ᴍᴀɴɢ ᴛʜᴀɪ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi đại học xong lão sư mang thai!

Mùa hè nóng bức, ngoài cửa sổ ve sầu kêu râm ran. Trong trường thi học sinh nào cũng đang múa bút thành văn, Sáp Kỳ nghiêm túc cẩn thận trả lời từng câu trong đề. Bên ngoài trường thi Châu Hiền cầm một trang giấy không ngừng quạt gió mang đến một chút mát lạnh. Trong lòng nàng thấp thỏm bất an, không biết Sáp Kỳ làm bài thế nào rồi? Nàng nghĩ tới muốn đậu vào đại học ở thành phố này không phải là dễ, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ phải đi nơi khác mà học.

Tâm tình phiền muộn cộng thêm sự nóng bức của mùa hè làm Châu Hiền cảm thấy rất khó chịu, đứng một hồi đã thấy chóng mặt, lập tức đỡ thân cây nôn ra một hồi. Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy lập tức qua giúp nàng vỗ lưng: "Bùi lão sư, chị bị cảm nắng hả? Hay là chị lên phòng giáo viên nghỉ ngơi một lát đi?" Đồng nghiệp quan tâm nói.

"Không sao, lát nữa tôi sẽ ổn thôi. Với lại, không nhìn thấy các em học sinh đi ra tôi sẽ không yên lòng!" Châu Hiền lắc lắc đầu cự tuyệt.

Đồng nghiệp không khuyên được nàng, chỉ có thể để nàng ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, trong lòng cảm thán Bùi lão sư quả là cô giáo đầy trách nhiệm!

Rất nhanh, tiếng chuông của trường thi vang lên, tuyên bố kết thúc môn thi cuối cùng. Các bạn học nhao nhao rời khỏi trường thi đi ra cổng trường. Người thì buồn bã người thì mừng vui, có thể nói là vẻ mặt nào cũng có, nhưng dù sao ai nấy đều đã hoàn thành kỳ thi quan trọng nhất đời mình cho nên tâm tình đều thả lỏng.

Sáp Kỳ cảm giác mình làm bài không tệ, đại khái có thể đậu vào một trong những đại học tốt nhất của thành phố này. Lúc cô đi đến cổng trường, rất xa đã nhìn thấy Châu Hiền

Ở nơi đó hết nhìn đông tới nhìn tây tìm mình, cô cao hứng chạy tới, lại nhìn thấy sắc mặt Châu Hiền ỉu xìu không khỏe lắm.

Cô ân cần hỏi: "Lão sư bị làm sao vậy? Cô khó chịu ở đâu hả?"

Châu Hiền chỉ cười cười: "Cô hơi cảm nắng một chút thôi, nhưng mà cũng đỡ hơn nhiều rồi. Đi thôi, cô đưa em về nhà."

Sáp Kỳ theo Châu Hiền lên xe, Châu Hiền cố nén choáng váng cẩn thận lái xe về đến nhà. Sáp Kỳ thấy Châu Hiền khó chịu như vậy nên chủ động lo việc đón Tiểu Đào.

"Lão sư cứ nghỉ ngơi đi, để em đi nhà trẻ đón Tiểu Đào cho." Sáp Kỳ đưa mắt nhìn Châu Hiền vào trong, chính mình quay đầu đi đến nhà trẻ song ngữ gần nhà.

Lúc đến đó, Tiểu Đào đã làm loạn một trận, bởi vì Châu Hiền theo học sinh đi thi đại học nên đã dặn cô giáo nhà trẻ là sẽ đón con trễ một chút. Nhưng trên đường về gặp phải kẹt xe nên mới trễ hơn bình thường tận một tiếng đồng hồ. Tiểu Đào không thấy ba mẹ đến đón mình thế là ấm ức.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt lưng tròng nhìn Sáp Kỳ tới đón, cô bé nghiêng đầu đi không thèm để ý tới cô! Hứ! Bảo bảo giận gòy!

Sáp Kỳ hiểu rõ tính tình tiểu gia hỏa, chủ động nhận sai cầu xin tha thứ. Tiểu Đào "đại nhân" đại lượng mới chịu bỏ qua cho lần này, để Sáp Kỳ ôm lấy mình, nói lời tạm biệt cô giáo rồi trở về nhà.

Dọc đường đi, Sáp Kỳ giải thích nguyên nhân đến muộn, còn căn dặn Tiểu Đào: "Tiểu Đào à, mẹ con đang bị bệnh đó. Con phải hứa với ba là về nhà không được chọc mẹ giận đó biết không?"

Tiểu Đào mặc dù còn nhỏ nhưng cũng rất thương mẹ mình. Cô bé gật gật đầu, ngọng nghịu nói: "Ba ơi, Tiểu Đào biết gòy! Con là em bé ngoan, con sẽ hông chọc mẹ dựn âu!"

Sáp Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nhịn không được hôn hôn mặt cô bé, chọc cho Tiểu Đào cười không ngừng.

Khi một lớn một nhỏ về đến nhà, Châu Hiền còn đang trong phòng ngủ nằm nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng buồn nôn. Đứng dậy vọt vào phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn ra, vì vậy mà không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

Sáp Kỳ đứng ở cửa gọi mấy tiếng lão sư mà không thấy ai trả lời. Cô lo lắng buông Tiểu Đào trong lòng ra, chạy vào trong nhà, phát hiện trên giường cũng không có ai, chỉ có tiếng Châu Hiền nôn mửa từ phòng vệ sinh truyền ra.

Cô đẩy cửa bước vào, liền thấy Châu Hiền mặt trắng bệch ngồi dưới đất. "Lão sư không sao chứ? Em dẫn cô đi bệnh viện nha?"

Châu Hiền mệt đến nỗi không còn khí lực nói chuyện, chỉ khoát tay tỏ vẻ không cần lo lắng.

Châu Hiền trước nay đều như vậy, Sáp Kỳ làm sao yên lòng cho được, ôm ngang Châu Hiền lên đi ra khỏi phòng vệ sinh, dặn dò Tiểu Đào phải ở nhà ngoan ngoãn, rồi không quay đầu lại xông ra ngoài. Bắt đại một chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện.

Kiểm tra sơ bộ cho thấy Châu Hiền đã mang thai, cho nên dù cảm nắng nhẹ cũng gây ra phản ứng lớn như vậy. Lúc Sáp Kỳ nghe thấy kết quả này có hơi bối rối, không ngờ mình vừa đậu đại học xong thì lão sư cũng đậu thai luôn!

Cô cười nghệch ra như đứa ngốc, nhìn bóng lưng lão sư, ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp sau này.

Châu Hiền sững sờ, mình mang thai sao?! Không phải Sáp Kỳ đã nói không có khả năng sinh con mà?

Bất quá, nàng không có ý định hỏi ra ngay trước mặt bác sĩ. Về đến nhà, nàng trừng mắt Sáp Kỳ vẫn còn đang cao hứng, "Hay cho cái tên lừa lọc này! Em dám lừa cô là em không thể sinh con! Bây giờ cô thì mang thai, em thì phải lên đại học, cô biết làm sao bây giờ hả?!"

Sáp Kỳ đã sớm nghĩ xong đối sách, cô ôm Châu Hiền ngồi lên sô pha: "Lão sư à, em đã quyết định sẽ học ở trường gần nhà mình để sau này mỗi ngày đều về hầu hạ cô, với em tính thử rồi, lúc cô sinh vừa vặn rơi vào kỳ nghỉ đông, như vậy thì em sẽ có thời gian chăm sóc cô rồi!"

Châu Hiền vừa nghe liền biết cô mưu đồ đã lâu, tức giận không thèm để ý tới cô. Mà Tiểu Đào mới vừa rồi bị dáng vẻ Châu Hiền dọa tới, cô bé lanh lợi trèo vào lòng Châu Hiền, muốn nàng ôm ôm. Sáp Kỳ sợ cô bé không cẩn thận làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, chủ động ôm cô bé lên, "Tiểu Đào đừng để mẹ ôm được không nè? Trong bụng mẹ có tiểu bảo bảo, Tiểu Đào sắp có em trai em gái rồi đó! Con có vui không nè?"

Tiểu Đào biết trong bụng mẹ có tiểu bảo bảo, hiếu kỳ nhìn chằm chằm bụng nàng, bàn tay nhỏ sờ nhè nhẹ lên, ngây thơ nói: "Tiểu Đào thích tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo mau ra chơi với chị nha!"

"Bé ngốc ơi, bây giờ tiểu bảo bảo không có cách nào ra chơi với con đâu, nhưng mà con ráng đợi thêm một năm nữa, lúc đó bên cạnh con sẽ có em trai em gái vây quanh con chơi thật là vui nha!" Châu Hiền dịu dàng sờ đầu con gái giải thích.

Tiểu Đào cũng không hiểu nhiều lắm, tuổi còn nhỏ cô bé cũng không biết tranh sủng là gì, trái lại còn rất mong đợi tiểu bảo bảo đến chơi cùng mình.

Sáp Kỳ thấy hai mẹ con vui vẻ, tự giác đứng dậy đi phòng bếp làm cơm, cố ý làm mấy món mà Tiểu Đào và lão sư thích ăn nhất.

Sáng sớm hôm sau, Châu Hiền cùng Sáp Kỳ đi đăng ký kết hôn, dù sao sinh con cũng cần giấy khai sinh, chứng thực hộ khẩu, cho nên đi đăng ký kết hôn cho an tâm. Cứ như vậy Sáp Kỳ chính thức trở thành một thành viên trong gia đình này, mỗi ngày đảm nhiệm việc chăm sóc lão bà, con gái và cả đứa con còn chưa sinh ra đời, tuy trách nhiệm nặng nề nhưng cô lại rất thích thú.

Nửa tháng sau có kết quả thi, Sáp Kỳ chính thức đậu vào trường gần nhà, Châu Hiền sau khi biết tin vui mừng phát khóc, nàng dõi theo Sáp Kỳ một đường vất vả thi đậu, cũng cao hứng vì lão công nhà mình nay đã nên người.

Kỳ nghỉ hè dài dằng dặc nhanh chóng trôi qua, Sáp Kỳ và Châu Hiền cũng sắp khai giảng. Châu Hiền vác cái bụng bầu hơi nhô lên đi dạy, nàng sớm nói với chủ nhiệm khoa mình đã kết hôn mang thai, nhờ bà giúp mình điều chỉnh công việc một chút, chuyển sang dạy lớp 10. Chủ nhiệm khoa cũng không ngờ Châu Hiền nhanh như vậy đã kết hôn sinh con, vì ưu tiên nàng là phụ nữ có thai cho nên đáp ứng thỉnh cầu này. Mỗi ngày chỉ cần dạy hai tiết, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mà Sáp Kỳ thì báo lại với trường học, xin cư trú ở ngoài trường, trừ ra tiền thuê ký túc xá.

Kỳ hạn một tháng quân huấn cũng đã đến, cô lưu luyến không rời nói lời từ biệt lão bà, theo đại đội đi quân huấn ở căn cứ ngoại thành.

Mà Châu Hiền mỗi ngày lên lớp đưa đón con nhỏ, cũng mệt bở hơi tai.

Ⴆყυɳɠƚαҽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro