iii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là Hanni thực tình không biết ai đã hôn cô ấy?" Minji hỏi.

Thu hút sự chú ý của J.K tới cô, anh thấy Minji có vẻ ủ rũ, biết chắc là cô vừa mới làm chuyện bán đứng chính mình.

"Chúa ơi, là em?!" J.K thốt lên.

Minji mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gấp cạnh. "Vâng, chính là em" Cô thừa nhận.

"Nhưng Min à, điều đó rất tuyệt" Anh thoảng thốt.

"Đã từng thôi" Minji sửa lại. "Quá khứ. Giờ thì hết tuyệt rồi" Tất cả cảm giác hân hoan và vui sướng khi ôm Hanni, một Hanni đáng yêu, thông minh, rạng rỡ, xinh đẹp. Đúng vậy, cô đã hôn nàng lúc Giao Thừa, nhưng nàng không hôn cô. Chí ít nàng không hề biết đã hôn cô. "Mà Hanni làm cái quái gì thế, đi hôn một người lạ?"

J.K rót cho mình một tách nữa từ bình cà phê đặt trên bàn bên cạnh. "Bớt cái tính khó chịu đi. Quan trọng là từ giờ Hanni phải cân nhắc tới chuyện kết hôn cùng cô nàng Dani kia nữa hay không"

"Ồ, rồi sao?" Minji không giấu vẻ hoài nghi. "Hay là anh muốn cô ấy lấy em?"

J.K uống một ngụm cà phê. "Đó chẳng phải điều em muốn sao?"

Minji nhìn vào đôi mắt nâu của J.K, chẳng hề thấy cái nhìn tố cáo, phê phán, hay đổ lỗi. Chỉ có sự tin tưởng và tình bạn. Một tình bạn đích thực đã được kiểm chứng qua thời gian.

Sự thật là Minji muốn, rất muốn, hẹn hò với nàng. Ý nghĩ đó thật vô cùng cám dỗ, nhưng nó cũng thật đáng sợ.

"Em không biết" Cuối cùng cô nói. "Em chỉ biết một điều duy nhất là em thích em gái anh, J.K. Em nghĩ từ lâu lắm rồi. Chỉ là..."

Ngay cả với J.K, người hiểu cô rõ nhất, cũng thật khó để mở lời. Và cô phải nói gì? Rằng cô sợ chết khiếp ư? Sợ rằng Hanni sẽ không yêu cô, lại càng sợ nàng sẽ yêu cô? Sợ rằng nàng lấy cô, rồi ngày nào đó sẽ bỏ rơi cô như cha mẹ cô sao?

"Em thấy sợ" Minji thú nhận.

J.K đưa cho Minji tách cà phê. "Anh biết. "Nếu anh là em, anh cũng sợ"

Minji nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu nâu bốc khói. "Anh không đưa cho em thứ gì khác mạnh hơn được à?"

J.K cười toe toét. "Anh nói thật, trong đó có đấy"

Minji nhấp một ngụm. Tách cà phê không quá nóng, nhưng không hiểu J.K cho thêm thứ gì mà nó đi đến đâu dạ dày cô cháy lên đến đó. Cô đưa trả lại cái tách và cả hai ngồi im lặng trong một lúc.

"Hanni giận anh lắm" Minji báo. "Nghĩ rằng anh đã tiết lộ bí mật của cô ấy"

"Ồ, chuyện đó sẽ được giải quyết ngay thôi. Ngay khi con bé nhận ra đó là em, ngay khi em cho con bé biết"

"Không" Minji chồm người tới. "Cô ấy không được biết. Em không thể nói với cô ấy..."

"Ồ thôi nào, Min"

"J.K, thật đấy" Lạy Chúa, thật sự là thảm họa nếu Hanni phát hiện cô chính là người đã hôn nàng đêm qua. "Em chẳng biết phải làm sao? Dựng cổ cô ấy dậy và bảo, 'Này này, là tôi đấy, kẻ suốt ngày sinh sự với em, cái kẻ mà em không ưa chính là người đã hôn em say đắm lúc Giao Thừa' sao? Em nên làm thế hả?"

"Anh đoán em đã có dự định khác trong đầu"

"Em không muốn cô ấy cảm thấy như mình biến thành trò cười, hoặc căm ghét em" Minji lẳng lặng nói. "Thực ra, em muốn điều ngược lại"

"Và em nghĩ bằng cách giấu con bé, em sẽ có nhiều cơ hội hơn à?"

Minji thở dài, lấy tay vuốt mặt. "Anh nói như thể em làm chuyện mờ ám không bằng"

"Chỉ cần nói với anh là em muốn anh làm gì" J.K đề nghị.

"Đừng tiết lộ với cô ấy đó là em" Minji đáp. "Được không? Em hứa sẽ nói cho cô ấy biết. Nhưng không phải bây giờ"

J.K gật đầu. "Tốt hơn hết là em đừng có làm hỏng chuyện. Anh không muốn một kẻ kém cỏi nào đó trở thành người yêu của em mình đâu" Anh cười. "Chí ít chẳng có kẻ kém cỏi nào khác trừ em"

"Ý anh, em là ả kém cỏi chứ gì"

J.K cười toe toét. "Tiện đây, chúc mừng năm mới"

"Phải, dù sao thì cũng là mới"

Hanni vừa nhâm nhi cốc soda vừa nhìn J.K chuẩn bị món rau-xào-đậu phụ cho bữa tối. Anh đúng là một đầu bếp có nghề, và loại đậu phụ anh làm luôn rất ngon, nhưng Hanni không thích nhìn chỗ đậu trước khi nấu, đó là một khối protein đậu nành trắng toát, mềm nhũn trên thớt.

"Chuyến bay của Dani hạ cánh lúc mấy giờ?" J.K hỏi khi cắt khối đậu thành những miếng vuông vừa miệng.

Hanni nhìn đồng hồ. "Tám giờ, còn hai tiếng nữa"

J.K ngẩng nhìn nàng. "Anh lấy làm lạ khi em không gọi cho Dani để cáo lỗi đấy"

"Cáo lỗi chuyện gì cơ?" Hanni thắc mắc.

"Thông báo với Dani, em không muốn em ấy đến nữa. Tất nhiên là nói rất lịch sự" J.K nói tiếp.

Nàng co chân lên, ngồi khoanh tròn trên chiếc ghế nhà bếp. "Thực ra em đang rất mong được gặp cô ấy"

J.K ngừng cắt và nhìn nàng. "Sao cơ?"

"Đêm qua em đã lầm lạc" Hanni thú nhận. "Thứ nhất, em đã hôn một người hoàn toàn xa lạ và nụ hôn đó dường như chẳng có ý nghĩa gì với người này, bởi cô ta rời khỏi bữa tiệc mà không một lần ngoái lại" Nàng hít một hơi thật sâu. "Rõ ràng cô ta không hề để tâm đến mấy nụ hôn ngớ ngẩn, và em cũng thế"

J.K toét miệng cười. "Đấy là lí do em thả điện thoại di động xuống bãi biển hồi chiều hả? Vì em không quan tâm đến việc ả bí ẩn đó có gọi cho em hay không à?"

"Một phần em sợ Dani gọi" Hanni nói với vẻ rất nghiêm trọng. Rõ ràng J.K nhận ra nàng không rời điện thoại di động cả ngày hôm nay.

Nàng cố gắng thuyết phục mình gặp lại Dani sẽ tốt cho nàng. Cô là con người của thực tế, cũng thực dụng. Nhưng chẳng hề gì. Nàng biết những nhược điểm của cô. Nàng không phải lo sẽ thất vọng về cô trong hai mươi năm nữa. Bởi cô đã làm nàng thất vọng sẵn rồi.

Hanni ngẩng đầu nhìn anh trai khi J.K thái bông cải xanh thành từng miếng nhỏ. Ý nghĩ cuối cùng đó, dù nghe hơi giống giọng điệu của J.K, lại đến từ một góc khuất tỉnh táo trong tâm trí nàng.

Nửa khác, nàng lại không muốn gặp Dani. Trên thực tế, nàng còn sợ cô đến. Cả buổi chiều nàng ở trong tâm trạng thất vọng, bồn chồn, ngay lúc này, nàng cũng đã chán ngấy việc phải nghe Dani luyên thuyên về những thương vụ mới nhất của cô.

Nàng muốn tìm cho ra người phụ nữ đã hôn mình. Rồi sau đó thì sao? À, có thể nàng sẽ bắt đầu bằng việc lại hôn cô ta lần nữa.

Ngoài hành lang, cánh cửa trước cọt kẹt mở ra rồi đóng lại. "Anh biết đấy là em" J.K vui vẻ nói vọng ra.

"Em chứ còn ai" Minji xách cặp và túi đồ nghề bác sĩ vào trong bếp, áo jacket vắt trên cánh tay. "Anh đợi ai khác à?" Cô nhìn sang Hanni. "Hôm nay em có tí nắng rồi đấy"

"Trông chị khiếp quá" Nàng nhận xét lại.

Minji nom phờ phạc vì kiệt sức và nóng bức. Cô tháo tung cà vạt, cởi mấy nút áo sơ mi trên cùng rồi gieo mình xuống cái ghế bên kia quầy bếp. "Tôi khen em, còn em lại nói trông tôi thật kinh khủng là sao?"

Hanni làm mặt hề với Minji, đứng dậy rót cho cô cốc trà đá. "Từ khi nào mà nhận xét 'hôm nay em có tí nắng rồi đấy' được coi là một lời khen vậy

Minji cau mày. "Tôi nói thế sao?" ngẫm nghĩ một chút rồi nói. "Xin lỗi" Nhận cốc trà từ tay Hanni, những ngón tay họ vô tình chạm vào nhau.

"Cảm ơn em" Cô đặt cốc nước xuống trước mặt. "Tôi định nói là tối nay trông em thật xinh xắn. Thậm chí hơn hẳn thường lệ"

Minji mỉm cười, Hanni thề đã dành sự ngạc nhiên cho cô một cách chân thực nhất, từ khi nào Kim Minji lại biết mở miệng ra nịnh nọt nàng vậy.

J.K cho gia vị, nước sốt vào món mì sợi xào ức gà và nấm. "Em về luôn, hay chút nữa lại đi tiếp?"

Minji uống một miệng đầy trà. "Em còn phải đi một chuyến đến nhà Yeojun để khám cho đứa bé mới sinh nữa, nhưng tận tối cơ" Cô hít sâu rồi thở ra "Chúa ơi, em không trụ nổi nếu chỉ ngủ có hai tiếng. Tối nay nhớ nhắc em đi ngủ trước rạng sáng"

"Sao giờ em không tranh thủ chợp mắt một lát đi?" J.K hỏi.

"Và bỏ lỡ chuyến viếng thăm của cô nàng 'chẳng rõ tên gì' kia ư? Không đời nào"

"Dani" Hanni hắng giọng. "Cô ấy có tên, và đó là Dani"

Minji đảo mắt qua nhìn nàng đang chăm chú vẽ những vòng tròn hơi nước trên thành cốc thủy tinh. Nàng đột ngột ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô, rồi trước sự ngạc nhiên của Minji, nàng đỏ mặt nhìn đi nơi khác. Đỏ mặt? Từ bao giờ Hanni đâm ra ngượng ngùng với cô vậy? Tức giận, có. Khó chịu, thường xuyên. Nhưng ngượng ngùng? Thật mới lạ.

Trời ạ, nhưng tối nay trông nàng xinh quá. Mái tóc mềm mại, lộn xộn của nàng tán loạn quanh khuôn mặt thanh tú. Và đôi mắt đó! Từ trước tới giờ Minji chưa gặp ai có đôi mắt đẹp đến thế. Và đôi mắt ấy có ánh nắng ấm áp, niềm hạnh phúc đang nhảy múa và sáng lấp lánh rất dễ lây lan. Chúng cũng có thể đông cứng cô bằng một cái nhìn lạnh lùng. Nhưng những lúc long lanh nước mắt nặng trĩu nỗi buồn, đôi mắt Hanni có thể làm cô khuỵu gối.

Nụ cười của nàng cũng vậy, lan tỏa tia hạnh phúc tới mọi vật và mọi người quanh nàng, khiến cả thế gian trở nên tươi mới. Minji quá đỗi tan chảy mỗi khi thấy đôi môi xinh xắn và duyên dáng cong lên thành một nụ cười rạng rỡ chân thành.

Minji luôn nghĩ hôn lên môi Hanni giống như hôn một cô công chúa, nhẹ nhàng và thanh cao đến lạ. Hồi tưởng lại giây phúc hôn nàng quả thật quá diệu kì, nhưng theo ý nghĩa khác. Nó say đắm, nồng nàn, đầy nhục cảm và lay động cả tâm hồn.

Một nụ hôn, mọi bí mật bao lâu nay cô giấu kín với cả chính mình bị phơi bày. Cô yêu nàng. Cô đã phải lòng người phụ nữ tuyệt vời, xinh đẹp, lúc nào cũng chọc cô phát cáu. Đúng vậy, cô đã yêu, và từ rất lâu rồi.

Minji đã hiểu ý nghĩa đích thực của từ lâng lâng. Bởi vì nàng cũng có tình cảm với cô. Hanni cũng có tình cảm với cô. Không lý gì nàng hôn cô như thế mà không có chút cảm xúc nào với cô. Nhưng cô đã nhầm. Nàng không yêu cô. Nàng thậm chí không thích cô. Nàng không hề biết mình đã hôn ai.

Ngồi trong gian bếp nhà J.K, nhìn Hanni, cuối cùng Minji cũng nhận ra cô phải làm gì. Cô phải quyến rũ nàng. Từ tốn, thận trọng, để cho nàng dần hiểu cô, thực sự hiểu cô. Minji phải hạ xuống mọi rào chắn và để nàng nhìn thấy con người thật của cô. Cô phải cầu Chúa là nàng sẽ thích những gì nàng thấy.

Có thể đó là việc khó nhất cô từng làm. Đương nhiên đây là Hanni, không phải một người lạ cô mới gặp. Về mặt nào đó, nó khiến cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Nhưng mặt khác, chắc chắn cũng khó khăn hơn.

Nếu Minji thổ lộ với Hanni và nàng từ chối cô thì sao? Nếu cô nói với nàng điều gì đó riêng tư, cá nhân, nàng dùng nó để chế nhạo cô, cười cợt cô thì sao? Có thể cô sẽ không bao giờ gượng dậy được.

Tuy nhiên, cô phải cố chứng minh cho nàng thấy ngọn lửa đã nhen lên những cuộc tranh cãi và bất đồng thường xuyên của họ có thể bao hàm một ý nghĩa khác. Đúng là mối quan hệ của họ theo kiểu sớm nắng chiều mưa, có thể họ không bao giờ chấm dứt cãi cọ, bởi miệng lưỡi cả hai đều sắc bén. Nhưng hãy nghĩ tới sự hàn gắn có thể ngọt ngào ra sao. Và chỉ cần nghĩ đến việc điều chỉnh sức nóng, những tia lửa điện giữa họ hướng chúng vào phòng ngủ, cô đã thấy chóng mặt.

Sớm muộn gì, Minji cũng phải thú nhận cô chính là người đã hôn Hanni đêm đó. Mà phải sớm chứ không muộn, bởi nàng chỉ lưu lại đảo trong hai tuần nghỉ lễ ngắn ngủi.

Nhưng hai tuần còn hơn không tuần nào, nhất định cô sẽ tận dụng hết thời gian có thể để khiến Hanni thích cô. Nàng sẽ thích cô. Vì phải thích cô thì nàng mới có thể phải lòng cô được.

Cô không giũ bỏ được cảm giác việc nhà cô cháy rụi là một tín hiệu từ đấng tối cao. Nó kết thúc một đoạn đời, mở ra quãng đời khác cho cô. Một sự khởi đầu mới. Thời điểm để đứng lên từ đống tro tàn và bắt đầu lại tất cả. Phải nắm lấy cơ hội.

Bên kia phòng, chuông điện thoại reo. Món mì của J.K đang kêu xèo xèo, cả hai tay anh đều bận nấu nướng, nhưng anh vẫn với tay ấn nút điện thoại bàn gắn trên tường.

"Xin chào?" Anh nói. "Loa ngoài đang bật. Xin cứ nói"

"Vâng" một giọng phụ nữ trẻ cất lên. "Cho hỏi có phải nhà của Hanni Pham không?"

Hanni nghiêng người tới trước, lộ ra cái nhíu màu khe khẽ. "Dani à?"

"Phải, em đây" Đầu dây bên kia đáp.

"Tín hiệu rõ thật. Em gọi từ trên máy bay à?" Nàng hỏi.

Một thoáng im lặng trước khi người phụ nữ trả lời. "Không. Em xin lỗi, Hanni"

Dani không ở trên máy bay ư? Minji cố nén nụ cười. Ít nhất cũng không lộ ra ngoài. Cô đang mở cờ trong bụng.

"Em xin lỗi" Dani nói tiếp. "Nhưng rốt cuộc, cuối tuần này em không đi đâu được cả"

Hanni bật dậy, chiếc ghế nàng đang ngồi miết trên sàn bếp. "J.K, em sẽ nghe điện trong phòng bên" Nàng bước ra đến cửa, rồi quay lại. "Anh phải hứa, anh mà nhấc máy phụ lên thì em gác máy ngay đấy"

"Cái gì, em nghĩ tụi anh sẽ nghe lén à?" J.K bất bình.

"Phải. Đừng có làm thế" Với ánh mắt nghiêm khắc dành cho cả Minji, nàng lướt ra khỏi phòng.

Trong khi cô còn mải nhìn theo nàng, J.K lấy ba chiếc đĩa từ tủ chén, sắp ra trên quầy bếp.

"Chị đây" Tiếng Hanni vang lên trên loa ngoài.

"Ừ, cưng à. Em rất tiếc về chuyện này..."

"J.K, gác máy đi!" Hanni hét lên từ phòng bên.

J.K thò tay nhấn một nút. "Được rồi" Anh hét trả.

Nhưng Minji vẫn nghe thấy giọng Dani trên loa. "J.K..." Nàng cảnh báo.

"Bọn mình nghe được họ" J.K hí hửng nói, "Nhưng họ không thể nghe được. Con bé không biết đâu"

"Hợp đồng em đang thương thảo có đến bảy con số" Giọng Dani qua loa nhỏ xíu. "Em không thể bỏ được"

Minji băng ngang qua bếp, nhìn cái điện thoại như thể nếu cô làm thế nó sẽ tự ngắt. "Hanni muốn được riêng tư"

J.K lắc đầu. "Chà, em yêu vào đâm ra chẳng có gì vui cả"

Minji cau mày, liếc nhanh ra phòng ngoài. "Shh!"

"Con bé không nghe thấy chúng ta đâu"

"Chúng ta không nên nghe lén" Cô kiên quyết. "Tắt cái này đi thế nào?"

"Vậy cuối tuần sau thì sao?" Tiếng nàng hỏi. "Em tới đây vào cuối tuần sau được không?"

"Nói không đi" Minji nhìn chằm chằm điện thoại, mong Dani đáp lại bằng một câu từ chối. Ý định gác máy và cho nàng sự riêng tư bị quên bẵng. "Em quá bận. Em thật sự không có thời gian để đến đây" Cô đã mong rằng cô ta sẽ nói như thế.

Im lặng mất một lúc, rồi Dani nói, "Em đang xem lịch, em không chắc liệu..." Dani thở dài. "Ngay lúc này em phải nói không rồi, cưng à. Em đang dở việc. Giờ là thời điểm gay go trong năm, em chỉ có thể nói là nếu chị quay về Sydney sớm hơn vài ngày, em hứa chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau"

"Đúng là vênh váo, hợm hĩnh, quá quắt" Minji chửi thầm.

"Cái đó em đã nói rồi" J.K thận trọng giữ thăng bằng, bê cùng lúc ba cái đĩa tới chỗ cửa trượt ra hiên sau. "Muốn ngắt điện thoại nữa không hả? Cái nút trên cùng bên trái ấy"

"Mấy ngày nữa em sẽ gọi cho chị" Dani đang nói dở thì Minji nhấn nút và loa ngoài tắt ngấm.

"Ả này tồi thật" Cô theo J.K đi ra ngoài hiên.

"Thực tế không tồi như anh tưởng" J.K nhận xét, "Nhưng rất chắc cốp"

"Hanni sẽ không lấy ả" Minji nóng nảy thốt ra. "Em xin lỗi. Chỉ là em sẽ không cho phép điều đó xảy ra"

"Chị không cho phép ư?"

Minji giật mình quay lại, thấy Hanni đứng ở ngưỡng cửa.

"Tiếng cạch kì cục em nghe thấy lúc Dani chào tạm biệt là thế nào vậy?" Nàng hỏi vặn.

J.K nhún vai. "Chắc do đường dây nhiễu sóng ấy mà"

"Anh nói dối không biết ngượng" Hanni nói. "Sao anh cứ làm em cáu thế?"

"Bữa tối đã sẵn sàng. Ai muốn uống rượu nào?" J.K lẩn vào bếp.

Hanni quay sang Minji. "Còn chị, không cho phép em lấy Dani sao?"

Trong lúc Minji bối rối chưa biết đáp lại thế nào thì J.K đã trở lại, cầm theo ba cái ly, một chai vang trắng và một chai soda.

"Cưng à anh hoàn toàn ủng hộ em, nhưng Dani thì... ờ..." Tới đoạn, anh hơi ngập ngừng.

"Là kẻ khốn" Minji tuyên bố thẳng thừng.

J.K cười ma mãnh, rót rượu ra ly cho mình và Hanni, một ly soda cho cô.

"Tiếng cạch kia chỉ là nhiễu sóng trên đường truyền, hả?" Hanni khoanh tay lại. "Hai người đã nghe không sót tí gì đúng không?"

Minji chột dạ đổi thế đứng. Họ đã làm vậy. Họ nghe lén, đúng y như định kiến của Hanni về sự riêng tư, hoặc chẳng thể nào có được riêng tư ở Jeju.

Nhưng J.K chỉ ngồi xuống và bắt đầu ăn ngấu nghiến bữa tối của mình. "Món này sắp nguội rồi. Hai người cũng nên ăn đi"

Minji biết cô nên xin lỗi Hanni. Họ đã xâm phạm đời tư của nàng, như thế là sái trái. Nhưng lời phát từ môi cô lại chẳng chút hối lỗi nào. "Tôi báo trước với em là nếu em khăng khăng lấy Dani, tôi sẽ đứng lên hô to phản đối lúc đức cha hỏi, 'ai có ý kiến gì hãy nói ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi.' Và tiếp theo, Tôi sẽ vác em lên vai mang ra khỏi đó, em cứ việc đấm đá và la hét nếu cần"

"Chị không có gan đâu" Giọng nàng nhấn nhá đầy hoài nghi. "Chị sẽ không bao giờ gây ra một cảnh như thế"

"Cứ thử xem" Minji đe dọa.

"Được thôi, em sẽ không mời chị" Hanni khoanh tay lại.

"Ồ, như thế có thể ngăn được tôi đấy"

"Này, hai người?" J.K xen vào. "Đồ ăn đang nguội"

"Hanni nghĩ kiểu gì không biết?" Cô nói. "Ý em là, liệu cô ấy có thực sự ngồi xuống và nghĩ, 'Chao ôi, mình muốn có vài đứa nhóc quá. Để xem mình có thể lôi đồ ngốc nào mình biết vào vòng hôn nhân không tình yêu rồi thụ thai không'"

Mắt nàng bừng bừng lửa giận. "Tình cờ em lại biết chỉ số IQ của Dani cao hơn vô số người..."

"Thôi được rồi, bỏ qua chuyện này đi. Anh có bản sao danh sách khách mời trong bữa tiệc mà em muốn này" J.K cắt ngang.

Hanni nín bặt như thể J.K vừa nhấn nút tắt. Nàng lừ mắt với anh, liếc một cái sang cô, hi vọng cô không nghe được câu nói của anh trai mình.

"Danh sách khách mời hả?" Sự giận dữ và thất vọng của Minji nhanh chóng bay hơi. Tại sao Hanni muốn danh sách khách mời của một bữa tiệc đã tổ chức rồi?

"Ít nhất anh có thể chờ đến khi chỉ còn hai chúng ta mà" Hanni rít với J.K qua kẽ răng.

"Anh nghĩ cả anh và em ấy đều có thể giúp em" J.K chỉ vào cô.

"Bữa tiệc đón năm mới ấy hả?" Minji hỏi, đảo mắt nhìn nàng. "Danh sách khách mời đó có vấn đề gì sao?"

"Con bé không nói cho anh lí do, nhưng anh đoán là con bé đang cố tìm ra cô nàng đã hôn nó" Anh mỉm cười toe toét. "Còn nhớ cái người anh kể với em không?"

"Hừ!" Hanni ngồi xuống ghế, vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

"J.K" Cô nhanh chóng mở lời. Làm nàng xấu hổ là điều cô không muốn, nhưng J.K giơ tay lên ngăn cô lại.

"Nghe này" J.K phân tích. "Đã quá muộn để vờ như Minji không biết về chuyện tối qua. Anh sẽ giúp em, đúng chứ? Em ấy cũng có thể giúp em. Hai cái đầu tốt hơn một, thử nghĩ xem ba cái sẽ tuyệt vời cỡ nào?"

"Tuyệt vời" Hanni lẩm bẩm.

"Em thực sự muốn tìm người này sao?" Minji hỏi, nhen nhóm chút hi vọng.

Nàng ngẩng lên nhìn cô. "Đúng" Nàng thừa nhận với tiếng thở dài. "Đúng như vậy. Em biết nó nghe thật điên rồ."

Minji nhanh chóng đáp. "Không điên chút nào, rất tuyệt"

"Em cần tìm tay hải tặc này" Hanni tiếp tục, "Để chứng minh với chính mình rằng cô ấy không có thực. Em thậm chí còn không biết cô ấy là ai. Dù em có cảm giác gì khi hôn cô ấy thì chắc hẳn đấy cũng là hậu quả do uống quá nhiều champagne, em cũng không biết nữa, hoặc là ham muốn, hoặc do kì trăng tròn. Chỉ là nó thật mơ hồ. Ý em là, có thể em sẽ được cô ấy, và cô ấy hóa ra lại là người em ghét nhất chăng?"

"Vậy sao phải đau đầu nhức óc để lật mặt cô ả này làm chi cho mệt?" J.K hỏi.

"Hải tặc" Minji chỉnh anh. "Không phải cô ả"

Hanni ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Nàng im lặng một lúc lâu. "Em e sợ" Cuối cùng nàng nói. "Chỉ một chút thôi"

Nàng ngước nhìn về phía Minji và cô thấy rõ ràng mắt nàng đang rơm rớm. "Rằng, giá như..."

"Đó không phải e sợ" Minji bảo nàng. "Đó là hi vọng. Hi vọng rằng quả thực ngoài kia có một người đặc biệt đang chờ được em tìm thấy"

Nàng chớp mắt che những giọt nước mắt. "Ôi, ước gì chị nói đúng"

"Em có chắc là chị sai không?"

Nàng không biết, cũng không đáp lại cô. Lầm lũi cầm tờ danh sách lật tới lui.

"Kim Yuna?" Hanni đọc từ danh sách viết tay nguệch ngoạc và dài ngoằng của J.K.

"Gạch tên cô ta đi" J.K ngả ghế ra sau, gác chân trần lên bàn ăn kiểu cổ. "Anh thấy Yuna mặc áo choàng kiểu La Mã"

"Nghe độc đáo nhỉ" Minji nhận xét.

"Còn Park Gyu thì sao?" Nàng hỏi.

"Anh không gặp" J.K đáp.

"À cô ấy có mang theo bạn gái" Minji tự nhiên lên tiếng. "Một người phụ nữ trẻ mà Gyu đã hẹn hò mấy tháng trước, sống ở đất liền. Họ hóa trang làm Bonnie và Clyde[*]"

[*] Bonnie và Clyde là cặp đôi cướp của giết người nổi tiếng trong bộ phim cùng tên sản xuất năm 1967.

"Phải rồi" J.K bổ sung, "Họ mang mấy khẩu súng tiểu liên to chảng bằng nhựa.

"Em không muốn chen ngang nhưng đó là Lee Gayoung" Nàng gạch cái tên khỏi danh sách.

"Moonbyul thì sao?" J.K và Minji ngây người nhìn nhau.

"Cô ấy có xuất hiện ở bữa tiệc hả?" Minji hỏi.

"Không rõ" J.K đáp lại. "Anh cũng không trông thấy cô ấy"

"Em nhớ Hyein có bảo trông thấy xe của cô ấy" Nàng cất tiếng.

"Anh đoán là điều đó đưa cô ấy vào diện nghi vấn rồi nhỉ" J.K nói. "Cô ấy đủ cao đấy chứ?"

Hanni gật đầu. "Nhưng nhớ lại, em không biết chính xác cô nàng hải tặc cao chừng nào. Em chỉ có cảm giác cô ấy cao hơn em"

"Và còn rất thơm nữa" Minji nhắc nàng.

J.K ngồi bên này bỗng ho khan.

"Và cô ấy mang máy nhắn tin" Hanni bổ sung. "Liệu Gayoung có máy nhắn tin không ấy nhỉ?"

"Anh không biết" J.K nói. "Nhưng xác minh việc ấy chẳng khó đâu"

Minji nhìn qua vai Hanni, nhanh chóng đọc lướt qua danh sách. Tên cô ở ngay đầu trang, Hanni hình như đã bỏ qua cô. Cô không biết nên cảm thấy bị xúc phạm hay nhẹ nhõm nữa.

"Tiếp theo là ai, Kwon Yuri? Em không nhớ đã nhìn thấy chị ta ở bữa tiệc"

"Có đấy" J.K nói. "Và anh biết rõ cô ta có máy nhắn tin"

"Không phải" Hanni gạch tên Yuri khỏi danh sách. "Không phải Yuri"

"Em gặp chị ta rồi à?" Minji hỏi.

"Sao em khẳng định chắc chắn vậy chứ?" J.K cũng hiếu kỳ.

Hanni đặt bút xuống bàn. "Nếu hai người nhất định muốn biết thì trước đây em đã có vinh dự hôn Kwon Yuri rồi. Chị ta là một tay sát gái. Cô nàng hải tặc của em không phải kiểu người như thế"

"Cô nàng hải tặc của em cơ đấy" J.K nhướng mày liếc sang Minji.

"Có những hải tặc khác ở bữa tiệc" Hanni chỉ ra. "Em không muốn cô nàng của em bị nhầm với những người kia. Kim Hyunjung. Còn Kim Hyunjung thì sao đây?"

Nàng nhìn J.K, anh mỉm cười tươi rói. Ông kễnh này đang rất ư khoái chí.

"Hyunjung đóng giả Dracula" J.K nhìn Hanni gạch cái tên ấy khỏi danh sách.

"Cái tên cuối cùng là... cho xin một hồi trống nào" Minji thông báo, "Choi Tzuyu, nhưng trước hết tối qua em không gặp cô ấy"

"Anh cũng thế" J.K nói. "Nhưng chẳng phải cô ấy rất cao sao?"

"Đúng là vậy" Minji đồng ý.

"Dù sao thì em cũng sẽ cho cô ấy vào diện tình nghi" Hanni quyết định, "Mặc dù em quên mất cô nàng hải tặc của em cao bao nhiêu, nhưng em nhớ cô ấy khá cao"

"Vậy chúng ta được bao nhiêu người?" J.K hỏi.

"Sáu" Nàng đếm trên đầu ngón tay. "Tất cả đều đến theo giấy mời, và ai cũng có thể mang máy nhắn tin"

"Em có chắc là đã soát hết danh sách rồi chưa?" J.K hỏi.

Hanni lật các trang giấy, dò lại lần nữa.

Kim Minji. Nàng đã bỏ qua cô.

Có thể nào?

Nàng liếc qua vai, bắt gặp Minji đang nhìn nàng. Một bên chân mày khẽ nhướng lên khi cô bình thản đáp trả ánh mắt của nàng, Hanni liền quay đi.

Không đời nào.

Nàng chỉ không thể mường tượng Minji sẽ hôn nàng theo cái cách cô nàng hải tặc đã hôn. Những nụ hôn đó dữ dội, kích động và không hề kiềm chế. Đó khó có thể là phong cách của cô. Nàng chỉ có thể hình dung ra cách mà cô cẩn thận hôn nàng, ngọt ngào, sẽ không làm rối tóc hay thậm chí làm hỏng son môi của nàng.

"Giờ sao?" Cô hỏi. "Em định sắp họ thành một hàng và hôn lần lượt ư?"

Hanni lại ngoái đầu nhìn lại cô một lần nữa. "Sắp họ thành hàng, không. Còn hôn họ, có"

"Em đùa chắc" J.K nói thẳng.

"Em còn cách nào khác để chứng thực rằng chuyện xảy ra tối qua chỉ là phút lầm lạc hoặc ăn may đây?"

J.K và Minji nhìn nhau.

"Nếu không phải thì sao?" Cô hỏi.

"Em không biết" Hanni thú nhận. "Em thực sự chưa cân nhắc tới khả năng đó"

"Tốt hơn là" J.K nói. "Em hãy sẵn sàng cho tất cả các khả năng. Nhỡ đâu ả này lại là một Quý Cô Ngoài Dự Đoán thì sao?"

"Không lí nào"

"Cứ cho rằng cô ta còn thiếu chút xíu nữa là thành Quý Cô Ngoài Dự Đoán đi" Minji bĩu môi xen vào.

"Được rồi, đến đâu hay đến đó, vậy được chưa?" Hanni nói. "Và trước tiên em phải thu hẹp danh sách này xuống. Chỉ có ba hải tặc ở bữa tiệc. Vậy là ba trong sáu người này là đối tượng tình nghi thực sự"

"Em định làm gì?" J.K bỏ chân khỏi bàn, vươn người tới, tì cằm lên cánh tay để quan sát gương mặt em gái. "Gọi họ đến và hỏi họ đã mặc gì tại bữa tiệc?"

Hanni lắc đầu. "Không, em sẽ thuê Hyein. Em ấy là thám tử tư"

J.K phá lên cười. "Hyein ư? Thực tế chút đi, Han. Em ấy làm gì nào, mua một cái mũ phớt và áo choàng từ cửa hàng thám tử tư à? Và giờ em ấy nghĩ mình đích thị là một PI[*]?"

[*] PI: private investigator: thám tử tư.

"Em ấy có giấy phép, J.K. Chính Hyein đã nói với em mà"

"Anh cũng có thể kiếm một mảnh giấy và nói rằng mình là tổng thống Mĩ" J.K vặn lại. "Cái áo không làm nên thầy tu"

"Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó" Hanni đứng dậy vươn vai. "Anh có nhớ mọi người đã cười anh ra sao khi anh quyết định trở thành người buôn đồ cổ nghệ thuật không?"

"Có, và anh cũng nhớ Bobby đã cười rất to. Giờ hắn ta phải trả giá"

"Nhân nói về trả giá" Hanni nói, "Hai người nợ em một lời xin lỗi vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của em và Dani"

"Tôi xin lỗi" Minji lầm bầm.

"Anh thì không" J.K dựa lưng vào ghế. "Anh vẫn cho rằng em ấy là đồ ngốc vì đã cho em leo cây cuối tuần này. Dani nói sẽ tới đây, em ấy không nên để công việc ngáng đường như vậy"

"Hợp đồng của Dani đang làm trị giá hàng triệu đô la" Hanni khoanh tay lại. "Nếu anh có thể ngồi đó và nói với em rằng anh sẽ không gạt phăng ngày nghỉ cuối tuần với tình nhân vì một cơ hội kiếm được triệu đô, thì phải rồi, anh đúng là người tốt hơn Dani"

"Có lẽ là không" J.K thừa nhận. Anh gãi đầu. "Anh đoán là có vài thứ người ta sẽ chọn thay cho một triệu đô la"

"Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi mà" Minji nói một cách bình thản. Cô đã im lặng rất lâu, đến nỗi nàng gần như quên mất cô đang đứng đó.

"Ngay lúc này anh có thể nghĩ ra một tá" J.K nói tiếp, ngồi xuống đối diện nàng. "Hòa bình thế giới. Chấm dứt nạn đói, một liều thuốc chữa khỏi ung thư và AIDS. Có cần tiếp tục không nhỉ?"

"Nhưng tất cả đều không có thực" Hanni phản đối. "Những tình huống đó không bao giờ xảy ra. Chắc chắn cả Dani cũng sẽ đổi một triệu đô la lấy hòa bình thế giới. Nhưng em ấy không lo lắng về chuyện đó, em ấy không bao giờ phải đưa ra lựa chọn ấy cả. Nó chỉ là lí thuyết"

Liệu Dani có đổi một triệu đô la lấy cái gì đó không? Nàng không hoàn toàn chắc chắn. Dani lớn lên trong tầng lớp trung lưu ở ngoại ô thành phố, được nuôi dưỡng bởi niềm tin rằng tiền có thể mua được câu trả lời cho mọi vấn đề. Cô ấy đã phấn đấu và đạt được sự an toàn về tài chính mà cha mẹ cô chưa bao giờ có. Tiền bạc là Chúa Trời của cô và lúc nào cũng ám ảnh cô. Dani vừa tôn thờ vừa nguyền rủa nó, bất kể có bao nhiêu, cô luôn muốn nhiều hơn nữa.

Minji thì mặt khác, xuất thân từ gia đình giàu có. Cô có phong thái của kẻ giàu sang, luôn có sẵn tiền để đốt, nên chưa bao giờ ngần ngại đốt nó. Sự thờ ơ của cô với những vấn đề tài chính luôn làm nàng bực bội.

Cô đang nhìn nàng như thể biết nàng đang quan sát cô. Đôi mắt nâu của cô lãnh đạm, hàng mi nhắm hờ như đang nghỉ ngơi, thư giãn. Bên ngoài cửa sổ, trên bãi biển, những đợt sóng nhỏ rì rào vỗ bờ trong bóng tối.

"Tôi sẵn sàng đánh đổi một triệu đô la" Minji điềm tĩnh đáp, "Lấy một và chỉ một thôi, nụ cười của mẹ tôi"

Mắt cô chạm mắt Hanni, và lần này cô không nhìn đi nơi khác. Nàng chợt nhận ra cô không thư thái chút nào. Mí mắt cô hạ xuống để che đi bão tố đang khuấy đảo bên trong. Nàng quan sát khi Minji nhoài người về phía trước trên chiếc ghế cô đang ngồi. Trong ánh điện tỏa sáng trên đầu, khuôn mặt cô càng sắc nét hơn, khắc nghiệt hơn, nhưng vẫn không kém phần thu hút.

"Và nếu em muốn những lựa chọn thực tế hơn, cái này thì sao: Tôi sẽ chọn cơ hội để sống, làm việc tại một nơi mà tôi coi như nhà mình, có những bệnh nhân đồng thời cũng là hàng xóm và bạn bè, để biết rằng mỗi khi xuống phố tôi được những người đi ngang qua quan tâm hỏi han. Tôi đã từ chối một công việc với phòng khám riêng mà giờ này ắt hẳn đã đem lại cho tôi hơn một triệu đô la. Quay trở lại Jeju, có thể tôi phải giật gấu vá vai, nhưng không ai chi phối được dù chỉ một mảnh tâm hồn tôi" Cô mỉm cười với Hanni. "Trái tim thì có thể, nhưng tâm hồn thì không"

Hanni sửng sốt. Nàng không hề hay biết chuyện đó. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc Minji đã từ bỏ những gì khi sống ở Jeju. Nàng cũng chưa bao giờ nghe cô nói chuyện cởi mở, thành thực như thế. Nàng đã không nhận ra cô  cũng có thể nói những lời chân thành.

Lặng như tờ. Ngoài kia, trong những bụi cây tiếng châu chấu kêu râm ran. Trên bãi biển, những con sóng tiếp tục theo thủy triều dâng lên và hạ xuống.

"Chà" Minji nói với tiếng cười khe khẽ. "Tôi đã phá hỏng cuộc chuyện trò rồi phải không?" Cô đứng dậy, nhìn đồng hồ. "Sắp muộn rồi. Tôi phải ghé qua nhà Yeojun đây"

Cô nhìn theo Hanni khi nàng quay đi và bắt đầu vuốt phẳng mấy tờ giấy trên bàn ăn. Mọi việc không đến nỗi tệ. Cô đã thổ lộ những điều trước giờ chưa dám nói với nàng và nàng đã không la hét rồi chạy ra khỏi phòng, hoặc chế nhạo cô. Nàng chỉ đăm đăm nhìn cô đầy ngạc nhiên, đôi mắt mở to. Cô có thể đắm mình trong đôi mắt đó mãi mãi, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi trái tim như thể ngừng đập.

"Em có muốn cùng tôi ghé qua nhà Yeojun không?" Minji rất muốn hỏi nàng, nhưng không thể cất lời. Viễn cảnh quá cám dỗ, một đêm sáng trăng, chuyến đi trên chiếc xe jeep của J.K dọc phố biển yên tĩnh.

"Em lên lầu đây" Hanni thông báo, cuối cùng cũng thu lại đám giấy tờ. Mái tóc nàng lòa xòa với những lọn tóc rối bời thật quyến rũ.

"Sau khi gọi cho Hyein, em sẽ đi ngủ" Nàng tặng cho cả cô lẫn J.K một cái liếc dài nghiêm khắc. "Hai người mà hé lời nào về hải tặc này nọ với bất cứ ai, thì chết với em. Nghe chưa?"

J.K và Minji cùng lúc gật đầu.

Hanni có vẻ hài lòng. "Hẹn gặp lại vào sáng mai"

"Chúc ngủ ngon" Minji nói.

Nàng toan rời đi khỏi phòng, thì cô gọi nàng lại. "Hanni này?

Cô đã không thành thật hoàn toàn. Còn một thứ nữa mà cô sẵn lòng đánh đổi một triệu đô la.

Nàng quay lại nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ thắc mắc.

"Tình yêu đích thực"

Nàng cau mày, vẻ hoang mang lộ rõ.

"Tôi sẽ chọn tình yêu đích thực" Minji nói lại lần nữa, "Thay vì một triệu đô la. Đúng ra tôi sẽ đổi một triệu đô la chỉ để lấy một tia hi vọng tìm được tình yêu thực sự" Cô mỉm cười trước vẻ mặt ngỡ ngàng của nàng. Còn nhiều điều nữa, nhưng cô không thể bắt mình nói thêm. "Nếu tôi là Dani, tôi sẽ không ở lại Úc. Tôi sẵn sàng đổi một triệu đô la để được nghỉ cuối tuần với em"

Hanni ngỡ ngàng gật đầu. "Đồ ngốc, chúc ngủ ngon" nàng thì thầm.

Khi nàng đã rời khỏi phòng, cô quay sang và bắt gặp J.K đang nhìn mình.

"Anh muốn biết chết đi được cái chuyện này rồi sẽ đi tới đâu" J.K chêu chọc.

Minji hít sâu, rồi từ từ thở ra. "Còn em chỉ đang chết dần thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro