Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã về khuya, Min Yoongi dựa vào ghế sô pha trong phòng làm việc, nhìn ánh đèn sáng ngời như cũ ở phía đối diện cửa sổ sát đất, cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Hắn dùng ngón tay ra sức ấn huyệt Thái Dương, cố xua đi cảm giác kỳ lạ này, nhưng cũng vô ích. Kỳ thật hắn đối với chuyện này vô cùng rõ ràng, bởi vì hắn đã ba ngày không về nhà.

Sau khi Jimi đi, số ngày hắn về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật sự quá nực cười, khi người kia còn ở đó, hắn vì để không lộ ra vẻ nhiệt tình của mình, tính toán tỉ mỉ số lần về nhà, nhưng bây giờ người kia đi rồi, hắn có thể quang minh chính đại về nhà, lại mất đi nhiệt tình ban đầu.

Không còn thức ăn nóng hổi trên bàn, không thân ảnh thăm dò sau khi hắn vào nhà, lại càng không còn hương hoa lộc vừng tràn ngập khắp căn nhà.

Min Yoongi dứng dậy tắt đèn, trong bóng tối đi đến bên cửa sổ, nguồn sáng duy nhất còn lại là điếu thuốc đang cháy dở trên tay. Hắn chỉ hít hai hơi rồi không nhúc nhích nữa, chỉ an tĩnh đứng nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Hắn nghĩ chắc hẳn Park Jimin đã trở về bên cạnh Park Jinhae. Rời khỏi hắn, về nhà, quên hết mọi thứ liên quan đến cái tên Min Yoongi, sau đó bắt đầu cuộc sống mới cùng một Alpha khác.

Min Yoongi tự giễu cười cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại dưới làn khói thuốc vờn quanh, cảm xúc khó tả trong lòng càng thêm rõ ràng.

Hôm đó hắn thực sự đã thông suốt rồi.

Hắn đã từng cho rằng, Park Jimin mang đến cho hắn nhiều thống khổ như thể, chỉ có khiến Park Jimin đau đớn, hắn mới có thể vui vẻ hạnh phúc, mà khi bánh răng bắt đầu chuyển động, hắn mới phát hiện, cậu đau một thì hắn đau mười, khiến hắn càng bị hãm sâu hơn vào vũng lầy này, không thể giải thoát bản thân.

Hắn quen biết Park Jimin nhiều năm như vậy, từ tình yêu không thể tách rời thời niên thiếu cho đến sự trả thù trẻ con, ngớ ngẩn này. Mấy ngày nay, cho dù là chuyện vui hay buồn, đều giống như vết đao, khắc sâu vào trong xương cốt hắn, tùy ý cửa một chút, đều có thể khiến hắn huyết nhục mơ hồ.

Hắn không quên được.

Trong lòng hắn luôn có cậu, hắn nhớ cậu vô cùng.

Min Yoongi ơi Min Yoongi, mày thực sự là một tên vô lại.

Hắn khẽ cười, vươn tay viết gì đó lên ô cửa kình, còn chưa thành hình thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.

Min Yoongi lấy điện thoại ra, nhìn đến tên người gọi, khẽ cau mày.

Jeon Jungkook? Cậu ta gọi làm gì?

“Alo?”

Min Yoongi nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến thanh âm hoang mang, rối loạn của Jungkook, “Min Yoongi, Jiminie ở đâu!”

“Cái gì cơ?” Min Yoongi cảm thấy khó hiểu, Park Jimin sau khi rời đi, hắn cũng không còn liên lạc gì với cậu, còn cố ý chặn tất cả tin tức liên quan đến cậu, Jeon Jungkook tìm người sao lại hỏi hắn.

“Tôi dùng mọi cách đều không thể liên lạc với cậu ấy.” Jeon Jungkook cao giọng, gần như hét lên, “Anh làm gì cậu ấy rồi!”

Min Yoongi sửng sốt một lát. Loại câu hỏi này, hắn có thể làm gì cậu cơ chứ, chẳng lẽ có thể đem một người trưởng thành đang sống sờ sờ ra đó nhốt lại chắc?

“Em ấy về nhà rồi.” Min Yoongi kinh ngạc chính bản thân mình thế mà có thể kiên nhẫn giải thích như vậy, ngữ khí chậm lại, “Em ấy hai tháng trước đã rời đi rồi, cậu phải đi tìm Park Jinhae để tìm em ấy, chứ không phải gọi điện chất vấn tôi.”

“Về nhà?” Jeon Jungkook khiếp sợ, ngay sau đó lại nghi hoặc hỏi, “Không thể nào, cậu ấy về nhà sao lại không liên lạc được chứ…”

Jungkook sau đó nói thêm mấy câu, nhưng mà Min Yoongi một câu cũng không nghe rõ, hắn siết chặt điện thoại trong tay, trong đầu lặp đi lặp lại chuyện y không liên lạc được với cậu.

Sao lại không liên lạc được. Em ấy rời khỏi chỗ hắn, ngoại trừ về nhà Park Jinhae thì có thể đi đâu được?

Park Jinhae…Park Jinhae.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một loại khả năng, khiến cả người Min Yoongi đều nôn nóng, điện thoại bị nắm chặt trong tay, cảm giác như có thể bóp nát nó bất cứ lúc nào.

Park Jinhae có thể bán Jimin một lần, sao lại không thể bán em ấy lần thứ hai cơ chứ.

Có phải vì Jimin không muốn nên Park Jinhae nhốt em ấy lại, không cho em ấy gặp người khác hay không?

Alpha đó là ai, Oh Kang Jong hay là người nào khác đang mơ ước em ấy? Sẽ rất hung dữ sao, có thể hay không đối với em ấy không tốt, sẽ không khóa tay chân em ấy lại để…

Sau đó xảy ra chuyện gì, Min Yoongi thực sự không dám nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro