CHAP 15 : Về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Prem con mang theo vài hộp bánh cùng mấy trai rượu quý này về biếu cho cha mẹ cháu nhé... Đừng ngại gì cả xem như đây là quà cảm ơn cháu đã chăm sóc con trai bác thời gian qua và làm phiền gia đình cháu vài ngày đi."

Cậu đang cùng ông xã ngốc sắp xếp đồ vào trong vali lớn thì Gun phu nhân mang theo túi quà lên đặt trước mặt cậu rồi nói những lời kia.

" Bà chủ à người không cần làm thế đâu... Ở cạnh bên cậu chủ đã quen bây giờ nếu tách xa anh ấy cháu nghĩ bản thân mình cũng không quen lắm và cũng không an tâm... Cháu dẫn anh ấy theo xem như là thuận lợi cho việc chăm sóc anh ấy hơn thôi mà với lại ở nông thôn không khí trong lành... Anh ấy ở đó vài ngày chắc chắn sẽ rất vui sức khỏe cũng sẽ tốt hơn nhiều đó."

Hóa ra vấn đề từ nãy đến giờ của hai người chính là chuyện cậu mang nhị thiếu gia ngốc của nhà Guntachai cùng về quê. Thời gian trôi qua rất nhanh tính đến thời điểm hiện tại cậu đã làm ở đây được một năm, vài ngày trước thời tiết bắt đầu vào mùa xuân, cậu liền tranh thủ dùng số tiền lương mà mình tích góp được mua cho ba mẹ vài bộ quần áo đẹp, sau đó ngỏ lời với lão gia và phu nhân cho mình xin nghỉ mấy hôm để về quê, nào ngờ anh nghe tin sắp phải xa vợ liền khóc nháo một ngày, thế là hôm đó cậu phải rúc vào lòng ai kia khuyên nhủ.

" Ông Xã à... Anh ngoan một chút có được không ?"

Ai kia bĩu môi đáp lại.

" Không muốn."

" Nghe em một chút đi nào."

" Không thèm nghe."

" Chồng ngốc à em chỉ đi có vài ngày thôi mà... Cả một năm nay ba mẹ của em còn chưa được gặp mặt em nữa... Bộ anh không thương em nữa hả? Nếu như vậy thật thì em buồn lắm đó."

Anh cảm thấy ấm ức lắm rõ ràng là vợ muốn bỏ đi ấy vậy mà còn vu oan gắn mác cho mình không thương em ấy, cho nên anh liền mếu máo khóc to.

" Ô...Ô...Ô ai nói anh không thương em nhưng mà ở nhà một mình chán lắm... không muốn cho vợ đi đâu... huhu"

Tiếng khóc tràn ngập cả một căn biệt thự, cậu biết rằng bây giờ cậu có nói cái gì thì người này cũng không chịu nghe, nên chỉ đành mặc kệ anh ôm mình vào lòng mà khóc thương tâm.

Sáng hôm sau, tuy rằng cậu chủ ngốc không còn quấy nháo như hôm qua nữa, nhưng mà nhìn vẻ mặt buồn rầu, không chịu ăn uống gì cả làm mọi người lo lắng, cho nên cậu cũng hết cách, ba người nhà Guntachai chỉ biết thở dài chỉ đành cho anh quấn gói về quê cùng với cậu.

Quay trở lại hiện tại, cậu nhìn thấy một túi quà to lớn do Gun phu nhân chuẩn bị thì áy náy lắm, bản thân đang định tìm lí do để từ chối thì bà ấy ôn hòa nói.

" Cháu đừng để ý gì cả lâu lâu mới về quê một lần... Mang theo nhiều quà một chút để đổi lại nụ cười của cha mẹ cũng đáng mà... Đừng có ngại gì nữa cứ mang hết đi nhé."

Nói rồi liền xoay người bước đi, không để cho cậu đáp lại gì cả, cứ thế trả lại không gian cho hai người, cậu cũng thật hết cách nghĩ đi nghĩ lại lời nói của bà chủ cũng đúng, cho nên cậu liền để túi quà bên cạch vali để cho tiện việc ngày mai mang đi, xong quay đầu qua hỏi con người đang hì hụt bên cạnh.

" Ông xã những thứ đồ anh cho là cần thiết đã cho hết vào cặp chưa?"

Anh cười ngốc khóa cặp mình lại mặt chắc chắn đáp.

" Đã xong hết rồi bà xã thấy anh giỏi không? Cả một túi lớn đó nha ≧﹏≦"

Cậu thấy cái cặp của anh đúng là to quá mức thật, thế nên liền sách nó đến mở ra kiểm tra.

" Ông xã em bảo anh chỉ được bỏ bánh kẹo với áo khoác thôi mà... Sao áo khoác chẳng thấy đâu mà toàn đồ chơi thế này?"

Ai kia liền lập tức đáp lại

" Áo khoác chơi không vui... Vậy thì mang theo áo khoác làm gì? Siêu nhân chơi vui hơn nhiều nha."

Cậu nhìn khuôn mặt ai kia giống như vừa làm được chuyện gì vĩ đại vậy đó, nên cũng hết lời để nói đành lấy chiếc túi khác bỏ vài chiếc áo khoác vào cho anh rồi kệ anh thích bỏ gì vào chiếc cặp đó thì bỏ.

Xem ra chuyến này về quê sẽ nhiều thú vị lắm đây

--------***-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove