Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Mạn Nhu mang giọng khàn khàn mang tiếng mắng chửi: "Tạ Tuấn, anh là cái đồ tạp chủng!"

Điền Chính Quốc mặc quần áo tử tế chạy đến phòng trọ của Điền Mạn Nhu, nàng ngồi khóc như mưa, rồi ngồi nhặt vài tờ nhân dân tệ rải rác dưới chân, trong tay nàng cầm một xấp, có lẽ đã lượm được một lúc. Điền Chính Quốc chạy tới dìu nàng đứng lên, chị em hai người đều một thân ướt sủng.

Nàng kiên trì ngồi nhặt tiền xong, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Năm ngàn, Tạ Tuấn đưa tiền chữa bệnh cho Tạ Tiểu Nam."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, đem nàng ngồi xuống ghế, hỏi: "Con bé ở đó buổi tối không ai chăm sao?"

"Mẹ đang ở bệnh viện." Điền Mạn Nhu vào phòng lấy ra một bộ áo ngủ cho nam, đại khái là của Tạ Tuấn trước đây, nhìn Điền Chính Quốc nói giọng nhỏ dần: "Trước tiên thay bộ đồ ra đi, không thôi bị cảm mạo. Em ăn cơm không?"

"Không"

Hắn cầm áo ngủ đến phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra Điền Mạn Nhu mang tới cho hắn chén trà gừng, luộc một tô mì sợi, đặt chung với khay trà. "Ăn đi, chị đi tắm, đêm nay ở lại đây đi, lấy ghế sô pha mở ra." Điền Mạn Nhu mang quần áo đến phòng tắm, lại nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi: "Điện thoại em vừa lúc nãy đổ chuông."

Điền Chính Quốc cầm điện thoại lên liếc nhìn, hiện lên dòng tên Kim Tại Hưởng. Nhìn tô mì đặt bên cạnh xấp tiền vẫn chưa cất. Điền Chính Quốc không trả lời Kim Tại Hưởng, hắn vừa ăn mì vừa suy nghĩ, cuộc sống của bọn họ cơ hồ bắt đầu từ khi nào lại trở nên sa sút, rõ ràng mấy năm trước vẫn còn an nhàn hạnh phúc, vui vẻ hoà thuận. Là bởi vì bệnh tật sao? Hay bởi vì bọn họ không đủ nỗ lực?

Điền Chính Quốc ăn xong tô mì, trong dạ dày ấm lên, trong bụng tiểu quái vật kia cũng không làm ầm ĩ nữa. Hắn uống hết ly trà gừng, đem ly chén vào phòng bếp rửa. Điền Mạn Nhu từ phòng tắm đi ra, đôi mắt ửng hồng, hỏi: "Điền Chính Quốc, chị sợ một ngày nào đó không kiên trì được nữa liền tự sát."

"..." Điền Chính Quốc trầm mặc một một hồi, nói: "Chị ngày nào tự sát, nói em một tiếng, hai ta cùng chết, kiếp sau còn có thể làm chị em."

Điền Mạn Nhu ngay trong bầu không khí quỷ dị này lại bị hắn chọc phát cười lên, Điền Chính Quốc: "Chị mượn đồng nghiệp đến hơn 3 vạn đồng, chữa bệnh trong vòng nửa tháng này thì ổn rồi, sau đó lại nghĩ cách tiếp."

Tiểu quái vật trong bụng Điền Chính Quốc so với tài tử bình thường khác thì vẫn mạnh mẽ hơn, mắc hai trận mưa cũng không có chuyện gì. Rạng sáng ngày thứ hai, hắn về công ty trả phép, nguyên bản chủ nhiệm đổi người vì giám đốc đã đổi chủ, người này có kinh nghiệm nhiều năm, hình thể béo lùn chắc nịch, ngồi trong phòng làm việc như một vị Di Lặc lão Phật gia.

Điền Chính Quốc đi vào phòng trả phép, chỉnh tề quần áo. Lần đầu tiên gặp mặt lại bị mắng hai câu: "Tuổi còn trẻ, nhìn cũng cường tráng, lại xin phép nghỉ bệnh? Tôi xem ra chính cậu nhân cơ hội lười biếng."

"Bị viêm dạ dày, thực sự chịu không nổi mới xin nghỉ." Điền Chính Quốc giải thích một câu.

Vị chủ nhiệm mới hừ hừ nhìn dáng dấp của hắn không hài lòng lắm.

Điền Chính Quốc trở lại chỗ ngồi, vừa tính đi đâu để làm giải phẫu, vừa đem văn kiện chồng chất hai ngày nay thu dọn. Lưu Dương bên cạnh đột nhiên thăm dò nhìn qua, cười nói: "Mấy ngày nay cậu không đi làm, người tặng hoa cũng không đến."

"..." Điền Chính Quốc lúc này mới phản ứng, trên bàn thật sự không thấy nữa, hắn cũng không thèm để ý, vẫy tay: "Phỏng chừng là đã từ bỏ cây cổ thụ như em rồi."

Buổi trưa lúc ăn cơm, Điền Chính Quốc tìm mấy đồng nghiệp quan hệ bình thường để mượn tiền, quả nhiên không thể, chỉ có số ít mượn được nhưng số tiền rất hữu hạn. "Tôi đề nghị cậu ở công ty quyên tiền, hình huống của cậu như vậy, gia thế vọng tộc khẳng định sẽ hỗ trợ mà, tích tiểu thành đại."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, hắn là ngồi mang tự tôn đội lên đầu, bây giờ sự tự tôn nằm trong tay, có lẽ một giây sau, áp lực nặng nề mà run rẩy ném xuống đất, đập nát, nghiền nát.

Buổi tối hôm đó, Kim Tại Hưởng lại gọi điện, Điền Chính Quốc không tiếp.

Trước khi ngủ, hắn làm một cái hộp quyên tiền, tỉ mỉ làm, lấy giấy đỏ dán lại, dán lên hàng chữ: "Hòm quyên tiền."

Buổi sáng, Điền Chính Quốc cầm hòm quyên tiền bỏ vào ba lô, chỉ lộ ra màu đỏ. Lưu Dương nhìn thấy hắn hỏi: "Cậu muốn đi quyên tiền thật à?"

Câu này bỗng chốc làm hắn sựng lại, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, cứng lại ở đó, hận không thể mang cái hộp này nghiền nát xuống đất. Hắn có thể hiểu được Điền Mạn Nhu bất lực thế nào, thế gian tất cả đều cực khổ, chỉ có những kẻ thật sự giúp đỡ, mới có thể cảm kích họ được.

Lưu Dương nhìn vẻ mặt của hắn, biết chính mình đã nói sai lời, vội vàng nói: "Tối hôm qua Trương Di có nói với tôi, ba nàng ở bệnh viện có người quen, hay là giúp cậu một tay..."

Điền Chính Quốc không lên tiếng.

Vừa đến trưa hắn lại căng thẳng, nhớ việc quyên tiền, vừa sợ người khác thấy, lại muốn nhờ những người biết chuyện này nói ra ngoài lôi kéo mọi người.

Cho đến buổi trưa ăn cơm xong, hắn không thể không toát mồ hôi lạnh, tay nâng hòm quyên tiền, đi tới căn tin, cầu xin đứng ở đằng kia. Mọi người đều hướng về hắn.

Lưu Dương nhìn thấy Điền Chính Quốc từng bước một thăng quan phát tài lại đến đường cùng như vậy, đại khái xuất phát từ lòng thương hại, tiến lên giúp Điền Chính Quốc một cái, hắn lớn tiếng nhìn mọi người nói: "Cháu gái của Điền Chính Quốc bị nhiễm trùng đường tiểu, vì cho tiểu cô nương chữa bệnh, trong nhà lại bán đi hết bất động sản, cậu ấy đang ở cùng phòng thuê với tôi, hiện tại thân thích đã sớm xa lánh, bây giờ phụ thân lại bị ung thư dạ dày, phí bệnh càng ngày càng tăng, cả nhà thật sự sắp không có gì ăn..." Từng chữ từng câu đánh thẳng lên mặt Điền Chính Quốc, lần đầu tiên trong đời nghe trong miệng người khác nói mới biết mình đáng thương như vậy, hắn cúi thấp đầu, không nơi dung thân...

Lưu Dương nói đến khô cả miệng lưỡi, cuối cùng như đọc diễn thuyết dõng dạc, đem gia sử bi thảm nhà Điền Chính Quốc nói lại một lần nữa. Các đồng nghiệp liền hùng hồ góp tiền, một lúc tiền rất nhiều, bên cạnh còn có không ít đồng nghiệp có lòng tốt đảm nhiệm việc ghi chép lại. Quyên tiền được một nửa, Tăng chủ nhiệm bước chân thư thả đi tới, Lưu Dương lập tức né trách. Tăng chủ nhiệm có đôi mắt hí từ xa hướng nhìn Điền Chính Quốc đánh giá, cười nói: "Tiểu Quốc ở đây làm gì thế?"

Chưa kịp trả lời hắn, Tăng chủ nhiệm vuốt cái trán bóng lưỡng của mình, mở miệng nói: "Công ty chúng ta không cho phép làm những chuyện như thế, trong nhà cậu có vấn đề thì tự mình giải quyết, mang tới công ty làm ảnh hưởng đến công tác lại không tốt."

Điền Chính Quốc đã hơi choáng, hắn không lên tiếng, mọi người trố mắt hả miệng nhìn, lại đem hòm quyên tiền, dựa vào số tiền ghi chép trả lại từng người.

Biện pháp này không dễ, ngoại trừ thỏa hiệp, hắn không nghĩ tới còn biện pháp khác.

Đi làm về muộn, Điền Chính Quốc nhân lúc lên xe công cộng đi đến bệnh viện, Tạ Tiểu Niệm bị Lưu Thanh chuyển từ phòng bệnh nhi sang phòng Điền Tuấn Lãng, ngồi trên ghế nhỏ xem truyện tranh, Điền Tuấn Lãng vỗ ván giường nói với nàng: "Nào, đến đây cho ông ngoại xem với."

Điền Chính Quốc đến, mọi người ngẩng đầu nhìn, Lưu Thanh hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Tạ Tiểu Nam gọi hắn: "Cậu".

Tình cảnh này khác giống với thành viên trong tổ chim đi săn trở về, đối mặt với một già, một trẻ gào khóc đòi ăn, nhưng lại đi săn không mang được gì về.

Khóe miệng hắn mang nụ cười, xoa đầu Tạ Tiểu Nam, hỏi cha hắn: "Hôm nay cha thấy thế nào? Còn đau không?"

"Không đau, cha thấy ngày mai có thể xuất viện.". Điền Tuấn Lãng buông tiếng thở dài: "Không cần ở lại chỗ này lãng phí tiền."

"Tiền bạc cha không cần lo lắng đâu, cha ở đây cứ dưỡng bệnh thật tốt là được.". Điền Chính Quốc nói.

"Cha không có lo lắng, con từ đâu mà có tiền?"

Điền Chính Quốc không lên tiếng, bên cạnh Lưu Thanh hỏi: "Con muốn ăn gì? Mẹ đi ra ngoài mua."

"Không cần đâu, con ăn trong căn tin công ty rồi, muốn qua xem cha một chút lại đi công việc nữa."

Nghe hắn nói như vậy, Điền Tuấn Lãng lập tức nỏi: "Vậy con mau đi công việc đi, cha nơi này không có chuyện gì, không cần phải chạy tới lui vậy, có mẹ con ở đây. Con bận bịu."

Trong ký túc xá không có điều hòa, ngoài cửa tiếng ve kêu vang cả một vùng. Điền Chính Quốc nằm trên giường, lấy tay vỗ vỗ cái bụng, khả năng là vì khí trời nóng bức, tiểu quái vật lại đang gây sự, làm hắn từng trận buồn nôn, muốn nôn ra nhưng không được.

Hắn một đêm chưa ngủ, buổi sáng thức dậy trên mặt mang theo hai con mắt đen thùi, Lưu Dương nhìn thấy, nói hắn: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, tối hôm qua tôi còn nghe trong văn phòng mấy đồng nghiệp nói lén lút chuẩn bị cho cậu mượn ít tiền đấy."

Điền Chính Quốc cười cợt không lên tiếng.

Hai người trên đường đến công ty, mỗi người mua một ổ bánh mì trứng. Đến văn phòng, Điền Chính Quốc ăn không vô, lại không muốn ăn gì. Nhìn thấy hoa hồng được đặt trên bàn ngay ngắn, Điền Chính Quốc nhớ lại tình hình lúc đó, hắn có chút không tưởng tượng nổi nam nhân kia làm sao biết ngày hắn đi làm mà tặng hoa, vẫn là hoa hồng, lẽ nào người đó chính là yêu đương phương?

Tăng chủ nhiệm đến muộn, bước chân thư thả, trên tay bưng tách trà. Lưu Dương lập tức ngồi nghiêm chỉnh làm ra bộ mặt chăm chỉ. Điền Chính Quốc liền bị điểm tên phê bình: "Tiểu Quốc, cậu nhìn mấy ngày nay lười nhác thế, có định tháng này lãnh lương hay không? Cũng không thấy cậu hẹn gặp khách hàng, cũng không thấy cậu gọi điện thoại..."

Chờ Tăng chủ nhiệm đi qua, Lưu Dương liền bình tâm lại, đem điện thoại bỏ xuống, ngồi trên ghế, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Tôi cảm thấy mình thật giống một con cá muối [??] á." (咸鱼: cá muối).

Trong phòng làm việc, một đám "cá muối" miệng cười bên ngoài với Tăng chủ nhiệm nhưng trong lòng giận mà không dám nói gì, chim đầu đàn Điền Chính Quốc lại bị chú ý, mỗi ngày đều bị bắn một lần.

Lăn qua lộn lại bị đem lên chảo chiên như "cá muối", Điền Chính Quốc bình yên ngồi trước bàn làm việc, thanh lý mấy văn kiện chồng chất sau khi xin nghỉ, lại trao đổi điện thoại với khách hàng, đối với Tăng chủ nhiệm chỉ xem như cây dâu mà mắng cây hòe, mắt điếc tai ngơ. Cũng không còn mang bộ mặt chán nản như ngày hôm qua nữa.

Lúc nghỉ trưa, Lưu Dương nhìn hắn, cười cợt: "Cuộc sống như lò xo, cậu với chủ nhiệm liền cố chấp. Làm sao? Tiền thuốc thang giải quyết thế nào?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái: "Không có cố chấp."

"Vậy cậu vẫn rất bình tĩnh."

Điền Chính Quốc không trả lời.

Cho đến tan tầm, Kim Tại Hưởng gọi điện, nhìn thấy chuông báo, Điền Chính Quốc lần này không tắt máy, do dự trong nháy mắt, bắt lên nói: "Kim Tại Hưởng, chúng ta cần nói chuyện."

Trong một năm, hoàng hôn giữa hạ là đẹp nhất, trong không khí phảng phất mùi đồ ăn thơm ngon, còn có cuộc sống mang đến cho thế gian cả mùi vị lắng đọng.

Kim Tại Hưởng ngồi nhìn toà nhà cao tầng đối diện với đường cái, trong tay cầm một ly trà chanh, đôi mắt nhìn cửa kính có phần lay động.

Lúc tan việc, bên trong văn phòng một đám "cá muối" hoan hô nhảy nhót nối đuôi nhau về, chỉ có Điền Chính Quốc còn ngồi trước bàn làm việc xem một tờ báo cáo. Tăng chủ nhiệm nhìn thấy, dù sao cũng có lý do, thấy hắn chủ động tăng ca, cười nói: "Tiểu Quốc à, công việc cũng không phải làm xong trong một ngày, trông cậu rất chăm chỉ, chỉ cũng là tiền làm thêm không được bao nhiêu."

"..." Điền Chính Quốc thật sự có phần không lời nào để nói. "Bây giờ tôi về."

"Sao? Có phải cậu đang làm ra vẻ chăm chỉ? Làm sao tôi nói vài câu cậu liền đi?"

"..." Điền Chính Quốc mím môi, cũng không nói lời nào, liền như vậy mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tăng chủ nhiệm.

Phật Di Lặc bị hắn trừng đến không còn cách nào, bối rối quá liền rời đi, vừa đi ra vừa nói: "Cậu trừng cái gì mà trừng? Bây giờ cậu lên mặt với tôi à?"

Điền Chính Quốc rời công ty, liền nhìn thấy chiếc xe đối điện, Kim Tại Hưởng mở cửa xe bước xuống, chiếc áo màu xám, tay áo còn xăm lên tới khuỷu tay, lộ ra cơ thịt săn chắc, trong tay hắn đang cầm một ly trà chanh.

Kim Tại Hưởng cũng nhìn thấy hắn, chờ Điền Chính Quốc đi tới, tự nhiên đem trà đưa cho hắn, lại kéo cửa mở xe.

"Bị giữ lại tăng ca?". Kim Tại Hưởng cho khởi động máy, hỏi hắn.

"Không, chỉ là xem mấy bài báo cáo." Điền Chính Quốc giữ ngữ khí nhàn nhạt, hắn khát nước, liền vội vàng hớp một ngụm trà.

"Muốn ăn cái gì?"

"Tùy anh."

Kim Tại Hưởng không hỏi nữa, trực tiếp đem xe chạy đến quán ăn cách đó không xa, gọi 2 món ăn đơn giản.

Vừa mới đem người ta đánh cho một trận, qua hai ngày lại gọi nhờ người ta trợ giúp. Ngón tay Điền Chính Quốc xoắn với nhau, hắn muốn nói, lại không thể nói ra được, nhìn Kim Tại Hưởng chậm rãi uống liên tục hai chén trà, hắn nghĩ nát óc mới tìm ra được một câu không quá quan trọng hỏi: "Anh hôm nay không bận sao?"

Kim Tại Hưởng dời tầm mắt nhìn sang, hốc mắt thâm quần, ánh mắt có vẻ nhu hòa mê người, nhìn thẳng Điền Chính Quốc. "Cũng không bận, mấy hôm trước có một vụ thu mua bận bịu quá, bây giờ lại khá nhàn rỗi." Hắn luôn luôn ít lời, vẫn là hai người ngồi đó, chỉ nghe Điền Chính Quốc ì ì èo èo nói hắn đi thực tập, lúc này Điền Chính Quốc lại lúng túng, không biết nên nói gì nữa.

Kim Tại Hưởng chậm rãi uống một chén trà, trà rẻ nên có vị nồng chát. Điền Chính Quốc như quen thuộc, uống một ngụm lớn, lại bị sặc, ho đến nước mắt nước mũi đều chảy ra. Kim Tại Hưởng lấy khăn giấy trên bàn đưa cho hắn, hắn nhận lấy chùi mắt, nơi đó hóa đỏ, không biết là nước mắt đã chảy.

Kim Tại Hưởng cũng không nói lời nào, ngồi đối diện lẳng lặng nhìn hắn đang thu tàn cục.

Một lát sau, người phục vụ mang đồ ăn lên, đặt trên bàn ăn, 64 đồng một phần, có thêm một chén canh gà, Điền Chính Quốc trước đây thỉnh thoảng cũng đến nơi này ăn, lúc ấy đều đi cùng Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc đem bát cơm ăn, trong dạ dày lại cuồn cuộn xông lên, không xuống không ra lại nghẹn ở cổ. Hắn cúi mắt, mãi mà nuốt không vô, ho đến nôn ra, Kim Tại Hưởng cũng không chê dơ, lót khăn giấy trên tay đưa đến miệng hắn, nói: "Nôn ra."

Điền Chính Quốc nước mắt nước mũi liền nôn thức ăn ra, hắn đẩy tay Kim Tại Hưởng ra, chật vật khom người, âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, nói: "Kim Tại Hưởng, anh nói đi, anh muốn nó tôi liền sinh ra, nếu anh không muốn, tôi liền bỏ ngay..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe