CHAP 16 : Gặp ba mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quê của cậu cách thành phố rất xa, cho nên khi sáng, khi vừa ăn xong cậu và anh liền ngồi lên xe ôtô riêng của nhà một đường phóng đi.

Đoạn đường về quê khác xa với thành phố ở chỗ nó gập ghềnh hơn nhiều, cho nên sau khi hơn năm tiếng đi xe thì tài xế phải buộc để hai người xuống ở đầu thôn để hai người tự đi bộ vào.

Anh lần đầu tiên được về những nơi xa xôi, đậm chất mộc mạc bình yên như thế này thì không khỏi phấn khởi, mười phút đi bộ thôi mà anh chỉ hết chỗ này, rồi lại lạch bạch chạy sang chỗ kia, miệng không ngừng kêu lên.

" Vợ vợ... em nhìn xem con trâu kìa... úi con trâu đen quá..."

" Ế ế vợ xem nhóc đó đang cưỡi trâu kìa...Ha ha... Vợ cho anh cưỡi nó với có được không ?"

Cậu nhìn người mang cặp siêu nhân đang năng động ở phía trước, bỗng nhiên mệt mỏi của nửa ngày hôm nay đều tan biến hết. Kéo theo một chiếc vali to lớn, cậu đi đến khoác tay mình vào tay anh nói.

" Nếu ông xã ngoan nghe lời... gặp người lớn phải lễ phép, đường quê ít người không được chạy lung tung... làm tốt thì em sẽ cho anh cưỡi trâu có được không nào ?"

Anh rất nghe lời cậu, chỉ cần cậu ra điều kiện nhất định sẽ làm theo, cho nên anh lập tức sẽ đồng ý ngay.

Hai người đi được một quãng đường, sau khi rẽ vào một xóm nhỏ thì đập vào mắt họ chính là một ngôi nhà mang phong cách cổ điển thời xưa, cùng cánh cửa gỗ to lớn màu đen tuyền đã bị phai màu theo năm tháng. Đây chính là căn nhà mà ba mẹ cậu sinh sống, cũng là nơi gắn liền với ba mẹ cậu suốt nhiều năm.

" Ông xã chúng ta đến nơi rồi... một lát nữa anh mang túi quà anh đang cầm trên tay biếu cho ba mẹ có biết chưa? Còn nữa, khi sáng em dạy anh nói cái gì lặp lại một lần nữa em nghe xem nào."

Anh đứng thẳng người lại, ánh mắt tỏ vẻ tự tin, rõ ràng nói.

" Vợ dặn gặp ba thì phải gọi là bác trai, gặp mẹ thì phải gọi là bác gái, sau đó đưa túi quà ra lễ phép thưa, ba mẹ của cháu biếu hai bác, chúc hai người luôn luôn mạnh khỏe ≧﹏≦ "

Cậu hài lòng gật đầu, không keo kiệt mà bật ngón cái ra khen thưởng cho anh, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia, vừa bước vào sân nhà cậu liền vui vẻ gọi to.

" Ba! Mẹ! Con về rồi đây !"

Nat cùng vợ mình là Mania đang ngồi ở phòng khách uống trà, hai người nghe được tiếng con trai mình ở ngoài vọng vào liền bỏ chén xuống chạy đi.

Nhìn đứa con trai lâu rồi mới có thể gặp lại, hai người vui mừng đến nỗi chẳng để ý đến người ở phía sau cứ thế mẹ Mania cùng ba Nat đến ôm cậu vào lòng thật chặt

" Prem, Prem của ta, con đi lâu quá làm mẹ nhớ con muốn chết đi được... Thằng nhóc thối này... cứ tưởng con quên mất hai ông già này rồi chứ !"

Gia đình đoàn tụ hơi ấm của hai vị thân sinh truyền đến, đôi mắt cậu đã hơi cay cay, nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình, cậu nhìn hai người một lát rồi nói.

" Mấy năm nay con đi làm xa chỉ có thể gửi tiền không thể về thăm ba mẹ, thật sự xin lỗi hai người nhiều lắm !"

Nat phẩy tay, tỏ vẻ không có gì quan trọng đáp:

" Không sao cả, nhìn con khỏe mạnh là ta đã yên lòng rồi... mẹ đã nấu một nồi cháo gà ở bên trong để chờ con trở về... mau đi vào thay đồ có gì chúng ta từ từ nói."

" Vậy còn anh thì sao? Anh có được vào không ?"

Tiếng nói vang lên cậu bây giờ mới nhớ đến vẫn còn một ông xã ngốc đứng sau lưng mình, hai vợ chồng nhìn người con trai lạ mặt này, mẹ cậu khó hiểu hỏi.

" Prem đây là ai vậy?"

Người đã đến đây rồi nếu không giới thiệu thật không lịch sự chút nào,cho nên cậu liền đứng sát cạnh anh, nở nụ cười giải thích.

" Ba mẹ.. Đây là cậu chủ tại nhà con đang giúp việc... nhị thiếu gia tên Boun... anh ấy nghe con về quê nên muốn đi theo đó... anh ấy có chút hơi ngốc nên hai người thông cảm nhé !"

Anh cuối cùng cũng chờ được khoảnh khắc được bà xã giới thiệu tên mình,cho nên cậu vừa dứt lời thì anh liền cười ngốc hề hề đáp.

" Chào bác trai bác gái ạ ! Cháu tên Boun , còn đây là quà của ba mẹ Bủn biếu hai bác đó... À à, chúc hai bác khỏe mạnh... sống thật lâu để vợ có thể cho cháu cưỡi trâu nữa nha !"

Nói rồi anh tiến đến đưa túi quà cho hai người, sau đó trở về đứng trước mặt cậu cầu khen thưởng, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng xoa đầu anh, nhìn con người này đi một chút đã đổ mồ hôi, trên vai còn mang cái cặp to lớn phía sau lưng, chắc nặng lắm đây, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng, ở trước mặt ba mẹ mình vẫn tự nhiên nói.

" Ông xã đi đường chắc mệt với đói bụng rồi nhỉ? Bây giờ em dẫn anh lên phòng thay đồ rửa chân tay rồi ăn cơm nhé !"

" Chỉ có vợ là thương anh nhất thôi... Ha ha"

Anh gật đầu, vui vẻ, ngây ngô hoa hô vỗ tay chẳng để ý gì cả, còn cậu thì thoải mái gật đầu thưa.

" Ba mẹ ! Con đưa anh ấy về phòng sắp xếp lại quần áo trước đây ạ... Một lúc nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé !"

Đợi ba mẹ gật đầu đồng ý, cậu liền nắm tay anh kéo vali đi thẳng lên phòng của mình để ông xã ngốc nghỉ ngơi... Hai người vô tư đi lên mà không hề hay biết rằng ở phía sau lưng mình, sắc mặt ba mẹ cậu đã khẽ thay đổi.

--------****------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove