Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ suốt cả ngày hôm nay cứ bồn chồn không yên.

Châu Tử Ngật ở nước ngoài một năm, không liên lạc nhiều với gia đình, sau khi trở về Trung Quốc, anh ấy thậm chí còn không thèm đến công ty.

Dù sao hắn cũng không muốn tranh giành tài sản của gia đình, từ nhỏ đến lớn hắn ngưỡng mộ nhất chính là người anh trai có thể làm tốt mọi việc kia.

Trước đây, anh ấy có thể được coi là thiếu gia trẻ tuổi đầy triển vọng của tập đoàn Chu, được bên ngoài khen ngợi tuổi trẻ tài cao. Vậy mà hôm nay anh ấy lại chẳng có liên quan đến bàn giấy, công việc chút nào, thật xa lạ.

Không dễ dàng gì đến hơn 3 giờ chiều, hắn rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa mới gọi một cuộc cho Châu Tử Ngật.

"Anh à, anh đang ở đâu vậy?"

"Bây giờ anh đang đến trường Tiểu Vũ." Giọng nói qua tai nghe Bluetooth hơi méo mó, nhưng Châu Kha Vũ lại có chút không vui trước sự vui mừng trong giọng điệu của Châu Tử Ngật.

"Anh đến kiếm cậu ấy làm gì?"

Châu Tử Ngật mỉm cười: "Đến để nói chuyện chi tiết với cậu ấy về việc hợp tác với Viamors."

"Em không phải đã bảo cậu ấy đừng ..." Lời nói của Châu Kha Vũ đến đây đột ngột dừng lại, hắn chợt nhớ ra cuộc nói chuyện của mình với Lưu Vũ hôm qua vẫn chưa đi đến hồi kết.

Hình ảnh đêm qua tràn ngập trong tâm trí hắn, không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy vẻ mặt Lưu Vũ khi ở trên giường có chút đau đớn, hi sinh. Trong đôi mắt vẫn luôn ôn hòa dường như chứa một nỗi buồn mà ngay cả tình triều mãnh liệt cũng không thể che giấu được.

"Có chuyện gì vậy?" Châu Tử Ngật lo lắng hỏi khi nghe giọng điệu của hắn có chút do dự.

"Không có gì, anh, em đi tìm anh nhé."

Trụ sở chính của Châu Thị ở thành phố này cách trường dạy múa của Lưu Vũ cũng không xa, nhưng Châu Kha Vũ cảm thấy con đường này hơi lạ. Đều ở trung tâm thành phố, hắn thỉnh thoảng cũng đi qua, nhưng hắn chưa một lần dừng lại.

"Anh đang tìm ai vậy?" Có người đi về phía hắn ngay khi hắn bước vào dãy nhà dạy học.

Châu Kha Vũ liếc nhìn anh ta, là một người đàn ông rất thanh tú với mái tóc đen dài tới vai, và đôi mắt híp lại đầy sắc sảo.

Cũng không đáng ghét.

"Lưu Vũ."

"Lưu Vũ?" Chàng trai thanh tú lẩm bẩm, "Tại sao lại tới tìm cậu ấy?"

"Tại sao à?" Châu Kha Vũ nhướng mày, "Cậu có ý kiến ​​gì với cậu ấy sao?

"Làm gì có đâu." Anh cười nhìn Châu Kha Vũ, thẳng thắn đáp: "Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy có chút không vui. Trước khi cậu ấy đến thì tôi chính là trụ cột ở đây đó."

"Vậy à?"

"Đương nhiên!" Người đàn ông xinh đẹp ngừng lại, vọt tới trước mặt Châu Kha Vũ, quan sát khuôn mặt hắn, "Người vừa tới tìm Lưu Vũ có chút giống anh đó."

Châu Kha Vũ đột nhiên không đáp, ra hiệu với người đang đứng trong một góc cách đó không xa: "Anh!"

"Em tới đây sớm vậy sao?" Châu Tử Ngật nghe thấy có người gọi thì cất điện thoại vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn. 

Thấy có người đứng sau lưng em mình, cũng lịch sự gật đầu chào anh ta.

Người kia lập tức đi về phía anh: "Hai người là anh em?"

"Ừ." Châu Tử Ngật nhìn Châu Kha Vũ rồi cười, "Nhưng có phải tôi đẹp trai hơn không?"

Người đàn ông cười khúc khích đầy thích thú, sau đó ánh mắt lại hướng về phòng tập nhảy phía sau lưng Châu Tử Ngật.

"Hai ngươi đều tìm Lưu Vũ sao?"

"Anh à, em nghe nói việc tuyển chọn vũ công hợp tác của Viamors rất nghiêm ngặt, Tiểu Vũ có thể không làm được đâu", Châu Kha Vũ đột nhiên kéo vai người kia đẩy ra khỏi Châu Tử Ngật, nghiêm túc nói, "Mặc dù em nghĩ cậu ấy cũng rất tốt."

"Viamors!" Người kia như thể không quan tâm đến hành vi bất lịch sự đó của Châu Kha Vũ, giọng điệu không giấu được vẻ hưng phấn, "Đó là vũ đoàn quốc tế nổi tiếng Viamors sao?"

"Họ đến Trung Quốc để tuyển chọn vũ công? Các vở kịch trên sân khấu của Viamors luôn chú trọng đến vũ đạo hiện đại." Anh ta vươn tay ra muốn bắt tay Châu Kha Vũ, trong mắt hiện lên tia sáng lấp lánh, "Thứ tôi làm tốt nhất chính là nhảy hiện đại!"

Châu Kha Vũ khẽ cau mày, nhưng không bắt lấy bàn tay đang giơ ra kia.

Ngược lại, Châu Tử Ngật có chút lúng túng: "Lần này chúng tôi cần kết hợp thêm một số yếu tố Trung Quốc..."

"Không thành vấn đề, tôi và Lưu Vũ so tài một chút thì sẽ biết ai thích hợp hơn mà!" Người tóc đen nhanh chóng đẩy cửa phòng tập bước vào.

"Tiểu Vũ!" Anh ta chạy tới, dang rộng hai tay ôm lấy Lưu Vũ, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng đã lâu không thấy, "Tôi muốn cùng cậu battle chút."

"Freestyle?" Lưu Vũ tay cầm khăn giấy thấm mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thấy Châu Kha Vũ ngoài cửa, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nheo lại ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ. "

"Được rồi, vậy tôi sẽ thử trước!"

Nhạc dance hiện đại với nhịp điệu mạnh mẽ vang lên trong phòng tập nhảy, người đàn ông đang cười rạng rỡ vừa rồi đã trở thành con mèo hoang dã nhất ở trung tâm sân khấu, mọi động tác xoay người đều vừa đẹp.

Anh ta giữ nguyên tiết tấu mà từng bước tiến về phía Châu Kha Vũ, không có nước hoa, nhưng một mùi hương quyến rũ lan tỏa từ giữa lông mày và mắt anh ta. Sau đó, anh ta đặt tay lên vai Châu Kha Vũ, dùng đầu ngón tay kéo ra một vòng cung uyển chuyển, sau đó dừng lại vừa đúng lúc âm nhạc kết thúc. Anh ta nhướng cằm về phía Châu Kha Vũ: "Thế nào? Không tồi chứ?"

Sau khi nhảy, mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen, nhưng anh ta không hề mệt mỏi, ánh mắt đầy tham vọng và căng thẳng.

Châu Kha Vũ nhếch khóe miệng thích thú. Hôm nay hắn đeo một đôi mắt gọng kính vàng mỏng rất lạnh lùng và cấm dục. Trước khi đợi ngón tay người kia rời khỏi vai mình, Châu Kha Vũ đã thẳng thừng gạt nó ra bằng cách đưa tay lên đẩy kính.

Người kia sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại, nháy mắt với hắn, rồi biết điều lùi mấy bước, đi lại giữa phòng tập gọi Lưu Vũ hai lần, "Đến lượt cậu."

Châu Kha Vũ lúc này mới để ý đến Lưu Vũ. Nãy giờ cậu ấy vẫn đứng lặng lẽ ở một nơi ngược sáng. Trước giờ đều là như vậy, yên lặng trầm mặc. Khi cậu ấy an tĩnh, có một loại không khí lạnh giá bao quanh cậu ấy.

"Được." Khi cậu mở miệng, cảm giác xa lạ lại biến mất, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.

Lưu Vũ bước đến trung tâm sân khấu, và âm nhạc bắt đầu vang lên cùng lúc cậu bước những bước đầu tiên. 

Trong giai điệu tuôn chảy như dòng suối mùa xuân trong vắt nơi khe núi nào đó, âm sắc mạnh mẽ của đàn cổ cầm hòa quyện với tiếng sáo dài. Lưu Vũ bắt đầu xoay vòng, tựa như một bông hoa đang nhảy múa, cơ thể cậu từ từ ngả xuống, sau đó nhẹ nhàng xoay người về phía trước và đưa tay ra. 

Như muôn vàn làn khói mờ ảo đến từ rặng núi xa hay thung lũng chìm, cảm giác cậu ấy đang ở trên những tầng mây, trầm mình trong âm thanh cổ tích, từng bước chân như được sinh ra từ những đóa hoa đang đung đưa đẹp đẽ.

Xoay vòng, uyển chuyển, háo hức, mơ hồ, và cuối cùng cậu ấy quay đầu lại, giống như bông sen nước nở trong mùa xuân trong trẻo. Rõ ràng mỗi một chuyển động đều không có tính công kích của một cuộc battle, nhưng có một vẻ đẹp choáng ngợp tác động đến tầm nhìn.

Âm cuối của bản nhạc nhỏ dần, Lưu Vũ chậm rãi đứng dậy, cảm xúc còn đắm chìm trong vũ khúc, ánh mắt có chút ai oán bi thương, như cánh bướm của Lương-Chúc cố chấp đâm đầu vào bia đá, giống như Mạnh Khương Nữ đang rủ người bên bức tường thành với những giọt nước mắt.

Lúc này, ba người đứng bên cạnh cậu như bị ngăn cách bởi cả một thế giới, Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp (*), không ai muốn tỉnh mộng, không ai muốn mất đi cánh bướm.

Cảm giác cả một khoảng thời gian dài trôi qua, ánh mắt của cậu từ trong nỗi buồn lấy lại tiêu điểm, chính xác rơi trên người Châu Kha Vũ.

Cậu ấy đang đối ngược với ánh sáng, nhưng Châu Kha Vũ có thể thấy được ánh mắt của cậu trong vắt lạnh lẽo như ánh trăng, vô thanh vô tức lấn vào cõi lòng hắn.

"Sao không ai nói gì vậy?" Lưu Vũ nhẹ nhàng nở một nụ cười xinh đẹp mà mọi người đều rất quen thuộc.

Có sự dịu dàng trong đôi mắt không hề phai nhạt, nhưng độ cong khóe miệng lại sáng ngời, như thể người đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy mong manh sắp tan vỡ ban nãy không phải là cậu.

"Múa đẹp lắm." Châu Tử Ngật vỗ tay trước, sau đó giơ tay đẩy Châu Kha Vũ, "Kha Vũ, em thấy thế nào?

"A? Em..." Châu Kha Vũ ngẩn người ra, "A... Em thấy..."

Lông mày của Châu Kha Vũ vô thức ngưng tụ, nheo nheo lại.

Ánh mắt Lưu Vũ vừa rồi cũng giống như ánh mắt cậu ấy nhìn hắn đêm qua, buồn bã, chật vật và tuyệt vọng ...

Tại sao cậu ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy?

Châu Tử Ngật lại vỗ vỗ vai hắn: "Kha Vũ?"

"Chính là..." Châu Châu Kha Vũ nhìn người bên cạnh liên tục, "Em nghĩ anh ta..."

Người đàn ông tóc đen nhanh chóng báo tên: "Tôi tên là Hồ Diệp Thao."

"Hừm ... Hồ Diệp Thao" Châu Kha Vũ gật gật đầu, "Tôi nghĩ cậu nhảy tốt hơn, rất có lực."

"Anh lại cảm thấy điệu múa của Tiểu Vũ lực độ mềm mại vừa phải, có loại cảm giác khiến người khác không kiềm được muốn xem lại nhiều hơn..."

"Anh à, thời gian cũng không còn sớm nữa, em đã đặt một chỗ ở gần đây," Châu Kha Vũ vô thức cắt ngang lời của Châu Tử Ngật, "Từ lúc anh trở về Trung Quốc đến giờ em vẫn chưa làm tiệc tẩy trần cho anh. Hôm nay là em đặc biệt tới đây để đón anh đấy."

"Được rồi." Châu Tử Ngật giơ tay kiểm tra thời gian, trên mặt đồng hồ chạm khắc tinh xảo kim giờ đang dừng lại ở 6 giờ chiều. Anh quay sang hỏi: "Tiểu Vũ đi cùng chứ?"

"Không đâu." Lưu Vũ mỉm cười, đứng cách họ một khoảng, "Em còn chưa đến giờ tan làm mà."

Giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng cảm giác xa lạ lại lan ra từ nơi cậu đang đứng, như thể cậu đang cố tình tránh điều gì đó, hoặc ... dường như cậu sắp rời đi.

Rời đi sao?

Trái tim của Châu Kha Vũ như nhảy lên, hắn đưa ánh nhìn khá khó chịu về hướng Lưu Vũ đang đứng.

"Tôi sẽ đi với hai người!" Hồ Diệp Thao vào lúc này đột nhiên giơ ngón tay ra, làm bộ "OK" trước mặt Châu Kha Vũ, "Hôm nay tôi không có lớp!"

Sau đó, anh ta vội vàng vọt tới trước mặt Châu Tử Ngật kéo cánh tay anh: "Anh có thể nói rõ hơn về Viamors không?"

Châu Tử Ngật bị kéo ra ngoài đầy bất lực, "Được rồi."

Khi họ rời đi rồi, chỉ còn lại hai người trong phòng tập rộng lớn.

Châu Kha Vũ đứng bên ngoài gần cửa, còn Lưu Vũ đứng sâu bên trong.

Một khoảng cách không xa, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai nói với ai câu nào.

-----------

+ Cánh bướm Lương-Chúc, Mạnh Khương Nữ: là hai trong bốn truyền thuyết lớn trong dân gian Trung Quốc. Tìm hiểu thêm thì gg thẳng tiến

+ (*) Trích từ câu thơ: 庄生晓梦迷蝴蝶,望帝春心托杜鹃 (bài Cẩm sắt 錦瑟 - Lý Thương Ẩn)

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Dịch: Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm. Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim đỗ quyên.

---

Editor:  Bà tác giả bảo là dự kiến 30 chương, xác định hai đứa chúng nó vờn nhau dài dài nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro