Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

"Rào."

Giang Hành Chu mở vòi nước rửa sạch súc miệng, sau khi nôn xong dạ dày càng khó chịu hơn, hai tay anh chống bồn nước, tự hỏi là tắm trước hay uống thuốc trước.

Ký túc xá hình như không có nước, uống thuốc vẫn phải đun sôi nước hoặc vào bếp công cộng để lấy nước.

Đầu rất choáng, anh không muốn động đậy, thật ra cũng có thể uống thuốc không cần nước, anh đâu phải chưa từng làm qua.

"Cốc cốc cốc."

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ dồn dập, tiếp theo là giọng nói của Tân Mộc, "Giáo sư Giang, tôi mang sữa nóng này, anh uống cho nhuận dạ dày đi."

Giang Hành Chu rút khăn giấy lau sạch vết nước trên mặt, che dạ dày mở cửa, Tân Mộc bưng sữa đưa cho anh, "Nhìn anh đi đường cũng lảo đảo, dạ dày nhất định không thoải mái, à, độ ấm vừa uống."

Mùi sữa bay lên nồng nặc, Giang Hành Chu rất muốn uống, nhưng, "Tôi muốn uống thuốc."

"Hả?" Tân Mộc ngừng lại.

"Sữa, và thuốc." Giang Hành Chu đau dạ dày đến mức không thể đứng vững, anh xoay người vào phòng ngồi trên ghế, "Sẽ sinh ra phản ứng hóa học."

"Á, tôi không biết." Tân Mộc rất ảo não, "Đúng rồi... Vậy anh đã uống rượu, có thể uống thuốc không?"

"Thuốc dạ dày có thể." Giang Hành Chu cầm lấy lọ thuốc trên bàn, trọng lượng của nó làm cho anh ngỡ ngàng, rất nhẹ, anh lắc lắc, hết rồi.

"Hết rồi hả?" Tân Mộc bước vào ký túc xá, lấy lọ thuốc của anh, nói, "Anh chờ chút, tôi đi mua cho anh!"

"Cậu..." Giang Hành Chu muốn ngăn cản, Tân Mộc đã chạy đi, tốc độ cực nhanh làm cho anh giật mình.

Đã trễ thế này, làm gì còn chỗ nào mở cửa, Tân Mộc có thể mua ở đâu.

Sau khi chọn uống thuốc không thành, Giang Hành Chu lựa chọn tắm rửa, nước nóng xông lên người khiến cơ bắp anh thả lỏng theo, muốn ngâm thêm một lát, hơi nước rất nhanh bay đầy phòng tắm nhỏ này, ngộp đến choáng váng.

Anh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thời gian, nửa tiếng trôi qua, Tân Mộc vẫn chưa về.

Giang Hành Chu gọi điện thoại cho Tân Mộc, bảo cậu đừng mua, trễ vậy rồi cũng không mua được, anh có thể chịu đau một đêm, anh đã quen rồi, một đêm rất nhanh sẽ qua thôi.

Liên tiếp gọi ba cuộc chẳng có ai nghe máy, không biết có phải điện thoại để ở nhà hay không.

Giang Hành Chu đau dạ dày khó chịu, anh nhìn cửa phòng, không biết có nên khóa không đây, anh sợ khi Tân Mộc về anh đã ngủ mất.

Có điều lúc đau dạ dày muốn ngủ cũng không phải chuyện dễ dàng, anh nằm trên giường nghe thấy tiếng còn mở mắt trước.

Tân Mộc đang đẩy cửa vào.

"Đánh thức anh?"

"Chưa ngủ." Giang Hành Chu chống tay ngồi dậy, thấy trên tay cậu xách theo cái túi, "Cậu mua ở đâu?"

"Bệnh viện." Tân Mộc đi đến cạnh bàn, "Cũng may không phải là thuốc kê đơn, mua được... Hết nước rồi, tôi lấy nước cho anh."

Cậu vội vàng ôm bình đi ra ngoài, nửa phút sau mới quay lại.

Cầm thuốc bưng ly đi tới trước mặt Giang Hành Chu, "Uống thuốc đi rồi ngủ."

Giang Hành Chu nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng, Tân Mộc ra ngoài mất hơn hai tiếng, bệnh viện gần trường học nhất chỉ mất mười phút lái xe, hiển nhiên là Tân Mộc đã đến nhiều bệnh viện để mua thuốc.

Trên trán Tân Mộc vẫn còn đọng lại mồ hôi hột, đêm thu này, giống như nước ấm trong cốc từ cổ họng chảy xuống dạ dày, làm dịu cổ họng khô khốc của anh.

"Vất vả cho cậu rồi." Giang Hành Chu nói.

"Không sao mà." Tân Mộc ngồi bên giường anh, nói, "Lần sau... Anh nói với họ dạ dày của anh không tốt, có thể không uống thì đừng uống, anh vừa hồi phục xong, đừng để vào bệnh viện tiếp."

Giang Hành Chu nhìn chỗ Tân Mộc ngồi, anh không quen người khác ngồi trên giường anh, muốn nói cái gì lại cảm thấy không ổn, nâng ly lên uống một ngụm nước, nói, "Không uống bao nhiêu, là tửu lượng của tôi không tốt."

"Đâu, tửu lượng của anh rất tốt." Tân Mộc nhìn anh cười nói: "Anh uống nhiều cũng sẽ không làm loạn, y như bình thường vậy, nhưng tôi uống nhiều thì không được..."

Nhớ tới lúc trước mình ôm Hách Thích khóc cậu đã cảm thấy mất mặt, Tân Mộc cười cười nuốt xuống lời sau, "Vậy chúng ta quyết định đi thành phố Y chơi, để tôi làm hướng dẫn... đúng rồi, phải nhanh chóng mua vé và đặt khách sạn, ngày lễ đông người, chậm nữa sẽ khó đặt lắm, anh đưa chứng minh thư cho tôi, tôi sẽ mua vé máy bay luôn."

Giang Hành Chu tựa vào đầu giường, "Tôi tự mua được."

"Vậy được rồi, sau khi tôi mua sẽ gửi số hiệu chuyến bay cho anh." Tân Mộc ấn ấn bấm bấm trên điện thoại, trạng thái tinh thần rất hưng phấn, "Hay chúng ta mua vé đêm 30 đi, giá vé số ngày 1 đắt lắm, ờm... đừng về ngày 7, vé máy bay ngày 6 rẻ hơn, chúng ta về ngày 6 nhé."

Giang Hành Chu hơi nghiêng đầu nhìn cậu, không nghe cậu nói gì, nhưng lời nói lải nhải của cậu khiến lòng Giang Hành Chu bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.

Rất lạ, không biết có phải đã uống thuốc hay không, Giang Hành Chu dần dần mệt mỏi, trong lúc Tân Mộc không ngừng nói chuyện, mí mắt anh càng ngày càng nặng.

"Tôi đã mua xong, chuyến bay gửi cho..." Tân Mộc quay đầu lại, thấy Giang Hành Chu nhắm mắt, cậu không nói nữa.

Cậu biết đã khuya, không nên quấy rầy Giang Hành Chu nghỉ ngơi, nhưng chỉ là không muốn đi, lần đầu vào ký túc xá của Giang Hành Chu, lần đầu ở chung với Giang Hành Chu, tư tâm Tân Mộc rất sâu, muốn ở lại lâu hơn nữa.

Thậm chí muốn học Nhậm Dư Hoàn, ôm chăn ngủ dưới đất.

Á... Đúng, ngủ cùng một phòng, đi du lịch đây không phải là một cơ hội rất tốt sao.

Tân Mộc rộng mở thông suốt, rón ra rón rén mà rời khỏi ký túc xá Giang Hành Chu.

Đặt một khách sạn chỉ còn lại một phòng.

...

Giang Hành Chu đối với việc ra ngoài chơi không có hứng thú quá nhiều, cuộc sống bình thường của anh không có sở thích lớn gì, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng cũng có thể không làm.

Nếu như không phải bởi vì đêm say Tân Mộc làm cho anh cảm nhận được cuộc đời chưa từng có cảm xúc thoải mái và coi trọng, anh cũng sẽ không đồng ý đi du lịch.

Thế nhưng cũng không hối hận, chuyện đã đồng ý, anh đều sẽ nghiêm túc làm được.

Tân Mộc sẽ rất nghiêm túc thảo luận với anh về mọi kế hoạch đi lại, đảm bảo rằng mọi điểm tham quan và kế hoạch đều làm anh hài lòng.

Giang Hành Chu không có gì không hài lòng, anh rất dễ dãi, tới đâu hay tới đó, Tân Mộc nói cái gì Giang Hành Chu đều bảo được.

- Hey hey, kế hoạch du lịch của chúng ta đã hoàn thành, mong được khởi hành vào tối mai!!

Niềm vui của Tân Mộc từ tin nhắn trên Wechat truyền đến Giang Hành Chu, anh tựa như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tân Mộc vui mừng, nhe răng cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Răng khểnh là đặc trưng của Tân Mộc, khi nói chuyện bình thường sẽ không lộ ra, chỉ có cười lên mới nhìn thấy.

Giang Hành Chu chưa bao giờ quan tâm dần dần cũng có chút chờ mong.

Mong chờ là một điều rất tốt đẹp, để cho cuộc sống trôi qua đầy hứa hẹn, Giang Hành Chu rõ ràng cảm thấy mình có hứng thú với du lịch.

Có lẽ ra ngoài một chuyến, thực sự có thể thư giãn tâm trạng của mình.

Ngày 30 Giang Hành Chu chỉ có một tiết buổi sáng, tan học anh về ký túc xá thu dọn hành lý, vé máy bay là bảy giờ tối.

"Rừ rừ~"

Điện thoại di động trên bàn vang lên, Giang Hành Chu đi tới, ánh mắt hơi lóe lên một chút.

Hai chữ Giang Khiết sáng lên màn hình.

Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ khi trở về từ bệnh viện.

Giang Hành Chu hít sâu một hơi, bắt máy.

"Alo."

"Ha ha." Tiếng cười quen thuộc của Giang Khiết truyền vào tai Giang Hành Chu, "Vẫn không chịu gọi ba sao."

Giang Hành Chu bưng ly uống nước, nói, "Tìm tôi có chuyện gì à?"

"Ba nghe nói con đang tìm ba? Hiếm thấy nha, con chủ động tìm ba, có phải gặp phải chuyện gì hay không."

Giang Hành Chu đẩy cửa ban công ra, gió nhẹ thổi lên má anh, thoải mái.

Mấy tháng trước lý do tìm Giang Khiết hiện tại cũng đã không còn.

"Không..." Giang Hành Chu nói, "Thân thể ông thế nào rồi?"

"Khôi phục khá tốt." Giọng Giang Khiết quả thật nghe cũng không tệ, "Ngày mai là sinh nhật con, chúng ta đã nhiều năm không gặp... Gặp mặt được không?"

Cũng không biết làm sao, gần đây luôn có người muốn gặp anh, đều là người anh không muốn gặp.

Giang Khiết thở dài, "Tiểu Chu, người đã trải qua sinh tử, sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện đều không quan trọng nữa, ba có chuyện muốn nói với con, gặp mặt ba có được không?"

Giọng Giang Khiết làm cho Giang Hành Chu ngược lại hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của anh, Giang Khiết cao cao tại thượng, nghiêm túc, khi đối mặt với anh cũng là một thái độ 'Ta vĩnh viễn cũng không dẫn cậu về Giang gia' không gần gũi người khác.

Bệnh tật làm người ta thay đổi tâm lý lớn như vậy.

Hình như cảm nhận được Giang Hành Chu do dự, Giang Khiết lại nói, "Lần này coi như mạng lớn, sống sót, nếu như ba có gì không may, hai chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Những lời này quả thật khiến Giang Hành Chu xúc động, anh nói, "Tối nay tôi sẽ đi thành phố Y, chờ tôi trở về rồi nói sau."

"Sao? Đi đến thành phố Y." Giang Khiết nói, "Du lịch? Với tiểu minh tinh kia sao."

"Không phải... cùng một người bạn."

"Thế à... Nếu không bây giờ con tới chỗ ba đi, ba muốn tặng quà sinh nhật sớm cho con."

Giang Hành Chu chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt hôm nay, anh vừa định từ chối, Giang Khiết nói, "Ta làm ba rất thất bại, còn chưa tổ chức sinh nhật cho con, đây lần đầu tiên, con đừng từ chối ba nữa."

Giang Hành Chu quả thật cũng không nỡ từ chối, có lẽ nếu Giang Khiết không sinh bệnh, anh có thể sẽ có thái độ kiên quyết từ chối, anh không cần tình yêu muộn màng của Giang Khiết, cũng không cần bù đắp gì, tạo thành tổn thương vĩnh viễn đều sẽ tổn thương.

Nhưng anh không thể từ chối một ông già mới khỏi bệnh nặng, không thể từ chối nổi Giang Khiết dùng giọng điệu mềm mại nói chuyện với anh.

Anh đồng ý.

Lúc đi xuống ký túc xá thấy Tân Mộc trở về, trong tay cậu còn xách trái cây, nhìn thấy Giang Hành Chu thì chạy tới.

"Hành lý thu xếp xong rồi hả?" Tân Mộc nhếch miệng cười với anh.

"Ừm." Giang Hành Chu liếc mắt nhìn thấy răng khểnh của cậu.

"Buổi chiều tôi cũng không bận gì." Tân Mộc nói, "Biết sớm sẽ mua vé máy bay buổi chiều, đi, chúng ta đi ăn trưa."

"Tôi..." Giang Hành Chu dừng một chút, "Buổi trưa có hẹn."

"À à, vậy anh đi đi."

"Ừ." Giang Hành Chu nghĩ nghĩ, địa chỉ Giang Khiết đưa cho anh cách trường học và sân bay hơi xa, nếu chậm trễ lâu sợ là không kịp bắt chuyến bay, anh nói, "Chỗ hẹn hơi xa, lúc cậu xuất phát có thể giúp cầm theo hành lý của tôi không."

"Đương nhiên có thể!" Tân Mộc cười hì hì, chìa tay ra, "Chìa khóa phòng."

Giang Hành Chu tháo chìa khóa phòng ký túc xá trên người chỉ có ba chìa, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Tân Mộc, "Cám ơn."

Tân Mộc đưa tay cầm chìa khóa lại đặt vào tay Giang Hành Chu, nói: "Anh còn cảm ơn là tôi không giúp anh nữa đâu đấy."

Nói không giúp, thật ra khóe miệng lại tươi cười, Giang Hành Chu biết cậu đang nói đùa.

"Tôi quen, sau này sẽ chú ý." Giang Hành Chu nói.

Sau này...

Từ này đâm mạnh vào Tân Mộc, nụ cười của cậu cứng đờ một chút, trong lòng vừa ngứa vừa tê, cậu cầm chìa khóa rút tay ra, xoay người chạy lên lầu, "Anh đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa."

Sau khi vào thang máy, Tân Mộc đưa tay ấn chặt trái tim đang đập không ngừng.

Mặc dù biết lời sau này của Giang Hành Chu không phải là ý cậu nghĩ, dù sao lúc trước cậu đã từng nói, sau này không làm được người yêu cũng sẽ là bạn bè.

Nhưng vừa rồi giọng điệu dịu dàng của Giang Hành Chu làm cho Tân Mộc sinh ra ảo giác, sau này... là ý mà cậu nghĩ đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy