Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày Quốc Khánh, Giang Hành Chu vẫn chưa đồng ý lời đề nghị ra ngoài chơi của Tân Mộc.

Thật ra cũng chẳng tính là không đồng ý, mà là Giang Hành Chu căn bản chưa trả lời.

Kế hoạch du lịch của Tân Mộc không thể tiếp tục nếu không có câu trả lời, vì vậy cậu phải chèn một câu hỏi vào cuộc trò chuyện hàng ngày.

- Chơi bóng rổ với Nhậm Dư Hoàn, bọn họ bị tôi ngược đãi thê thảm luôn.

- Đói quá, tôi đang chờ anh ở căn tin đấy.

- Anh nghĩ chúng ta đến thành phố Y vào ngày Quốc Khánh thế nào?

"Anh Tân, anh còn chưa nhận lương hả?" Nhậm Dư Hoàn cầm áo khoác trên đất lên phủi phủi.

Tân Mộc khóa màn hình điện thoại, "Mỗi tháng ngày mười, yên tâm đi, không thiếu cơm của cậu đâu, phiền chết đi được."

"Trước khi bữa cơm này có, tôi sẽ làm phiền anh mỗi ngày." Nhậm Dư Hoàn nói, "Đây là một trong những điều kiện mà tôi không được ra ngoài để thuê nhà đấy."

Nhậm Dư Hoàn cuối cùng đã từ bỏ ý định ra ngoài thuê phòng dưới lời hùng biện của Tân Mộc, nhưng cái giá Tân Mộc phải chịu hơi cao, thứ nhất là nhận lương rồi phải mời Nhậm Dư Hoàn ăn một bữa ngon.

Thứ hai là sàn của ký túc xá Tân Mộc là giường dự phòng của Nhậm Dư Hoàn, lúc nào hắn chán ở ký túc xá, có thể đến ký túc xá Tân Mộc ngủ dưới đất bất cứ lúc nào.

"Biết rồi." Tân Mộc xua xua tay với hắn, "Tôi muốn đến căn tin ăn cơm, các cậu cứ tiếp tục đi."

"Lại đi với giáo sư Giang?"

"Ừ."

Nhậm Dư Hoàn đuổi theo cậu, "Anh nói tính cách này của anh làm sao có thể làm bạn với giáo sư Giang? Không đúng, phải nói giáo sư Giang làm sao chịu làm bạn với anh?"

"Mị lực nhân cách." Tân Mộc nói.

"Mị lực con khỉ." Nhậm Dư Hoàn chậc chậc một tiếng, "Tôi thấy là giáo sư Giang ngại nói anh phiền."

Tân Mộc bỗng chốc dừng bước, Nhậm Dư Hoàn đi trước cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, "Không phải chứ, tôi chỉ thuận miệng nói, giận rồi?"

Tức giận cũng không đến mức, Tân Mộc híp mắt lại, nói, "Thật sự ngại nói hả?"

"Tôi nói đại thôi." Nhậm Dư Hoàn ngược lại có chút không biết làm sao, "Anh đừng coi là thật."

"Không sao!" Tân Mộc nắm tay chạm vào bả vai hắn, "Cám ơn cậu đã nhắc nhở."

Tân Mộc xoay người chạy đi, Nhậm Dư Hoàn hơi khó hiểu.

Tân Mộc vừa chạy vừa âm thầm tự trách mình, Giang Hành Chu vẫn không trả lời cậu có muốn ra ngoài chơi hay không, có phải là ngại từ chối cậu hay không, mà cậu còn giống như một khúc gỗ vẫn cố hỏi.

Đây không phải là đang gây áp lực cho Giang Hành Chu sao!

Ây da, ngu ngu ngu quá.

Cậu chạy tới văn phòng Giang Hành Chu, cậu quá nóng lòng, nhớ tới Giang Hành Chu mấy ngày trước tâm tình không tốt mới nghĩ đến ra ngoài chơi thuận tiện giải sầu, hoàn toàn chẳng lo lắng Giang Hành Chu có muốn hay không.

"Tân Mộc?"

Trên đỉnh đầu đột nhiên có người gọi cậu, Tân Mộc ngẩng đầu, Giang Hành Chu đứng ở trên cầu thang nhìn cậu, phía sau còn có mấy vị giáo sư.

"Á." Tân Mộc cười cười, "Chào các giáo sư."

Giang Hành Chu đi xuống, nói, "Buổi tối tôi có bữa tiệc với mấy vị giáo sư."

"À à được." Tân Mộc lui sang một bên, "Vậy mọi người đi đi."

Giang Hành Chu cùng mấy vị giáo sư đi xuống lầu, Tân Mộc thở hổn hển, trong lòng hơi mất mát.

Có thể nói qua Wechat với cậu là buổi tối có hẹn được mà.

Hay là nói, bởi vì không biết trả lời mời đi du lịch của cậu, vì vậy ngay cả những tin nhắn khác cũng không trả lời.

Cậu trút giận, ngồi ở cầu thang.

Đánh bóng nửa buổi chiều, bụng đã sớm đói meo, lúc này đột nhiên không có khẩu vị ăn cơm.

"Ăn cơm thôi anh Nhạc."

Tiểu Dư mở cửa phòng nghỉ, trong tay xách đầy một túi thức ăn, đặt thức ăn lên bàn, "Đều là món anh thích ăn."

Nghê Nhạc nằm trên sô pha trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đối với lời nói của Tiểu Dư mắt điếc tai ngơ.

Tiểu Dư thở dài, ngồi bệt trước mặt gã, "Anh Nhạc, còn bốn mươi phút nữa là phải ghi hình, anh tranh thủ thời gian ăn một chút đi, ắt hẳn phải ghi âm đến rạng sáng, không ăn sợ là chịu không nổi đâu."

Nghê Nhạc không có phản ứng, Tiểu Dư gọi trợ lý mới tới Tiểu Chu hai người nâng bàn lên trước mặt Nghê Nhạc, Tiểu Dư cầm đũa bưng bát đút cho gã ăn cơm, "Anh Nhạc, há miệng."

Nghê Nhạc đờ đẫn há miệng, trong miệng bị nhét vào một miếng thịt, không có linh hồn mà ăn cơm.

Tiểu Dư thở mạnh cũng không dám, từ sau khi Nghê Nhạc ly hôn đến nay mỗi ngày đều rất nóng nảy, có chút chuyện cũng có thể nổi nóng, đến hai ngày nay đột nhiên giống như không có linh hồn, mặc kệ làm gì, dường như chỉ có thân thể đang động.

Nhưng Tiêu Dư cũng không dám chọc gã, ai biết chọc trúng dây thần kinh nào của Nghê Nhạc rồi sẽ đánh mắng cậu ta.

Đứt quãng ăn nửa chén cơm, Nghê Nhạc đưa tay ngăn lại, "Đủ rồi."

"Không ăn nữa hả?" Tiểu Dư hỏi.

Nghê Nhạc lại chìm vào trong không gian sững sờ của mình.

Tiểu Dư gọi Tiểu Chu, "Lại đây ăn cơm thôi."

Cậu ta đói muốn xỉu, ăn ngấu ăn nghiến, tốt nhất là trong vòng mười phút ăn xong dọn dẹp sạch sẽ.

"Anh ấy có trả lời cậu không?" Nghê Nhạc đột nhiên mở miệng.

Tiểu Dư nuốt cơm trong miệng xuống, mở điện thoại di động của mình đặt bên cạnh Nghê Nhạc, "Anh xem đi."

Nghê Nhạc quay đầu, cầm lấy điện thoại của Tiểu Dư mở Wechat, trang chat có quá nhiều lịch sử trò chuyện, gã trượt xuống, trượt, trượt vài cái cũng không phát hiện Wechat của Giang Hành Chu đâu.

Dứt khoát trực tiếp đổi thành tìm kiếm, rất nhanh đã thấy Giang Hành Chu.

Tin nhắn cuối cùng là Tiểu Dư gửi vài ngày trước.

- Giáo sư Giang, anh có thể gọi cho tôi không?

- Gần đây tâm tình anh Nhạc giống như đạp phải thuốc nổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không làm được nữa.

- Thật ra anh Nhạc rất nhớ anh, anh gọi điện thoại tới đây đi mà, làm ơn làm ơn.

Giang Hành Chu không chỉ không gọi tới, càng không trả lời Tiểu Dư, tại sao anh lại, anh thật sự không để ý tới gã nữa sao?

Nghê Nhạc gần đây vẫn luôn tự hỏi vì sao, tình cảm của gã và Giang Hành Chu hơn mười năm, gã căn bản không tin Giang Hành Chu thật sự nói không cần thì không cần gã.

Là bởi vì Tiết Tấn sao, là bởi vì ngày sinh nhật gã lại ra ngoài với Tiết Tấn mới làm cho Giang Hành Chu hạ quyết tâm ly hôn?

Thế nhưng gã và Tiết Tấn chẳng có bất kỳ quá giới hạn nào, gã đã nói rõ ràng với Giang Hành Chu rồi, Giang Hành Chu nghĩ bị cắm sừng?

Nghê Nhạc luôn nghĩ không ra, gã gửi tin nhắn cho Giang Hành Chu.

- Giáo sư Giang, anh thật sự không bao giờ gặp lại anh Nhạc nữa sao?

Tin nhắn vừa gửi, Nghê Nhạc chợt dựng người lên.

Bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ta (cô ấy), xin vui lòng gửi xác minh bạn bè.

"Anh ấy đã xóa cậu rồi!" Nghê Nhạc khiếp sợ.

"Sao?" Tiểu Dư lau bàn tay dừng lại, lại gần nhìn, dấu chấm than màu đỏ tương đối chói mắt.

"Tại sao anh ấy lại xóa cậu?" Nghê Nhạc nhìn cậu ta.

Tiểu Dư muốn nói không biết, nhưng không dám nói, đầu óc cậu ta nhanh chóng chuyển động, "Anh Nhạc, giáo sư Giang có thể là chờ anh chủ động cầu hòa đấy."

"Tôi đây không bao giờ chủ động!" Nghê Nhạc theo bản năng phản bác cậu ta, gã không chủ động đấy, ngày ly hôn gã nói cũng rất quyết tuyệt, gã làm sao có thể cúi đầu cầu hòa!

Tiểu Dư bĩu môi, Nghê Nhạc nhất định phải cứng miệng.

"Sắp đến sinh nhật Giáo sư Giang rồi phải không?" Tiểu Dư nói, "Em nhớ không lầm là Quốc Khánh nhỉ, anh Nhạc... anh có muốn nhân cơ hội này hay không..."

"Không là không, sinh nhật của tôi anh ấy đâu có bất kỳ biểu hiện nào! Còn này nọ tôi và Tiết Tấn." Nghê Nhạc ném điện thoại cho cậu ta, "Nghê Nhạc tôi, có đánh chết cũng không cúi đầu."

"Anh không sợ... giáo sư Giang sẽ bị người ta cướp mất sao?" Tiểu Dư nhỏ giọng thì thầm, "Anh ấy đẹp trai còn ưu tú, em cảm thấy không thiếu người theo đuổi đâu."

"Cậu cho rằng anh ấy có thể để ý người khác à?" Nói đến cái này, Nghê Nhạc vẫn rất có lòng tin, lúc trước khi bọn họ còn là sinh viên, Giang Hành Chu căn bản không thiếu người đuổi theo, Giang Hành Chu thậm chí chẳng phân biệt được mắt người, gã thẳng lưng, "Ai có thể đẹp hơn tôi? Tôi cũng đâu thiếu người theo đuổi? Nếu không phải tôi còn chưa buông bỏ, tôi đã sớm ở bên Tiết Tấn rồi, là anh ấy nên lấy làm vinh mới đúng!"

"Phải phải phải... đây không phải vừa lúc là một cơ hội..." Tiểu Dư bất đắc dĩ nói.

"Tôi..." Nghê Nhạc còn muốn nói gì nữa, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, đạo diễn tiểu mỹ nữ nói, "Thầy Nghê Nhạc, chuẩn bị ghi hình."

"Tới ngay." Nghê Nhạc sửa sang lại quần áo của mình, suy nghĩ một chút rồi nói, "Tiểu Dư, cậu giúp tôi chuẩn bị một phần quà."

"Ok!" Tiểu Dư cười cười.

...

"Vậy thì nói rồi, chờ sau lễ mấy vị giáo sư đến khảo sát dự án một phen."

Hàn tổng hiển nhiên là uống quá nhiều rượu, ngồi lên xe còn không quên dặn dò, "Đến lúc đó chúng ta lại uống tiếp!"

"Được được." Giáo sư Cao vẫy tay với anh ta, "Đến lúc đó sẽ uống."

Nhìn theo xe của Hàn tổng lái đi, Giang Hành Chu xoa xoa huyệt thái dương, tửu lượng của anh không tốt lắm, thuộc về hai chén choáng váng ba chén nôn mửa, bốn chén cơ bản là không thể đứng thẳng đi lại.

Đêm nay uống hơn hai chén, ý thức tỉnh táo nhưng mắt lại hoa đầu thì choáng váng.

Cũng may không phải lái xe tới, anh tạm biệt với mấy vị giáo sư, bắt xe trở về trường học.

Ngồi sau xe taxi chợp mắt, trong dạ dày hơi cồn cào, muốn nôn, nhưng lại nôn không ra.

Điện thoại di động rung vài cái, anh không muốn nhìn, đầu quay mồng mồng.

"Rừ rừ rừ ~" run lên liên tục, nghe có vẻ là điện thoại, anh mở mắt ra, là một chuỗi số điện thoại không tên, anh cũng không thấy rõ, trực tiếp nghe máy.

"Alo."

"Là tôi."

Âm thanh đó làm Giang Hành Chu trong nháy mắt tỉnh táo, anh cầm điện thoại lên nhìn lần nữa, là số điện thoại của Nghê Nhạc, anh đã xóa đi, nhưng anh lại nhớ kỹ.

"Chuyện gì." Cổ họng Giang Hành Chu căng cứng.

"Không có gì, tôi chỉ là muốn nói, mấy ngày này Quốc Khánh không có việc gì làm, chẳng phải là sinh nhật của anh sao?" Nghê Nhạc nói, "Năm ngoái chúng ta đã nói xong sinh nhật của anh, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua."

Giang Hành Chu một tay chống lên cửa sổ xe, ấn huyệt thái dương, "Không cần."

"Không được!" Nghê Nhạc gầm giọng, "Tôi nói sẽ giữ lời, hứa cùng nhau sẽ cùng nhau, tôi không muốn nợ anh cái gì."

"Không cần." Giang Hành Chu thở dài.

"Tôi nói rồi! Tôi nói sẽ giữ lời!" Thái độ Nghê Nhạc dần dần không kiên nhẫn, "Anh nói gì cũng vô dụng."

Lại như vậy, cho dù đã ly hôn, nhu cầu của Giang Hành Chu cho tới bây giờ cũng sẽ không được coi trọng.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài mơ mơ màng màng, tựa như Nghê Nhạc trong điện thoại, giống như quen biết ở kiếp trước.

"Quốc Khánh tôi không ở thành phố W." Giang Hành Chu nói, "Đừng gọi cho tôi nữa."

Anh tắt máy, chặn dãy số đó.

Nghê Nhạc từ trước đến nay đều như vậy, muốn nói gì là nói, sẽ không để ý suy nghĩ và cảm giác của người khác, Giang Hành Chu từng cảm thấy Nghê Nhạc thế này đơn thuần thẳng thắn, tâm tư đơn giản, hiện giờ chỉ có bất lực và mệt mỏi vô cùng.

Cả thân lẫn tâm đều mỏi mệt, ngày này qua năm khác, cảm xúc của anh không được nhìn đến.

Taxi dừng ở cổng trường, Giang Hành Chu xuống xe, chóng mặt đến không chịu nổi, đi một bước cảm giác lảo đảo.

"Cẩn thận." Cánh tay được người đỡ lấy.

Giang Hành Chu quay đầu, nhìn thấy chính là Tân Mộc.

"Tôi thấy xe của anh đậu ở trường, nên ở đây đợi anh." Tân Mộc nhìn anh, nói, "Tôi muốn xin lỗi anh, tôi chẳng quan tâm đến ý kiến của anh, vẫn luôn hỏi có nên đi đây hoặc đi đó hay không, không nghĩ rằng anh có muốn hay không, xin lỗi anh."

Đầu óc Giang Hành Chu như ngừng hoạt động, trong lòng có một chỗ lại đập rất nhanh.

Cảm xúc của anh dường như được quan tâm.

[Mật khẩu]
Loại cảm giác này thật lạ, nhưng rất thư thái.

Anh nói, "Cậu muốn đi thành phố Y nữa không?"

"Không sao, cũng không quá muốn, dù sao thành phố Y không chạy đi đâu được, sau này có thời gian đi cũng vậy à." Tân Mộc nói.

Giang Hành Chu nhìn chằm chằm hai chiếc răng khểnh nhỏ của cậu, ma xui quỷ khiến cất tiếng, "Chúng ta đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy