Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Thác nước hẻm núi ở ngoại ô thành phố Y, là một khu thám cảnh tự nhiên nổi tiếng của thành phố Y, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh, người siêu nhiều, sự phấn khích của Tân Mộc cũng không vì cảnh tượng người chen chúc mà giảm đi chút nào, cậu và Giang Hành Chu đi theo phía sau một đoàn du lịch trung niên cao tuổi leo lên.

Có một nữ hướng dẫn viên trẻ trong đoàn du lịch cầm lá cờ vàng nhỏ phía trước, đeo cái loa nhỏ vừa leo vừa giới thiệu.

Tân Mộc hạ giọng nói bên tai Giang Hành Chu, "Hướng dẫn miễn phí."

Hơi thở nói chuyện của cậu phun lên lỗ tai Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nghiêng người sang một bên, lúc Tân Mộc quay đầu sờ sờ lỗ tai.

Hai người một đường đi lên, vẫn chậm lại bước chân đi theo phía sau đoàn trung niên, Giang Hành Chu đến mức không nghe được hướng dẫn viên nói cái gì, bởi vì phản ứng của Tân Mộc quả thực khiến anh không rảnh lo.

"Á á á á, chính là tảng đá kia, nhìn xem, giống như hai vị cổ nhân ngồi đối diện nhau." Tân Mộc kéo cánh tay anh, chỉ vào một phương hướng nào đó, không đợi Giang Hành Chu nhìn qua, cậu lại đổi phương hướng, "Cây bên kia là cây hướng dẫn viên vừa nói hơn hai trăm tuổi đúng không? Cũng không có gì bất ngờ lắm, anh có nghĩ coi trái trên cây có thể ăn được không?"

Ánh mắt Giang Hành Chu không theo kịp tay cậu, cũng không theo kịp tốc độ cậu nói, dứt khoát chỉ nghe thôi.

Cách thác nước còn khoảng hơn một trăm mét, Giang Hành Chu nghe thấy tiếng nước ào ào, Tân Mộc vẫn đi theo phía sau đoàn du lịch nhịn không được, bắt lấy cổ tay Giang Hành Chu tăng nhanh bước chân.

"Mau lên mau lên mau lên!"

Dường như sợ chậm một bước thác nước sẽ không còn nữa.

Hẻm núi to rộng lớn hùng vĩ, hình nửa vòng cung, phía bắc là thác nước, phía nam là khe núi, tuyệt nhất vẫn là khe hở giữa thác nước, giống như là một dao cắt từ giữa, hai bên dòng nước không ảnh hưởng, lại giống như rèm cửa từ giữa không khép lại.

"Thật đẹp quá." Tân Mộc cầm điện thoại chụp liên tục vài tấm, còn không quên kéo Giang Hành Chu qua, hai người đối mặt với camera, bối cảnh là thác nước cách đó không xa.

"Anh cười lên đi." Cánh tay Tân Mộc chọt chọt anh.

Giang Hành Chu nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của mình, anh thả lỏng ngũ quan trước camera, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nghiêm túc.

"Quên đi, dù sao anh làm cái gì cũng đẹp trai." Tân Mộc nhếch miệng, hai người bị dính trong điện thoại.

"Aaaa!"

Có người hướng xuống dưới hẻm núi lớn tiếng hét lên một câu, Tân Mộc nhìn xuống, có học thức cũng hô theo một tiếng, "Aaa!"

Trong đám người có hiệu ứng cánh bướm, có Tân Mộc làm theo, thì có rất nhiều người làm theo, trong khoảng thời gian ngắn mọi người tập thể hướng phía dưới hẻm núi lớn tiếng gầm lên.

"Sảng khoái quá!" Tân Mộc nói, "Anh cũng hét một tiếng đi."

Giang Hành Chu lắc lắc đầu, anh không làm được loại chuyện này.

"Đừng sợ, không ai biết anh đâu." Tân Mộc kéo cánh tay anh, "Anh hét một tiếng đi mà, đặc biệt giải tỏa căng thẳng, giống như tôi nè, a~~~"

Âm thanh của Tân Mộc quá lớn, lỗ tai Giang Hành Chu ong ong, hai tay anh chống lên lan can bên cạnh nhìn xuống, phía dưới là một dòng suối, có không ít người vui đùa ở đấy.

Người phía trên hò hét quá nhiều, người phía dưới ngửa đầu nhìn phía trên, cũng có người hô to đáp lại phía trên.

Mọi người đều rất vui vẻ.

"Tôi muốn theo đuổi Giang Hành Chu!" Tân Mộc đột nhiên hét lớn.

Giang Hành Chu hơi khiếp sợ, liếc mắt nhìn cậu, hai tay Tân Mộc nửa nắm đặt bên miệng, khom lưng hét xuống dưới, "Giang Hành Chu, tôi thích anh!"

"Hay!" Người phía dưới theo đó đáp lại Tân Mộc.

Tân Mộc ha ha cười, quay đầu nhìn Giang Hành Chu, "Sảng khoái quá đi."

Hình như cậu thật sự rất vui, hai chiếc răng khểnh chưa hề biến mất, vẫn nhô nhô ở bên ngoài, có một giây như vậy, Giang Hành Chu cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, không biết có phải quá ồn ào hay không, tiếng nước, tiếng hò hét, còn có tiếng cười của Tân Mộc, tất cả đều nhồi nhét bên tai.

Tân Mộc nhét vào trong tay anh một cái gì đó, "Anh giúp tôi quay một chút nhé."

Giang Hành Chu theo bản năng nắm chặt, là điện thoại của Tân Mộc, đang quay video, anh giơ điện thoại lên nhắm ngay Tân Mộc.

Tân Mộc dựa bụng trên lan can, hướng về phía dưới lại hô: "Giang Hành Chu! Tôi thích anh! Rất thích anh! Sinh nhật vui vẻ!"

Lòng Giang Hành Chu khẽ động, Tân Mộc trong video đã quay đầu lại, nhắm ngay camera cười, "Sinh nhật vui vẻ."

Một câu này cậu hạ thấp âm thanh, đặt biệt nói với Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu còn chưa kịp nói gì, cách đó không xa có một nam sinh cũng rống một câu, "Đệch! Hôm nay cũng là sinh nhật ông đấy! Chúc mừng sinh nhật tôi!"

Tân Mộc lập tức quay đầu, "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Hôm nay chúc tất cả sinh nhật vui vẻ!"

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Sinh nhật vui vẻ!"

Đám đông liên tiếp có người hô đáp lại, tiếp theo là rất nhiều người cùng nhau hướng lên hẻm núi hô hào chúc mừng sinh nhật.

Cameraman Giang Hành Chu vẫn đi theo Tân Mộc, anh không có dũng khí hô lên, nhưng dũng khí của Tân Mộc làm cho lòng anh cảm thấy khiếp sợ và bội phục.

Chúc mừng sinh nhật từng tiếng một, làm cho Giang Hành Chu lần đầu tiên cảm thấy, sinh nhật hình như vẫn rất vui.

"Chào ạ!" Có một cô gái vỗ vai Tân Mộc.

Tân Mộc quay đầu lại, "Chào."

"Anh đỉnh thật đó." Nữ sinh giơ ngón tay cái lên với cậu, "Người anh thích nhất định sẽ nghe thấy."

"Hờ." Tân Mộc gật gật đầu, chỉ chỉ Giang Hành Chu bên cạnh, "Anh ấy ở đây nè."

Nữ sinh vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại nhìn về phía Giang Hành Chu, che miệng, "Đẹp trai quá, thì ra hai anh ở bên nhau."

"Không phải." Tân Mộc nói, "Tôi đang theo đuổi anh ấy."

"Ồ." Nữ sinh đột nhiên đưa tay về phía Tân Mộc, "Em tên là Đàm Tuệ, em vô cùng khâm phục dũng cảm của anh."

"Tân Mộc." Tân Mộc bắt tay với cô, "Cô đi chơi một mình hả?"

"Không phải." Đàm Tuệ chỉ chỉ phía sau, "Cũng đi chung với người em thích, anh ấy ở bên kia gọi điện thoại."

Tân Mộc hiểu ra, bảo sao cô chủ động chạy tới giao lưu với cậu.

"Cậu ta biết không?" Tân Mộc nói.

Đàm Tuệ lắc lắc đầu, "Không dám nói."

"Cái này có cái gì không dám, hét xuống dưới đi."

"Hả?" Đàm Tuệ hơi khó xử.

Giang Hành Chu giơ điện thoại lên không biết là phải tiếp tục quay hay tắt, Tân Mộc không lên tiếng, anh cứ như vậy giơ điện thoại lên tiếp tục quay.

Tân Mộc trong màn hình kéo Đàm Tuệ không biết đang thì thầm cái gì, trên mặt Đàm Tuệ đột nhiên đỏ lên một chút.

"Hét đi." Tân Mộc cực kì thẳng thắn, "Tôi làm mẫu cho cô nhé, Giang Hành Chu! Tôi thích anh!"

"Khụ!" Giang Hành Chu lần thứ hai bị cậu tỏ tình làm cho tay chân luống cuống.

"Biết rồi!" Bên cạnh không biết ai trả lời một câu.

Bầu không khí lập tức trở nên rất vui vẻ thoải mái, tựa như là cho Đàm Tuệ dũng khí, Đàm Tuệ hít sâu ba hơi, khom lưng hô xuống phía dưới, "Kỷ Sướng! Em thích anh!"

"Ừ." Người vừa mới đáp lại Tân Mộc lại tiếp tục đáp lại một câu.

Tân Mộc giơ ngón tay cái lên với cô, "Vô cùng hoàn hảo, cậu ta có nghe thấy không?"

Đàm Tuệ quay đầu nhìn về phía Kỷ Sướng, Kỷ Sướng giơ điện thoại lên ngơ ngác nhìn về phía cô, rõ ràng là nghe thấy.

"Kỷ Sướng!" Lúc này Đàm Tuệ trực tiếp nhìn cậu ta, nói, "Em thích anh!"

Tân Mộc giật mình một cái, hơi kích động, không chỉ có cậu, du khách bên cạnh cũng đều nhìn qua, chờ mọi người sau khi phát hiện nam nữ chính thậm chí tự động nhường ra một đường, người giữa hai người trong nháy mắt không còn, mỗi người đều vẻ mặt ăn dưa xem kịch.

"Ôi trời, chàng trai không chủ động chút sao!" Có một bác gái gấp gáp không đợi được, thúc giục một tiếng.

Sau khi Kỷ Sướng bị thúc giục có phản ứng, cậu ta buông điện thoại xuống, từ từ đi về phía Đàm Tuệ, Tân Mộc rất thức thời đứng bên cạnh Giang Hành Chu, thấy Giang Hành Chu còn đang quay, cậu nhịn không được bật cười.

Cầm lấy điện thoại nhắm vào hai người Đàm Tuệ.

"Em thích anh?" Kỷ Sướng hỏi Đàm Tuệ.

"Đúng vậy, không thích anh làm gì phải cùng anh đến thành phố Y chơi." Hai tay Đàm Tuệ câu vào nhau, căng thẳng không cần nói cũng biết.

Kỷ Sướng cười cười, "Anh cũng vì em... Anh không biết, em cũng thích anh."

Đàm Tuệ cúi đầu rất thẹn thùng, bị rất nhiều người nhìn, cô vùi đầu nhào vào trong ngực Kỷ Sướng, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay, "Hôn đi, hôn đi!"

Tính cách Kỷ Sướng cũng thẹn thùng nội liễm, đành phải hôn lên trán Đàm Tuệ.

Tân Mộc tươi cười sắp nhếch đến lỗ tai, thật tốt quá.

Trận náo nhiệt này rất nhanh đã tan, Đàm Tuệ chạy tới nói cảm ơn Tân Mộc, "Cám ơn anh."

"Tôi quay video cho các cô này, kết bạn đi, tôi sẽ gửi video cho cô." Tân Mộc nói.

Hai người kết bạn Wechat, Đàm Tuệ nhìn hai người họ, nói, "Cũng chúc hai người sớm ở bên nhau."

Tân Mộc lén nhìn Giang Hành Chu, anh không có phản ứng gì.

"Anh không có mất vui chứ?" Tân Mộc cẩn thận hỏi, cậu vừa rồi quá hưng phấn, nhất thời có chút quên mình.

"Không có." Giang Hành Chu nói.

"Vậy hôm nay anh có vui không?"

Giang Hành Chu dừng một chút, không nói gì, Tân Mộc búng tay một cái, "Không sao, đi thôi, chúng ta chơi tiếp!"

Từ thác nước hẻm núi đi xuống lại đi dạo phố cổ trấn, chạng vạng chạy tới bờ biển, gió biển tương đối mát mẻ, Tân Mộc lấy từ trong ba lô ra một cái áo khoác thể thao khoác lên.

"Anh lạnh không?" Tân Mộc nhìn Giang Hành Chu, hôm nay Giang Hành Chu mặc một áo hoodie màu xám, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen, so với mặc trang phục ở trường bình dị gần gũi hơn người cũng hăng hái có sức sống.

"Không lạnh." Giang Hành Chu nói.

Hai người ngồi trên bãi biển ngắm hoàng hôn, mặt trời chạng vạng không chói mắt, giống như một ngọn đèn neon sáng màu đỏ vàng, dần dần hạ xuống trên mực nước biển.

Tân Mộc đứng lên, thừa dịp mặt trời chưa hoàn toàn lặn xuống, đi ra sau lưng Giang Hành Chu, chụp anh và hoàng hôn còn trên mặt biển lại.

Cậu đặt bức ảnh này làm hình nền khoảnh khắc Wechat, đưa cho Giang Hành Chu xem, "Anh xem, ảnh nền Wechat của anh là một tấm bình minh, của tôi là hoàng hôn, hì hì."

Trong ảnh, Giang Hành Chu ngồi bên phải, để lại một bóng lưng, hoàng hôn và biển chiếm 3/4 bức ảnh, chụp rất có ý cảnh.

"Đẹp." Giang Hành Chu nói.

Anh mở điện thoại của mình lên, tùy ý chụp một tấm hình ảnh trước mắt, Tân Mộc nếu không nói, anh cũng quên mất bối cảnh của mình là Nghê Nhạc chụp.

Giang Hành Chu thay bức ảnh mặt trời mọc, đổi thành cảnh hoàng hôn vừa rồi.

Tân Mộc thấy được tất cả, cậu cười nói, "Cảm ơn anh."

Giang Hành Chu híp mắt, khó hiểu nhìn cậu.

"Tôi biết anh không phải cố ý đổi, anh không cần nói." Tân Mộc nói, "Tôi cứ coi như anh cố ý, đổi ảnh nền đôi."

Giang Hành Chu ngẩn ra, anh hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lúc này đổi lại khó tránh khỏi có chút cố ý.

"Đói bụng không." Tân Mộc đứng dậy vỗ vỗ mông, "Đi, tôi đặt nhà hàng hải sản bên bờ biển, tôi mời anh ăn hải sản nhé."

"Đừng..."

"Suỵt." Tân Mộc đưa tay ngăn anh lại, "Hôm nay sinh nhật anh, bữa cơm này nhất định phải do tôi mời, chờ sinh nhật tôi anh mời tôi ăn lại."

Giang Hành Chu ngay cả từ chối cũng không từ chối được, bị Tân Mộc kéo đến nhà hàng hải sản bên cạnh.

Trong nhà hàng có khá nhiều người, nhưng Tân Mộc đã đặt chỗ trước, một bàn hai người cạnh cửa sổ, bởi vì trong nhà hàng có rất nhiều người, ngồi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng rất ồn ào.

"Vốn định đặt phòng riêng cơ." Tân Mộc nói, "Nhưng mà phòng đã kín người, giáo sư Giang, anh không ngại chứ."

"Không sao." Giang Hành Chu nói.

Tân Mộc nhìn anh, cảm thấy cả ngày nay Giang Hành Chu hình như đều bình thản, không vui cũng không buồn.

Cậu không hình dung tâm trạng Giang Hành Chu.

Ngược lại là cậu hưng phấn quá mức.

Điện thoại vang lên, Tân Mộc cầm lấy điện thoại di động, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại!"

"Ừm." Giang Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn, mặt biển dần dần trở về bóng tối, nước biển bắt đầu dâng cao, nơi họ vừa ngồi đã bị nước biển nhấn chìm.

Phục vụ đem thức ăn lên, đầy một bàn hải sản.

"Đây là mì hải sản." Người phục vụ bưng một bát mì lên trước mặt anh, "Phải sinh nhật anh đúng không? Đầu bếp của chúng tôi đặc biệt nấu mì bún tàu làm mì trường thọ, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Giang Hành Chu nói.

Anh không ngờ rằng Tân Mộc sẽ chúc mừng sinh nhật anh ở mọi ngóc ngách và những nơi không ngờ tới hôm nay.

Giang Hành Chu không ăn, muốn chờ Tân Mộc trở về sẽ cùng ăn, anh vẫn nhìn hướng cửa, cho nên lúc Tân Mộc xuất hiện Giang Hành Chu liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

Tân Mộc hai tay cầm một cái bánh ngọt không lớn, trên đó cắm một ngọn nến số 32.

Tân Mộc cầm bánh ngọt đi về phía anh, người trong phòng ăn bị cậu hấp dẫn ánh mắt nhìn theo.

Bị mọi người nhìn thấy làm cho Giang Hành Chu cũng không quen, nhưng chuyện này nảy sinh trên người Tân Mộc lại hình như rất bình thường.

Tân Mộc trời sinh có một loại kiên cường không sợ trời không sợ đất.

"Happy birthday to you." Tân Mộc hát bài hát từ từ đến, "Happy birthday to you, happy birthday to you."

Tân Mộc đi đến bên cạnh bàn, đặt bánh ngọt trước mặt Giang Hành Chu, "Mau cầu nguyện đi."

Giang Hành Chu nhìn cậu, Tân Mộc thúc giục, "Mau lên, nhắm mắt cầu nguyện."

Anh theo lệnh nhắm mắt lại, cầu nguyện gì đây.

Vậy, hy vọng tôi có thể phá vỡ con người cũ, và tôi có được con người mới.

Mở mắt ra, Giang Hành Chu thổi tắt ngọn nến.

"Sinh nhật vui vẻ!" Tân Mộc nói, "Giáo sư Giang Quốc Khánh!"

Giang Hành Chu bị cái tên này đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch khóe môi khẽ mỉm cười.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy