Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." Bạch Nhược An như con vịt bị giẫm lên cái cổ, trong nháy mắt im miệng, yên lặng.

Điền Chính Quốc không tiện nói gì, ngắt lời nói: "Bạch tiên sinh có muốn hay không cùng ăn chút gì?"

Bạch Nhược An khóc không ra nước mắt mà nhìn Kim Tại Hưởng, lấy lòng hỏi: "Tiểu Hưởng, chúng ta quan hệ thân thiết như thế, cậu đùa giỡn đấy chứ?"

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, trên mặt cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, không lên tiếng.

Bạch Nhược An đỡ đầu, bỗng nhiên linh cơ hơi động, trách một tiếng, nói: "Ôi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện..." Hắn giảo hoạt nở nụ cười, sau đó không nói lời nào, một đôi mắt ý tứ sâu xa mà nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng cùng ánh mắt của hắn đối đầu, con ngươi thu rụt lại, trong nháy mắt nghĩ đến thói hư tật xấu của Bạch Nhược An.

Điền Chính Quốc nhìn hai người, cười hỏi: "Làm sao đều không nói lời nào?"

Kim Tại Hưởng đúng lúc, làm bộ rất hờ hững mở miệng: "Chuyện này về công ty lại nói, văn bản hội nghị dùng word soạn lại rồi gửi qua mail cho tôi."

Bạch Nhược An vui sướng hát lên nhảy nhót rồi đi.

Điền Chính Quốc ý thức được tựa hồ là lạ ở chỗ nào, nghi ngờ hỏi: "Vừa không phải còn phạt nhân viên viết, làm sao bỗng nhiên đổi ý?"

Kim Tại Hưởng một bên sách hộp cơm vừa nói: "Vừa nói đùa hắn."

Điền Chính Quốc liền không truy cứu nữa, dùng chiếc đũa nếm mùi thịt cá sợi, nói: "Tuy nói trong thời gian ở cữ ẩm thực phải thanh đạm, có thể đây cũng quá thanh đạm chứ? Mùi thịt cá sợi không có ớt vẫn tính là mùi thịt cá sợi sao? Muối cũng là đếm lấy từng hạt bỏ vô, còn tiếp tục như vậy em liền biến thành Bạch Mao."

Kim Tại Hưởng nhìn hắn cười: "Em căn bản khẩu vị quá nặng, vừa vặn có cơ hội này sửa lại một chút."

Điền Chính Quốc bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn, lại không nói cái gì nữa, lúc ăn cơm lại nhớ lại ánh mắt sâu xa mang ý tứ kia của Bạch Nhược An, hắn bỗng nhiên nhớ đến sáng sớm hôm nay thời điểm đến văn phòng Kim Tại Hưởng, tựa hồ đụng phải một người rất trẻ tuổi có dung mạo rất khá, không khỏi giương mắt liếc nhìn Kim Tại Hưởng.

Cái kia một chút xem kỹ ý vị khá lạ, vừa chịu đựng qua chuyện bị đánh lòng vẫn còn sợ hãi, liền hỏi: "Làm sao?"

Điền Chính Quốc cảm thấy loại hành vi này giống như bụng dạ hẹp hòi rất không đàn ông, nhưng hắn nín nửa ngày không nhịn xuống được, mới hỏi: "Sáng sớm hôm nay từ phòng làm việc của anh có bé trai kia đi ra là ai?"

Kim Tại Hưởng bình tĩnh nói: "Là đại diện sản phẩm mới của công ty Duyệt Vi, anh cảm thấy không quá thích hợp, không định dùng hắn."

Điền Chính Quốc nói: "Em còn tưởng rằng anh không tới một tuần liền có tiểu tình nhân đây."

Kim tổng nghe hắn nói như vậy, có chút cao hứng, hỏi: "Ghen?"

Điền Chính Quốc thoải mái gật đầu: "Vừa Bạch Nhược An cùng anh nháy mắt, em liền cảm thấy là lạ." Hắn lại dùng chiếc đũa gấp một miếng thịt cá sợi, mới nói: "Theo em thời điểm đại học giúp huynh đệ che giấu lừa gạt bạn gái đi chơi game, sau đó vẻ mặt uy hiếp giống như đúc." Hắn cười cợt, lại lành lạnh nói: "Then chốt cái bé trai kia rất đẹp, ai biết anh có phải là nản lòng thoái chí chuẩn bị từ bỏ em đi tìm nhà dưới đây?"

"..." Kim Tại Hưởng không lên tiếng.

Điền Chính Quốc nhìn hắn, cười nói: "Đồng chí Kim Tại Hưởng, một tập đoàn lớn như vậy cớ sao người đại diện cho sản phẩm mới lại đích thân tổng giám đốc như anh tiếp kiến?" Hắn nói một hơi như ra yêu cầu khẩu cung, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ bàn một cái."Kim tổng, trình độ nói dối có giảm xuống a."

Kim Tại Hưởng nhìn dáng dấp kia của hắn, trong đôi mắt không nhịn được tràn ra ý cười, nhấc chân nhẹ nhàng đụng hắn một cái: "Đều nói "Mang thai một, ngốc ba năm", em làm sao trái lại biến thành Holmes?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn lắc đầu một cái: "Không phải Holmes, là Bao Thanh Thiên, chuyên trị những người bỏ vợ bỏ con Trần Thế Mỹ *."

*Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ rồi kết hôn với trở thành . Sau đó, hắn bội tình, phản bội cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.

Kim Tại Hưởng bật cười, nói: "Em so với ông ta trắng một chút."

"Đừng theo em giả bộ ngớ ngẩn." Điền Chính Quốc dùng chân đá đá hắn: "Có nói hay không? Mấy ngày nay có phải là động ý đồ xấu?"

"Không có." Kim Tại Hưởng cởi giầy dùng chân sượt chân nhỏ của hắn.

Điền Chính Quốc nhịn không được nở nụ cười: "Anh đừng dùng bài này a, mau mau, thẳng thắn được tha thứ."

Chân Kim Tại Hưởng còn đặt ở trên bắp chân Điền Chính Quốc, một bên sượt vừa nói: "Vậy em cho là anh mới miễn phạt Bạch Nhược An sao, không phải là bởi vì làm sai chuyện gì mà chột dạ, mà là bởi vì biết hắn có một cái miệng giỏi về đổi trắng thay đen." Hắn nói đến một nửa vừa cười: "Xem, hắn còn không nói gì, em cũng đã bắt đầu loạn tưởng."

Điền Chính Quốc híp mắt nhìn hắn: "Được rồi, là em suy nghĩ nhiều. Vậy anh có thể theo em giải thích một chút, tại sao em cần phải chứng minh thân phận của mình lúc đứng ở chỗ tiếp tân, hắn lại có thể trực tiếp đến phòng tổng giám đốc là sao?"

Kim Tại Hưởng nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là nụ cười ôn nhu, mím mím miệng, nói: "Em ghen dáng vẻ thật đáng yêu."

Điền Chính Quốc cũng nhịn không được cười, liếc hắn: "Đánh người dáng vẻ có đáng yêu hay không?"

"Một loại đáng yêu khác." Kim Tại Hưởng nói: "Hắn ngày hôm trước đã cùng anh hẹn trước ngày hôm nay gặp mặt."

"Gặp mặt chủ đề là cái gì?" Điền Chính Quốc ăn cơm no có chút khốn, rủ xuống mí mắt tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục hỏi.

"Tự tiến cử giường chiếu."

Kim Tại Hưởng một câu nói, lại gọi Điền Chính Quốc buồn ngủ, trừng mắt hắn: "Em liền biết có vấn đề."

Kim Tại Hưởng gật đầu cười: "Hắn lúc đó mới vừa nói câu đầu, liền bị em nói ra danh hiệu " người yêu Kim Tại Hưởng " liền doạ chạy."

Điền Chính Quốc có chút ngượng, nói: "Lần này mọi người trong công ty đều biết."

Kim Tại Hưởng gật gù: "Không chỉ biết em là người yêu anh, còn vây xem em bạo hành chồng nữa."

Điền Chính Quốc nghĩ tới đây lại hối đến muốn gặp trở ngại, cau mày nói: "Vậy anh ngày mai làm sao đi làm bây giờ?"

Kim Tại Hưởng chỉ chỉ chính mình khóe miệng máu ứ đọng, nói: "Hai ngày nữa lại đi đi, hiện tại đến liền nghe bàn tán về chuyện đó thôi."

Điền Chính Quốc đi tới sờ sờ khóe miệng bị thương của hắn, hỏi: "Có đau hay không?"

Kim Tại Hưởng cười cợt nhìn hắn: "Em hôn nhẹ liền không đau."

Điền Chính Quốc cười hôn hắn một cái, nói: "Đi đánh răng đi, toàn là mùi đồ ăn."

Kim Tại Hưởng: "..."

Hai người cùng đi phòng vệ sinh đánh răng, lại ra leo lên trên một cái giường ngủ trưa.

Điền Chính Quốc nhắm mắt, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Em vừa tra hỏi anh có phải là rất ngốc?"

"Không có." Kim Tại Hưởng ôm lấy eo hắn, sờ sờ tay hắn: "Sinh hài tử sau đó thông minh cũng tới một nấc thang."

"..." Điền Chính Quốc xoay người, nhìn thấy lông mi Kim Tại Hưởng dưới đáy mắt xanh xao, hỏi: "Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Ừm..." Kim Tại Hưởng nhắm hai mắt tiến lại đây hôn hắn một cái, nói: "Mỗi ngày buổi tối đều đang nghĩ, em ngày mai có đến tìm anh hay không."

"Nếu như em thật sự không đi tìm anh sao? Anh thật sự buông tay?"

"... Có thể." Kim Tại Hưởng thở dài, thấp giọng hỏi: "Điền Chính Quốc, em không phải gạt anh chứ?"

Điền Chính Quốc tiến tới hôn một cái vào cằm hắn, nói: "Em thật sự có tốt như vậy? Để anh lo được lo mất như thế."

Kim Tại Hưởng hướng phía dưới thân thể, ôm lấy eo hắn nắm chặt cánh tay, đem mặt chôn đến trước ngực hắn, hít một hơi thật sâu, không lên tiếng.

Điền Chính Quốc không truy hỏi nữa hắn, mà là vuốt ve tóc mềm mại của hắn, nói: "Em yêu anh, tuy rằng mấy ngày trước em còn nghi vấn chính mình làm sao có khả năng yêu một người đàn ông..."

Kim Tại Hưởng chợt nhớ tới cái gì, để chân trần nhảy xuống giường, nhưng đứng ở đàng kia lại suy nghĩ một chút.

Điền Chính Quốc hỏi: "Làm sao?"

"Anh đang suy nghĩ hiện tại có phải là thời cơ thích hợp." Chân Kim Tại Hưởng vừa trắng vừa to giẫm trên đất, đứng ở đàng kia mê man.

"Thời cơ gì?"

Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút thở dài, lê dép đi tới phòng khách lại giá áo, từ trong túi áo móc ra cái gì, đi trở về trước giường, quỳ một chân trên đất, đến trước mặt Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc liền đã hiểu, lôi kéo hắn để hắn đứng lên đến."Mau mau lên!"

Kim Tại Hưởng biết hắn mang chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự ái cực cường, liền chuyện cầu hôn như vậy cũng sợ bị xem là nhân vật nữ tính, liền đứng lên, nói: "Vốn là dự định thời điểm em tìm đến anh cho em mang vào, kết quả sáng sớm hôm nay bị em đuổi theo đánh khắp công ty, quên luôn."

Điền Chính Quốc nghe, không nhịn được cười lên, cũng cảm thấy việc này rất buồn cười. Nâng nhẫn hộp mở ra, nhìn thấy hai chiếc nhẫn trắng thuần, một bên tỉ mỉ một bên hỏi: "Cái nào là của em?" Hắn nhìn thấy bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ viết tắt "đcp&kth", nở nụ cười: "Lấy tên của em viết phía trước?"

Kim Tại Hưởng gật gù, lấy ra một chiếc, lôi kéo tay phải hắn cho hắn mang vào. Điền Chính Quốc đột nhiên về phía sau rụt lại tay, Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn hắn.

Điền Chính Quốc có chút khiếp đảm một lần nữa đưa tay ra, nói: "Em có chút căng thẳng."

Kim Tại Hưởng nhìn tay hắn buồn cười nâng ngón áp út lên, nhẹ nhàng nâng, cẩn thận từng li từng tí một mà đeo chiếc nhẫn vào.

Điền Chính Quốc thở nhẹ một hơi, mũi thở đã bốc lên một tầng mồ hôi lấm tấm, cũng lấy chiếc nhẫn còn lại kia, đeo vào cho Kim Tại Hưởng. Tay của hai người đặt ở cùng một chỗ, Điền Chính Quốc cười cợt, nói: "Trắng thêm đen."

Kim Tại Hưởng không để ý tới chuyện cười của hắn, nâng mặt hắn lên hôn, Điền Chính Quốc với hắn hôn môi một lúc, lại không nhịn được giơ tay lên xem, trên mặt nhẫn dưới ánh nắng toả sáng.

Không khí càng ngày càng lạnh, Kim Khải An chờ ở lồng giữ nhiệt bên trong đã gần một tháng, thân thể càng ngày càng cường tráng, vì trẻ con nên có dáng dấp khả ái.

Lưu Thanh lúc trước tuy rằng mang lời hung ác, lúc này lại không nhịn được thường xuyên đến nhìn nó, lần nào đến cũng dùng điện thoại di động chụp hình Kim Khải An, cách hai ngày liền gọi Tạ Tiểu Nam giúp bà xóa đi bớt một phần.

Tạ Tiểu Nam không nhiều lời, nhưng không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, tiểu bảo bảo này là ai vậy?"

Lưu Thanh biết Tạ Tiểu Nam kín miệng, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là không nói cho nàng, chỉ nói: "Là con của một người họ hàng thân thích, không được nói cho ông ngoại con."

Tạ Tiểu Nam hồ đồ gật đầu.

Kim Khải An còn phải đợi hai tháng mới có thể xuất viện, Điền Chính Quốc sinh mổ (c-section) vết thương đã lành nhiều, hai người lại chuyển về khu chung cư gần công viên, mỗi ngày liền chạy lại bệnh viện.

Điền Chính Quốc thường thường bị Kim Tại Hưởng cho mặc áo rất dày, mang mũ chỉ thêu đi bệnh viện vấn an Điền Tuấn Lãng, như con chim cánh cụt, liền bước đi lắc qua lắc lại, dáng vẻ ít nhiều có chút buồn cười.

Điền Tuấn Lãng đã làm hóa liệu lần thứ hai, xoàng cả ngày nằm ở trên giường, trên đầu cũng mang mũ sợi len, một đôi mắt mờ nhìn Điền Chính Quốc, nói: "Làm giải phẫu cái ruột thừa, bỗng nhiên lại tự đi lại, vết thương lành chưa?"

Điền Chính Quốc hoảng sợ, há miệng, nói: "Đã lành rồi."

Điền Tuấn Lãng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ hoa tuyết rơi, nói: "Nhanh đến tết, công ty của các con lúc nào nghỉ?"

"Nhanh... Sắp rồi." Điền Chính Quốc cố gắng nghĩ lại thời gian nghỉ năm ngoái, nói: "Nguyên Đán nghỉ năm ngày, nghỉ tới mùng năm."

Điền Tuấn Lãng thở dài ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Có đón năm mới được hay không?"

Điền Chính Quốc khuyên bảo ông: "Ba, ba nghĩ tốt một chút, quá tiêu cực, không bệnh cũng ra bệnh."

Điền Tuấn Lãng quay đầu lại nhìn hắn vui cười hớn hở cười cợt, bỗng nhiên nói: "Mẹ con muốn tôn tử muốn điên rồi, không biết có hình tiểu hài tử nào đó, mỗi ngày nhìn cười ngây ngô." Thấy Điền Chính Quốc bỗng nhiên đổi sắc mặt, suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Ba không phải thúc con tìm đối tượng, chính là nghĩ đến đây, nói cho con trò cười."

Điền Chính Quốc mím mím miệng, hỏi: "Ba thấy cái bức ảnh kia sao?"

"Không có, mẹ con thần thần bí bí, ba liền vội vã thoáng nhìn qua hai mắt." Ông cười cợt, lại có chút buồn nôn, gọi Điền Chính Quốc dìu ông đi phòng vệ sinh nôn ra.

Điền Chính Quốc giơ tay, Điền Tuấn Lãng bừng tỉnh nhìn thấy trên ngón áp út của hắn có chiếc nhẫn, lão nhân tuy theo không kịp thuỷ triều, nhưng cũng biết chiếc nhẫn này không phải tùy tiện mà đeo, trong lòng thở dài, bên mép nghi vấn cũng nuốt xuống.

Ban đêm Điền Mạn Nhu thừa dịp xe công cộng từ xưởng trở về, đã là tám chín giờ, Điền Tuấn Lãng chính nằm ở trên giường buồn ngủ, gắng gượng đợi được nàng trở về mới nhắm mắt.

Lưu Thanh lại hỏi nàng: "Không phải nói tháng này liền thanh nhàn sao?"

Bởi vì tháng trước bận rộn, Điền Chính Quốc cũng nằm viện, nàng xin nghỉ hơn nửa tháng, lúc này đương nhiên muốn bù lại, không thể làm gì khác hơn là nói: "Qua năm liền nghỉ ngơi."

Điền Chính Quốc thấy nàng trở về, liền đi.

Khoảng thời gian này Kim Tại Hưởng càng ngày càng không biết tránh hiềm nghi, trực tiếp ở lầu một trên ghế dài chờ hắn, có lúc còn mang theo laptop đến xử lý văn kiện. Lúc này nghe thấy thang máy vang lên một tiếng, liền ngẩng đầu nhìn lại đây, thu dọn đồ đạc đến dìu tay hắn, hỏi: "Bá phụ ngủ?"

"Ừm." Điền Chính Quốc gật gù.

Kim Tại Hưởng đưa tay giúp hắn quấn khăn quàng cổ cùng mũ, nói: "Về nhà đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe