C1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Marquis bảo rằng ông ấy cần anh. Nhưng ... anh lại để mặc ông ấy phải đối mặt với cái chết."

Giọng cậu quá thấp nghe tựa giọng nói của người nào khác.

Nét mặt của Altina trở nên nặng nề.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, Marquis tử trận trong trận đánh mùa hè năm ấy..."

"Ừ..."

Cô ấy như thế là biết quá nhiều đối với một người được thuê tạm thời, Regis nghĩ. Có phải cô ấy quan tâm đến chiến tranh bởi vì cô ấy sống ở nơi tiền tuyến, hay giả như Altina là một người lập dị. Hay có thể có một số lý do khác.

"Để mặc ông ấy đối diện với cái chết? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đó chỉ là cách nhìn nhận của anh thôi mà..."

"Tôi muốn biết nó. Không phải qua những tin đồn, mà trực tiếp từ anh ... Nah, anh có thể cho tôi biết không?"

Regis đắn đo suy nghĩ.

Đó là một câu chuyện dài. Không có gì có thể giấu giếm được, chuyện này đã được công bố trong các báo sau khi phiên tòa quân sự diễn ra.

Sự việc xảy ra vào một ngày trong mùa hè năm đó –

Cậu nhớ rất rõ những lời nói và biểu hiện của tất cả mọi người, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu mất một chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"... Trong Hội đồng chiến tranh ... Marquis Tennessee sử dụng các đề xuất của tổng chiến thuật gia. Ừm, các chi tiết nhỏ không quan trọng. Bọn anh đã chiến đấu với 500 người man rợ bằng những 3000 người lính đế chế. Với chiến thắng trong tầm tay, hội đồng ít tập trung vào cuộc chiến và chỉ ngồi uống rượu ăn thịt vịt buôn chuyện với nhau tối ngày mà thôi."

"Vậy họ đang ở cửa thắng trước khi cuộc chiến bắt đầu?

"Điều đó cũng bình thường thôi mà. Đội quân đế chế rất mạnh. Nhưng bọn anh không có kế hoạch dự phòng nếu lũ man rợ đánh lén."

"Đối thủ là người man rợ đúng không? Không phải sẽ lãng phí thời gian để lên kế hoạch cho điều đó hay sao?"

"Đúng vậy, lũ man rợ rất vô kỉ luật, chúng không có khả năng thực hiện kiểu tấn công đó, chúng chỉ biết lao vào đối đầu trực diện. Tuy nhiên, theo các hồ sơ cũ, có những trường hợp chúng tấn công lén lút như vậy khi lực lượng đôi bên quá chênh lệch. Cần phải cẩn thận....anh đề xuất ý kiến này 2 lần nhưng lại bị tổng chiến thuật gia gạt bỏ và coi anh như một tên hèn, và anh đã đề nghị Marquis đề phòng."

"Và vì thế anh bị đuổi khỏi sở chỉ huy?"

"Ừm..."

Các phiên toà quân sự đã có một cuộc tranh luận tương tự, và bầu không khí nặng nề đè lên cuộc thẩm vấn Regis.

Cậu có nên đề xuất ý kiến đó lần thứ 3 dù cho họ đã quát tháo câu? Đó là những gì cậu nghĩ lúc này. Nếu cậu có thể khẳng định quan điểm của mình, họ đã có thể chống lai được cuộc đánh lén.

Altina lẩm bẩm.

"Anh đang tự đổ lỗi cho mình sao?"

"... Anh sợ hình phạt sẽ nghiêm trọng hơn là bị trục xuất khỏi sở chỉ huy ... vì vậy anh đã không đề xuất lần thứ 3".

"Tên chiến thuật gia đó là một gã quý tộc phải không?"

"Ừ, anh nghĩ ông ta là...?"

"Nếu vậy, ông ta sẽ không chấp nhận đề nghị của một người bình thường cho dù anh có gắng bao nhiêu lần đi nữa. Marquis Tennessee không thể làm bất cứ điều gì nếu nó gây ảnh hưởng đến danh tiếng của một quý tộc."

"Ừm..."

Regis là một người bình thường không quen với tầng lớp quý tộc, vì vậy cậu không tính đến việc mà Marquis có thể đã do dự để không làm giảm danh tiếng của tên tổng chiến thuật gia.

Nếu cậu nghĩ sâu hơn. Nếu cậu có kiến ​​thức về địa vị xã hội của giới quý tộc.

Altina an ủi cậu:

"Vì vậy anh đừng đổ lỗi cho mình nữa."

"Không, bây giờ em nói anh mới hiểu, anh nhận ra lý do cho hành vi của ông ấy ... Đó là lỗi của anh khi không nhìn ra các mối quan hệ mong manh của giới quý tộc ... Nếu anh tiếp cận Marquis một mình thay vì làm như vậy trong Hội đồng chiến tranh .. . Có lẽ ... Tch!!"

Regis nghiến răng. Bụng cậu thấy nặng nề và mắt nóng lên. Những giọt nước mắt tuôn ra làm mờ đi tầm nhìn của cậu.

Altina đột nhiên gọi cậu bằng giọng uy nghi:

"Regis Alric!"

"Hả?"

So với việc gọi cậu bằng tên, giọng nói mạnh mẽ đầy tự nhiên khiến cậu sốc hơn. Điều này làm cho cậu không khỏi băn khoăn tự hỏi liệu cô bé này thực sự chỉ đơn giản là một người đánh xe.

"Đừng quá khắt khe với chính mình. Anh đã cố hết sức mà đúng không?"

"... À, đúng thế. Nhưng anh không muốn nghĩ rằng Marquis đã chết để bảo vệ thanh danh của một quý tộc ... Nhưng bởi vì anh đã quá ngây thơ."

Nhưng bây giờ anh đã hiểu. Regis nghĩ.

Altina gật đầu.

Ngước nhìn lên, họ thấy một vài bông tuyết trắng trôi xuống từ bầu trời.

"Tuyết ..."

Cô lẩm bẩm.

Regis nhún vai.

"Tuyết đang rơi vào ngày đầu tiên của anh ở đây ... chúng đang chào đón anh ... hahaha."

"Nếu nó thành bão tuyết thì ngồi đấy mà cười."

"Vâng, anh biết chứ."

"Anh sống ở miền Bắc trước đây hả?"

"Anh đã đọc về nó trong các cuốn sách."

"... Ài, là vậy ... Tôi cần phải tăng tốc độ, bám chặt vào và đừng để rơi!"

Altina thốt ra một âm thanh là thành quả của sự kết hợp giữa sự giận dữ và ngạc nhiên khi cô thúc ngựa.

Từ đằng xa nghe thấy tiếng những con sói đang tru.

Ah Wooo!  Âm thanh của loài thú hoang hăm dọa những người lữ khách.

Con ngựa đột nhiên lắc đầu và chạy ra khỏi lộ trình.

"Trở lại!"

Altina kéo dây cương.

Con ngựa bắt đầu hí lên.

Regis choáng váng.

Chiếc xe trợt trên con đường phủ đầy tuyết trong khi bánh xe mất đi sức kéo. Nó liền bị nghiêng sang một bên.

Những viên gạch và những món hàng bằng gỗ trong xe rơi ra một cách ồn ào. Tiếng ồn dừng lại với âm thanh lộc cộc khó chịu của gỗ.

Sự va chạm khiến Regis bay lên không trung.

"Uwah!?"

"Coi chừng!"

Chỉ có mình Regis hét lên trong khi Altina nắm lấy vai và giúp cậu.

Họ tránh rơi khỏi chiếc xe.

Chiếc xe dừng lại ở giữa đường.

Con ngựa dừng lại và bắt đầu hí lên.

Một lúc nó bình tĩnh lại và nhìn về phía ghế lái.

Tôi nhăn mặt - Con ngựa dường như nhận ra điều đó. Cũng giống như một đứa trẻ khó chịu hay làm loạn.

Altina nhảy ra khỏi ghế lái và xoa đầu của con ngựa.

"Mày ổn chứ? Mày có bị thương ở đâu không?"

Con ngựa hí lên như muốn đáp lời.

Regis không hiểu thế nghĩa là gì, cậu trông thấy Altina kiểm tra chân phải đằng sau con ngựa.

"Có bị thương không?"

"...Nếu chúng ta ép nó thì nó vẫn chạy được ... Nhưng nếu chân của nó bị thương nặng, nó sẽ bị khụy xuống."

Cô thở dài vuốt ve con ngựa.

Cô tháo yên để cho nó nghỉ ngơi, và cột dây cương lại để ngăn nó đi lung tung.

Regis nhìn về phía chân trời mờ mịt trên vùng đồng bằng tuyết.

"Chúng ta còn cách pháo đài Sierck bao xa vậy?"

"Khoảng 5 Li(22km)... nhưng ta không thể đi bộ đến đó được."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì một trận bão tuyết đang đến. Không có ánh sáng, ban đêm sẽ tối thui. Nếu chúng ta bị cuốn vào cánh đồng lúa mì, chúng ta sẽ không đến được pháo đài thậm chí nếu chúng ta đi cả ngày. Chúng ta thậm chí còn bị rơi xuống mương ấy."

"Ừm, anh cũng không muốn đi bộ 5 Li với hành lý của mình."

"Anh có phải là lính không vậy!?"

"Haha, điểm của anh trong một hành quân phải nói là thảm họa. Đây phải nói là huấn luyện kỹ năng  sinh tồn hơn là huấn luyện hành quân."

Ha~ Altina thở dài khi cô ấn vào thái dương.

Regis nghiêng đầu.

"Giờ thì sao?"

"Không phải công việc của chiến thuật gia là nghĩ ra một cách gì đó sao?"

"Vâng, khả năng chỉ huy của tôi đã được đánh giá cao trước khi ... nhưng hoàn cảnh này là hợp với những người lính, thương nhân hoặc thám hiểm hơn."

"Không phải anh là một người lính à?!"

"Oh, đúng rồi."

"Ông này hay thật á."

"Này, bình tĩnh Altina. Con người có thể làm được nếu chúng ta quyết tâm."

"Đúng vậy ... Chết rét trong một trận bão tuyết là cái gì đó có thể được vượt qua."

"Sao gay gắt với anh thế."

"Vậy, anh thực sự không có ý tưởng nào sao?"

"Hừm, đúng ... chúng ta đọc cái này đi."

Regis lấy ra cuốn sách mà cậu đã mua ở thị trấn.

"Ah, ý anh là cuốn sách sẽ hữu ích trong tình huống này sao? Tốt lắm!"

"Tôi tự hỏi. Cuốn sách này miêu tả cuộc sống của một người đàn ông trẻ được có cơ duyên gặp gỡ một nàng tiên và 6 cô nàng xinh đẹp vây xung quanh mình. Một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại đời thường và phép màu."

"Anh có bị ngu không đấy hả? Đây không phải là nơi để đọc những câu chuyện vô nghĩa đó nghe không."

"Vô nghĩa sao, vô lễ quá đấy. Xin lỗi tác giả ngay đi."

"Anh sẽ bị đóng thành băng nếu điều này vẫn cứ tiếp diễn, anh sẽ không thể đọc được nữa! Các linh mục sẽ đọc kinh cho anh đấy."

"Đó là lý do tại sao... anh muốn đọc cuốn sách cuối cùng trong đời."

"Anh từ bỏ dễ dàng quá đấy!"

"Đùa tí ấy mà.  Bây giờ hoảng loạn là không tốt. Chúng ta phải bình tĩnh lại và suy nghĩ. Hãy leo lên xe ngựa. Có một nơi trú ẩn vẫn tốt hơn."

"...Anh nói đúng."

Đầu và vai của Altina phủ đầy tuyết khi cô chui vào xe.

Gỗ và gạch được xếp chồng một bên bởi vì lúc trước chiếc xe có bị trượt bánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro