Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mm..."

"Tỉnh rồi à ?"

Một chất giọng lạnh băng vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Nơi này là đâu? Nó thật ẩm ướt và tối. Một hang động sao? Lẽ nào những gì xảy ra giữa mình và Draco là mơ à? Không phải chứ..

Những câu hỏi dồn dập liên tục lấn át bộ não thông minh của Hermione khi cô chỉ nhìn thấy một màu đen tuyền duy nhất bủa vây.

Mấy cây nến leo lắt cố toả sáng hết thực lực của chúng. Chỉ nhờ vào đốm sáng lơ lửng trên không trung cùng cơn gió hiu hiu mà đã khiến không khí nơi này trở nên u ám trầm mạc hơn.

Sau lần ngó quanh thứ ba thì Hermione phát hiện tay phải của cô đang bị thương khá nghiêm trọng; cô tự hỏi bản thân này nằm đây bao giờ rồi vậy.

Nếu có người hỏi cô biết không, thì câu trả lời là không. Vài tiếng? Hay cũng có khả năng là vài tuần với một tên nào đó mà ngay cả mặt cô cũng chả biết. Không thể để mất thêm thời gian, Hermione cố gượng dậy hỏi người kia, "tôi ở đây bao lâu rồi?"

"Năm ngày." Tiếng bước chân tiến đến sau lời đáp lại cụt ngủn. Tâm trí Hermione mách bảo cô rằng hắn đang tới gần. Điều này làm cho Hermione cảnh giác cao, cô lùi lại phía sau với cây đũa phép đang run lên yếu ớt trong tay. "Cho hỏi anh là..?"

Mất một vài phút mới có tiếng nói phát ra từ sâu trong bóng đêm dày đặc. Là một tông giọng nam. "Cô bị thương đến chẳng còn nhớ nổi thằng kẻ thù cũ của mình à Granger ?"

"Xin lỗi.., nhưng tôi còn không nhớ đến tận bây giờ mình có tổng cộng bao nhiêu kẻ thù nữa."

Hermione đáp.

Khoan đã,..

Cô chợt nhận thấy cái ngữ điệu trông quen thuộc đến kì lạ. Cách mà hắn trả lời đều gợi nhớ cho cô về một người trong quá khứ, mà Hermione lại chẳng thể nhớ rõ tên.

Chính sự nghi ngờ này khiến cô chững trong lại việc phóng bùa phòng vệ. Có vẻ như ai kia đã nhận được tín hiệu thôi tấn công, hắn bước thêm một vài bước ra khỏi bóng tối để lộ diện.

"Malfoy!?"

Hermione trở nên ngạc nhiên xen lẫn chút gì đó mừng rỡ, cô nặng nề vịn lấy bức tường bám đầy rêu xanh nhợt nhạt để đứng dậy.

Tại sao lại mừng rỡ?

Vì chiến tranh - nó đã đánh mất tất cả. Bạn bè; người thân hay các giáo sư. Nếu cho Hermione được nhìn thấy mấy đứa hay đón đường trêu mình thì cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận cho qua.

Ồ giờ thì nhìn đi!

Merlin đã cho cô toại nguyện đó thôi - Draco Malfoy một cựu tử thần thực tử, cũng từng là người khởi xướng vụ việc xúc phạm tới cô gái nhỏ nhà Gryffindor tận năm năm dài đằng đẵng, là cánh tay phải của chúa tể mặc dù anh ta không thích và ghê tởm điều đó, cho đến khi Narcissa nói dối Voldemort để rồi cả nhà Malfoy bị nhốt trong đây và trùng hợp làm sao; anh ở chung buồng giam với cô.

Phải rồi, họ đang ở trong ngục, không phải hang động; mà là ngục tối của Voldemort. Chỉ cần bắt được nhóm Potter nữa thôi thì hắn sẽ giết toàn bộ phe Ánh Sáng và mấy phù thủy chống đối mình.

Ngược lại, Harry và Ron tưởng bạn mình chết rồi; họ phải đến giới Muggle cùng các giáo sư còn sót lại để ẩn nấp sự truy lùng của Voldemort và tìm kiếm giúp đỡ. Hai người đã hoàn toàn không biết việc cô bị bắt.

Ronald Billius Weasley; tên chồn tóc đỏ hận Harry chưa bao giờ hết, có lẽ vì cậu mà ba má, anh em nó đều bị thiêu sống trước; nhà cửa thì tan hoang. Harry biết chứ, nhưng cậu biết rõ hơn nữa là người mất rồi không thể nào đưa họ trở lại được nữa.

"Voldemort..." đôi mắt nâu giương lên nhìn anh như một cách tìm kiếm câu trả lời cho cục diện chiến tranh. Mọi chuyện sẽ ổn nếu không có câu "còn sống, đã giết rất nhiều người" từ Draco.

"Thế..Harry và Ron đâu?"

"Mất dấu."

Anh thoáng bực mình khi cô hỏi mấy thứ nhớ ngẩn về hai đứa bạn. Rồi Draco nói tiếp trong vẻ chán nản giống như bản thân mình quá quen với việc này, "ai chả biết bây giờ chỉ có hai lựa chọn; trốn chạy hoặc chết chứ? À, trừ quý cô Granger vẫn ngây ra đó nắm lấy hi vọng để rồi khiến nó tắt ngấm nhỉ?"

"Nhưng ít ra tôi khá chắc vụ thằng tóc đỏ yêu cô. Và cô biết chứ, Granger cũng ước rằng mình có thể đáp lại tình cảm của Won Won như một cách lấp đầy lỗ hỏng trong tim nó. Nhưng tiếc rằng, cô của bây giờ không có tâm trạng yêu đương, và nếu muốn nói thẳng thì người làm lòng Hermione Granger xao xuyến được thì lại chẳng phải là thằng Weasel. Thật sự thì cô cũng không chắc là ai nữa, nhưng cô chỉ biết là thời điểm này đối với mình là chưa thích hợp để lập gia đình. Tôi nói đúng chứ?"

Draco vẫn vậy, luôn lè nhè cái giọng vênh váo, kiêu ngạo như trước kia.

"Làm sao anh lại rõ đến vậy? Về chuyện riêng tư của tôi?" Hermione hơi luống cuống, đôi mày nhíu lại hằn lên vẻ giận dữ xen lẫn thắc mắc.

"Nghe lén; à..cũng không hẳn, là vô tình nghe phải. Vì cô biết rồi đó, một Malfoy sẽ chẳng bao giờ hành động thô lỗ." Trong khi anh có khả năng sẽ ăn phải một cú đấm dù là đối phương đang yếu hơn thì Draco vẫn bình thản thêm vào.
***
Những cái chết của bạn bè luôn ám ảnh Hermione. Hầu như nó luôn ve vãn trong tâm cô với nhiều hình ảnh thảm khốc, và đầy máu me. Kí ức ghê rợn ấy chợt ùa về như một thước phim tua chậm làm cho Hermione sớm định hình được hoàn cảnh hiện tại. Khoảng thời gian hạnh phúc khi bọn cô vừa mới gặp gỡ trên chuyến tàu tốc hành lần đầu tiên chính thức tiêu tan.

Lúc Geogre bị trúng bùa đến mức điên dại, hoàn cảnh chẳng khác gì hai vị Thần Sáng Alice và Frank, hay khi Fred chết.

Người bạn Neville Longbottom đã bị tra tấn bởi Bellatrix xuyên suốt chiến tranh, nếu nói đến hiểm ác, hẳn mụ ta chỉ đứng sau chúa tể của mình. Ả tàn độc đến mức sai tử thần thực tử Yaxley làm đứt cả cánh tay phải của chàng trai tốt bụng tội nghiệp.

Voldemort ra lệnh cho tên người sói ranh mãnh cắn Lavender Brown đến mất máu mà chết, Hermione vẫn nhớ mãi cảnh tượng hãi hùng ấy, làn da trắng sứ của thân hình nhỏ đáng thương khoác lên lớp áo máu màu đỏ tươi. Nếu cô cứu được thì có lẽ Lavender sẽ chỉ trở nên hóa sói vào đêm trăng tròn thôi nhỉ?

Chả là, nó quá muộn.

Teddy bây giờ chỉ biết dựa dẫm vào bà ngoại trong căn nhà lẹp xẹp tại Pháp. Vì ba má nó hy sinh cả rồi.

Còn Albus, Severus, Molly, Arthur, Sirius, Moody-Mad-Eye,.. thì sao ?

Họ sao?
Không còn nữa.

Một giọng nói vô hình xẹt ngang bảo Hermione rằng họ đều đi cả rồi. Những vị giáo sư đáng kính xả thân để cho cô được sống.

Phải, họ bỏ lại Hogwarts. Thanh danh lừng lẫy ngày nào giờ chỉ còn là tro tàn dưới những nấm mồ bị cỏ dại bám xung quanh.

Mọi thứ thật hoàn hảo, theo nghĩa của Voldemort không phải sao?

"Này, tôi thắc mắc. Cô đã thấy gì những năm ngày qua mà lâu lâu thì cười mỉm rồi lại khóc như bị dở thế?"

"Nếu tôi bảo anh và tôi cưới nhau rồi có cả con thì anh tin không?"

"Gì cơ." Đôi mắt xám mở to. Là anh đang nghe nhầm à? "Không..Granger.tôi và..cô sao..sao có th-" anh lắp bắp.

"Nhưng tiếc nó là sự thật." Hermione khẳng định một cách chắc nịch.

"Đừng có mà.. -" Draco ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác làm Hermione thấy khó chịu.

"Tôi làm sao? Anh hỏi thì tôi nói!!! Nếu anh cảm thấy không vừa lòng thì tốt nhất nên rút lại câu hỏi đi Malfoy!"

Cô rít lên tức tối vì cảm giác chả khác nào bản thân đang bị coi thường khi cố gắng tiếp chuyện mà phải nhận cái bơ lớn của đối phương dành cho mình.

***
"Chết tiệt!" Draco rủa thầm, hai tay cố giựt thanh sắt làm tiếng động kì quặc vang lên nhưng nó chả thay đổi gì, hay phải nói là vẫn còn cứng rắn chán. Thà dùng bùa nổ.

"Malfoy, độn thổ từ đây được không?"

Giọng cô kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ bất khả thi, mà dù gì anh cũng chưa thử cách đó. Draco tiến đến nắm lấy cánh tay phải của cô, anh có thể cảm nhận được bắp tay gầy guộc của cô, lần cuối cùng anh chiến đấu với cô nó không tệ đến mức này.

Cất đũa phép vào bên thắt lưng, anh nhắm chặt mắt, cố mò mẫn trí óc để mường tượng ra nơi duy nhất an toàn lúc bấy giờ. Nhưng không hề có động tĩnh gì xảy ra trong vài giây vừa trôi qua. Thõng hai tay xuống, Hermione chợt thở hắt. Anh biết cô cảm thấy thế nào. Chưa bao giờ anh thèm muốn cái cảm giác đầu mình xoay mòng mòng lúc độn thổ.

"Vô dụng rồi. Chúng ta phải nghĩ cách khác."

Cô ngồi phịch xuống đất ôm lấy hai đầu gối mình, trên từng khe hở của bàn tay thon dài lộ ra những vệt máu đậm còn loang lổ trên chiếc quần jeans của cô nhanh chóng thu hút được sự chú ý của anh.

Day day thái dương với vẻ mặt khó ở , Draco thật không thể hiểu nổi làm sao mà cô có thể sóng sót suốt hàng giờ liền.

Episkey, Reparifors.

Cô ngẩng lên nhìn anh thực hiện bùa chú rồi đánh mắt xuống vết thương đang tự liền miệng.

"Tôi không,... anh không c-"

"Nếu không chữa khỏi cho cô, nó sẽ mất nhiều thời gian khi bỏ trốn. Đừng có mà nghĩ lung tung."

Anh nhìn một dáng vẻ nhỏ nhắn lọt trong tròng mắt xám khói để thấy một Granger đang xanh xao, mệt mỏi và tơi tả như thế này.

"Cám ơn"

Giọng cô lí nhí, nói như không nói. Mái tóc màu hạt dẻ gần như rối bời, chúng bết lại trông thật khó coi. Quần áo thì rách tươm. Draco thật chẳng hiểu làm sao Hermione lại ra bộ dạng này nữa, nhìn cô còn thê thảm hơn cả anh.

Draco kéo cô dậy, xác định rằng Hermione vẫn ổn. Nhưng thật sự nàng vẫn không ổn chút nào, Hermione cố trụ vững bằng đôi chân đang run lẩy bẩy. Gương mặt cô hốc hác đến nổi khiến anh cũng cảm thấy muốn nôn mửa.

Anh cởi áo chùng của mình đang mặc trên người ra và choàng lên thân thể Hermione như muốn tiếp thêm cho cô hơi ấm nhỏ hay nói cách khác là che đi sự cũn cỡn trước mặt và tránh cho đám tay sai thấy cô hở hang lại giở trò đồi bại.

Vẫn là anh còn chút tình thương cho cô nhỉ? Nhưng nó là tình thương hay là thương hại thì chính Draco cũng không chắc.

Chợt cô khó chịu, tay túm chặt lấy áo chùng khiến nó nhàu nát. Mồi hôi đua nhau chảy ướt đẩm vầng trán và cổ. Trông Hermione chẳng khác nào một người gặp ác mộng giữa ban ngày vậy.

"Lên khỏi đây thì ta sẽ độn thổ được rồi."
Anh nói khi bận dắt cô cẩn thận chạy qua vài ba tên tử thần thực tử đang chìm trong giấc mộng.

Đường ra dẫn đến bên ngoài khó khăn hơn họ nghĩ. Mấy tên gác cửa đều tụ tập ở đây. Chúng cười nói, chê bai rôm rả Harry Potter và đám bạn ngu ngốc của nó, đương nhiên là cũng không quên tôn vinh chúa tể của chúng.

"Một đám vô dụng" anh nghĩ rồi thực hiện bùa chú Tan Ảo lên cả hai. Lúc này cô có dấu hiệu thở dốc, người chảy mồ hồi càng nhiều hơn so với lúc trước. Vì Merlin ơi, người Hermione nóng ran. Draco nhận ra được điều đấy nhưng làm cớ nào cô lại phát sốt ngay lúc này chứ..

Đám tay sai của Voldemort thoáng khựng lại, dừng cuộc nói chuyện và nhìn quanh với vẻ nghi hoặc, dường như mọi thứ vẫn bình thường, chúng ậm ừ rồi tiếp tục chìm vào men say.

Bước đầu của anh và cô đã trót lọt. Giờ chỉ còn vượt qua cổng chính dẫn lên cầu thang là có thể thoát được .

Họ từng được dạy ở trường rằng "sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì là hoàn hảo cả. Cái lúc mà ta nhận thấy chỉ còn một bước nữa là chạm đến vạch đích thì điều tồi tệ luôn làm vật cản."

Anh đã không tin vào lời nói đó, thậm chí còn mỉa mai nó. Vì Draco nghĩ, nếu mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thì làm sao có thể xảy ra sai lầm được.

Nhưng anh đã lầm, rất lầm. Và giờ thì hoàn toàn bác bỏ luôn cái lý thuyết đó.

"Bắt lấy chúng!"
Một tên tử thần thực tử hét lên ra lệnh.

"Mẹ kiếp, sao bọn nó phát hiện được chứ!" Anh cáu bẳn.

Hermione , người trở nên có sức sống hơn hẳn khi nghe tiếng thét. Cô nhanh nhảu nắm tay lôi anh đâm thẳng lên chiếc cầu thang tưởng như không có điểm đến.

"Nhanh lên Malfoy, ta đã sắp thành công rồi và không thể để bọn chúng bắt trong hoàn cảnh thế này. Chúng sẽ giết ta ."

Cô nắm chặt bàn tay lạnh anh chắc chắn rằng không để người kia vụt khỏi mình, còn anh như bị kéo đi bởi một sức mạnh vô hình, họ lao đi nhanh như một cơn gió.

Càng chạy, ánh sáng càng hiện ra rõ, có lẽ bị giam giữ trong bóng tối quá lâu nên thứ sáng suốt đấy đã làm Draco chói mắt. Nhưng anh vẫn cố gắng chạy, giờ thì không thể quay lại được nữa và cũng chẳng bao giờ có chuyện trở về cái nơi u ám với những tên lính gác điên rồ đấy đâu.

Khoảnh khắc đầu tiên khi anh chạm chân lên mặt đất, Draco tóm lấy hai vai Hermione khiến cô bất ngờ và có hơi mất đà. Họ lập tức độn thổ, cả hai cứ thế mà biến mất hút, bỏ lại đám tử thần thực tử phía sau. Đến tận giây phút này, anh vẫn thắc mắc làm sao mà cô có thể lôi anh chạy xuyên qua chướng ngại vật và lạng lách mà lại không hề trúng bất kì đòn tấn công nào.

"- Con mẹ nó" tiếng chửi rủa nhỏ dần, nhanh biến mất khỏi tai anh. Cũng là dấu hiệu báo rằng họ đã thoát, theo-một-cách-quả-cảm-nào-đó.

Cô và anh đáp xuống một nơi. Mất khoảng vài giây để anh có thể bình thường trở lại kịp nhìn ra Granger đang nôn mửa ra bãi cỏ xanh mươn mướt, nói thế chứ cô toàn nôn ra nước. Trán cô chảy máu khá nặng, trên cánh tay xuất hiện thêm mấy vết thương mới do hàng chục hòn đá li ti cắt phải. Xương quai xanh của cô lồi ra hết cỡ, dây gân xung quanh thái dương Hermione cũng hiện rõ rệt như có mạch điện to bằng đốt ngón tay bị mắc kẹt trong đầu của cô vậy. Trông mặt cô tái mét, thảm hơn ban nãy nhiều hơn nữa.

Draco tiến về phía cô, mặc dù vậy, anh vẫn cách cô ba bước chân, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra. Sau khi kết thúc màn ho sặc sụa, câu đầu tiên cô hỏi là "Chúng ta đang ở đâu?"

"Đan Mạch."Anh đáp, đánh mắt sang một Granger đang cầm cự để đứng vững, hay một hành động nào đó giống vậy, trước mắt anh.

"Này, Gr-" anh chưa kịp nói thì thân hình nhỏ bé của Hermione ngã ập vào người anh.

"TUYỆT THẬT" Draco ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán. Anh bế cô lên, và Draco nhận ra Hermione nhẹ tênh, giống như mình đang ôm một con gấu nhồi bông không có trọng lượng vậy.

Rốt cuộc hai thằng bạn quý hóa của cô chăm sóc cô kiểu quái gì trong suốt năm năm nay vậy?

Anh nghĩ rồi nhìn Granger đang nằm bất động trong vòng tay của mình, lấm lem và gầy yếu. Điều đấy làm cho anh biết rằng bản thân sẽ không trở thành tử thần thực tử một giây nào nữa rồi đi từng bước nặng trịt lại thềm nhà quen thuộc màu nâu sẫm trong cái khuôn viên rộng bằng một phần tư phủ Malfoy kêu cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro