Lời nói của người cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Thiên
Mikey cùng Kokonoi đang kiểm kê một số sổ sách trông khá bận rộn. Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang không khí tĩnh lặng

Tên thuộc hạ nhẹ nhàng mở cửa cuối đầu
"Thủ Lĩnh có người muốn gặp Ngài"

Kokonoi nâng kính đáp thay: "Không có lịch hẹn trước thì miễn tiếp. Bảo về đi"

"Nhưng người này nhất quyết muốn gặp Thủ Lĩnh ạ

Khi này Mikey mới chú ý, Hắn buông bút ngước mặt hỏi tên thuộc hạ: "Tên gì?"

"Draken ạ"

Mikey tỏ ra bất ngờ nhưng lại im lặng hồi lâu, có thể suy nghĩ điều gì chăng. Kokonoi liến nhìn Mikey thầm nghĩ phải có chuyện gì đó mới khiến Phó Thủ Lĩnh cũ của Toman mò đến tận đây. Chắc chắn là không đơn giản rồi

"Cho vào đi"

______

    À lại là những âm thanh đấy
   Tiếng khóc than, thương cảm của những con người giả tạo
   Thật là buồn nôn

(Tội nghiệp con bé đó, mới trẻ măng như thế đã mất hết người thân)

(Nó giống như sao chổi vậy, đứng cạnh có khi bị xui lây không chừng)

(Khổ tâm! Có đứa con như thế thà từ đầu đừng sinh ra cho sướng)

(Gia đình này nghiệp chướng quá lớn rồi)

(Thấy chưa tôi nói bà rồi, con nhỏ này nó có vấn đề mà. Trước kia dù là đám tang của bố hay mẹ nó! Nó không hề khóc một giọt)

(Cái nhà chắc bị trùng tang rồi hay sao á)

(Nhỏ thôi lỡ nó nghe được thì không hay)

Sakura cắm 2 nén nhang vào bát hương, mùi khói lan tỏa khiến khóe mắt có chút cay nồng. Cô chắp tay nhìn vào 2 di ảnh trên bàn thì khẽ thì thào trong không khí

"Chưa một lần chị muốn em chết cả, đây là đáp án cuối cùng dành cho chị sao!"

Suốt buổi lễ từng người đến an ủi và chia buồn cùng cô. Nhưng Sakura bỏ ngoài tai những lời nói ấy, chúng nghe thật giả dối. Luôn cố khoác lên bản thân chiếc mặt nạ hiền từ thật chất sâu bên trong bọn chúng đang phán xét và chửi rủa. Và rồi chợt nhận ra cô cũng chẳng khác bọn họ là bao

Tự căm ghét chính mình

Người phụ nữ đứng tuổi bước đến trò chuyện với Sakura
"Cô rất lấy làm tiếc! Cháu biết đó cuộc đời mà, đâu ai lường trước được điều gì phải không. Sống chết có số cả...."

(Aiss cái bà già này!...ngậm cái mồm lại đi! Khó chịu thật)
Cô vẫn tiếp tục nhìn người phụ nữ trong vô hồn
(Ước gì mình có thể rạch họng bả ngay bây giờ)

"Nên cháu đừng buồn nữa nha"

Lặp tức cô nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại lịch sự: "Cháu cảm ơn ạ"

Căn phòng dần vắng bóng hơn, khách viếng gần như đã ra về. Sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy không gian, chỉ còn cô đứng giữa với ánh đèn mờ mang chút hương khói thoảng qua. Thời gian đang ngưng động?

Hay do cảm giác?

Chả biết nữa
Mình chẳng muốn nghĩ gì cả...

Hối hận?

Đương nhiên là không
Dù chỉ là một chút!

Tàn nhẫn vậy sao?

Ừ....

Ngày mai rồi sẽ ổn thôi
Chỉ cần đừng nhớ đến nữa
Sẽ ổn thôi.!
Đúng chứ....?

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong suy nghĩ. Chính cô cũng chẳng biết rõ câu trả lời

"Liệu mình có đang lựa chọn đúng hướng?"

"Sakura"

Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau, cô không quá bất ngờ vì đã sớm nhận ra giọng nói này

"Chào lâu quá không gặp nhỉ!!"

Hinata cùng với Emma Chifuyu Kazutora và Baji, thật là cuộc gặp gỡ định mệnh. Baji vừa nhìn thấy cô, Baji lặp tức nổi đóa xông tới giựt lấy cổ áo

"Tại sao lại làm như thế hả? Bọn họ có tội gì với mày?"

"NÓI ĐI!!!!"

Sakura cười lớn, tiếng cười giòn vang khắp gian phòng khiến cho người ta có chút rùng mình. Chẳng khác những tên ác nhân thường thấy trên các bộ phim truyền hình

"Đồ vật hết giá trị thì loại bỏ thôi, đó là điều tất yếu của cuộc sống. Chúng mày nên cảm thấy may mắn đi, vì giờ phút này vẫn còn đứng đây"

Cô hất tay Baji, bình tĩnh chỉnh cái nếp áo  gọn gàng. Kazutora và Chifuyu không dám tin cô gái đứng trước mắt họ chính đã từng là một Sakura vui vẻ năm xưa. Tình cảm giờ đây đã bị nỗi khiếp sợ lắp đầy, thật kinh tởm biết bao!!

Hinata không kiềm nổi cảm xúc, cô ấy tiến đến vung một cái tát vào Sakura với ánh mắt căm hận

"Từ này về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Chúng ta mỗi người một hướng, cô sẽ phải trả giá đúng với cái nghiệp tự tạo"

Hinata cùng Emma quay lưng rời đi, Sakura chạm tay lên đôi má ửng đỏ im lặng. Bao nhiêu tội ác đấy thì cái tát vẫn chưa là đủ

"Hãy nghĩ về những gì trước đây mọi người đối xử với mày đi. Đây là cách đáp trả của mày sao?"-Kazutora siết chặt tay

"Nhìn lại đi từ lúc tao xuất hiện, chúng mày đã đối xử với tao như thế nào? Tao không cần những hồi ức"

Sakura nói tiếp: "Ngay từ đầu chúng ta đã không cùng thế giới rồi...Đó là do sự cố chấp của chúng mày"

"Vậy thì mày cứ sống trong cái thế giới thối bẩn đó mãi mãi bị đày ở địa ngục đi"

Baji nghiến răng tuyên bố rồi cả ba người bọn họ đều bỏ đi. Khoảnh khắc đó Sakura hiểu rằng từ bây giờ chỉ còn mỗi bản thân trong cái vòng xoáy số phận này. Tất cả mọi người đã tách biệt cô ở phía bức tường khác

Nếu nhưng không vì thù hận che mắt liệu còn ai ở bên....

Sự trừng phạt lớn nhất của Chúa chính là cho một kẻ sát nhân có được cảm xúc

Đừng dao động

Nó chỉ khiến mày càng thêm tổn thương

Đừng quay đầu

Bởi vì chẳng còn cánh cửa nào chào đón mày cả

Kẻ bị Thiên Chúa bỏ rơi

__________________

Mikey đan tay đối mặt với Draken, hắn cất giọng trầm xen lẫn chút quyền lực
"Mày tới đây có việc gì, nếu là Sakura thì về đi. Cô ấy là người của Phạm Thiên rồi"

"Không sai! Tao muốn nói về Sakura, và cảnh báo cho mày rằng nguy hiểm đang cận kề"

Mikey khựng lại vài nhịp, Hắn nâng tách trà uống một ngụm nhỏ rồi điềm đạm đặt xuống: "Khỏi phải lo chuyện đó, chỉ cần có Phạm Thiên ở cạnh thì Sakura sẽ luôn luôn an toàn hết mức có thể"

"Không! Người nguy hiểm mới chính là chúng mày"

Mikey tròn mắt nhìn thẳng vào Draken
"Mày nói thế là ý gì?"

Draken lấy trong túi ra phong bì tài liệu, bên trong chứa sấp giấy. Mikey chần chừ rồi nhẹ nhàng mở ra xem

Trong đấy là tất cả số liệu thống kê những người từng thiệt mạng dưới tay Sakura

Vì chẳng có đủ bằng chứng cụ thể nên Naoto vẫn chưa buộc tội và ra lệnh truy nã. Vẫn đang trong thời gian điều tra

"Số người bây giờ đã là 34 và tương lai có thể vẫn tăng"

_______________________
Iris: Lần này có đến 2 người viết lận nên có thể mng thấy văn phong khác với lúc đầu

Tôi sẽ cố đăng chap từ từ để kết thúc truyện trước giáng sinh luôn



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro