Hóa liệu tác dụng phụ xác thực sẽ cho bệnh nhân tạo thành áp lực nhất định trong lòng." Bác sĩ dừng một chút, tựa hồ là suy tư một lúc, nói: "Thực sự không được, tôi kiến nghị là, có thể hơi hơi kéo dài chu kỳ hóa liệu. Mặt khác, các cậu cũng cần hảo hảo khuyên bảo ông, người già, có lúc sẽ cảm giác mình là nhi nữ phiền toái, cậu hiểu ý của tôikhông?" Bác sĩ cười cợt: "Tuổi tác lớn lời nói liền nhiều, cậu bỏ qua cho a."

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, nhìn bác sĩ già nói cảm ơn, rồi đi.

Trở về phòng bệnh, Lưu Thanh giống như lính gác, đứng cửa phòng bệnh chờ đợi hắn, thấy hắn dáng vẻ phờ phạc, hỏi: "Làm sao? Bác sĩ nói cái gì? Ba con..."

"Bác sĩ nói, tâm bệnh của người ta rất quan trọng, chúng ta không có chuyện gì thì cùng ba nói chuyện phiếm giải buồn chút, chuyển sự chú ý, để ông đừng nghĩ linh tinh sinh bệnh." Điền Chính Quốc chống tay trên hành lang, một cái tay không cảm nâng lên phía dưới, có điều đi nhiều hai bước đường, nói thêm vài lời nói, liền một chút lại mệt, cái bụng rơi rơi.

Lưu Thanh nhìn động tác của hắn, lại nghĩ tới bên trong bụng hắn, tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Quốc, từ cổ chí kim chưa từng nghe nói nam nhân sinh con, ai biết đây là cái thứ gì? Con nghe mẹ, đừng tiếp tục cùng cái họ Kim kia lui tới, đi đem vật này lấy ra, có được hay không?"

"Mẹ nhỏ giọng một chút." Điền Chính Quốc nghe bà, vừa bất đắc dĩ lại chua xót, hắn vịn lan can, trên trán mồ hôi lạnh đều muốn chảy ra, không nhịn được nói: "Mẹ, con nguyên vốn không muốn cùng mẹ nói chuyện này, ba chữa bệnh, tiểu Nam chữa bệnh, mẹ biết cái này cần bao nhiêu tiền không? Mẹ biết tiền này đều là từ đâu đến sao? Mẹ cho rằng con với chị mỗi tháng được chút tiền lương đó có thể trả được mấy chục triệu hơn này?"

"Nhiều tiền như vậy?" Lưu Thanh bị hắn nói tới sửng sốt.

"Trước đây vì tiểu Nam mỗi tháng truyền dịch, chúng ta nhà đều bán, mẹ nói có muốn hay không nhiều tiền như vậy?" Điền Chính Quốc nhìn nàng: "Mẹ, mẹ biết mẹ tối ngày hôm qua nói chị có bao nhiêu khó nghe không? Lúc trước chịbiết chuyện này, mẹ biết chị nói với con cái gì không? Chị nói tình nguyện tiểu Nam không chữa bệnh, cũng không muốn con lại theo Kim Tại Hưởng, chị đều chửi mình bao nhiêu lần, mẹ làm sao còn có thể làm chị thương tâm như thế đây?"

Lưu Thanh lại không nhịn được rơi lệ, mông lung đôi mắt, khóc lóc hỏi hắn: "Vậy sao con còn theo cái tên họ Kim kia đây? Chị con đều nói không trị..."

"Mẹ... Con biết mẹ đau lòng, có thể chúng ta cũng có chút lương tâm chứ? Coi như mẹ thật ác độc quyết tâm không cho hài tử chữa bệnh, cái kia Kim Tại Hưởng lúc trước lấy ra nhiều tiền như vậy, mẹ lẽ nào xoay người liền không công nhận?" Hắn hơi loan eo, hai tay khoát lên trên bả vai Lưu Thanh, nói: "Mẹ... Mẹ ngẫm lại, đừng tiếp tục quản con chuyện này, có được hay không?"

Lưu Thanh đã khóc hoa mắt, Điền Chính Quốc ôm lấy bà hướng về cuối hành lang cầu thang đi, một bên lau nước mắt một bên an ủi bà. Lão nhân gia lôi cánh tay Điền Chính Quốc, ngang ngược không biết lý lẽ nói: "Mẹ không biết xấu hổ, mẹchính là không có lương tâm, Tiểu Quốc, mẹ sinh ra con, không thể để cho con như thế không minh bạch sống hết đời a... Con nếu như cùng cha con nói, ông là tình nguyện đi chết, cũng sẽ không để cho con như vậy a..."

"Vì lẽ đó mẹ đừng nói với ba." Điền Chính Quốc ôm bà, một bên giúp bà lau nước mắt, một bên nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng giúp bà thuận khí, một bên nhẹ giọng hoán bà: "Mẹ..."

Lưu Thanh không ngừng được lệ, một bên hổn hà hổn hển khóc, một bên hỏi hắn: "Con liền thật dự định cùng cái họ Kim kia sống hết đời? Này trong bụng vạn nhất sinh ra là yêu quái làm sao bây giờ? Hả?"

"Trong bụng con không phải là yêu quái, hắn khỏe mạnh cực kì." Điền Chính Quốc mím mím miệng, nói: "Mẹ, mẹ sinh hai đứa con, mẹ càng nên hiểu con hiện tại cảm thụ, nó huyết thống liên kết theo con, nếu như nó là quái vật, vậy conlà cái gì? Mẹ là cái gì?"

Điền Chính Quốc cũng không nhịn được đỏ mắt, nói: "Nó không phải quái vật, con không phải quái vật, Kim Tại Hưởng cũng không phải quái vật, chúng ta cũng như bình thường như hết thảy gia đình như thế..."

Lưu Thanh cắn răng, dương tay cho hắn một bạt tai, liếc mắt nhìn, ngậm lấy lệ nhìn hắn: "Mày quyết tâm muốn cùng cái họ Kim kia đúng hay không?"

Điền Chính Quốc trầm mặc không nói lời nào, Lưu Thanh nhìn hắn, tàn nhẫn mà nói: "Mẹ hiện tại liền đi nói cho ba mày, coi ông có nhận nhi tử hiếu thuận hay không này!"

"Mẹ!" Điền Chính Quốc hô một tiếng.

Lưu Thanh trở về, nhìn hắn, uy hiếp: "Mày bỏ hay không bỏ hắn?"

Điền Chính Quốc không nói lời nào, mím môi, lệ không ngừng chảy ra.

Lưu Thanh thấy hắn không nói lời nào, xoay người đi, Điền Chính Quốc lại gọi bà: "Mẹ! Mẹ có biết hay không ba con còn có thể sống bao lâu?! Con không phải sợ ông biết, con là sợ ông biết rồi sau đó..."

Lưu Thanh lại đứng lại, bà lọm khọm, so với vừa rồi bà càng thêm già nua mấy phần, đứng một lúc, thở dài, bước chân, từng bước từng bước rời khỏi.

Điền Chính Quốc đỡ cầu thang lan can chậm rãi ngồi trên bậc thang, hắn quá mệt mỏi, bắt đầu từ hơn bốn tháng trước, mãi cho đến hiện tại, không có một phút thở ra hơi. Hắn đưa tay dụi mắt, lau khô lệ, cái bụng như có chút đau, lại ngồi một lúc, tốt hơn một chút.

Hắn đứng lên đến, trước tiên đi phòng vệ sinh công cộng rửa mặt, lại đến phòng bệnh Tạ Tiểu Nam nhìn nàng. Tạ Tiểu Nam chính ngồi ở trên giường, giữa hai chân bày [ nhi đồng bách khoa toàn thư ] mà Kim Tại Hưởng mua cho nàng, đặt lên trên đùi bé nhỏ của nàng, nhìn say sưa chăm chú.

Điền Chính Quốc tiến tới bên giường ngồi xuống một bên, nàng mới phát hiện có người đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, hô một tiếng: "Cậu."

"Dì y tá đâu?" Điền Chính Quốc hỏi.

Tạ Tiểu Nam trên mặt tràn trề hào quang, ngây thơ nói: "Đi ra ngoài làm việc."

Điền Chính Quốc không lại truy hỏi cô y tá kia không chịu trách nhiệm chăm sóc, mà là vuốt ve tóc Tạ Tiểu Nam, một lúc lâu không nói gì.

Tạ Tiểu Nam nhìn sắc mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm sao?"

"Không có chuyện gì, con đọc sách đi." Điền Chính Quốc mím mím miệng, đứng lên điện thoại cho người y tá đó, gọi nàng trước mắt hôm sau không cần trở lại.

Hắn lại ở trong phòng bệnh Tạ Tiểu Nam ngồi một lúc, mới về phòng bệnh Điền Tuấn Lãng. Lưu Thanh đã thu xong tâm tình, đại khái là không nói cái gì với Điền Tuấn Lãng, lão nhân chính nằm ở trên giường ở xem bách gia bục giảng, nghe Viên bay lên giảng [ Tống Phong vân ].

Mẹ con hai người không nói lời nào.

Đến trưa, Kim Tại Hưởng đưa bữa trưa lại đây. Điền Chính Quốc đi xuống lầu lấy, không kìm lòng được kéo hắn đến vườn hoa nhỏ nơi đó, đứng nắm tay một lúc, cũng không nói lời nào. Kim Tại Hưởng đem hắn ôm vào trong lồng ngực, hỏi: "Làm sao? Mẹ lại cùng em cãi nhau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe