Chương 57: Kim tiên sinh tốt nhất thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa cơm trưa ngắn ngủi, Trần Kim lại nhìn ra, hai người kia thay đổi quá nhiều.

Kim Tại Hưởng nhiều thêm một chút hơi người và hơi thở khói lửa, Điền Chính Quốc ít đi cảm giác xa cách bởi vì quá khứ khi còn bé.

Cũng khó trách Trần Kim cảm thấy khác. Sau khi nghỉ hè Điền Chính Quốc rất ít khi ra ngoài, ở nhà được Kim Tại Hưởng nuôi trắng lên, không béo lên nhiều, mà khí chất cả người đã khác, cũng không còn khí thế lạnh lùng nữa.

Ôn Nhã hỏi: "Thầy Điền từ khi thi đại học xong là không về trường đúng không?"

Điền Chính Quốc đang rửa bát, không ngẩng đầu: "Về một lần, lấy ít đồ về. Làm sao vậy?"

Ôn Nhã: "Không phải có một kế hoạch ra nước ngoài bồi dưỡng đào tạo sâu sao, nghe nói lớp 12 có một suất, còn phải đủ tiêu chuẩn. Mọi người khá quan tâm, dù sao kế hoạch ra nước ngoài rất hiếm, lợi thì rất nhiều. Thầy Điền, anh từ chối hả?"

Điền Chính Quốc: "Ừ."

Ôn Nhã nhẹ giọng hỏi: "Vì Chủ tịch Kim và đứa bé à?"

Điền Chính Quốc cảm thấy không có gì không thể thừa nhận, gật đầu.

Ôn Nhã: "Trường học bên kia anh nói chưa? Ít nhất còn bảy, tám tháng nữa, nếu như kịp, có thể cho phép đến học kỳ hai."

Dù sao cũng phải sinh con, khẳng định không thể quay về đi dạy. Điền Chính Quốc nói: "Tôi có thể sẽ từ chức."

Ôn Nhã sửng sốt. Cô biết Điền Chính Quốc tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, học vấn thạc sĩ, còn trẻ, tiềm lực sau này rất lớn, nhưng ở nghề này, nếu quả thật muốn tiếp tục, còn phải làm ra điểm đột phá.

Điền Chính Quốc nói: "Bây giờ vẫn chưa thể xác định."

Ôn Nhã nói: "Anh còn trẻ, không cần gấp gáp."

Lúc ăn cơm trưa, Trần Kim mới ý thức được tay nghề của Điền Chính Quốc tốt bao nhiêu, Ôn Nhã cũng khiếp sợ: "Thầy Điền, tay nghề này quá tốt ấy, anh đi học à?"

Điền Chính Quốc: "Đại học rảnh quá, học một chút."

Trần Kim nghĩ ra: "Cuộc sống đại học của Chính Quốc rất phong phú, anh nhớ em còn tham gia cái gì mà câu lạc bộ bóng rổ, còn văn bằng hai?"

Điền Chính Quốc cười, khi đó cậu không cam lòng, ngoại trừ ứng phó chương trình sư phạm Toán, còn cố ý đi học tài chính, nhưng đáng tiếc một lòng không thể học hai, cuối cùng cậu không thể thông qua tất cả chương trình học, không lấy được hai văn bằng.

Trần Kim uống chút rượu, hoài niệm: "Cũng rất đáng tiếc. Khi đó anh học y, học suýt hói đầu, ngẫm lại cuộc sống đại học thật là tươi đẹp."

Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc, đôi mắt nhàn nhạt, như thể nhuộm ý cười ôn nhu.

Nên được.

Mặc dù không cùng trải qua, nhưng chút hồi ức ngọt ngào vẫn còn trong từng bức thư đó.

Cơm nước xong, Điền Chính Quốc cùng mọi người ra vườn hoa ở sân sau, về cắt bánh ngọt ăn.

Ôn Nhã vừa ăn vừa thán phục: "Chẳng trách nhiều người đều muốn gả vào hào môn như vậy, nói ra thầy Điền đừng chê tôi, căn nhà này thật sự vừa đẹp vừa lớn."

Bánh ngọt mà không ngấy, ăn ngon.

Trần Kim không có hứng thú với đồ ngọt lắm, thấy hai người chung đụng hòa hợp, thậm chí còn ngọt ngào hơn tưởng tượng của anh, không có tin tức tố quấy nhiễu, chỉ là sinh hoạt phổ thông.

Trần Kim yên tâm.

Lúc ăn bánh ngọt, Điền Chính Quốc nói tới chuyện lúc ở viện mồ côi mình tổ chức sinh nhật chia bánh ngọt cho mọi người, Trần Kim nói: "Chính Quốc rất thích ăn đồ ngọt, mỗi lần chia bánh ngọt thì rất hẹp hòi, chỉ cắt một miếng nhỏ chia cho các bạn, cố tình tất cả mọi người lại sợ nó, không dám lấy nhiều."

Điền Chính Quốc nói: "Đúng vậy, em còn cho Kim Tại Hưởng một miếng, làm em đau lòng muốn chết."

Cái móng heo bự này, không nên cho hắn.

Kim Tại Hưởng khẽ nâng mắt: "Em từng cho anh ăn?"

Trong mắt hắn lóe lên kinh ngạc, Trần Kim không chú ý tới, cười ha hả cho qua, Điền Chính Quốc lại sửng sốt.

Ăn xong bánh ngọt nghỉ ngơi một lát, Trần Kim cùng Ôn Nhã trở về. Điền Chính Quốc tiễn người đi rồi quay lại, ngồi vào ghế salon hỏi hắn: "Anh thật sự chưa từng ăn bánh ngọt em cho anh hả? Em đại khái tổ chức sinh nhật ở viện mồ côi năm, sáu lần, anh một lần cũng không có?"



Khi đó viện mồ côi nhà nhỏ, nhiều trẻ con, mà bánh ngọt lớn, viện trưởng Trần vốn có tâm tư mỗi đứa nhỏ đều phải được một miếng, Điền Chính Quốc kiên quyết không sẽ vì ân oán cá nhân mà không cho người ta ăn.

Cái nhìn kia của Kim Tại Hưởng, chắc chắn không là giả.

Chút hiểu ngầm ấy vẫn phải có.

Điền Chính Quốc: "Em nhờ Bác Viên lấy đưa cho anh, có phải là anh quên mất không?"

Kim Tại Hưởng: "Anh ngay cả em lén lút nhét sữa bò vào tủ anh còn nhớ, sẽ không quên chuyện của em."

Điền Chính Quốc hơi nhướng mày: "... Vậy rất có thể là Bác Viên ăn mất, người này thích nhất tham tiện nghi nhỏ. Chẳng trách anh ăn bánh ngọt của em không chúc thì thôi, ngày hôm sau còn thối mặt với em. Ra là không ăn."

"Ra là vậy, anh khi đó không biết gì hết, cũng thật là tra nam đó Chủ tịch Kim."

Kim Tại Hưởng ngồi trên thảm trải sàn lắp mô hình, bị cậu nhấc chân đá vai một cái, kỳ thực cũng chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, hắn kéo cổ chân cậu lại.

Chân Điền Chính Quốc đeo tất, trên thực tế Kim Tại Hưởng biết ngón chân cậu trắng nõn, không to như chân đàn ông, cổ chân cũng nhỏ nhắn, cậu thích đeo một cái lắc chân.

Làm điệu cũng lén lút, dùng ống quần che, không ai nhìn thấy.

Ngón tay cái và ngón tay giữa của Kim Tại Hưởng kẹp lại, kiềm cổ chân cậu, bóp chân, cúi đầu nắm gáy cậu, giọng trầm thấp: "Anh... Là tra nam sao?"

Điền Chính Quốc rút một cái không rút được, tư thế này quá áp lực, tin tức tố Alpha mạnh mẽ phả vào mặt, cậu nóng mặt lên, bỗng nhiên nghĩ đến ngày phát tình cũng là như thế này, Alpha cuồng dã như vậy.

Điền Chính Quốc kinh sợ: "Không phải! Đương nhiên là không phải! Kim tiên sinh tốt nhất thiên hạ!"

Sau một khắc, Điền Chính Quốc bị hắn bế lên, vội ôm chặt cổ của hắn, cả kinh nói: "Lão Kim! Thả em xuống dưới! Anh đừng có làm em ngã đấy!"

"Đừng nhúc nhích. Đi ngủ trưa." Giọng Kim Tại Hưởng từ đỉnh đầu truyền tới.

Điền Chính Quốc khẽ hừ một tiếng, "Buông em xuống, tự em đi được."

Đến cầu thang, Kim Tại Hưởng thả cậu xuống dưới.

Điền Chính Quốc thu hồi tay ôm lấy cổ người này, hít một hơi thật sâu. Cậu cảm giác toàn thân bủn rủn, nhiệt độ hơi cao, lưng tựa hồ có một tầng mồ hôi mỏng manh, tim đập cũng nhanh.

Điều hòa khống chế nhiệt độ toàn bộ phòng ở một số ổn định, nhất định không phải nóng.

Điền Chính Quốc đỡ tay vịn đi lên, Kim Tại Hưởng đi theo sau cậu hỏi: "Thầy Điền, em có phải là từ đầu đã không định nói những chuyện đó cho anh không?"

Bất kể là Điền Chính Quốc sau đó ủy thác Thường gia một số lớn tiền trợ cấp du học, hay là một loạt ma xui quỷ khiến lúc trước, nếu như không phải hắn để tâm truy hỏi, có thể sẽ vĩnh viễn không biết.

Điền Chính Quốc nói: "Những việc em làm vốn cũng không phải là vì báo đáp, chỉ muốn không thẹn với lương tâm. Muốn làm thì làm thôi, không có nhiều tại sao như vậy. Khi đó em chỉ có ý định, lại có năng lực... nhưng niên thiếu ấy mà, rất nhiều chuyện kỳ thực không cần lý do. Em cũng không phải người để bụng chuyện quá khứ."

Kim Tại Hưởng bật cười lắc đầu, "Anh sẽ để bụng." Vĩnh viễn không bao giờ quên.

Điền Chính Quốc sửng sốt, nửa đường ngừng lại, quay đầu nói với hắn: "Xin lỗi."

Vì niên thiếu vô tri và ngông cuồng.

Kim Tại Hưởng ngửa đầu nhìn cậu, nhìn cậu suy tư trong nháy mắt mới cười nói: "Không cần nói xin lỗi với anh."

"Anh mặc nữ trang một lần mà thôi. Thầy Điền, anh cũng sẽ cho em mặc một lần. Anh nói được là làm được."

"..." Điền Chính Quốc trầm mặt, "Anh lượn xa một chút."

Kim Tại Hưởng vốn định cùng cậu ngủ trưa, chỉ là bỗng nhiên lâm thời có hội nghị khẩn cấp, Điền Chính Quốc vén chăn lên: "Anh vào thư phòng đi, em ngủ rồi dậy ngay."

Kim Tại Hưởng: "Anh ngồi một lát, chờ em ngủ thì đi."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, chui vào chăn. Cậu thích ngủ nghiêng, cả người vùi trong chăn.

Kim Tại Hưởng: "Có rảnh... về nhà mẹ em đi."

Nhà của mẹ cậu, Thường Mân.

Điền Chính Quốc mở to mắt, "Lúc mẹ em đi, cụ Thường từng tranh quyền nuôi em một lần."



Cuối cùng không thành công.

Kim Tại Hưởng: "Về thăm, ông ấy nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui vẻ."

Điền Chính Quốc cũng không biết sao mình lại cắt đứt liên lạc với Thường gia như vậy, dường như nhà bọn họ trời sinh liên hệ máu mủ vô cùng lạnh nhạt.

Từ khi Thường Mân khăng khăng gả cho Điền Lương Bình đoạn tuyệt lui tới với Thường gia, bắt đầu từ khi Thường Mân rời đi, ai cũng không có ý muốn liên hệ. Lâu dần, lãng quên nhau trong thời gian.

Điền Chính Quốc biết nghe lời phải: "Có lý, phải đưa bạn trai về thăm."

...

Bữa tối chỉ có hai người họ, bầu không khí ấm áp, sau khi ăn xong Điền Chính Quốc lại ăn một miếng bánh ngọt, hơi no, vì vậy hai người đi tản bộ.

Cảnh vật tĩnh mịch, cảm giác buổi tối mát mẻ thổi đi nắng nóng ban ngày.

Nửa đường họ gặp được hai đứa bé một trai một gái, bé trai nhìn thanh tú, bé gái đáng yêu non nớt, tướng mạo khá giống con lai, hai người một trước một sau, bé gái nói: "Anh ơi, chờ em."

Bé trai quay đầu lại dắt tay cô bé, "Bên này là đâu thế, ba bảo chúng ta đi theo đường này à?"

Nhìn dáng vẻ là không biết đường.

Điền Chính Quốc đưa hai đứa về nhà, hóa ra là con của một gia đình hàng xóm.

Là một đôi chồng chồng Alpha và Omega, Omega tướng mạo dịu dàng nhiệt tình ra nghênh đón, mời bọn họ vào uống trà.

Người đàn ông Omega là người Trung Quốc, chồng là người nước M, hai người làm ở nước ngoài, lần này về Trung Quốc thăm phụ huynh, thuận tiện đi du lịch, cho nên chỉ ở tạm bên này.

Omega nam mừng rỡ dùng tiếng mẹ đẻ đã hơi ngượng nói với Điền Chính Quốc: "Không nghĩ tới cậu lại là thầy giáo, tôi có thể gọi cậu là thầy Điền không? Nếu như ngày mai có rảnh thì đến chỗ tôi chơi đi."

Từ biểu tình và ngữ khí cũng có thể nhìn ra được đây là một gia đình rất hạnh phúc.

Alpha sự nghiệp thành công, Omega dịu dàng cẩn thận, còn có hai đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn.

Lúc chia tay Điền Chính Quốc còn quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên quay đầu hỏi Kim Tại Hưởng: "Con của chúng ta cũng sẽ đáng yêu như thế sao?"

Kim Tại Hưởng nắm chặt tay cậu, "Sẽ."

Quay lại biệt thự, Kim Tại Hưởng tặng quà sinh nhật cho cậu, là một cái lắc chân rất đẹp, phần sau có một mặt trái tim màu bạc rũ xuống, lấp lánh dưới ánh đèn lộng lẫy, đơn giản, đặc biệt làm riêng cho Omega nam.

Điền Chính Quốc không biết của nhãn hiệu nào, mà biết rõ tâm ý của người này, đeo ngay. Cậu cong cong mặt mày, nói: "Rất đẹp."

Cậu bận bịu cả ngày, hơi mệt, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường chuẩn bị ngủ.

Từ khi cùng giường cùng gối, cậu vẫn ngủ ở phòng Kim Tại Hưởng. Cậu tựa vào gối lướt điện thoại một lát, trả lời từng tin nhắn chúc sinh nhật vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, cậu lại cảm thấy hơi nóng, để điện thoại xuống giảm nhiệt độ điều hòa.

Lại qua một lát, cậu mới phát giác ra không đúng, như là máu chảy ngược, toàn thân nóng ran, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng rực, thậm chí khó có thể kìm chế mà cảm thấy trống rỗng, không nhịn được muốn tìm Alpha của mình.

Mấy lần trước hôn môi, cậu cảm thấy nhẹ nhàng toả nhiệt, thậm chí rất không vừa ý khi Alpha rời đi, mà sau đó tin tức tố ổn định nên không thèm để ý.

Nhưng bây giờ hơi nóng không đè ép được mang đến cho cậu một cảm giác cực kỳ tương tự giống phát tình ngày trước, Kim Tại Hưởng từng kéo cậu ép cậu đọc những mục cần chú ý trong thời gian mang thai, cũng làm cho cậu hiểu được.

Phát nhiệt đến.

Điền Chính Quốc khó chịu vùi đầu vào trong gối, còn vương mùi dầu gội và mùi tin tức tố của hắn, tiếng nước trong phòng tắm bên cạnh truyền vào tai, ký ức phát tình đột nhiên rõ ràng, cậu khó nhịn thở ra.

Họ Kim, tắm rửa làm sao mà chậm thế.

Chuyện này thực sự không trách Kim Tại Hưởng được, hắn tắm không chậm, tóc không sấy, lau mái tóc ướt nhẹp đã đi ra, kéo cửa ra là ngửi thấy mùi sữa thơm nồng nặc.

Sau khi mang thai tin tức tố Omega không làm Alpha điên cuồng, có thể khiến người ta duy trì lý trí và kìm nén.

Mà mãnh liệt như vậy, nhất định không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe