୨ 2 ୧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


nhìn thằng nhóc bên dưới mình bị đánh cho tơi tả, anh cảm thấy hả hê, coi như là trả thù hộ cho dohoon một ít vậy. đi ra khỏi phòng y tế, anh liền xin thầy cho vào lớp học, vừa vào anh đứng chết trân tại chỗ, dohoon hiện tại đang chỉ bài cho eunha ngồi kế bên, nhận thấy sự việc đang dần xấu đi anh cảm thấy bất an liền phát biểu xin thầy giáo cho chuyển lên chỗ eunha với lí do rất củ chuối

" thưa thầy, em có bệnh lạ ngồi chỗ mà em không thích là em sẽ bị đau bụng ạ "

ấy vậy mà thầy tin là thật mới tài.

ai đã cho thầy tốt nghiệp vậy..

thời gian nhanh chóng trôi qua hai tiết ngoại ngữ cũng đã đến giờ ra về anh nhanh chóng tiến lại chỗ dohoon rủ đi về cùng, trên đường đi cậu đã nói với dohoon.

" dohoon à, tớ biết cậu rất được nhiều người yêu mến, nhưng không phải ai cậu cũng kết bạn được đâu. điển hình như eunha ấy, bạn ấy không tốt như cậu nghĩ, cậu hiện tại phải học tập thật tốt, đừng mang suy nghĩ kết bạn với eunha "

" sao cậu biết được eunha xấu hay tốt? cho dù cậu ghét eunha thì cậu cũng đâu thể nào nói vậy "

" tớ nói với cậu rồi đấy, tránh xa eunha ra đi cậu ấy kiểu gì cũng sẽ hại cậu mà thôi "

" rồi rồi tớ nghe rồi, bản thân tớ cần gì, hiểu gì tớ đều biết rõ, không cần cậu quản "

hiểu, hiểu cái đầu nhà cậu, bị người ta hãm hại đến mức biến mất không ai biết mà hay ra dẻ quá.

hai người chào tạm biệt nhau ở ngã ba, dù là xuyên không thì anh vẫn biết đường về nhà theo linh cảm của chính mình. ông trời chẳng lấy đi của ai thứ gì, phải phải, bản thân anh hiện tại đang rất giàu có, gấp năm lần cuộc sống đời thực ngoài kia. anh thoải mái tận hưởng vì đây cũng là ngày đầu tiên anh đến đây mà thôi. nằm nhắm mắt nhưng chẳng thể ngủ, anh đang tìm cách để được về nhà.

làm sao đây nhỉ? mình muốn về nhà quá đi, nhưng về bằng cách nào đây? còn dohoon thì sao?

càng nghĩ càng nhứt đầu đành ngồi dậy nhớ lại những chiêu trò mà wonjae và eunha sử dụng để lựa ra hướng giải quyết hợp lí thì anh lại lăn ra ngủ khò khò, lúc cần thì không ngủ, lúc không cần thì lại ngủ ngon lành mới ghê..

sáng sớm, bị đánh thức bởi đồng hồ anh phát rồ mà quăng đồng hồ xuống đất

giờ còn sớm chán, ngủ thêm tí đã, chừng năm phút thôi.

thức dậy sau cơn mơ màng anh từ từ sửa soạn nhẹ nhàng để tự nói ra mình là người gọn gàng, thanh lịch anh mở điện thoại lên xem.

thôi chết, hỏng rồi, qua hai tiết rồi còn đâu..

đã qua hai tiết học nên anh đành ở nhà cho hết thời gian chờ đến lúc tan học mà chạy ra đi cùng với dohoon về, dựa vào bức tường trước cổng trường, cậu thờ thẫn nhìn dohoon và eunha đi về cùng nhau, còn nói chuyện rất vui vẻ.

chẳng phải hôm qua đã hứa sẽ tránh xa eunha sao.? sao hôm nay..

nổi thất vọng dâng trào mạnh mẽ anh liền buồn bã, vì vốn anh đã rất thích nhân vật dohoon, đã đánh nhau với wonjae không màng kết quả để bảo vệ cậu, đã dặn cậu không được qua lại với eunha, thế mà hôm nay lại như vậy, như thể anh là người vô hình, câu nói không đáng để tâm một tí nào. trong vô thức anh che đi vết thương ở cánh tay hôm qua đánh nhau với wonjae vô tình vồ trúng vật nhọn gần đó nên rất đau, bấu chặt thật mạnh vào vết thương đến rỉ máu, chỉ có như thế anh mới quan tâm đến vết thương mà không chú ý đến đôi bạn phía trước.

lần một vì cậu, lần hai cũng vì cậu, tại sao cậu lại như thế với tôi..

nằm trên ghế anh nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể nhất để không nhớ đến hình ảnh ban nãy. tiếng chuông trước nhà ầm ĩ vang lên đánh thức anh. lê cơ thể mệt mỏi ra mở cửa, người tìm anh là dohoon, bây giờ người cậu không muốn gặp nhất lại tìm đến cậu, cậu đóng cửa chẳng thèm nhìn đối phương một cái. cánh cửa chưa kịp đóng lại liền bị một bàn tay chặn ngang qua, thấy shinyu phản ứng như vậy với mình, dohoon đầy thắc mắc.

" sao vậy? "

" ... "

" cậu giận tớ à? "

" ... "

" này, shinyu "

" ừ "

" giận về việc gì chứ, tớ đã làm gì cậu đâu "

" ... "

ánh mắt dohoon nhìn trúng vào chất lỏng màu đỏ đậm lan ra cả cánh tay áo của shinyu.

" này, cậu bị thương à "

" ... "

" cậu muốn làm tớ tức chết đúng không? "

không chờ đối phương trả lời nữa cậu liền đẩy anh vào trong nhà, tiện thể đóng cửa luôn. ép đối phương ngồi trên ghế, cậu quỳ xuống gặm hỏi.

" nhà có hộp y tế không "

" ngôi nhà nhỏ gắn trên kệ tủ gần căn bếp ở dưới "

" tại sao bị thương? "

" ... "

" tôi hỏi cậu làm sao bị thương? là ai làm? "

rất nhiều câu hỏi của anh đặt ra nhưng không có câu trả lời, anh nhấn mạnh vào vết thương của shinyu, quá đau đớn shinyu đã bật ra tên của wonjae.

wonjae

" nó làm gì cậu "

" là tôi đánh nó "

" ... "

" vô tình trúng vật nhọn gần đó, vả lại khi nãy gặp chuyện không vui nên.. "

" chuyện gì? "

" ... "

" cậu bị điếc đúng không? "

" ... "

sau câu hỏi này là khoảng không gian im lặng, im đến nổi có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài đường, cùng với nhịp thở của đối phương.

" cậu không xem tôi ra gì phải không? "

shinyu không trả lời ngẫm nghĩ im lặng.

" này "

" dohoon, cậu lừa tôi.. "

୨ 2 ୧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro