Chương 56: Là đàn ông, không thể bị nói không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Điền Hoa Hạo miêu tả cả sự kiện một lần.

Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, đối phương đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, mặt không hề cảm xúc, đôi mắt trầm như vực sâu, nói chung là khiến người không nhìn thấu.

Điền Hoa Hạo vừa sợ sệt, vừa tức giận, tâm tình phức tạp, sắc mặt biến thành màu đen.

Một mặt, hắn thật sự sợ Kim Tại Hưởng, mặt khác, hắn phi thường bất mãn với Kim Tại Hưởng, bởi vì đối phương cướp anh hắn đi. Ngày đó ở Điền gia, dáng vẻ người này che chở Điền Chính Quốc, người tinh tường ai cũng nhìn ra, hai người có quan hệ gì cũng không cần nói.

Càng làm hắn táo bạo là, trên người anh hắn lại có mùi tin tức tố Alpha rõ ràng!

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này, đây rõ ràng là cầm thú đó!

Kim Tại Hưởng vốn buổi chiều không có việc gì cho nên cố ý về nhà ăn cơm trưa, nói quên văn kiện cũng là mượn cớ, không nghĩ tới lại gặp phải Điền Hoa Hạo. Nhưng chuyện này có Trang Hải tham dự, hắn để tâm, bởi vậy nghe toàn bộ quá trình.

Điền Chính Quốc nói: "Trước khi chưa điều điều tra rõ ràng, ít nhất phải dùng tiền chặn miệng bọn họ, tuyệt đối không thể để những bức ảnh và video kia rò rỉ."

Cậu quay đầu hỏi Điền Hoa Hạo: "Đến bây giờ, cậu đã cho bao nhiêu tiền rồi?"

Điền Hoa Hạo: "Chắc là mấy trăm nghìn, một tấm thẻ ngân hàng em không nhớ có bao nhiêu."

Hắn xuất thân hào môn, có tiền là thật, Điền Lương Bình ngày thường không bạc đãi hắn, tích cóp một chút, có không ít. Hắn ra cửa làm thêm cũng là vì xài hết tiền, lại không thể về Điền gia.

Kim Tại Hưởng nói với hắn: "Chuyện tiền nong cậu tự nghĩ cách, chuyện Trang Hải tôi sẽ giải quyết."

Điền Chính Quốc suy tư một chút, "Trang Hải và Điền Hoa Hạo không thù không oán, tất nhiên không phải là vì phá đổ thanh danh mà làm vậy, khẳng định còn có mục đích khác. Nếu như cậu thực sự không có tiền, bọn họ đòi mấy lần cũng sẽ nhả ra."

Điền Hoa Hạo gật đầu nghe giảng. Lúc đầu hắn biết thì hoảng loạn cực kì, sau đó cùng đường mạt lộ, đối phương tựa hồ có hơi nương tay, không ép chặt như vậy nữa.

Nói xong, Kim Tại Hưởng nhấc mắt: "Còn ở nhà tôi làm gì, cút ra ngoài."

Điền Hoa Hạo bị hắn mắng một câu, nhất thời trầm mặt, tức giận đứng lên, quẹo đi lại quay về, "Kim Tại Hưởng anh đồ không biết xấu hổ, sao anh lừa anh tôi đến ở chung? !"

Điền Chính Quốc: "..."

Mặt trời chói chang, tiểu thiếu gia Điền gia đứng ngoài hàng rào sắt, trợn mắt nhìn trong biệt thự, mắng người tất nhiên là không được, chỉ có thể nói: "Họ Kim, nếu anh dám bắt nạt anh tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"

Trừng mãi, cũng chỉ có thể nhấc balo bên chân đi.

Điền Chính Quốc ở bên cửa sổ xa xa nhìn bóng lưng hắn rời đi, bất đắc dĩ nói: "Anh tranh cãi với trẻ con làm gì."

Kim Tại Hưởng khẽ hừ một tiếng, "Trẻ con không biết lễ phép, người lớn mà cũng không chào. Chẳng lẽ anh không thể dạy?"

Điền Chính Quốc hơi cảm thấy cạn lời, lại nghĩ đến xưng hô đó, cảm thấy hai má mình nóng ran.

Mắt Điền Chính Quốc lạnh lẽo: "Người duy nhất có thù oán với Trang Hải, chắc là em."

"Nếu như trong tay Trang Hải thật sự có nhược điểm của Điền nhị thiếu, kỳ thực em cũng hiếu kỳ. Bên ngoài truyền em và Điền nhị thiếu bất hòa, cậu ta và Điền nhị thiếu không có khúc mắc, muốn hãm hại, cũng không nên hãm hại Điền nhị thiếu mới phải."

Kim Tại Hưởng nói: "Nếu như là cậu ta làm, nhược điểm này ràng buộc em, em không thèm để ý, cậu ta có thể liên hợp với Điền gia."

Hắn trầm mặt, giọng cũng lạnh, "Trang gia từ lâu là cung hết đà. Điền gia không đáng được nhắc tới."

Điền Chính Quốc nhíu mày vỗ tay hắn, "Tự tin như thế cơ à Chủ tịch Kim?"

Tuy rằng ngữ khí vờ cười, lòng cậu đã yên tâm. Cho nên, có thể nói cho hắn biết toàn bộ, đã tin hắn rồi?

Kim Tại Hưởng khẽ hừ một tiếng.

Là đàn ông, không thể bị nói không được.

Đêm đó, hắn đè người xuống thân, Điền Chính Quốc bị hắn hôn đến độ không thở được, tin tức tố của hai người quấn quanh. Kim Tại Hưởng cắn tai cậu hỏi: "Anh có phải là đặc biệt lợi hại không?"



Điền Chính Quốc chỉ có thể xin tha: "Lợi hại lợi hại, anh lợi hại nhất."

Cả người cậu vô lực, choáng váng trong khuỷu tay hắn, chỉ cảm thấy nóng ran, chỉ lo hai người đều không khống chế được mình, lại lo lắng rất có thể là phát nhiệt đến, cũng may sau một lát, tin tức tố ổn định lại.

Kim Tại Hưởng hài lòng, không nghĩ tới cái khác.

Không thể đánh dấu vĩnh viễn, làm chút chuyện khác vẫn được.

...

Điền Hoa Hạo về tới Điền gia.

Cũng không phải là bên ngoài quá gian khổ không ở lại được, mà cứ như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề.

Thế nhưng tiền vẫn phải đưa, dùng để trấn an đối phương. Thanh danh đương nhiên quan trọng. Trang Hải cùng hắn ở trong giới, nếu chuyện này truyền ra, người khác thì không nói gì, Điền Lương Bình có thể một cước đạp chết hắn.

Điền Hoa Hạo thanh toán lương, còn lại đành xin ba Điền.

Hắn về nhà một lần, ba Điền lườm hắn: "Sao lại về nhanh thế?!"

Điền Hoa Hạo cúi đầu ủ rũ: "Ba đừng nói nữa, điện thoại di động và tiền của con mất rồi, đành quay về. Ba ơi, thẻ của con cũng mất rồi, ba cho con thêm ít tiền đi."

Ba Điền cả giận: "Cái này thằng này con ra cửa cũng không cẩn thận, bằng lái xe chưa mất, còn biết về à??"

Bị mắng một trận, Điền Hoa Hạo toại nguyện lấy được tiền, Điền Lương Bình cuối cùng cũng không răn dạy nữa, ý vị sâu xa nói: "Hoa Hạo, con phấn đấu một chút, nghiêm túc học đại học, quay về quản lý công ty, nghe lời đi."

Từ khi Điền Chính Quốc rời đi, dường như ông già hơn rất nhiều, giọng cũng không sang sảng bằng dĩ vãng, tóc bạc cũng nhiều.

Điền Hoa Hạo ngẩn ra, lòng hổ thẹn lại khó chịu, hắn nói: "Ba này, ngày mai con sẽ đến công ty. Trước đó ba không phải nói sắp xếp tiền bối hướng dẫn con sao, giờ con cũng có thể đi học tập, con sẽ làm rất tốt."

Điền Lương Bình biết vậy nên vui mừng, nhưng mặt vẫn u sầu.

Ngày ấy ông cho là lượm món hời lớn, cầm được dự án bất động sản của Kim Tại Hưởng, không nghĩ tới Kim Tại Hưởng nhìn còn trẻ, lại nham hiểm giả dối, đâm ông một dao, ông còn bị đối phương trực tiếp cầm đi hai mươi lăm phần trăm cổ phần.

Cũng do ông thấy tiền sáng mắt, còn tham, nhận dự án thì thôi, còn nỗ lực cướp tiền của Kim gia, nhất thời sơ ý, buông lỏng cảnh giác, lại bị người hãm hại. Hiện giờ ông lo lắng, nếu như Kim Tại Hưởng có ý định dùng tiền mua cổ phần của người khác, công ty Điền gia có khả năng phải đổi chủ.

Điền Lương Bình vốn tưởng có được con rể rùa vàng, kết quả đối phương không nguyện ý hợp tác với ông, ngược lại không nói một lời, con trai còn chạy.

Quả thực tức ngất.

Điền Hoa Hạo lên tầng liếc nhìn, lại chạy xuống, nói: "Ba ơi, chị đâu? Mẹ đâu?"

Điền Lương Bình nghe vậy càng đen mặt, về thư phòng. Điền Hoa Hạo đành đi hỏi quản gia.

Chú Trương nói: "Tiểu thiếu gia, tiểu thư ký hợp đồng với công ty giải trí, nhất định muốn giám đốc Điền đầu tư một bộ phim truyền hình, lấy vai diễn cho cô ấy, giám đốc Điền rất nóng giận."

Điền Hoa Hạo cả kinh: "Chị điên rồi hay sao?! Không có chuyện gì đi kí với công ty giải trí, chị ấy muốn làm minh tinh ạ?"

Chú Trương: "Phu nhân đã khuyên rồi."

Ông thở dài, làm người già cạnh Điền Lương Bình, luôn cảm thấy năm nay số mệnh trong nhà không quá tốt.

...

Sau khi giải trí Tinh Huy ký hợp đồng với Tư Diệu Âm rồi công bố, trong giới náo động, Điền Chính Quốc lướt điện thoại di động cũng nhìn thấy tin tức ngợp trời liên quan đến chuyện này.

Kim Tại Hưởng đồng thời bắt đầu ra tay điều tra Trang Hải, Điền Chính Quốc vẫn ở nhà như cũ. Kim Tại Hưởng về, thường xuyên nhìn thấy người ôm sách ngẩng mặt nằm trên ghế salon, chân treo trên ghế.

Điền Chính Quốc dường như rất thích tư thế này, nói có thể làm cẳng chân bớt đau nhức mệt mỏi. Hiện tại cậu không buồn nôn không nghén, ăn ngon miệng, chỉ là thường xuyên đau lưng mỏi chân.

Kim Tại Hưởng kéo người lên, ấn cậu ngồi thẳng.

Điền Chính Quốc quay đầu ngã xuống: "Hạ tiên sinh, buổi tối cho em chơi game nha?"

Kim Tại Hưởng lãnh khốc vô tình: "Ban ngày chơi." Buổi tối không cho phép chơi lại.

Điền Chính Quốc ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ: "Ba Kim, ba Kim! Ba ơi!"

Kim Tại Hưởng: "..."

Người này, có biết cậu đang đùa với lửa không.

Thầy Điền bên ngoài lạnh lùng cay nghiệt, ai nghĩ tới ở nhà là Omega biết làm nũng còn yếu ớt chứ?

Lại có ai nghĩ đến, trước đó hắn nói chỉ cần Beta làm bạn đời, cuối cùng vẫn thua trong tay một Omega.

Chủ tịch Kim lòng chua xót lại ngọt ngào, rốt cục nghênh đón sinh nhật mỗi năm một lần của Omega.

Bọn họ chỉ mời Trần Kim và Ôn Nhã, Uông Ngạn thì không đến, Kim Tại Hưởng không thích trong nhà quá ầm ĩ.

Ôn Nhã chưa bao giờ tiếp xúc với hào môn, lần đầu tiên đi vào biệt thự vừa lớn vừa đẹp như vậy, từ cửa sổ có thể trông thấy hoa viên, ở cửa còn có suối phun, thảm cỏ quanh năm xanh biếc bằng phẳng, làm cho cô không nhịn được thán phục.

Trong phòng bố trí đơn giản, lại sạch sẽ, có hơi thở sinh hoạt dày đặc.

Điền Chính Quốc xuống bếp nấu canh, mấy ngày nay cậu và dì Chúc thay phiên nhau nấu cơm, kĩ năng nấu nướng tăng lên nhiều.

Trần Kim vừa đến là sợ ngây người, phát biểu bình luận giống hệt Điền Hoa Hạo: "Chủ tịch Kim, hai cậu đã ở chung rồi?"

Kim Tại Hưởng lật một trang báo, liếc mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Điền Chính Quốc đeo tạp dề, bưng đĩa anh đào ra, "Anh Trần, chị Ôn, ăn chút trái cây trước."

Ôn Nhã thả túi xuống, "Thầy Điền, tôi tới giúp anh."

Trần Kim nhìn thấy đối phương nguyện ý như vậy, giật mình: "Tay nghề nấu nướng của Chính Quốc rất tốt hả? Nó lại còn tự nguyện xuống bếp cho cậu, trước kia nó lười lắm, còn nói với anh xuống bếp là chuyện phiền nhất."

Một mình làm cơm nước phong phú, một mình ăn, tất nhiên phiền phức.

Kim Tại Hưởng thả báo xuống, ánh mắt nhu hòa, không lên tiếng, chỉ nhìn người trong phòng bếp, thầm nghĩ: "Em ấy cũng từng nguyện ý vì anh như vậy."

Hiện tại, bị hắn nhanh chân đến trước.

Kim Tại Hưởng hỏi: "Khi còn bé có phải là em ấy từng bị Trang Hải bắt nạt không?"

Lúc đó đám trẻ con được chính phủ tiếp tế phải đến trường tiểu học cho học sinh nghèo riêng đi học, Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc không học cùng nhau. Chuyện này là Kim Tại Hưởng tra hỏi học sinh năm đó mới biết.

Trần Kim: "Đúng vậy, khi đó Điền gia chưa được như giờ, Trang gia lúc đó là thời kỳ cường thịnh. Chính Quốc khi còn bé đẹp mà, Trang Hải ác bá, ngứa mắt nó, thích đùa ác nó. Đại khái là bạo lực học đường."

"Có một lần nó nhục mạ dì Thường, Chính Quốc tức không nhịn nổi, đánh nhau với nó. May mà lúc đó có anh, mà chúng nó người đông thế mạnh, Chính Quốc bị thua thiệt. Lúc đó anh cũng đánh không lại, mà anh biết mách lẻo. Mách lẻo nhiều, Trang Hải cũng cảm thấy không vui, sau đó cũng không quấy rối nữa."

Cũng khó trách ban đầu Điền Chính Quốc có hảo cảm với anh, được coi như em trai bảo vệ nhiều năm như vậy, lòng ai không có chút tình cảm chứ?

Cuối cùng Trần Kim nói: "Cho nên anh bảo nó, nó phải tìm một người chân chính có thể che chở nó cả đời ở Điền gia và bất kì chỗ nào khác."

"Anh nói đúng."

Kim Tại Hưởng cắn một miếng anh đào, ngọt ngào.

Hắn mặc sơ mi trắng và quần dài, tư thái lười biếng ngồi cạnh bàn ăn, mặt mày trước sau như một anh tuấn, Trần Kim lại cảm thấy có rất nhiều điểm không bình thường.

Như là thoát khỏi gì đó đi đến phàm trần, dính hơi thở khói lửa, có hơi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe