Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                            

                                                  

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến phái người đi gọi Vương Nhất Bác cùng Lạc Phỉ Phỉ đến thư phòng của mình.

                              

            

"Vương gia! Tìm ta có chuyện gì?" Lạc Phỉ Phỉ hoạt bát đi vào

                              

           

"Phỉ Phỉ, hôm nay gọi ngươi tới là muốn cho ngươi chứng thực một chút nguồn gốc của vị Vương công tử này" Tiêu Chiến nói, dùng quạt chỉ chỉ Vương Nhất Bác đang đứng ở một bên

                              

            

Lạc Phỉ Phỉ theo hướng mà Tiêu Chiến chỉ, nghiêng đầu nhìn

                              

            

"Wow, tiểu soái ca này ở đâu ra vậy!" Hai mắt Lạc Phỉ Phỉ phát sáng, vội vàng áp sát tới, một trận thao tác mãnh liệt như hổ, dọa Vương Nhất Bác lùi lại mấy bước

                              

            

"Khụ khụ..." Tiêu Chiến hắng giọng một cái.

                              

            

"Lạc tiểu thư, ta có điều muốn nói với ngươi" Vương Nhất Bác trấn tĩnh lại, kéo Lạc Phỉ Phỉ đi tới trước cửa mấy bước, Tiêu Chiến tò mò muốn vểnh tai nghe, phát hiện cái gì cũng nghe không được, đành rụt trở về

                              

            

"Vương công tử, hình như ta chưa thấy qua ngươi!"

                              

            

"Chưa gặp qua ta cũng không sao, điều quan trọng là ta giống như ngươi, đều là xuyên không đến đây, ngươi chỉ cần nói với vương gia là ta không có ác ý để ta có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này là được..."

                              

            

"Ngươi cũng là..." Lạc Phỉ Phỉ nghe xong không khỏi lớn tiếng, dọa Vương Nhất Bác phải vội vàng dùng tay che miệng của nàng, sẵn tiện liếc mắt ngó qua chỗ Tiêu Chiến

                              

            

Tiêu Chiến nhìn hai người tương tác, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại không biết nguyên nhân là gì, dù sao chính là khó chịu

                              

            

Sẵn nói, đứng gần như vậy làm gì, không biết là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao! Bổn vương cũng sẽ không đi nghe lén! Vương Nhất Bác tại sao phải nháy mắt, muốn thi xem ai đáng yêu hơn sao? Vậy ngươi thắng!

                              

            

"À à, để ta nói nhỏ lại một chút" Lạc Phỉ Phỉ thấp giọng nói "Việc đó thì dễ nói rồi, với nhan sắc này của người, cũng không giống mấy thứ dơ bẩn. Wow, má sữa của ngươi cũng quá đáng yêu, ngươi mấy tuổi rồi hả?"

                              

            

"Ta. . . Ngươi. . ." Vương Nhất Bác lần đầu tiên bị nữ nhân đùa giỡn, đỏ hết cả lỗ tai, ấp úng nửa ngày nói không nên lời

                              

            

Lạc Phỉ Phỉ nhìn thấy trò đùa ác của mình thành công, quay đầu đi về chỗ Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác làm chứng

                              

            

"Vương gia, vị công tử này, đúng là không phải người xấu, cậu ấy đúng thật là đến cùng một nơi với ta. Còn gì nữa không, vương gia?"

                              

           

Vốn Tiêu Chiến đã sớm dỡ tấm chắn phòng bị trước Vương Nhất Bác, bây giờ lại Lạc Phỉ Phỉ bảo đảm, càng làm cho bản thân chẳng còn chút nghi ngờ gì với Vương Nhất Bác

                              

            

"Vậy là được rồi"

                              

           

"Vậy tạm biệt vương gia, ta đi tìm trứng rồng đây!" Không đợi Tiêu Chiến nói, Lạc Phỉ Phỉ liền chạy đi

                              

            

"Ai, Phỉ Phỉ. . ." Tiêu Chiến nhìn người chạy đi xa, trong lòng có chút không cam lòng, nhưng có vẻ như lại không buồn như lần trước cho lắm

                                          

              

                    

            

Vương Nhất Bác ở một bên nhìn Tiêu Chiến, có chút đau lòng

           

Ai, vương gia không phải nam chính, nhất định là không thể về với nữ chính Lạc Phỉ Phỉ, thừa dịp vương gia vẫn chưa hãm sâu, hay là mình cố gắng một chút, giúp vương gia vượt qua đoạn tình duyên này

            

Dù sao đoán chừng mẹ mình không những sẽ không để ý, ngược lại sẽ rất vui vẻ, còn ở phương diện kia. . . Nói sau nói sau.

            

"Vương gia. . ."

            

"Ừm? Chuyện gì?" Tiêu Chiến bị kéo ra khỏi suy nghĩ, ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt đều là sự sủng nịch mà ngay cả chính hắn còn không phát hiện

            

"Vương gia đừng đuổi ta đi có được không, ta không có chỗ để về. . ." Vương Nhất Bác cúi đầu, không được tự nhiên xoắn ngón tay

            

Nhìn động tác trẻ con của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được mà muốn trêu chọc tiểu công tử trước mặt

            

"Nhưng trong phủ của bổn vương không nuôi người rảnh rỗi" Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà.

            

"Không sao! Ta rất tài giỏi! Cái gì ta cũng có thể làm! Ta có thể bưng trà rót nước cho vương gia" Vương Nhất Bác lập tức châm thêm trà cho Tiêu Chiến , "Ta còn có thể... Ta còn có thể cùng vương gia giải sầu... Ta còn có thể làm ấm giường cho vương gia!" Vương Nhất Bác vắt hết óc nghĩ xem mình còn có thể làm gì, lại phát hiện ra 'đại bảo bối' của mình không dùng được ở đây... À không đúng, là không có cách nào để dùng.

            

"Phốc. . . Khụ khụ. . ." Nhìn khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác cau lại, Tiêu Chiến cảm thấy thật sự là quá thú vị, câu nói sau cùng đến hắn cũng phải chịu thua

            

"Được rồi, bổn vương không thiếu người hầu, trước tiên ngươi cứ ở lại đây đi."

            

"Đa tạ vương gia!" Vương Nhất Bác hưng phấn tiến lên phía trước mấy bước, lại bởi vì quần áo của Tiêu Chiến đối với mình mà nói có chút dài, không cẩn thận liền muốn ngã nhào xuống đất, gấp đến độ nhắm mắt lại

            

"Hả?" Không có đau như trong tưởng tượng, mở mắt ra phát hiện bản thân lại đang ở trên giường của Tiêu Chiến, nghiêng đầu nhìn qua Tiêu Chiến lúc ban đầu định đỡ Vương Nhất Bác, cũng một mặt khiếp sợ nhìn cậu

            

Chước Mông (tác giả): Cho rằng sẽ có phân cảnh anh hùng cứu mỹ nhân hay sao? Suy nghĩ nhiều rồi=))

            

"Vương gia, chuyện này là sao?" Vương Nhất Bác leo xuống giường

            

"Bổn vương cũng không rõ, nhưng rất có thể đây là dị năng của ngươi" Tiêu Chiến cầm quạt phe phẩy vài cái

            

"Dị năng?" Vương Nhất Bác đột ngột nhớ tới, mười hai tinh chủ của hoàng đạo quốc đều sở hữu dị năng, vậy dị năng của mình là. . . Thuấn di(*)?

(*) Dịch chuyển tức thời

            

Vậy ta...muốn đến...bên cạnh Tiêu Chiến

            

Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác đột ngột xuất hiện trong ngực mình, chớp chớp mắt "Ngươi đang. . ."

            

"Ta đang kiểm chứng dị năng của ta, quả nhiên là thật, ta có thể thuấn di, vương gia, quá ngầu!" Vương Nhất Bác kích động ôm lấy Tiêu Chiến, không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại, lại không thấy đâu

           

"Vương công tử?" Tiêu Chiến nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện không có bóng người, đột nhiên từ trên đầu truyền đến tiếng kêu

            

"Vương gia! Ta ở chỗ này!" Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng, phát hiện Vương Nhất Bác đang ở trên nóc nhà vẫy tay với hắn

            

"Tại sao ngươi lại lên nóc nhà?"

            

"Vừa mới không cẩn thận ôm vương gia, sợ vương gia đánh ta, cho nên ta liền… Ểy? Sao vương gia có thể lên đây được?" Vương Nhất Bác trợn to mắt nhìn Tiêu Chiến cũng xuất hiện trên nóc nhà

            

"Bổn vương biết võ, việc này đương nhiên là không hề khó, ở trên nóc nhà còn ra thể thống gì nữa. Đi xuống đi, không đánh ngươi" Tiêu Chiến nói xong cũng đi xuống, Vương Nhất Bác không biết là, Tiêu Chiến ở nơi mà cậu không nhìn thấy lén cười cười

            

Tiêu Chiến xuống nóc nhà, lại phát hiện ở bên cạnh không có ai, quay đầu lại nhìn, phát hiện Vương Nhất Bác đang đáng thương nhìn mình

           

"Vương gia, hình như ta, không xuống được. . ." Vương Nhất Bác yếu ớt mở miệng

            

"Dùng dị năng của ngươi đi"

            

"Ta đói rồi, vương gia, dùng dị năng thật tốn sức..."

            

"Ài..." Bị đôi mắt cún con ướt sũng nhìn, Tiêu Chiến thở dài, cam chịu số phận lên đi đem người xách xuống dưới

            

"Nhớ không thể nhiều lần sử dụng dị năng, dị năng tiêu hao sức lực rất lớn, theo như dị năng của ngươi mà nói, hẳn là khoảng cách càng xa thì càng tốn năng lượng"

            

"Biết rồi..." Vương Nhất Bác vô thức chu mỏ "Vương gia, ta đói..."

            

Ài, sao cứ như đang nuôi một tiểu hài tử ấy nhỉ..."Ngươi ngược lại dễ đói bụng..."

            

"Ta còn có một cơ thể cao ráo nha!"

            

"Có cái gì phải kiêng cử không?"

            

"Ngoại trừ đồ cay thì cái gì cũng ăn được"

            

"Dễ nuôi" Tiêu Chiến cười lắc đầu

            

"Người đâu"

            

"Vâng, thưa vương gia."

            

"Đi chuẩn bị chút đồ ăn"

           

"Vâng"

           

"Chờ một chút, đem đồ ăn bưng đến qua sân đình đi"

            

"Vâng"

            

Tiêu Chiến nói xong, kéo Vương Nhất Bác đi đến đình 

            

"Vương gia, tại sao muốn ăn cơm ở sân đình?" Vương Nhất Bác một mặt không hiểu hỏi

            

"Hôm nay thời tiết trời trong xanh, hoa sen trong hồ đều mở, phong cảnh hợp lòng người, có thể tâm tình càng tốt hơn"

---

            

Cơm nước xong xuôi, Vương Nhất Bác nói muốn đi dạo trong phủ, Tiêu Chiến đồng ý, dù sao sáng sớm mình cũng đã phân phó cho tất cả người trong phủ, để Vương Nhất Bác trong phủ tự do đi lại, không thể ngăn cản, không được thất lễ

            

"Vương gia hôm nay trông thật vui vẻ ha..." Tô Tầm Tiên lâng lâng từ bên ngoài đi tới

            

"Tầm Tiên hôm nay như thế nào mà lại đến đây tìm bổn vương?" Tiêu Chiến rót trà

           

"Nếu như ta không đến, có khi sẽ không biết việc vương gia giấu một tiểu công tử động lòng người như vậy trong phủ"

            

"Cái gì cũng không thể gạt được ngươi" Tiêu Chiến cười khẽ, "Một lát để cho ngươi gặp một chút, bây giờ người hẳn là đang thích thú đi dạo xung quanh"

            

"Vương gia ngược lại sủng hắn"

            

"Tính tình hắn trẻ con, lời nói ra cũng không quanh co lòng vòng, ở cùng với hắn, bổn vương rất thoải mái"

            

"Vương gia nói như thế, vậy có buông bỏ được hay chưa?"

            

"Phỉ Phỉ. . ." Tiêu Chiến dừng một chút, "Bổn vương không biết nên nói như thế nào. . . Nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù chỉ vừa quen biết có hai ngày, bổn vương đối với tiểu công tử kia, đúng là có chút động tâm"

            

"Ồ?" Tô Tầm Tiên trêu ghẹo cong lên khóe miệng, "Vương gia không phải chỉ quan tâm đến những người hữu dụng sao?"

            

"Nhắc tới cũng khó hiểu, hắn cũng sở hữu dị năng, là thuấn di"

           

"Thế gian lớn, không thiếu cái lạ. Hắn không làm Tinh chủ của mười hai chòm sao, có lẽ là dùng năng lực này để tự bảo vệ bản thân mình"

         

"Như thế cũng tốt, bổn vương không cần quá lo lắng cho an nguy của hắn"

            

"Vương gia cũng quá mức thiên vị"

            

"Bổn vương xưa nay đã như vậy"

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro