CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão Cù, lần này ta e rằng không thể gặp ông lần cuối rồi." Triệu Du phun ra ngụm máu, vết thương cũ lúc trước hắn tự đâm chính mình đến nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa hắn còn từng dùng máu đầu tim của mình để thanh trừ ma khí giúp Cù Huyền Tử.

Hiện tại vết thương cũ chồng vết thương mới, đến cả ma khí trong cơ thể cũng đang từ từ ăn mòn da thịt, hắn thật sự không biết bản thân còn có thể chống đỡ bao lâu. Bây giờ trên người hắn và Đế Miện đều nhuốm đầy vết đỏ, cũng không phân biệt được là máu của ai.

Nhân lúc Triệu Du không đề phòng Đế Miện lần nữa hạ sát chiêu, nhưng may thay Cù Huyền Tử vừa vặn đến kịp lúc, trong nháy mắt đã dùng kiếm đỡ một đòn cho Triệu Du.

Y bước đến đỡ lấy Triệu Du, cả người đứng chặn trước mặt hắn hướng Đế Miện lên tiếng: "Đế Miện, nếu ngươi muốn giết ông ấy, phải bước qua xác ta trước."

Đế Miện nhìn thấy trước mặt mình là người mà hắn ngày nhớ đêm mong cũng không khỏi vui mừng. Nhưng chưa được bao lâu, lại bị những lời nói kia của y làm cho phẫn nộ. Cù Huyền Tử như vậy mà gọi trực tiếp tên hắn, từ trước đến nay, y luôn gọi hắn là "lão huynh", bây giờ lại vì Triệu Du mà đối đầu với mình, mối hận này hắn quả thật nuốt không trôi, hắn nhất định phải giết chết Triệu Du cướp y trở về.

"Cù chưởng môn, sao ngài phải cố chấp như vậy. Triệu Du, suy cho cùng có gì hơn ta?"

"Loại người ác độc, tàn bạo như ngươi, vì để đạt được mục đích đến cả thê tử, nhi nữ đều có thể tính kế, thì lấy gì mà so sánh với Triệu Du, ngươi căn bản không xứng."

"Ta không xứng? Cù chưởng môn, ngài nhìn lại xem, Triệu Du đó của ngài không phải bây giờ cũng đã nhập ma sao? Nếu không phải lòng hắn có tư tâm sao có thể dễ dàng rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục."

Cù Huyền Tử cảm nhận cơ thể Triệu Du thoáng chút run rẩy, y biết hắn đang tự trách bản thân mình, nhưng y lại càng biết những điều mà Triệu Du làm tất cả cũng là vì y. Triệu Du đã hy sinh nhiều đến vậy, y cũng không thể làm hắn thất vọng.

Cù Huyền Tử xoa nhẹ lưng Triệu Du trấn an hắn, y muốn hắn biết, dù hắn là tiên là ma cũng không ảnh hưởng đến tấm chân tình này, đời này Cù Huyền Tử đã chọn hắn thì quyết không hối hận.

"Cho dù hắn rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục, ta cũng tuyệt đối không buông tay, kiếp này cùng hắn sinh tử không rời."

Trước những lời Cù Huyền Tử cả Đế Miện và Triệu Du cũng không khỏi ngạc nhiên. Đến cả ma khí trên người Triệu Du cũng đã tiêu biến đi nhiều. Nhưng ngược lại Đế Miện ngày càng mất kiểm soát.

"Được! Đây là các người ép ta." Đế Miện đánh một chưởng về phía Cù Huyền Tử, nếu y đã không thuộc về hắn vậy Triệu Du cũng đừng mơ có được, cả hai người họ đừng vọng tưởng có thể hạnh phúc bên nhau.

"Lão Cù!" Triệu Du nhìn Đế Miện đã điên loạn đánh mất lý trí, còn định giết cả Cù Huyền Tử liền xoay người chắn trước mặt y.

Nhìn thấy Triệu Du trên người đã bị thương lại còn liều mình đỡ cho y một chưởng, trái tim Cù Huyền Tử đau đớn khôn nguôi.

"Ông là tên ngốc sao? Bản thân đã bị thương còn làm ra vẻ anh hùng gì chứ."

Triệu Du cảm thấy một chưởng này của Đế Miện đã đánh tan hơn nửa tu vi của hắn, xem ra con đường hắn đi đến Quỷ Môn quan càng ngày càng gần rồi, nhưng vẫn cố gượng làm ra vẻ mặt tinh nghịch với Cù Huyền Tử.

"Triệu Du ta, nếu cả người mình yêu cũng không bảo vệ được...thì có tư cách gì để bảo vệ chúng sinh thiên hạ, cũng không xứng để ông yêu."

Đế Miện nhìn hai người trước mặt khanh khanh ta ta khiến hắn thật không thể chịu thêm được nữa, liền tập hợp tất cả pháp khí của ma thần tiến hành mở "Đồng Bi Đạo", hôm nay hắn muốn người trong tất cả tiên môn phải tuẫn táng cùng hắn.

Đồng Bi Đạo được mở ra, không ngừng hấp thụ oán khí trong nhân gian, tiếng kêu ai oán vang vọng khắp cả ma động.

"Đế Miện, đừng tay."

Triệu Du lập tức sử dụng Tiêu Dao kiếm ý đánh về phía "Đồng Bi Đạo", nhưng thật không ngờ Đế Miện lại đứng ra cản trở. Cù Huyền Tử bên này cũng tiến đến hỗ trợ truyền linh lực vào người Triệu Du.

Trước sức mạnh của Tiêu Dao kiếm ý, Đế Miện cuối cùng không thể trụ được, một kiếm xuyên tâm hồn phi phách tán.

Các đại môn phái sau khi tiêu diệt hết tàn dư của ma tộc, cũng tiến vào trong.

"Triệu Du chân nhân, Cù chưởng môn, hai người không sao chứ?" Sầm chưởng môn của Xích Tiêu Tông lên tiếng dò hỏi tình hình. Sầm Hạo Nhiên âm thầm quan sát xung quanh một lúc, sau cùng lại thấy có một vật gì to lớn trên bầu trời.

"Đây....đây là?"

Triệu Du cũng không nhìn Sầm Hạo Nhiên chỉ lười nhát trả lời: "Đồng Bi Đạo."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Triệu Du đã dùng hết linh lực sót lại dựng lên kết giới. Cù Huyền Tử lúc này cũng vừa mới định thần, nhìn hành động của Triệu Du không khỏi hoang mang, y cuối cùng đã biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, liền dùng linh lực phá vỡ kết giới, nhưng lại thất bại, chỉ đành hướng hắn khẩn cầu.

"Đừng.....đừng mà Triệu Du, ta không muốn."

Nhìn Cù Huyền Tử đau khổ như vậy trong lòng Triệu Du cũng không khá hơn là bao, nhưng đây cũng điều cuối cùng hắn có thể làm cho y.

"Lão Cù, ta đã không thể quay lại được nữa rồi, ma khí này đã cắn nuốt cả cơ thể và thần trí ta, ông không cứu được ta đâu."

"Không, Triệu Du, ông tin ta chúng ta nhất định có cách, đừng làm chuyện nông nổi." Cù Huyền Tử sợ hãi kêu to, nước bắt cũng không kiềm được mà bắt đầu rơi.

"Xin lỗi, lão Cù, ông hãy để ta tùy hứng một lần cuối có được không? Vả lại ta cũng không thể để giấc mơ kia trở thành sự thật được. Ta đã mất ông một lần, ta không thể để nó lặp lại lần hai. Kiếp trước là ta phụ ông, kiếp này nhất định bảo vệ ông chu toàn." 

Triệu Du vừa nói vừa hồi tưởng lại những gì hắn đã thấy trong giấc mộng, xem ra muốn thay đổi kiếp số của họ e rằng chỉ có "một mạng đổi một mạng". Nếu đã vậy, thì cứ dùng mạng này của hắn đổi cho y một đời vui vẻ, bình an, hạnh phúc.

Cù Huyền Tử đối với những lời hắn nói càng lúc càng khó hiểu: "Giấc mơ? Ông nói gì ta thật không hiểu?"

Hắn cũng không có trả lời câu hỏi của y.

"Lão Cù, chúng ta đã thề sinh tử không rời, nhưng lần này ta sợ rằng mình phải thất hứa rồi. Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thoát khỏi số mệnh, nếu như bắt buộc có một người phải chết, vậy thì cứ để ta thay ông."

"Đừng mà...xin ông, xem như ta cầu xin ông có được không?" Cù Huyền Tử khóc càng lúc càng lớn, cả thanh âm cũng nấc nghẹn, y liên tục lắc đầu, cũng không ngừng truyền linh lực vào Tuyết Lôi Âm kiếm phá bỏ kết giới.

"Lão Cù à....nếu ta có thể trở về. Chúng ta liền thành thân có được không? Ta muốn nhìn thấy ông mặc giá y gả cho ta. Còn nữa, không có ta bên cạnh ông một mình cũng phải biết chăm sóc cho bản thân thật tốt, nếu không ta sẽ rất lo lắng, rất đau lòng."

Lúc này Triệu Du lại nở một nụ cười chua chát, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

"Nhưng.....nếu ta không thể quay lại...ông...ông...hãy quên ta đi, hãy đi tìm một người đối xử tốt với ông, ta chỉ mong ông có thể bình yên và hạnh phúc. Đời này, ta có thể gặp được ông, cùng ông bầu bạn đã đủ rồi."

Cù Huyền Tử vừa có chút hy vọng lại vì câu nói này của Triệu Du mà đau thấu tâm can đến cả hô hấp cũng khó khăn, gương mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nói, muốn y quên hắn đi, lời nói này còn đau hơn cả vết thương trên ngực y, bên nhau trăm năm, tình này đã sớm khắc sâu vào xương tủy, y đã không thể quay đầu nữa rồi.

"Triệu Du, ta không quan tâm ông đang nghĩ gì, dù vật đổi sao dời, địa lão thiên hoang ta cũng không bao giờ buông tay, 10 năm 20 năm thậm chí cả trăm năm ta cũng mãi mãi đợi ông, đợi ông trở về chúng ta sẽ thành thân."

"Được, một lời đã định."

Triệu Du đi đến kết giới đưa tay giúp y lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má, hắn còn lưu luyến đặt trên trán y một nụ hôn: "Ta mãi mãi yêu ông, lão Cù của ta."

Lúc sau Triệu Du lần nữa lên tiếng: "Triệu Du, chưởng môn đời thứ 67 Tiêu Dao Tông. Hôm nay, lấy thân tuẫn đạo, bảo hộ thương sinh."

Cuối cùng Triệu Du còn quay người nhìn Cù Huyền Tử lần cuối, cúi người nói nhỏ vào tai y "cũng là bảo hộ người."

Ánh mắt Triệu Du nhìn Cù Huyền Tử tha thiết, hắn muốn đem hình bóng y mãi mãi khắc sâu nơi trái tim mình, đời đời kiếp kiếp, dù thân này hóa tro bụi nhưng trái tim mãi mãi thuộc về y.

"Triệu Du! Ông lại thất hứa rồi...Triệu Du ông chết rồi ta phải làm sao? Triệu Du quay lại đi, Triệu Du đừng đi quay lại nhìn ta Triệu Du..." Cù Huyền Tử nhìn hắn từ từ đi về phía "Đồng Bi Đạo" đau khổ hét lớn, cuối cùng lại kiệt sức ngất đi.

https://youtu.be/qxU81iO9gq0

Kiếp này duyên mỏng, cùng người ly biệt

Nguyện kiếp sau lại cùng người tái tục tiền duyên

-----------------------HOÀN CHÍNH VĂN------------------------

P/S: Sao tự nhiên thấy cái kết với cái tiêu đề nó không có bà con với nhau gì hết trơn😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro