C1.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ đến lượt tôi bảo vệ anh,Regis. Nhìn cho kĩ vào."

"Cái...!?"

"Đây là thanh kiếm được người ta đồn thổi giống như mũi tên quá khổ đâm vào con chim sẻ, hay chăng nó là thanh kiếm của một vị vua!?"

Chân Altina lún xuống tuyết.

Cô hất văng tuyết ra và tiến về phía trước.

Thanh kiếm trong tay phát ra âm thanh như cắt qua gió.

"Hahh~ ~ ~!!!"

Cô vung nó xuống.

Mặt đất rung chuyển.

Đống tuyết dưới đất bắn văng lên.

Giống một viên đạn từ đại bác hơn là một nhát chém, Regis nghĩ.

Cậu có thể cảm thấy sự rung động.

Đám sói xám chắc chắn sẽ rút lui.

--Vậy là mình đã đoán đúng.

Thứ duy nhất bị thổi bay là tuyết, bọn sói xám rút lui đến một khoảng cách an toàn và thoát khỏi cái chết đang chờ đợi chúng.

Altina lấy ra mẩu bánh mì từ ngực và ném nó cho bọn sói.

"Vút!"

Mẩu bánh mì được gió đưa đến trước mặt bọn sói.

"Cho các ngươi đấy! Hãy mau quay về đi."

Một con sói thận trọng ngửi mẩu bánh mì, ăn nó và chạy đi.

Chúng biến mất vào cơn bão tuyết trắng xóa.

Regis nới lỏng thắt lưng và ngã xuống.

Altina cắm thanh kiếm xuống đất và đối mặt với cậu.

"Anh có bị thương không?"

"Huff,huff... đầu gối anh đau quá."

"Không phải anh đã tự làm mình bị thương sao?"

"Lúc đó anh đang mơ, vậy nên tôi không nhớ gì cả."

Altina mỉm cười bối rối.

Regis vò đầu bứt tai.

"Anh đã rất ấn tượng bởi em đấy ... không ... Công chúa Marie Argentina de Belgaria, tứ công chúa ... Phải không ạ?"

"Chẳng phải đã quá trễ rồi sao?"

"Ế, người để bụng sao?"

Regis thở dài thườn thượt.

Altina tươi cười vui vẻ sau khi cởi bỏ đồ giả trang.

"Anh thực sự không nhận ra sao?"

"Thì, thần đã nhận ra mái tóc và đôi mắt màu đỏ rồi, nhưng cái biệt danh Altina thì nghe quá khác biệt so với cái tên Argentina."

"Mẹ thường gọi tôi như vậy đấy."

"Argentina là tên quê hương của Claudette Bartholomew. Vậy Altina chắc hẳn là bí danh của nơi đó ..."

"Vậy sao anh không nhận ra sau khi đã biết điều đó hả?"

"Thì vẫn còn quá sớm để kết luận mà, vậy nên thần đã gạt bỏ nó ra khỏi đầu rồi. Người chỉ huy của đơn vị mà thần đang được thuyên chuyển đến là tứ công chúa. Việc công chúa cải trang thành người đánh xe để đón thần thì nghe có vẻ hơi quá ạ."

"Tôi đã tưởng mình sẽ bị phát hiện ở trong tiệm sách nên đã lo lắng một hồi đấy."

"Giờ thần đã hiểu tại sao ông chủ tiệm sách lại hốt hoảng rồi. Người luôn luôn làm những việc như thế này ạ?"

"Không! Nếu tôi cứ tiếp tục làm thế này thì sẽ rộ lên tin đồn về một nàng công chúa nghịch ngợm mất."

"... Vừa mới đây chúng ta đã ở trong thị trấn rồi, tin đồn chắc cũng đã lan ra .... Nàng Công Chúa Đánh Xe Ngựa à."

"Nghe vẫn hay hơn cái tên Tước Tiễn Công Chúa."

Cô ấy thực sự gặp rắc rối với cái biệt danh này.

Regis nghiêng đầu.

"Người nói người thường không làm như thế này ... Vậy thì tại sao lại là thần? Thần đã làm gì khiến người có ác cảm với thần sao?"

"Ác cảm?"

"Cho dù có nhìn việc này theo một cách khách quan nào đi chăng nữa , thì thần cũng đã thất kính với hoàng đế. Dù cho thái độ của thần với việc người cải trang không tính thì nội việc phê phán hoàng đế cũng đã là trọng tội rồi."

"Nếu anh đã biết vậy thì tại sao còn nói ra?"

"Những cuộc trò chuyện như thế không khác gì những câu chào hỏi giữa những người dân."

Hmm, Altina đặt tay lên môi và cau mày.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, tình hình lại trở nên nghiêm trọng hơn. Cơn bão vẫn tiếp tục kéo đến trong khi nhiệt độ thì tụt xuống sau khi mặt trời lặn.

"Tôi không muốn anh hiểu nhầm. Tôi không tức giận gì với anh và cũng không truy cứu anh vì đã phê phán hoàng đế."

"Vậy thì, tại sao ?"

"Vì tôi nghe nói anh là một chiến lược gia tài năng."

"Người đang nói về thần sao? Chắc chắn ai đó đã phóng đại quá mức rồi."

"Tôi nghĩ anh có khả năng ... tôi cần những sự giúp đỡ của những con người có năng lực. Không chỉ có tài năng, mà còn phải là một người làm theo lẽ phải và có nguyên tắc. Tôi cần phải tìm hiểu nhiều hơn nữa ấy."

"Đó là lí do tại sao người lại đi cải trang thành một người đánh xe sao ạ?"

"Nếu tôi tiết lộ thân phận thì anh có nói không? Tôi cần phải nghe những suy nghĩ thật sự trong anh , Regis Alric."

"Thứ duy nhất ngài tìm thấy hôm nay chỉ là một kẻ không hề có niềm đam mê với những vấn đề quân đội."

"Và kiếm thuật của anh nữa hả."

Altina đùa trong khi Regis thì gãi đầu.

Cô đột nhiên nhìn về phía đằng xa.

"Ah... Xem ra anh đã đoán đúng."

"Sao ạ?"

Altina chăm chú lắng nghe.

Regis nhìn theo cô.

Một lúc sau --

Tiếng chân ngựa chạy trên con đường phủ tuyết vang lên ngày càng to.

Cô ấy vừa mới nói cho mình biết, tai thính thật. Regis ấn tượng.

"...Ah, nhưng có thể đó là cướp hay người man rợ mà."

"Tôi có thể nghe thấy âm thanh va chạm của giáp sắt, thế nên là họ đấy."

"Người có thể nghe được tiếng đó nữa á?"

Cô vừa dứt lời, liền thấy năm kỵ sĩ từ trong cơn bão tuyết đi ra.

Người hiệp sĩ mặc giáp xuống ngựa trước Altina.

Họ quỳ gối xuống.

"Công chúa,người có sao không ạ?"

Một người đàn ông trung niên bị hói cùng với bộ râu đen nói.

Altina gật đầu.

"Cảm ơn ông vì đã đến đón tôi. Tôi không sao cả ... nhưng con ngựa thì bị thương rồi."

"Thần hiểu rồi ạ. Hãy để ngựa của thần kéo xe."

"Được, tôi để việc này lại cho ông."

Con ngựa kéo xe được thay thế bằng một con khác.

Con ngựa bị thương được người ta dắt theo sau bằng dây cương.

Hai người lính khác nhấc thanh kiếm của Altina lên và mang nó để vào khoang hành lý.

Sau khi liếc nhìn binh lính làm nhiệm vụ của họ, Altina tiến đến chỗ Regis.

Cánh tay cô đặt lên Regis, người đang ngồi xuống một vì kiệt sức.

"Đi nào, đến lúc rồi."

"Ế... Công chúa, gì vậy ạ?"

"Quên việc đó đi, đã quá trễ để cho anh xưng hô với tôi như vậy rồi."

"Không , do lúc trước thần tưởng người là người đánh xe nên ..."

"Điều đó sẽ làm tôi cụt hứng. Anh đã nói rằng sẽ gọi tôi bằng biệt danh mà. Anh nói dối hả?"

"Dạ..."

Nhưng đó là vì người đã cải trang thành người đánh xe. Nhưng Regis không thể nói ra.

Lưng cậu đổ mồ hôi lạnh.

Cậu đã từng nghĩ việc bị trục xuất đến biên giới sẽ rất tệ. Nhưng xem ra cậu đã được đưa đến một nơi lạ thường rồi.

Cậu ngẩng đầu và ngước nhìn bầu trời.

Và rồi giơ tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra cho cậu.

"... Tôi nghĩ mình là một người thành thực.... Nhưng như thế thực sự có ổn không, Altina ?"

Tất nhiên rồi! Một giọng nói tràn đầy sức sống.

"Chào mừng đến với trung đoàn của tôi. Tôi sẽ bóc lột anh đến tận xương tủy đấy, Regis Alric!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro