Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ đút một tay vào túi áo, quần âu thẳng tắp càng tôn lên đôi chân dài. Tay còn lại của hắn buông thõng tự nhiên, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, rất thích hợp để nắm lấy.

Nhìn nghiêng thấy sườn mặt hắn tuấn tú sáng sủa, đầu lông mày cau lại, ánh mắt hiện lên chút cảm xúc dao động: "Anh vừa nói gì cơ?"

Châu Kha Vũ thật sự nghe không rõ, hiếm khi hắn kiên nhẫn hỏi lại như vậy.

Tầm mắt Lưu Vũ vẫn đang rơi vào trên tay của hắn. Yến tiệc huyên náo, tiếng va chạm của ly rượu, tiếng bản nhạc réo rắt bị phân cắt bởi tiếng người cười nói, giống như những nốt nhạc tản mạn trong một bản nhạc rời rạc, rất khó có thể nghe được vài âm tiết mơ hồ.

Mà Châu Kha Vũ, ngay cả ở yến tiệc huyên náo này vẫn rất có cảm giác tồn tại. Hắn đứng ở đây, đứng ở nơi trung tâm của sảnh tiệc khổng lồ, có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người ngay cả khi hắn không nói chuyện.

Trái tim Lưu Vũ bị một luồng xung lực không rõ ràng chi phối, cậu không nhịn được vươn bàn tay đang buông thõng của mình, lúc này rất muốn nắm lấy bàn tay hắn.

Nếu cậu nắm lấy được... có phải có một số lời nói có thể thu hồi lại không?

Lưu Vũ luôn tự cho mình là người quyết đoán, nhưng khi đối mặt với Châu Kha Vũ, cậu lại tỏ ra do dự hết lần này đến lần khác, cũng cố gắng cho hắn cơ hội hết lần này đến lần khác.

"Tử Ngật, cậu có sao không?"

"Anh!"

Tay cậu vẫn ở trên không trung, chỉ cách Châu Kha Vũ một cái quay đầu thôi. Nhưng chưa kịp định thần, Châu Kha Vũ đã xoay người chạy về phía người khác, để lại không khí đập vào lòng bàn tay cậu, đau đến nhói lòng.

Lưu Vũ bóp chặt lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn về hướng Châu Kha Vũ chạy tới.

Xung quanh đó có rất nhiều người, những cuộc bàn tán ồn ào liên tục tràn vào tai cậu, cậu không thể nghe thấy họ đang nói gì.

Hình như Châu Tử Ngật đã ngất xỉu, ly rượu vỡ tan vương khắp nơi anh vừa đứng. Những câu nói rời rạc "Cẩn thận", "Đưa anh ấy vào bệnh viện trước đi", "Sao có thể uống nhiều rượu như vậy chứ" vang lên ở khắp nơi.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy cửa phòng tiệc bị kéo mở, Châu Kha Vũ không chút do dự bước ra, không hề quay đầu lại.

"Châu Kha Vũ..." Rốt cuộc ánh mắt Lưu Vũ lại yên tĩnh như nước đọng.

"Cậu..." một giọng nói lo lắng vang lên bên tai cậu, chủ nhân giọng nói đó có vẻ không giỏi biểu đạt, anh ta ấp úng: "Cậu đừng..."

Cam Vọng Tinh bối rối đưa tay ra vỗ vỗ vai của người trước mặt. Lưu Vũ đứng bên cạnh anh, cùng lắm chỉ cao đến vai anh, trông hết sức nhỏ bé mỏng manh.

Anh không giỏi an ủi người khác khi buồn, nhưng anh biết rằng mình nên ôm lấy cậu vào lúc này.

Mà cuối cùng Cam Vọng Tinh lại không dám, vì anh cảm thấy Lưu Vũ sẽ thực sự tan nát nếu anh chạm vào.

Hồi lâu sau, anh nhìn thấy vẻ tan nát trong mắt cậu chậm rãi tan đi. Lưu Vũ cong khóe miệng, giọng điệu ôn nhu trở lại, "Tôi không sao."

"Cậu đói bụng không?" Thấy vậy Cam Vọng Tinh vội vàng đổi chủ đề, "Món tráng miệng này rất ngon này..."

Anh ta đưa một miếng bánh điểm xuyết những quả anh đào đỏ cho Lưu Vũ. Vì quá lo lắng, ngón tay của anh vụng về dính đầy kem, liền ngượng ngùng rụt tay lại.

"Cảm ơn." Lưu Vũ cầm lấy đĩa bánh từ tay Cam Vọng Tinh.

Người tập vũ đạo phải bỏ dầu mỡ và đường quanh năm để kiểm soát chế độ ăn uống của mình, nên bình thường dù rất thích mấy món tráng miệng này, Lưu Vũ sẽ cố gắng kiềm chế lại.

Nhưng mà bây giờ, dường như cậu thực sự cần phải dựa vào một thứ gì đó ngọt ngào để che đi vị đắng đang dâng lên trong cuống họng không thể nào nuốt trôi.

Cậu nâng niu miếng bánh vừa nhận lấy, rõ ràng đang nhấm nháp vị kem tan trong miệng, mà không hiểu sao cảm giác lại như đang nhai sáp.

"Ăn ngon không?"

Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt thăm hỏi quan tâm của Cam Vọng Tinh, Lưu Vũ cười nói: "Ngon lắm."

Sau đó, người trước mắt nhẹ nhõm thở ra một hơi, khuôn mặt có chút vui mừng.

"Đừng lo lắng gì" Cam Vọng Tinh lại nói, "Một lát nữa tôi sẽ đưa cậu về."

Bàn tay đang cầm bánh của Lưu Vũ khẽ run lên. Bữa tiệc được tổ chức ở một biệt thự ngoại ô của Cam gia, cách xa trung tâm thành phố.

Đã hơn mười giờ đêm, Châu Kha Vũ rời đi đã hơn một tiếng. Khách mời cũng lần lượt rời khỏi đây rồi.

Nếu Châu Kha Vũ không quay lại, cậu thậm chí không biết làm thế nào để về nữa.

Mà tất nhiên, Châu Kha Vũ sẽ không quay lại.

"Được." Cậu nhẹ nhàng bỏ miếng kem cuối cùng vào miệng, "Cảm ơn cậu."

Sau khi trở thành thiếu gia Cam gia, Cam Vọng Tinh được tặng một chiếc xe khá tốt. Anh lái xe ổn định dừng lại trước biệt thự, trong sự bối rối của mấy tài xế Cam gia khác.

"Tôi ở đây này!" Anh ta hạ cửa kính ô tô xuống, sốt sắng hét lên với Lưu Vũ đang đứng ngơ ngác cách đó không xa.

Ánh mắt Lưu Vũ nhìn về phía con đường dài, một dãy đèn ban đêm sáng lên, soi rõ cuối con đường vô tận không có xe cộ qua lại. Cậu ôm chặt điện thoại, màn hình tối om không có cuộc gọi tới.

Cậu cúi đầu, mỉm cười gượng gạo: "Được rồi."

"Cậu sống ở đâu?" Cam Vọng Tinh liếc mắt nhìn trộm Lưu Vũ đang ngồi ghế phụ, cậu ấy có vẻ hơi mệt mỏi, "Tôi, tôi lúc trước làm từng chuyển phát nhanh, đã quen với những con đường của thành phố Z... Tôi sẽ đưa cậu về nơi nghỉ ngơi nhanh nhất có thể!"

"Tôi..." Lưu Vũ theo thói quen muốn báo một địa chỉ quen thuộc, nhưng nói được một nửa chợt dừng lại.

"Cậu có biết vườn Tương Dương không?"

"Tôi biết, có phải là khu đối diện với trường đào tạo vũ đạo nổi tiếng ở thành phố Z không?" Cam Vọng Tinh cong miệng đắc thắng, "Cậu sống ở đó à?"

"Tôi làm việc ở trường vũ đạo đó", Lưu Vũ đáp, "Nên thuê một căn nhà ở phía đối diện."

Cậu không nói dối, mặc dù thời gian thuê nhà thực sự quá ngắn ngủi, chỉ mới vài ngày, hay chính xác là ngày thứ hai sau khi Châu Tử Ngật trở về Trung Quốc. Cậu vốn đã chuẩn bị để rời đi rồi.

"Ồ!" Giọng nói của Cam Vọng Tinh không giấu được sự phấn khích, "Tôi cứ tưởng rằng cậu sống với người kia chứ..."

Nói được một nửa đột ngột dừng lại, vẻ mặt của Cam Vọng Tinh như giẫm phải mìn, anh ta gần như cứng đờ quay đầu lại nhìn Lưu Vũ.

Ánh đèn bên ngoài mờ ảo không thể chiếu sáng cả xe, ánh mắt Lưu Vũ bị bóng đêm làm cho dịu đi. Cậu nhìn Cam Vọng Tinh, cười nhạt trong lòng, cuối cùng nhắm mắt không chịu nói gì nữa.

Có quá nhiều bí mật chìm trong màn đêm, và chẳng ai còn muốn nói về nó.

Xe dừng lại, Lưu Vũ nhanh chóng mở mắt ra, hiển nhiên nãy giờ đều không ngủ. Đầu tiên là liếc mắt nhìn điện thoại, giữa màn hình sạch sẽ không có cuộc gọi nhỡ nào, thời gian là 11 giờ 42 phút.

"Tôi về đây." Cam Vọng Tinh gãi gãi đầu, "Cậu về nghỉ ngơi thật tốt... Đừng có quá... Ài, tôi không phải đang an ủi cậu đâu, tôi chỉ là..."

"Đã muộn rồi," Lưu Vũ nhẹ nhàng ngắt lời anh, "Chỗ tôi thuê có một phòng cho khách. Nếu cậu không để ý thì có thể ở lại qua một đêm."

"Tôi tất nhiên là không để ý rồi!"

Ngôi nhà hai gian phụ với một gian chính, gọn gàng ngăn nắp. Giữa nhà treo một chùm hoa trắng, ban công cửa sổ kính sát sàn để mở hờ, gió đêm thổi qua rèm cửa, thổi hương thơm thoang thoảng.

"Hoa này rất đẹp," Cam Vọng Tinh không có gì để nói, liền tìm chủ đề, "Ý nghĩa của nó là gì?"

Anh đã từng nghe mọi người bàn luận những chuyện này, tuy rằng không quan tâm nhưng thấy tâm trạng của Lưu Vũ hiện tại rõ ràng là rất chán nản, nghĩ đến mấy cô gái rất vui vẻ khi thảo luận về "hoa ngữ", liền không nhịn được đem ra hỏi.

"Đây là Freesia," Lưu Vũ nhẹ nhàng nhìn những bông hoa đung đưa trong gió, "Ngôn ngữ của nó là... mong được yêu."

"..." Cam Vọng Tinh lúng túng ho một tiếng: "Thôi tôi đi tắm rửa đây."

---

Căn phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, màn đêm bên ngoài cũng yên tĩnh, vị khách hiếm gặp kia cũng đã ngủ say. Phòng khách không bật đèn, thời gian cứ thế trôi qua.

Cửa sổ phòng khách vẫn mở, gió đêm thổi vào càng lúc càng lạnh, Lưu Vũ ngồi trên ghế sô pha quấn chăn nhìn bầu trời nặng nề ngoài cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lại hiện lên vẻ mệt mỏi nặng nề.

Hai giờ sáng, màn hình điện thoại di động thật sự sáng lên.

"Anh đang ở đâu?" Giọng nói có phần khàn khàn của Châu Kha Vũ vang lên trong điện thoại.

"Tử Ngật ổn rồi chứ?"

"Viêm loét dạ dày cấp tính, cũng không có chuyện gì." Châu Kha Vũ hỏi, "Anh vẫn chưa về sao?"

Qua màn hình điện thoại lạnh lẽo, Lưu Vũ dường như có thể tưởng tượng được người bên kia điện thoại buồn ngủ như thế nào. Hắn phải dùng tay day chặt đôi mày cau có mới có thể kìm nén sự vất vả chạy đôn chạy đáo cả đêm. Hắn đang phải dùng chút sức lực và kiên nhẫn còn lại của mình để gọi điện cho cậu.

"Châu Kha Vũ..." Lưu Vũ nắm chặt điện thoại, chỉ dừng lại mấy giây, rốt cuộc chịu không nổi nữa, nói nhỏ: "Đã muộn rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi."

"Lưu Vũ?" Có tiếng ê a trong hành lang, Cam Vọng Tinh dụi mắt, đi dép lê bước ra ngoài. "Cậu vẫn chưa ngủ à?"

"Anh đang ở đâu?" Sự kiên nhẫn của Châu Kha Vũ qua điện thoại cuối cùng cũng cạn kiệt, trong giọng điệu của hắn có một sự tức giận không thể kiềm chế được.

-------------

Editor: Trời nóng rồi, chuẩn bị ngược Kha Tử thôi 😏

Có một tin cho những con người hăng hái cmt đoán người ở chương 7 hôm nọ nè. Tôi ib hỏi lại bà tác giả, bả bảo cmt chơi chơi thôi, chứ chưa biết nhét thêm anh vip pro vào đâu nhé :)) Thôi thì các cô hãy mơ về anh ta trong những giấc mơ hoang dại nhất :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro