Chương 3・Khải vườn xuân sắc (3)【H】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor || Beta-er: Eira

________________

Phó Gia toàn thân run rẩy co rút, mười ngón chân ngượng ngùng cuộn mình lại, cô bị nam nhân cắm tới thở hồng hộc, ngẩng đầu lên ríu rít rên rỉ, bên miệng còn không ngừng lải nhải, "Thi Lương Uyên. . . Ưm. . . Anh nói xem em lợi hại không nha. . . Anh nhìn đi, cây gậy của anh thật thô, em đều nuốt nó hết nha."

Nói xong lại xoay mông, dương cụ ở trong thân thể cô bị động tác này kích thích thiếu chút nữa liền bắn ra.

". . . Trước kia rõ ràng ăn không vô. . ."

Nam nhân trực tiếp hôn cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của cô, ngăn chặn những lời tục tĩu không biết cô học ở nơi nào.

Nữ nhân bất chợt hung hăng cắn môi hắn, gặm liếm không theo kết cấu gì cả, ở giữa răng môi hắn lưu lại vị trái cây ngọt ngào.

Ban đầu Thi Lương Uyên có chút sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần liền nắm quyền chủ động, ở phía sau chế trụ cổ cô, miệng dọc theo môi của cô một đường đi xuống, nuốt cả mồ hôi đang chảy xuống trong tình mê.

Trong lúc lăn lộn, cô còn cố ý cọ xát môi hắn, trán nhẹ nhàng chạm vào lông mày hắn, đột nhiên yếu thế nức nở nói, "Anh trai, em nhớ anh lắm."

Nam nhân đột nhiên biến sắc mặt, khuôn mặt hơi nhiễm lên ửng hồng trước kia đều bay sạch sẽ, chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch không có nửa phần huyết sắc.

Hắn giống như muốn đem cô ăn vào trong thân thể, vật cứng thô to mạnh mẽ đụng vào nơi non mềm của cô, gõ mở miệng tử cung, liên tục rút ra cắm vào mấy chục lần, lực đạo dưới thân càng ngày càng mạnh.

Phó Gia đưa tay véo lên sống lưng của nam nhân, để lại hai vết đỏ rõ rệt, nam nhân hung hăng va chạm về phía trước, giọng nói khàn khàn nặng nề, "Phó Gia, anh trai thao em sướng hay không?"

"Ô ô, thoải mái. . . Nhẹ chút nha. . ." Toàn thân Phó Gia cơ hồ đều quấn ở trên người hắn, trong lúc làm cô vẫn mơ mơ màng màng nghĩ, thói đời là thế nào, ngay cả người như Thi Lương Uyên cũng đã học nói tục rồi.

Thi Lương Uyên thể lực rất tốt, chân Phó Gia đang kẹp lấy thắt lưng hắn sớm đã bủn rủn bất lực, hắn còn không ngừng vận động pít-tông, hạ thân của cô đã bị hắn thao đến mất tri giác, cánh hoa phấn nộn đều sưng lên.

"Nhanh một chút a. . ." Từ nhỏ cô theo sau Phó Lập Thành luyện giọng, chỉ là lúc này bị bức cầu xin tha thứ hoàn toàn, bốn chữ được cô kêu lên xuống phập phồng, âm cuối kéo dài một hơi.

Thi Lương Uyên hở một tí liền dùng cả một giờ đùa bỡn cô, thân thể nhỏ bé này quả thực không chịu đựng nổi.

Sau một trận mưa to gió lớn, nam nhân mới ngừng lại, Phó Gia thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn trở mình từ trên người cô xuống, cô có chút bất mãn, đổi tư thế muốn lăn vào trong ngực hắn, hắn bỗng dưng đứng dậy vào phòng tắm, mấy phút sau mới đi ra.

Thi Lương Uyên ăn mặc phẳng phiu, áo hai dây còn sót lại trên người Phó Gia đã sớm ném một bên, cô cả người nằm trần trụi, âm thần kiều nộn bị hắn cắm đến sưng đỏ, tinh dịch nhỏ giọt từ miệng huyệt chảy ra, nhìn vừa đáng thương vừa làm cho người ta muốn phạm tội.

Hắn đứng ở bên giường, đôi mắt tối tăm khó hiểu rơi ở trên người cô, "Phó Gia, vừa rồi anh không mang bao, em nhớ uống thuốc."

Phó Gia ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì.

Cô cố sức chống người dậy, đúng lúc này, cô thấy rõ chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải của nam nhân, ý cười nhợt nhạt trên mặt cô chợt cứng lại, lông mi thật dài run rẩy, "Thi Lương Uyên, anh đính hôn?!"

Thi Lương Uyên giống như là chịu đả kích lớn lao, hắn nhíu mày lại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, im lặng không nói.

"Với ai?" Cô lại hỏi, "Với Tưởng Mạt?"

Thi Lương Uyên không trả lời, xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, lạnh lùng hỏi cô, "Phó Gia, lúc trước em đưa cô ta lên giường tôi, em đã từng hối hận sao?"

Phó Gia kéo chăn, quấn mình ở bên trong, không tiếp tục nhìn về phía hắn, "Cút!"

Cửa bị nhẹ nhàng đóng lại.

Phó Gia lã chã rơi lệ, lừa đảo, Thi Lương Uyên anh là kẻ lừa đảo, rõ ràng anh nói sẽ cho em thời gian.

・20/11/2019・

Editor: Đoán xem nam chính phải tra nam hong (๑•́ ∀ •̀๑)
Btw mọi người 20/11 vui vẻ nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro