oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Potter không còn là cậu bé sống sót nổi tiếng, mà là Chúa tể Hắc ám. Trong một vũ trụ thay thế, cha mẹ anh vẫn còn sống, nhưng chính nhờ vào ma thuật hắc ám mà họ tồn tại. Thay vì thuộc nhà Gryffindor, Harry được đưa vào nhà Slytherin, nơi sự xảo quyệt và tham vọng được tôn vinh. Gia tộc Potter, dưới sự dẫn dắt của cha mẹ Harry, dần trở thành một thế lực hắc ám mạnh mẽ. Không chỉ thế, gia tộc Malfoy, dù kiêu hãnh, cuối cùng phải khuất phục trước quyền lực vô song của gia tộc Potter. Draco Malfoy, người thừa kế gia tộc, bất đắc dĩ trở thành "tình nhân" của Harry Potter, một vị trí mà cậu không mong muốn nhưng không thể thoát khỏi.

Harry Potter ngồi trên chiếc ngai lớn được khảm bằng đá obsidian đen tuyền, đôi mắt xanh biếc của anh sáng rực, mang đầy quyền lực và sự lạnh lùng. Anh đã thống trị thế giới phù thủy từ khi còn rất trẻ. Cha mẹ anh, James và Lily Potter, đã giúp anh xây dựng đế chế hắc ám từ thời kỳ đầu tiên của anh ở Hogwarts. Nhưng anh đã vượt qua họ, trở thành một trong những phù thủy quyền lực nhất mọi thời đại. Draco Malfoy đứng lặng lẽ bên cạnh anh, gương mặt đầy sự khó chịu. Cậu không bao giờ nghĩ rằng gia tộc Malfoy, một trong những gia tộc thuần huyết kiêu ngạo nhất, lại phải quỳ gối trước nhà Potter. Và giờ đây, cậu lại trở thành “tình nhân” của Harry Potter—danh phận mà cậu khinh ghét, nhưng không có cách nào từ chối:
-"Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, Draco. Ngươi biết rõ vị trí của mình, và ngươi sẽ làm tốt vai trò của mình thôi."
Draco nghiến răng, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản:
-"Ngươi đã có tất cả rồi, Harry. Ngươi cần gì phải ép buộc ta ở bên cạnh ngươi? Ngươi có thể có bất cứ ai mà ngươi muốn."
Harry nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú:
-"Ta không ép buộc gì cả. Ngươi biết đấy, ta luôn muốn thứ gì đó khó nắm bắt, và ngươi chính là thứ ta khao khát từ lâu."
Draco cảm thấy như bị đâm thẳng vào tim. Cậu đã quen với những cuộc trò chuyện đầy quyền lực và mưu mô, nhưng với Harry, mọi thứ đều trở nên phức tạp hơn. Không chỉ là một trò chơi quyền lực thông thường, mà là một trò chơi tâm lý tinh vi mà cậu không thể thoát khỏi:
-"Ta không phải là món đồ chơi của ngươi, Potter."
Harry bước xuống từ ngai, đến gần Draco, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn chứa đựng một sự quyến rũ không thể phủ nhận:
-"Ngươi nói đúng. Ngươi không phải là món đồ chơi. Ngươi là của ta, Draco. Và ngươi sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, dù ngươi có muốn hay không."
Draco cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu không thể thoát khỏi ánh mắt của Harry, ánh mắt như đâm thẳng vào tâm hồn cậu. Dù muốn hay không, cậu biết rằng mình đã trở thành một phần của trò chơi mà Harry là người điều khiển.

Draco nằm trên chiếc giường xa hoa trong căn phòng tối của Harry, cảm giác khó chịu vẫn bao trùm tâm trí cậu. Làm sao mà mọi thứ lại có thể diễn ra như thế này? Tại sao gia tộc Malfoy lại phải phục tùng nhà Potter, và tại sao cậu, người thừa kế gia tộc, lại bị biến thành "tình nhân" của một kẻ như Harry? Đột nhiên, Harry bước vào phòng, không hề báo trước. Draco ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào anh với ánh mắt căm phẫn:
-"Ngươi không thể kiểm soát mọi thứ mãi mãi, Potter. Một ngày nào đó ngươi sẽ thất bại, và khi ngày đó đến, ta sẽ là kẻ đầu tiên quay lưng với ngươi."
Harry bật cười, nụ cười ấy đầy sự khinh miệt và tự mãn:
-"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi ta sao, Draco? Ngươi đã là của ta từ lâu rồi. Ngươi có thể nói gì tùy thích, nhưng ta biết rõ trái tim ngươi đang giằng xé."
Harry bước lại gần hơn, ngồi xuống cạnh Draco, tay anh khẽ chạm vào vai cậu. Draco cảm thấy một cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp người. Sự đụng chạm này không phải là điều cậu muốn, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng một phần trong cậu bị thu hút bởi Harry, dù có muốn thừa nhận hay không:
-"Ngươi… ngươi không hiểu gì cả."
Harry khẽ vuốt mái tóc vàng của Draco:
-"Ta hiểu nhiều hơn ngươi nghĩ, Draco. Và ta sẽ không để bất cứ ai, kể cả ngươi, rời khỏi ta."
Sự chiếm hữu trong giọng nói của Harry làm Draco rùng mình. Cậu biết rằng mình đang bị kẹt trong một mối quan hệ mà không có lối thoát.

Một ngày nọ, Harry tổ chức một buổi tiệc xa hoa tại trang viên Potter, nơi tập trung những phù thủy hắc ám quyền lực nhất. Gia tộc Malfoy, dù miễn cưỡng, cũng có mặt. Lucius và Narcissa Malfoy đứng ở phía xa, ánh mắt đầy sự e dè khi nhìn đứa con trai duy nhất của mình bên cạnh Harry Potter—Chúa tể Hắc ám. Draco đứng bên cạnh Harry, trên mặt mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đầy giằng xé. Cậu không thể để bản thân bị khuất phục mãi. Dù Harry có mạnh đến đâu, dù quyền lực của anh có bao phủ cả thế giới phù thủy, Draco vẫn còn lòng tự tôn của riêng mình. Khi buổi tiệc kết thúc, Harry kéo Draco vào một góc kín của căn phòng:
-"Ngươi đã thể hiện tốt, Draco. Mọi người đều thấy ngươi đứng cạnh ta, như một dấu hiệu của quyền lực tuyệt đối."
Draco siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận:
-"Ngươi không thể giữ ta mãi dưới gót giày của ngươi, Potter. Một ngày nào đó ta sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi."
Harry cười, ánh mắt như kẻ thách thức:
-"Có lẽ. Nhưng cho đến lúc đó, ngươi vẫn là của ta."
Harry kéo Draco lại gần hơn, tay anh giữ chặt lấy eo cậu. Draco cố gắng chống cự, nhưng sức mạnh của Harry là quá lớn. Anh thì thầm vào tai Draco, giọng nói đầy sự chiếm hữu:
-"Ngươi không thể chạy thoát, Draco. Ngươi đã là của ta từ giây phút đầu tiên. Và cho dù ngươi có cố gắng thế nào, ngươi cũng không thể thay đổi điều đó."
Draco thở dài, nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là một cuộc chiến quyền lực, mà là cuộc chiến trong lòng. Liệu cậu có thể tìm ra cách để thoát khỏi sự ràng buộc với Harry, hay cuối cùng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của bóng tối mãi mãi?

Những tháng ngày trôi qua trong sự thống trị của Harry Potter. Draco càng ngày càng cảm thấy bản thân bị cuốn sâu vào một mối quan hệ mà cậu không còn kiểm soát được. Sự chiếm hữu của Harry dần dần biến thành sự ám ảnh, và chính điều đó khiến Draco không thể rời bỏ anh, dù trái tim cậu vẫn luôn khao khát tự do. Một đêm, Draco đứng trên ban công của lâu đài Potter, nhìn xuống khu vườn bao la bên dưới. Cậu đã cố gắng vùng vẫy, nhưng quyền lực của Harry quá lớn, cậu không thể thoát khỏi. Harry xuất hiện từ phía sau, tay anh khẽ chạm vào vai Draco, khiến cậu giật mình:
-"Ngươi đang suy nghĩ gì, Draco? Ngươi tưởng rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?"
Draco quay lại đối diện với Harry, ánh mắt cậu ánh lên sự mệt mỏi và bế tắc:
-"Ngươi không thể kiểm soát mọi thứ, Harry. Dù có mạnh đến đâu, ngươi cũng không thể chi phối trái tim và ý chí của ta mãi mãi."
Harry nhìn Draco, đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo của anh hiện lên một tia mềm mại bất chợt:
-"Nhưng ngươi vẫn ở đây, Draco. Dù ngươi có ghét ta thế nào, ngươi vẫn ở đây, ngay bên cạnh ta."
Draco quay người, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại:
-"Ta không có lựa chọn nào khác. Gia tộc của ta, cha mẹ của ta—tất cả đều phụ thuộc vào ngươi. Ngươi đã ép ta vào vị trí này, Harry. Đó không phải là vì ngươi, mà là vì ta không thể để gia đình mình sụp đổ."
Harry tiến tới, vòng tay quanh người Draco, kéo cậu lại gần:
-"Ngươi có thể nói bất cứ điều gì ngươi muốn, Draco, nhưng ta biết sự thật. Ta biết ngươi cảm nhận được gì mỗi khi ta chạm vào ngươi. Ngươi không thể phủ nhận sự ràng buộc giữa chúng ta."
Draco cứng đờ, cố giữ khoảng cách nhưng không thể thoát khỏi vòng tay Harry. Mọi cảm xúc lẫn lộn—sự căm ghét, sự đau đớn, và cả một phần nhỏ sự hấp dẫn mà cậu không thể hoàn toàn chối bỏ:
-"Ngươi thực sự tin rằng chiếm hữu cơ thể ta là đủ để giữ ta bên cạnh sao, Harry? Ngươi lầm rồi. Ta sẽ không bao giờ thuộc về ngươi, không bao giờ tự nguyện."
Harry khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhưng lại dịu dàng một cách đáng sợ:
-"Ngươi có thể từ chối tất cả, Draco. Nhưng ngươi quên rằng, ta không cần sự tự nguyện của ngươi. Ta chỉ cần ngươi ở đây, ngay bên cạnh ta."
Draco cảm thấy máu trong người như đóng băng. Cậu đã luôn tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của Harry, nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng chính sự gắn kết giữa họ là thứ đang dần vây chặt cậu, biến cậu thành một phần của cuộc chơi tàn bạo này. Bất kể có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi cái bóng của Harry Potter—Chúa tể Hắc ám.

Một thời gian sau, những tin đồn bắt đầu lan truyền trong thế giới phù thủy rằng có một nhóm nhỏ đang âm thầm nổi dậy chống lại quyền lực của Harry Potter. Đó là những phù thủy còn lại từ phe Dumbledore cũ, những kẻ dũng cảm đủ để thách thức Chúa tể Hắc ám. Draco nghe được những lời xì xào này, và trong lòng cậu bùng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Một đêm, khi Harry rời khỏi lâu đài để tham gia một cuộc hội họp với các đồng minh hắc ám, Draco quyết định hành động. Cậu biết đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình để thoát khỏi sự kiềm kẹp của Harry. Draco bước vào thư phòng tối tăm của Harry, nơi cất giữ nhiều bí mật về quyền lực hắc ám. Cậu biết nếu tìm được một thứ gì đó—một manh mối, một phép thuật đủ mạnh—cậu có thể lật ngược tình thế.
Khi đang lật giở các cuốn sách cấm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
-"Ngươi đang làm gì thế, Draco?"
Draco giật mình quay lại, nhưng đã quá muộn. Harry đứng ngay phía sau cậu, đôi mắt xanh sáng lên trong bóng tối, đầy vẻ thất vọng và giận dữ:
- "Ngươi định phản bội ta?"
Draco cố lấy lại bình tĩnh, đối diện với Harry một cách kiên định:
-"Phải. Ta không thể sống như thế này nữa, Harry. Ngươi đã ép buộc ta, và ta sẽ không để ngươi tiếp tục kiểm soát đời ta."
Harry im lặng một lúc, đôi mắt ánh lên sự tổn thương dù cậu cố gắng che giấu. Anh không ngờ Draco lại dám làm điều này:
-"Ngươi thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi ta sao, Draco? Ngươi đã ở bên ta quá lâu để mà từ bỏ bây giờ."
Draco cố gắng giữ giọng nói của mình thật bĩnh tĩnh:
-"Nếu có một cơ hội, dù nhỏ bé, ta vẫn sẽ thử. Ta không thể chịu đựng thêm nữa."
Harry bước lại gần, nắm lấy cánh tay Draco, giọng nói anh trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng đầy sự chiếm hữu:
-"Ngươi không hiểu sao, Draco? Ngươi không chỉ là một kẻ phục vụ cho quyền lực của ta. Ngươi là một phần của ta. Ngươi đã trở thành thứ mà ta không thể từ bỏ."
Draco sững lại, những lời nói của Harry khiến cậu rơi vào tình thế khó xử. Harry đã luôn là một kẻ quyền lực và kiểm soát mọi thứ, nhưng giờ đây, anh lại bộc lộ một phần nào đó của sự yếu đuối, một cảm xúc mà Draco chưa từng thấy:
-"Nhưng ta có thể từ bỏ ngươi, Harry. Và ta sẽ làm như vậy."
Harry lặng đi, nắm tay cậu siết chặt cánh tay của Draco một lúc, rồi từ từ buông ra:
-"Nếu ngươi thực sự muốn rời đi... ta sẽ để ngươi đi. Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể quên được ta, Draco. Và khi ngươi nhận ra rằng ngươi không thể thoát khỏi ta, ta sẽ vẫn ở đây, chờ đợi."
Draco ngỡ ngàng trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Harry. Cậu không thể tin rằng Harry thực sự sẽ để mình đi. Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu biết rằng lời cảnh báo của Harry không phải là một lời nói suông. Sợi dây vô hình giữa họ sẽ không bao giờ thực sự bị cắt đứt.

Draco rời khỏi Harry, tìm cách thoát khỏi cuộc sống bị kìm kẹp. Nhưng bóng tối của Harry vẫn luôn đeo bám cậu, như một cái bóng không thể thoát khỏi. Harry, dù mang trong mình quyền lực vô biên, đã đánh mất người mà anh mong muốn và chiếm đoạt, nhưng chưa bao giờ thực sự có được. Cả hai đều bị ràng buộc bởi một mối liên kết không thể phá vỡ—một sự ràng buộc giữa tình yêu, quyền lực và sự hủy diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro