ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của Lee Hyein gần như đã chiếm hết toàn bộ spotlight của bữa tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em ấy nhưng có vẻ cô em gái mà nàng rất yêu quý chẳng thèm để tâm. Hyein hóa trang thành nữ hoàng Cleopatra, đứng tựa vào quầy bar dựng ở góc sân, với mái tóc đen dài chấm vai và đôi mắt nâu lạnh, trông y hệt nữ hoàng thật bước ra từ bảng đá khắc chữ tượng hình, hoặc đã du hành vượt thời gian.

"Mừng chị về nhà" Em nói để át tiếng nhạc ồn ào, nụ cười còn chưa kịp hé đã vụt tắt. "Ô kìa, có chuyện gì thế?"

"Gặp chút rắc rối với gu chọn bạn của ông anh J.K, thế đấy" Hanni vớ lấy ly rượu trên chiếc khay gần đó, uống một hơi dài. "Cùng đôi giày plastic ngớ ngẩn này đang làm đau chân chị"

"Chị và Kim Minji lại tranh cãi nữa à?" Hyein hỏi. "Nhất định rồi, em hỏi ngốc quá. Chắc chắn ở một thế giới nào đó hai người phải được minh họa cho cụm từ cãi vã trong từ điển. Tính ra là khắc khẩu nhau ngay từ kì nghỉ đầu tiên Minji theo cha về đây ấy chứ"

"Chị ta là kẻ hợm hĩnh khó ưa" Hanni hậm hực.

"Em không biết" Hyein hòa nhã nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng. "Bao giờ chị ấy cũng lịch sự khi nói chuyện với em. Minji thật sự rất chói loà, chị biết đấy, như thể mọi thứ đều dưới tầm chị ấy. Song, điều đó không biến chị ấy thành kẻ hợm hĩnh. Minji chỉ quá phòng thủ thôi. Em dám chắc chị ấy không cố ý hành xử như vậy"

"Phải, chị ta chỉ cố ý chọc tức một mình chị" Hanni nói. "Minji khoái hành hạ chị lắm"

"Em luôn cho rằng chị ấy có tình cảm gì đó với chị. Em thề là đã từng trông thấy chị ấy nhìn như muốn nuốt lấy chị" Hyein trầm trồ.

"Nhai chị rau ráu rồi nhả bã thì đúng hơn" Hanni lạnh nhạt đáp. Tuy nhiên, gương mặt Minji lúc cô bảo có thể cho nàng một đứa con bỗng xâm chiếm tâm trí nàng.

Hyein mỉm cười "Chị thế nào?" Rồi nhìn chăm chăm vào Hanni. "Trông chị rất tuyệt, dù có hơi nhợt nhạt một chút, nhưng vài ngày trên bãi biển sẽ khác ngay. Thế cô nàng người yêu trong mơ của chị đâu rồi?"

"Em đừng hỏi thì hơn" Hanni đáp.

"Được rồi, Em không hỏi nữa" Hyein đổi chủ đề. "Mẹ chị khoẻ không? J.K kể bà đã có kì nghỉ lễ Giáng Sinh ở Sydney"

"Mọi thứ đều ổn cả. Ở lại đây chẳng dễ chịu gì với mẹ vì ba đã mất, nhất là vào thời điểm này trong năm. Bà đang đi thăm họ hàng, rồi sẽ du lịch trên biển với dì Minhee, chắc phải tới tháng Hai, bà mới quay về Jeju.

"Em đồng ý, mẹ chị làm thế là rất sáng suốt" Hyein nhận xét. "Sao phải ở lại đây và gặm nhấm nỗi buồn cơ chứ?"

"Đúng thế"

"Này, chị nghe tin em lấy được giấy phép hành nghề thám tử tư chưa?" Hyein nói bằng tông cao.

"Giấy phép hành nghề thám tử ư?" Hanni tròn mắt.

"Vâng, thực sự rất vất vả đó" Hyein tự hào.

"Chúc mừng em" Nàng hân hoan, rất nhanh sau đó lại có chút ngập ngừng "Nhân tiện, J.K đã kể với chị..."

"Không có nhiều vụ để giải quyết ở Jeju, đúng chứ?" Hyein nói nốt giùm nàng. "Em biết, một nơi như thế này không nhiều tội phạm. Nhưng tuần trước văn phòng Mark Tuan đã thuê em làm cố vấn" Hyein cười, đôi mắt nâu sẫm lấp lánh. "Em đã xới tung thùng rác ở trường học, tìm mắc cài niềng răng cho cậu em trai BamBam của anh ta và đã thấy nó. Thêm vài vụ hóc búa hơn thế là em có thể viết được ký sự rồi"

"Mark Tuan" Hanni nhặt vài cọng cần tây từ cái đĩa đang đặt trên quầy bar, và dồn trọng lượng sang chân phải, là chân ít đau hơn. "Nghe thật quen nhưng chị không tài nào nhớ ra"

"Anh ta thuộc sở cảnh sát" Hyein nói. "Cao, vai rộng, tóc đen nhánh, mắt nâu...?"

Hanni lắc đầu.

"Điểm trai, ăn mặc phong cách và mê tiệc tùng?" Hyein tiếp tục.

Hanni nhún vai "Có lẽ chị chưa gặp bao giờ. Hoặc có thể gặp rồi mà không nhớ"

"Nhưng Mark là kiểu người đã gặp lần đầu thì sẽ nhớ anh ta ngay" Hyein nói gọn lỏn. "Anh ta hấp dẫn đến chết người, một tay chơi đích thực. Mark mời em đi chơi mấy lần, nhưng em không muốn mối quan hệ phát triển quá nhanh nên đã kiếm cớ từ chối. Đến quán N.Y.C và uống vài cốc bia không phải những gì em nghĩ về một đêm vui vẻ. Em chỉ muốn yêu đương với một người thích buổi tối yên tĩnh ở nhà, xem vài bộ phim nước ngoài, em không nói tới những bộ phim Nhật ma quái đâu nhé"

"Chúc may mắn. Gần đây em có hẹn hò ai không?" Hanni hỏi.

Hyein lắc đầu, đôi hoa tai của em rung lên. "Không"

"Không phải em còn say mê Yeojun đấy chứ?"

"Em mà như thế thì quá ư kém cỏi" Hyein đảo mắt. "Chị biết không, anh ta và cô bạn gái mới sắp sửa có con, khoảng một tuần nữa là đến ngày sinh"

"Chị cũng có nghe nói" Hanni đáp, đổi ly rượu rỗng bằng một ly đầy khác, ước gì rượu sẽ chữa lành những vết phồng bắt đầu rộp lên ở chân nàng. Đôi giày plastic là một cái bẫy. Không biết Cinderella có hứng chịu nỗi đau này từ đôi giày thủy tinh không? Có thể lắm, Hanni dám cá rằng những câu chuyện cổ tích đó do một người đàn ông viết ra. "

"Xem nào, J.K bảo là có một cô nàng mới đến. Nhân viên cứu hộ hay gì đó"

"Shin Ryujin?" Hyein đột nhiên phấn khích. "Ôi cưng, em có thể để chị ấy chăm sóc bất cứ lúc nào"

"Vậy ư?"

"Ryujin thường được gọi là quý cô gái nhà bên, ga lăng và có sức hút điên đảo"

"Hay đấy" Nàng dài giọng.

"Tùy chị tin hay không, em nghĩ chị ấy cũng có đầu óc. Ryujin đang học tiến sĩ. Ngành triết học. Chị ấy làm việc chăm chỉ mà vẫn có thời gian nghiên cứu luận án"

"Nghe có vẻ hoàn hảo. Có lẽ em nên thử mời cô ấy đi chơi"

"Em phải lấy số và xếp hàng đã" Hyein nói "Tất cả phụ nữ trên mười bốn và dưới một trăm tuổi đều đổ ra bể bơi để liếc mắt đưa tình với chị ấy"

"Rỗi hơi" Hanni nhún vai. "Nhân tiện nói về rỗi hơi, cái chân này giết chết chị mất" Hanni khẽ nhăn nhó.

"Vậy thì bỏ giày ra, làm Cinderella đích thực và đánh rơi một chiếc giày ở đâu đó. Dù sao cũng sắp nửa đêm. Em không biết chị thế nào, nhưng em muốn kiếm một cái ghế dài để nằm ngắm chỗ pháo hoa J.K đốt mà không phải ngửa cổ"

"Chị ra với em ngay" Hanni cúi xuống tháo giày khỏi chân. Ôi trời, dễ chịu hẳn. Nàng đứng thẳng dậy, bỗng nhiên giật mình lùi về sau, một trong số vài tay hoá trang thành hải tặc đang đứng sừng sững trước mặt nàng.

Nàng nhận ra ngay đây là dáng người mảnh khảnh của phụ nữ. Mọi thứ trên người cô ta đều có màu màu đen. Quần bó ống màu đen, sơ-mi trắng rách rưới với áo choàng đen, và một chiếc mặt nạ trùm kín toàn bộ gương mặt, trừ miệng và cằm. Đôi mắt cũng bị một lớp màng trắng che khuất.

Cô ta không phải hải tặc thật, Hanni tự nhắc mình. Cô ta chỉ ăn vận giống vậy thôi. Tuy nhiên, trông cô ta rất ư bí ẩn. Cũng như không hề báo trước, ánh đèn xanh đỏ đã mờ lại càng ảo diệu hơn, tiếng nhạc được khuếch đại to gấp mấy lần.

"Ba phút đếm ngược từ bây giờ!" Giọng J.K oang oang qua loa. "Năm cũ chỉ còn ba phút nữa thôi!"

"Khiêu vũ cùng tôi nhé?" Tay hải tặc đề nghị.

Hanni không thể nghe rõ tiếng cô ta vì âm nhạc, chỉ có thể đọc khẩu hình mấp máy.

Nàng lắc đầu. Cô ta là ai? Nàng không biết cô ta là ai với bộ đồ đó. Nhưng cô ta không chấp nhận lời từ chối. Cô ta cầm tay nàng, dẫn nàng ra sàn nhảy đông đúc.

Bài hát mang giai điệu lãng mạn, chầm chậm và xưa cũ, nói về đêm và ngày, ngày và đêm. Tay hải tặc kéo Hanni lại gần. Cô ta là kẻ quái đản nào vậy?

Vòng tay cô ta mềm mại, cả cơ thể thì uyển chuyển. Nàng không nhớ mình có quen biết người phụ nữ nào ở Jeju có thân hình như thế.

"Tôi có biết cô không?" Nàng thì thầm từ bên dưới chiếc mặt nạ ngang tai cô ta.

Nhưng cô ta không trả lời, chỉ kéo nàng sát hơn, siết vòng tay quanh eo nàng cho đến khi nàng ép hẳn vào người cô ta, từ đầu gối lên tới ngực. Sàn nhảy chật ních, chẳng làm được gì hơn ngoài đung đưa người. Nhưng cô ta vẫn cử động một cách uyển chuyển.

Người cô ta tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Tươi mát và sạch sẽ, như thể cô ta vừa bước ra từ nhà tắm. Chính điều đó, chứ không phải điều gì khác, đã khiến Hanni nhượng bộ trong khoảnh khắc và khẽ ngả đầu vào vai người phụ nữ đó. Nàng cảm thấy cô ta thở dài, cảm thấy cô ta chạm vào má nàng bằng những ngón tay dịu dàng, nàng từ từ khép mi mắt, dần để cảm xúc dẫn lối.

Lần cuối cùng nàng được ôm như thế này là khi nào nhỉ? Chắc chắn là trước khi nàng hẹn hò với Dani.

"Mười lăm giây nữa là sang năm mới!" J.K hét to. Hanni cũng giật mình ngẩng đầu khi đám đông xung quanh bắt đầu đếm ngược.

"Mười, chín, tám, bảy..."

Tay hải tặc đang nhìn nàng, Hanni cố đoán đôi mắt ấy màu gì trong ánh sáng mập mờ. Nóng quá. Dù chúng có màu gì, thì cũng như đang muốn thiêu đốt nàng.

"Bốn, ba, hai, một. Chúc Mừng Năm Mới" Ca khúc 'Auld Lang Syne' vang lên trong loa.

"Chúc mừng năm mới" Tay hải tặc mấp máy môi với Hanni.

Rồi bất ngờ hôn nàng.

Nó bắt đầu bằng một cú quét nhẹ ngọt ngào giữa hai đôi môi mềm mại.

Hanni không rõ chuyện gì đã xảy ra, liệu nàng bị ai đó trong đám đông xô đẩy, hay nàng bị mất thăng bằng, hay tay hải tặc quyết định rằng nếm thử như vậy còn chưa đủ nên quyết định giữ nàng chặt hơn, môi nàng khẽ mở ra và cô ta đang thực sự hôn nàng.

Đó là một nụ hôn sở hữu, một nụ hôn cháy bỏng, cuồng nhiệt, Hanni cảm thấy tim mình nóng hừng hực. Cô ta có vị rượu champagne, ngọt đến say lòng, cùng với sự pha trộn giữa nguy hiểm và kì thú.

Nhưng cũng đột ngột như lúc bắt đầu, cô ta đẩy nàng ra.

Mất thăng bằng, Hanni lảo đảo chân đứng không vững dù nàng đã bỏ đôi giày cao gót ra. Nàng có thể thấy sự choáng váng hiện rõ trong mắt tay hải tặc, sự chấn động mà nàng biết đang phản chiếu trên gương mặt mình khi cô ta đưa tay đỡ nàng, giữ nàng đứng vững. Đó là một nụ hôn tuyệt vời đến không ngờ.

Trên đầu họ, bầu trời nở rộ mọi sắc màu, và cả hai cùng ngước lên để ngắm những chùm pháo hoa tuôn xuống như chuỗi kim cương rực rỡ khổng lồ.

Tay hải tặc mỉm cười, lại cúi xuống hôn nàng.

Lần này cô ta không dừng lại. Cô ta quấn quít lấy nàng, tận hưởng nàng trong một nụ hôn dài chậm rãi, đắm say trong tiếng nhạc, với những chùm pháo hoa xé gió vút lên và nổ đùng đoàng trên cao.

Chỉ là một thoáng mất tập trung Hanni đã chọn hôn lại cô ta đầy khao khát. Hai tay nàng vòng qua cổ cô ta, những ngón tay khám phá sự mềm mại của mái tóc lộ ra dưới mũ trùm.

Quanh họ, mọi người đang hát hò và đùa giỡn vô cùng hăng say, nhưng Hanni mặc kệ tất cả. Chẳng còn gì quan trọng, chẳng gì tồn tại ngoài con người xa lạ này, người đang hôn nàng với tất cả cảm xúc, cả trái tim, tâm hồn và niềm đam mê của một đôi tình nhân lạc nhau lâu ngày.

Ca khúc "Auld Lang Syne" kết thúc với tiếng nhạc nhỏ dần, không còn tiếng nhạc réo rắt, giữa những tiếng pháo hoa đùng đoàng, Hanni nghe được tiếng kêu bíp bíp. Không, không phải pháo hoa. Nó phát ra từ tay hải tặc.

Nàng ngay lập tức vùng ra, nhưng không ngờ cô tay còn nhanh tay hơn, ôm nàng trở lại, chưa có ý để nàng rời đi.

"Cô đang phát ra tiếng bíp bíp" Cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ phải lên tiếng.

Cô ta nhìn xuống với vẻ ngạc nhiên, Hanni không hiểu, chắc chắn cô ta có một cái máy nhắn tin gài ở thắt lưng.

Cô ta mở miệng định nói, song một bài hát khác đã vang lên, cô ta đành phải dùng tay diễn tả động tác nghe điện thoại, Hanni bèn gật đầu.

"Tôi sẽ quay lại ngay" Cô ta mấp máy môi chứ không cố gắng hét át tiếng nhạc. "Đừng đi đâu hết"

Nàng vốn định mở miệng đề nghị cô ta gỡ mặt nạ, nhưng cô ta di chuyển còn nhanh hơn cả một cơn gió trong đám đông, cũng chẳng để lại chiếc giày nào.

"Anh lúc nào cũng gắng thuyết phục em là sáu tuổi cách biệt, anh thông minh hơn em sáu năm" Hanni và anh trai ngồi trên hiên nhà nhìn ra đại dương, cùng ngắm mặt trời mọc.

Như mọi lần, J.K lại ở bên nàng. Anh là anh trai, song cũng là một người bạn từ khi Hanni bắt đầu biết nhận thức, anh chưa bao giờ lên lớp nàng, đối xử với nàng như một người ngang hàng, vẫn luôn duy trì ngay cả khi khi hai người đều đã chạm mốc trưởng thành.

Nhưng tình bạn giữa Hanni và J.K không phải lúc nào cũng êm đẹp. Lúc Hanni còn nhỏ, từ khi Minji xuất hiện trên đảo cả hai đã có không ít lần bất hoà và rạn nứt. Kỳ thật, Hanni ghen tị với tình bạn của Minji và J.K. Ghen tị nhưng cũng có chút sùng bái, hai anh em thân nhau như hình với bóng, giống Hanni và cô em gái Hyein, dù Minji chỉ về Jeju trong các kì nghỉ.

Phía bên kia ngôi nhà, đa số khách khứa sung sức vẫn đang khiêu vũ. Tiếng nhạc văng vẳng được gió thổi qua bãi cỏ và vang vọng khắp trong không khí.

Hanni sờ chiếc váy dạ hội Cinderella mỏng như tơ của mình "Vì vậy anh hãy cho em biết em phải làm gì đi" Nàng ngẩng lên, J.K cũng đang nhìn nàng qua miệng tách cà phê.

"Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà em hôn một người hoàn toàn xa lạ như thể sắp đến ngày tận thế?" Anh chồm người tới, đẩy vành mũ ra sau để nhìn Hanni rõ hơn trong ánh rạng đông nhập nhoạng. "Ý em là, môi quyện môi, một nụ hôn thực sự sao?"

"Rõ là thế, giờ người ta còn biết rõ khoang miệng em hơn nha sĩ" Hanni ngại ngùng đảo mắt đi chỗ khác.

J.K cười khúc khích "Chà, không giống em chút nào"

"Không đùa đâu" Hanni ủ rũ. "Em đã hôn năm người trong đời. Trước khi hôn, em biết rõ gốc gác, tiểu sử của họ. Em biết họ nhận được bao nhiêu vé phạt đỗ xe và họ có nộp phạt đúng hẹn hay không. Em biết tên các giáo viên mẫu giáo của họ. Em biết điểm thi và điểm học bạ của họ. Em biết vị kem họ thích và biết họ thích kem ốc quế hay bánh quế rải mật ong. Lố bịch thay, khi em hôn người này, trong lòng đã thực sự xuất hiện pháo hoa"

"Có pháo hoa còn gì" J.K chỉ ra.

"Thật điên rồ" Hanni lờ đi câu châm chọc của anh trai. "Em mất thăng bằng. Cô ta làm chân em nhũn ra"

"Có thể do em uống quá nhiều champagne" J.K lý luận.

"Chỉ uống hai ly nhỏ thôi mà say ư? Không thể nào"

"Thế cô ta là ai?" J.K hỏi, nhấp một ngụm cà phê.

"Đó là vấn đề. Em thực sự không biết. Máy nhắn tin của cô ta kêu, cô ta vội vàng bỏ đi, còn dặn em đừng đi đâu cả, nói sẽ quay lại ngay. Nhưng rồi biệt tích luôn. Em mất cả buổi tối để tìm cô ta" Hanni nhìn chằm chằm vào mặt nước, ngắm những tia sáng của hừng đông đang phản chiếu. "Trời ơi, em thật ngu ngốc, hay là gì nữa đây?"

"Em không có chút đầu mối nào sao?"

Hanni xả cơn bực bội "Em chỉ biết ước chừng chiều cao của cô ta, nhưng cũng chẳng biết cao hơn bao nhiêu để miêu tả cho anh nữa. Là phụ nữ, người rất thơm, có một cái máy nhắn tin bên mình, và mặc đồ đen tuyệt đẹp. Anh đã mời bao nhiêu người tới bữa tiệc này? Một trăm? Những mô tả trên chắc phải trùng hợp với, ờ, chín lăm người"

"Cô ta hóa trang kiểu gì?" J.K hỏi. "Có thể anh biết đấy"

"Hải tặc" Hanni đáp cụt lủn. "Cô ta vận đồ hải tặc"

"Hừm" J.K trầm ngâm nhấp ngụm cà phê nữa. "Gay đấy. Anh không trò chuyện với tay hải tặc nào cả đêm nay. Anh nhìn thấy ít nhất là bốn tay như vậy, nhưng anh không rõ họ là ai. Em biết đấy, chiếc mặt nạ che kín hết"

"Ý em chính là thế"

"Thế là thế quái nào nhỉ?" J.K duỗi chân ra và gác đôi bốt cao bồi lên lan can. "Em hôn hít người khác trong lúc cô nàng em muốn cưới lại chẳng có ở đây?"

"Anh ngoa ngoắt quá đấy" Hanni rên rỉ.

"Lại không đúng sao?" Anh vặc lại.

"Không, đấy chỉ là..."

"Là gì?"

"Điều kì diệu" Hanni nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau. "Ôi không, em vừa nói thế đấy à?"

"Anh nghe em nói kì diệu" J.K chậc lưỡi. "Ơn trời"

Hanni mở bừng mắt ra "Ơn trời ư?! Anh đứng về phe nào hả? Em đang quẫn trí còn anh lại lầm rầm tạ ơn trời đất ư?"

"Chỉ là anh lo em sẽ nói đồng ý với Dani và không bao giờ cho mình một cơ hội để yêu thực sự"

Hanni nhìn anh trai chằm chằm. Tóc anh vàng như tóc nàng, nhưng gợn sóng chứ không quăn. Gương mặt anh đẹp với những đường nét tinh tế. Chiếc mũi được điêu khắc hoàn hảo, bờ môi thanh tú nhưng nam tính, đôi mắt ướt át gợi tình cùng với hàng lông mi đen và dài một cách tự nhiên như thể đang cười nhạo tất cả những phụ nữ đổ một đống tiền vào mascara.

Hanni cáu kỉnh nghĩ gương mặt anh thật tao nhã. Không thể tưởng tượng được.

"Anh nghĩ" J.K tiếp tục. "Có thể em đã có phản ứng hoá học với tay hải tặc này, dù cô ta có là ai đi nữa"

Hanni bật ra một tràng cười ngắn đầy hoài nghi "Anh nghĩ em sẽ hứng thú với một người không những chưa từng gặp mà còn chưa bao giờ thực sự để mắt đến ư?"

"Thì vốn dĩ những điều kì lạ vẫn thường xảy ra mà" J.K nhún vai. "Người ta nói một nửa hoàn hảo của mình vẫn nằm ở đâu đó. Có lẽ cô nàng này dành cho em, và sâu thẳm trong tim, em đang dần nhận ra điều đó, chỉ là nó xảy đến khá nhanh khiến em gặp cú shock nhỏ thôi"

Hanni đảo mắt "Em thà nghiêng về giả thuyết uống quá nhiều champagne còn hơn"

Có tiếng chân trên bậc thang dẫn lên hiên khiến Hanni bật dậy. Nửa mong chờ là tay hải tặc, có khi cô ta đang trở lại nhưng chỉ là mấy người bạn của J.K đến chào tạm biệt trước khi ra về.

J.K không hề đứng lên để bắt tay cặp đôi nọ, khi Hanni rời, nàng cảm thấy mắt anh dán vào mình, thầm đoán ông anh trai đã biết nàng như một kẻ ngốc, vẫn đang đợi tay hải tặc chết tiệt kia trở lại.

Hanni vào trong nhà, thu dọn khay champagne và một chồng đĩa trên đường đi vào bếp. J.K luôn kiên quyết trong việc sử dụng đồ tái chế, và anh không bao giờ sử dụng giấy hoặc plastic nếu không cần thiết. Anh đã thuê ly và đĩa dày không vỡ từ một quản lý khách sạn ở Venice, cùng một đội ngũ dọn dẹp đa số cũng tham dự bữa tiệc. Tuy nhiên giúp họ một chút cũng chẳng sao.

Và chừng nào nàng còn dọn dẹp, thì nàng không cần phải suy nghĩ. Vì khi bận làm, nàng không phải nghĩ đến chuyến bay của Dani sẽ hạ cánh xuống hòn đảo này trong vài giờ tới, không phải nghĩ về cuộc trò chuyện với J.K, và nhất là, không phải nghĩ tới người phụ nữa bí ẩn đã hôn nàng rồi biến mất.

Cô ta đã đi đâu? Tại sao cô ta không trở lại?

Có thể nào nàng đã yêu rồi tan nát cả cõi lòng chỉ trong vài giờ ngắn ngủi?

Không, không đời nào, nàng quyết tự nhủ. Những điều J.K đã nói đang làm nàng hoang mang, chỉ có vậy. Cuộc phiêu lưu nhỏ đó chẳng liên quan gì đến tình yêu. Nàng chỉ quá mệt mỏi thôi.

Tuy nhiên, Hanni phải thừa nhận là nàng chưa từng được hôn như thế.

"Này, Cinderella"

Hanni ngẩng lên, thấy Kim Minji đang đứng ở cửa bếp.

"Tôi tưởng em đã trở vào quả bí ngô từ lâu rồi cơ đấy" Cô mặc quần bơi, áo T-shirt, với một chiếc khăn tắm vắt trên vai và đang đứng tựa vào khung cửa. Tóc cô ướt nhẹp, như thường lệ, nó rũ xuống mắt. Với nụ cười hối lỗi, Minji vuốt tóc ra sau. "Nếu biết em còn thức, tôi đã rủ em đi bơi rồi"

"Chị đang làm gì thế?" Hanni hỏi, lau khô tay bằng khăn. "Em nghĩ chị đã đi ngủ từ mấy tiếng trước"

Minji thoáng bất ngờ "J.K không nói gì với em à?"

"Nói với em chuyện gì chứ?"

"Về đứa bé"

Hanni ngây người nhìn Minji.

"Cô người yêu của Yeojun đã chuyển dạ ngay trước Giao Thừa. Tôi phải lao thẳng đến bệnh viện, bảo J.K nhắn với em mà"

Hanni lắc đầu "Chẳng thấy anh ấy đả động gì. Anh chàng tiên cá ghen lồng lộn khi J.K nhảy với Alice ở xứ sở thần tiên, chắc vậy nên anh ấy chẳng nhớ gì. Là gái hay trai?"

Giờ đến lượt Minji bối rối. Nhưng ngay lập tức cô hiểu nàng muốn hỏi gì.

"Con gái. Chào đời lúc ba rưỡi sáng. Mẹ và em bé đều khoẻ, nên tôi về nhà tranh thủ nghỉ ngơi một chút" Cô mỉm cười. "Tôi không biết là em còn thức"

Ra là Minji đã ở ngoài cả đêm đỡ cho một đứa trẻ ra đời. Chuyện đó giải thích sự kì quặc, sự bồn chồn của cô, lí do vì sao cô nhìn nàng một cách kì lạ như thế.

Hanni gieo mình xuống chiếc ghế trong bếp. Nàng mệt rã rời. Làm thế nào mà Minji đỡ em bé suốt đêm mà vẫn tươi tỉnh vậy nhỉ? Trong khi nàng thì đang ngốc nghếch than vãn, sao nhất định phải đẹp đến mức đó?

"Chúc mừng nhé" Hanni nói "Cảm giác lúc ấy thế nào" sau đó khịt mũi, chống tay lên cằm.

Minji lắc đầu "Đây là đứa bé thứ mười bốn mà tôi đỡ nhưng lúc nào cũng như lần đầu tiên, Hanni. Tôi bế đứa trẻ vừa lọt lòng trên tay, và cảm giác rất... kì diệu. Thật khác thường. Nó màu nhiệm không thể tả nổi"

Cô bước hẳn vào bếp, lấy ấm trà xuống, đổ đầy nước "Tất nhiên, ngay lúc này mọi thứ dường như còn hơn cả màu nhiệm" Minji nói tiếp, ném một nụ cười tươi rói nữa về phía nàng khi bật bếp ga lên.

Hanni nhìn cô chằm chằm. Rõ ràng cô đang ngâm nga một điệu nhạc với vẻ vui sướng. Nàng chưa bao giờ thấy cô như thế này. Nó khiến cô trông thật dễ thương... và hấp dẫn đến không ngờ. Nàng cố dứt mắt khỏi những đường cơ thấp thoáng dưới áo T-shirt mỏng của cô. Buồn cười thay. Nàng luôn nghĩ cô gầy... hấp dẫn, nhưng gầy. Tất cả những bắp thịt kia từ đâu mà có? Nàng gắng nhớ lại lần cuối cùng trông thấy cô mặc áo T-shirt, nhưng không nhớ nổi.

Chúa ơi, nàng bị sao thế? Đầu tiên là hôn một người hoàn toàn xa lạ, giờ lại dán mắt vào Kim Minji.

"Tôi rất tiếc vì buộc phải rời tiệc sớm" Minji nói.

"Lần này J.K đã thành công vượt bậc" Hanni ngả đầu lên bàn. "Một bữa tiệc tuyệt vời. Tiếc là chị lỡ mất"

Minji lục lọi khắp tủ chén, tìm hộp trà "Tôi hi vọng mình không bở lỡ phần hấp dẫn nhất" Cô liếc nhìn nàng qua vai.

Nếu như cô biết rằng... Hanni bỗng chột dạ.

"Tôi mời em một tách trà được không?" Cô lấy ra hai chiếc cốc, mỗi tay cầm một cái khi quay về phía nàng.

Minji muốn trò chuyện, Hanni thấy rõ điều đó từ tia sáng lạ lùng trong đôi mắt nâu vàng của cô. Nhưng cô muốn nói về trẻ sơ sinh và những điều kì diệu, còn đầu óc nàng lại đang dồn hết về người đã hôn nàng lúc nửa đêm, và những cảm xúc đang nhộn nhạo bên trong. Vì sao sự biến mất của người phụ nữ bí ẩn kia lại khiến nàng hụt hẫng đến thế?

"Em xin lỗi" Nàng nói. "Lúc này em không có tâm trạng để trò chuyện"

"Nhưng Hanni..."

"Minji, tối nay Dani sẽ có mặt ở đây, em chợt cảm thấy như thể toàn bộ thế giới của mình bị đảo lộn" Đúng thế. Giống như có người vừa bước vào cuộc sống của nàng lôi tất cả những hộc kéo, ngăn tủ gọn gàng, ngăn nắp ra rồi chất chồng lên thành một đống lộn xộn. Chí ít nàng muốn chúng trở lại trật tự trước khi Dani xuất hiện.

Trên bếp ấm nước bắt đầu reo, Minji tắt lửa.

"Dani, phải rồi. Tôi quên mất. Tôi thật đãng trí. Em đã quyết định sẽ nói gì với cô ấy chưa... ý tôi là, tôi sẽ giúp em. Nếu em muốn... "

Hanni nhìn Minji chằm chằm "Nói với cô ấy gì cơ?"

"Về chuyện xảy ra tại bữa tiệc" Những sợi tóc ướt lại xõa xuống mặt cô, Minji dùng khăn tắm hất ra. "Ý tôi là, dường như nó rất hệ trọng"

"Ồ, tuyệt thật!" Hanni bỗng bùng nổ, đúng như những gì nàng lo lắng. "Đáng lẽ em phải biết J.K không thể giữ bí mật. Anh ấy nói hết với chị rồi phải không? Về pháo hoa và... tất cả?"

"J.K?" Minji cau mày. "Anh ấy có..."

"Được lắm" Hanni đứng dậy đột ngột đến mức chiếc ghế nàng đang ngồi bị hất ngược ra sau. Sao J.K có thể làm thế với nàng? Trong bao nhiêu người, sao anh có thể đi kể lể với Kim Minji về nụ hôn bất ngờ, tuyệt như mơ và có sức công phá ấy?

Sao anh ấy dám?

Phải rồi, J.K luôn nói với Minji mọi chuyện. Lâu nay chuyện cá nhân chưa bao giờ là riêng tư ở Jeju, nàng đúng là đồ ngốc mới nghĩ giờ đã khác. Giờ thì cô đã biết bí mật sâu kín, kinh hoàng nhất của nàng. Thật khủng khiếp, quá nhục nhã!

"Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, đúng không?" Hanni giận dữ, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

"Hanni, sao em lại..." Minji thấy vô cùng bối rối.

"Khốn khiếp, quỷ tha ma bắt chị, J.K, và... và... tất cả"

Hanni nhấc tà váy dạ hội lên chạy khỏi phòng, bỏ mặc Minji đông cứng đằng sau.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế? Cốc trà của Minji bị bỏ bẫng, cô cần đi tìm người nắm giữ đáp án cho tất cả những câu hỏi của cô.

J.K.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro