10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin chủ động nép cô vào phía người mình, vững vàng đưa cô đến phòng học vụ bỏ lại những lời đầm tếu phía sau. Doris có hơi buồn bã khi những lời họ nói trông thật khó nghe. Jimin thương em gái, cũng chỉ biết an ủi.

- Em cứ vờ như không nghe đi, miệng đời.

Lời nói thể hiện không ít sự tức giận trong lòng anh, thông thường dù có ôn nhu thế nào thì gặp tình huống thế này cũng không thể mỉn cười nổi. Tuy tiếp xúc ở môi trường mới gặp những chuyện thế này ấn tượng của cô không tốt lắm tuy nhiên cô biết nơi nào cũng thể cả, dù ở William Scoot nhiều người thích cô thì cũng không ít người ganh ghét và đố kị. Đó vốn dĩ là điều hiển nhiên. Có người thích cũng phải có người ghét.

Sau khi giải quyết xong những thủ tục lằng nhằng ở trường thì Minji và Hani về nhà, chuẩn bị để cùng nhau "hẹn hò". Thật ra là buổi đi chơi của cặp cẩu độc thân thôi. Doris vuốt vuốt mái tóc của mình, chọn một bộ trang phục phù hợp, trang điểm qua một chút trông gọn gàng hơn, khi xuống nhà Hani đã đợi ở dưới. Cô luôn đúng giờ như vậy. Tạm biệt Jimin, cô và Hani bắt một chiếc Taxi đến nơi đã hẹn. Lúc trên xe nhàn rồi lướt instagram, vì không bật thông báo nên đến tận lúc này cô mới biết Hani đã lấy điện thoại của mình đăng tải bức ảnh ấy. Cô thở dài, bảo sao ngày hôm nay mọi người ở Sherrinford nhận ra cô và có biểu hiện kì lạ như thế.

- Hani, sao cậu lại đăng tải bức ảnh này vậy?

- Một tuyệt phẩm do bàn tay tớ làm ra không được biết đến thì thật uổng phí. Cậu nghĩ xem tớ có nên đi làm nhiếp ảnh gia không?

Minji thở dài không cho ý kiến. Nhìn vô vàn lượt bình luận và like của mọi người khiến cô choáng váng. Lượt follows tăng lên vượt trội, rất nhanh toàn mạng xã hội ai cũng biết đến diện mạo của Doris. Thật điên rồ.

Jungkook đã rất lâu rồi mới mở instagram lên để xem, vốn dĩ định sẽ nhắn cho Minji mấy giờ anh sẽ đến, nhưng bức ảnh đầu tiên hiển thị trên newsfeed khiến anh phải dừng mọi hành động tiếp theo của mình lại, lướt xuống một chút, anh cũng không để ý khóe môi mình có hơi nâng lên. Thuận tay chạm vào màn hình hai cái, anh nghiên đầu không khỏi cảm thán.

- Thật ra thì nhìn thuận mắt đấy.

Ngửa đầu ra ghế sofa, ngoại hình tài năng đều có đủ, tại sao lại không thể trở thành một phần của BTS chứ? Một điều kiện khá tuyệt đấy. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên trong gian phòng yên tĩnh khiến anh thoáng giật mình. Nhíu mày nhìn cái tên trong điện thoại, là Jimin.

- Này nhóc, tôi có việc đột xuất cần phải ra ngoài ngay bây giờ, mấy giờ cậu sang?

- Tầm 8 giờ.

- Tôi cũng tầm 8 giờ mới xong việc, có lẽ sẽ không về kịp, thế nên tôi sẽ để chìa khoá dưới chậu hoa trước cửa. Con bé kia nó đã đi chơi ở đâu rồi tôi không liên lạc được nên đành để cậu tự vào ngôi nhà quý giá vậy. Ngoài cậu ra có ai đến không?

- Namjoon không chắc là sẽ đến.

- Ừ tuỳ cậu, tôi có việc bận, tạm...

Nhìn chiếc điện thoại lạnh lẽo vang lên tiếng "tút...tút..." dài Jimin lắc đầu ngán ngẩm. Thật bất lịch sự. Nhìn đồng hồ vẫn chưa trễ lắm, hôm nay phải làm bài thuyết trình với nhóm mà anh quên mất, đành phải chạy thục mạng chạy đến trường. Nghĩ thế nào thì nghĩ, Jungkook chắc hẳn sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu nhỉ? Giờ có muốn không tin tưởng cậu ta cũng không được, lỗi một phần là do anh đã không sắp xếp được thời gian thì sao trách cậu ta được. Về phía Jungkook nghe Jimin nói thế thì cũng không định nhắn cho Minji nữa. Dù sao cũng chẳng liên lạc được.

Minji mượn điện thoại của Hani đăng nhập instagram của mình, khổ thân đi chơi mà quên sạc điện thoại. Đúng lúc ấy, cô đã nhìn thấy được dòng thông báo mới nhất.

Jk.jeon liked your photo.

Mắt cô sáng rực, miệng bỗng chốc nhoẻn một nụ cười thật tươi, sáng bừng đến mức Hani bên cạnh nhìn còn thấy chói mắt. Trong đầu bông vụt qua một dòng suy nghĩ, mình sau này có nên update về bản thân mình nhiều hơn để Jungkook thấy không nhỉ?

- Làm cái gì mà cười tươi thế kia cô nương?

- Jungkook anh ấy đã thích ảnh của tớ này.

gương mặt Minji hiện rõ hai từ hạnh phúc trên đấy, Hani nghe thế lòng cũng vui theo, Jungkook nổi tiếng là đến password còn không nhớ chứ đừng nói là anh ấy lướt instagram, vậy mà hôm nay lại thích ảnh của Doris, có ý gì đây không? Tuy nhiên cô cũng chẳng nói gì với Minji, nhỡ đâu hôm nay đẹp trời anh ấy online, lỡ tay ấn nhầm ảnh của Minji thì sao, mắc công nói cho con bé nghe thì gieo rắc hy vọng cho nó nữa, bởi anh ta quả thực rất lạnh lùng.

- Hani, sau này cậu hãy chụp ảnh cho tớ nhiều hơn nha?

- Ai thường ngày không thích chụp ảnh nhỉ?

- Người ta khác rồi!

Dự định là sau khi xem phim xong cô và Hani sẽ cùng đi ăn tối, nhưng Hani lại phải về để đi ăn tối cùng gia đình. Đành hẹn lại bữa khác với Minji. Nhìn đồng hồ còn chưa đến 7 giờ rưỡi, phải về sớm thế này thật buồn chán nhưng đành chịu thôi. Bắt chuyến Taxi về, nhìn cái tên Jk.jeon này bất giác cô lại mỉm cười. Cảm giác thích một người thật sự thú vị. Sau khi về nhà cô liền cắm sạc điện thoại thì thấy tin nhắn từ Jimin để lại là anh có việc phải ra ngoài, vễ trễ một chút. Vậy thì hôm nay cô được ở nhà một mình rồi, thật tuyệt.

Cô đã quên mất rằng hôm nay Jungkook sẽ đến nhà mình. Trả lời tin nhắn của Jimin cô lập tức bỏ đi, hôm nay anh ấy không có ở nhà nên cô sẽ dùng phòng tắm bồn ở nhà dưới vậy. Phòng tắm phòng cô tuần trước vòi nước có vấn đề mà Jimin chưa sửa, thế nên gần đây cô chỉ dùng phòng tắm đứng. Vừa tiện lợi anh ấy ra ngoài nên cô sẽ dùng nhà tắm dưới lầu vậy. Hôm nay vừa vặn lại về sớm, phù hợp cho một ngày để thư giãn mà.

Sau khi tẩy trang cô liền xuống nhà, cô cũng không thèm để ý điện thoại có một tin nhắn gửi đến, là Jimin.

"8 giờ Jungkook qua đấy nhé, đừng quên."

Vì nghĩ rằng trong nhà chỉ có một mình nên cô cũng chẳng thèm lấy quần áo, cứ thế mà xuống nhà tắm. Mọi thứ vẫn ung dung và thoải mái.

8 giờ đúng Jungkook xuất hiện trước nhà Jimin, Namjoon hẹn đi cùng anh cuối cùng cũng đã thất hứa. Biết làm sao được, đồ án tốt nghiệp quan trọng hơn. Cách đây vài phút anh cũng đã thử gọi cho Jimin một lần nữa nhưng không được, xem ra cậu ta bận rồi, đành phải tự vào thôi. Mặc dù hành động bất lịch sự này không phải là điều anh muốn.

Anh từng đến đây để lấy đồ chứ cũng chưa thật sự vào nhà, nhìn ngôi nhà rộng lớn này, đây mà gọi là "ngôi nhà nhỏ" đó sao? Mỗi lận mọi người tụ tập, khi có ý kiến đến nhà Jimin cậu ta đều từ chối với lí do nhà tôi nhỏ nên sẽ không thoải mái. Nơi này ít nhất cũng được gọi là biệt thự đấy chứ?

Tiến vào nhà, trước mặt là phòng khách, Jungkook tiện thể ngồi lên sofa và chờ Doris. Anh có nhắn và có gọi nhưng đều không bắt máy, thầm nghĩ anh em nhà này dùng điện thoại mà như chả dùng. Thở dài, anh cũng chỉ biết chờ đợi. Chợt anh nghe có tiếng cửa mở, dáo dác nhìn xung quanh, không phải trong nhà chỉ có mình anh thôi sao? Nghe giọng hát quen thuộc được truyền ra từ căn phòng gần đó, Jungkook dời sự chú ý của mình nơi phát ra tiếng hát trong veo ấy, mắt anh trợn trừng không nói nên lời.

Trên người cô chỉ quân mỗi chiếc khăn tắm ngắn, nước da trắng ngần hiện ra, vài giọt nước li ti từ mái tóc ngỏ xuống vai, gương mặt sau khi tắm lên bầu má còn đỏ hỏn, hương hoa hồng lan toả chạm nhẹ lên cánh mũi Jungkook, cô không hề để ý rằng có người đang ngồi trước mặt mình, tay vẫn dùng khăn lau mái tóc ướt cho đến anh lắp bắp mở lời.

- M...Minji!

Âm thanh dịu dàng ngày nào hôm nay chạm đến màng nhĩ cô như một tiếng oành lớn của boom nổ, mở to mắt nhìn người trước mặt, cô run rẩy khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra một âm thanh không hề dễ nghe.

- Aaaaaaaaaaah!!!

Âm thanh ấy như lôi kéo anh ra khỏi con mộng mị, vội xoay lưng bịt tai lại, tình huống khó xử này hai mươi năm trong cuộc đời anh chưa hề có. Anh không biết làm thế nào khi đã "vô tình" nhìn thấy thân ảnh của thiếu nữ này rồi. Minji run rẩy chạy vào nhà vệ sinh, cô hoảng loạn khóc nức nở. Không biết phải làm gì và phải thế nào cả, chỉ có sự run sợ và khóc. Cũng vì cô đã không chú ý khi nhà có người đến, cũng không mang theo đồ trước khi tắm, nếu đó không phải là Jungkook, mà là một kẻ trộm, chẳng phải đời con gái của cô xem như tan biến, càng nghĩ cô càng khóc nức nở, đến nỗi ngoài phòng khách Jungkook đang bàng hoàng cũng nghe thấy. Anh cũng không biết làm gì khi nghe Doris khóc, anh không biết vỗ dành con gái.

Vài phút trôi qua tiếng khóc không có xu hướng giảm đi mà ngày càng lớn dần, anh biết bản thân mình đã sai khi vào nhà mà không bấm chuông cửa, còn nhìn thấy thân thể con gái nhà người ta, anh buộc phải nặng nề đi đến trước cửa phòng tắm, chỉ biết xin lỗi.

- Minji, em nghe tôi nói, tôi xin lỗi vì đã như thế với em.

Tiếng khóc càng thêm nức nở, hoảng loạn không biết nói gì, lúc này đầu nghĩ gì miệng liền thốt ra, không hề nghĩ trước nghĩ sau mới nói như phong độ của anh trước đây.

- Tôi xin em tôi xin lỗi tôi không cố ý. Tôi xin lỗi.

- Sau này ai cưới em nữa..

Thần kinh của Jungkook đang căng như dây đàn khi nghe được câu nói ấy lỗ mãn mà phụt cười, tiếng khóc vẫn không thôi dứt, vậy là em ấy đã khóc nhiều như thế vì điều này sao. Nhỏ giọng anh an ủi.

- Sẽ có sẽ có, không sao cả không sao cả.

- Cuộc đời em xem như tiêu rồi!

Tiếc khóc ngày càng lớn, trong lúc không suy nghĩ, Jungkook đã thốt lên một câu.

- Tôi lấy em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro