Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Tân Mộc ngồi chồm hổm ở cửa bắc trường học, trong tay cầm một quả táo gặm, thỉnh thoảng nhìn sang bên phải đường.

Khi chiếc xe thể thao màu đỏ của Giang Vãn chạy tới, cậu đứng lên, quay đầu lại nói với mẹ ngồi bên cạnh phòng bảo vệ, "Tới đây."

Mẹ lập tức đứng lên chạy tới.

Xe của Giang Vãn dừng bên cạnh Tân Mộc, hạ cửa sổ xe, "Lên đi."

Tân Mộc đá một cước vào vali bên cạnh, nói, "Cốp xe của cậu ở đâu."

Giang Vãn đưa tay ấn cái gì đó, nắp trước xe từ từ mở ra, Tân Mộc mở rộng tầm mắt, thì ra đây là cốp xe.

Cậu nhét vali của mẹ vào, ngồi lên ghế phụ, mẹ cũng ngồi ở phía sau.

"Chào dì." Giang Vãn chào mẹ.

"Chào con!" Mẹ gật đầu.

"Cám ơn cậu nhé." Tân Mộc thắt dây an toàn.

"Cảm ơn cái gì." Giang Vãn đạp chân ga, nói, "Cũng là trùng hợp, vừa lúc nhà tôi có một người dì vừa mới thôi việc, nếu cậu đăng trạng thái trễ một ngày, mẹ tôi sẽ tìm người mới."

Quả thật rất trùng hợp, hôm qua vừa mới đăng lên nhóm bạn bè, tối đó Giang Vãn đã gọi điện thoại cho cậu nói trong nhà vừa lúc thiếu người quét dọn.

"Mẹ tôi chưa làm gì cả." Tân Mộc nói, "Cũng không được đào tạo đàng hoàng."

"Có sao đâu, chỉ là quét dọn vệ sinh, hơn nữa cũng không phải là một mình, trong nhà dì nhiều lắm." Giang Vãn cười nói, "Đi theo làm vài ngày sẽ thuần thục ngay, dì xưng hô thế nào?"

"Cam Mai." Tân Mộc nói.

"Dì Cam." Giang Vãn nói, "Tối qua tôi đã nói với cậu về tiền lương và khoản bảo hiểm rồi, đến lúc đó tôi sẽ bàn bạc chi tiết với mẹ tôi, mẹ tôi rất dễ nói chuyện, chỉ cần dì Cam có năng lực, tăng lương không khó."

Giang Vãn nháy mắt với Tân Mộc.

Tân Mộc cũng không ngờ tới chẳng qua chỉ là công việc giúp việc bảo mẫu, không chỉ bao ăn ở, tiền lương cao, còn có bảo hiểm.

Nhà Giang Vãn ở khu biệt thự, lúc xe chạy vào không chỉ Cam Mai giật mình, Tân Mộc cũng giật mình không kém.

Ở thành phố W tấc đất tấc vàng, giá nhà ở đây Tân Mộc không dám nghĩ đến.

Đó cũng là... nhà của cha Giang Hành Chu.

Xe dừng lại trong viện, Giang Vãn lấy vali từ cốp xe trước, kéo vali vào nhà.

Tân Mộc cùng Cam Mai đi theo phía sau cô, hai người đều bị khung cảnh làm cho lúng túng.

Cam Mai há miệng, kéo cánh tay Tân Mộc, nhỏ giọng nói, "Hai đứa có quan hệ gì?"

"Bạn học." Tân Mộc nói.

"Chỉ là bạn học?"

"Ừ."

"Mẹ thấy hai đứa rất thân." Cam Mai nói, "Cô gái tốt như vậy, lại còn giàu có nữa, tại sao mày không theo đuổi..."

Tân Mộc liếc bà một cái, Cam Mai ngậm miệng lại.

"Mẹ đừng ảo tưởng vậy nữa." Tân Mộc nói, "Mẹ làm việc ở đây cho đàng hoàng, ngoài ở đây ra, không có công việc nào làm nhẹ lương cao đâu."

"Biết biết." Cam Mai trợn mắt.

Tân Mộc đi theo Giang Vãn vào biệt thự, biệt thự trang trí lộng lẫy, sáng sủa rộng rãi, vừa đi vào đã thấy có một bác gái mặc đồng phục màu xám trắng, bưng khay từ bên trong đi ra, "Vãn Vãn về rồi."

"Dạ." Giang Vãn gật đầu, "Mẹ con đâu."

"Bạch tổng đang gọi điện thoại ở sảnh tây đấy ạ." Bác gái nói.

Giang Vãn dẫn Tân Mộc và Cam Mai trực tiếp xuyên qua sảnh lớn đi về phía sảnh tây, sảnh tây là một sảnh nhỏ, cũng là nơi mẹ cô tập yoga.

Đi tới sảnh tây, mẹ cô đã gọi điện thoại xong, Giang Vãn buông vali xuống, nói, "Mẹ, bạn học của con Tân Mộc và dì Cam, đến tiếp nhận công việc của dì Hàn."

Tân Mộc không khỏi căng thẳng, mẹ Giang Vãn trông rất lạnh lùng, từ khóe mắt có thể nhìn ra tuổi tác, có điều làn da vẫn rất đẹp.

"Con chào dì." Tân Mộc cười cười, "Đây là mẹ con, tên là Cam Mai."

"Ừ." Mẹ Giang Vãn nhìn lướt qua họ, gọi, "Chị Ngọc."

"Dạ!" Xa xa có một người phụ nữ đáp một tiếng, sau đó chạy tới, "Có việc gì vậy Bạch tổng."

"Đến thay thế cô Hàn." Mẹ Giang Vãn chỉ chỉ Cam Mai, "Cô Cam, chị dẫn bà ấy đến phòng cô Hàn đi, nói với bà ấy nội dung công việc."

"Vâng!" Dì gọi chị Ngọc rất hiền lành, kéo vali bên chân Giang Vãn, vẫy vẫy tay: "Đi thôi."

Cam Mai nhìn Tân Mộc, Tân Mộc gật gật đầu, "Đi đi."

Lúc này bà mới do dự theo sau, Giang Vãn vỗ vỗ bả vai Tân Mộc, "Cậu cũng qua xem một chút đi, nhìn hoàn cảnh nơi ở của dì."

"Ồ." Tân Mộc theo bản năng nhìn mẹ Giang Vãn, đối phương đã cúi đầu.

"Đi thôi." Giang Vãn cười cười, "Không sao đâu."

"Được." Tân Mộc cũng đi theo.

Giang Vãn đi qua kéo cánh tay mẹ, làm nũng, "Mẹ, mẹ bảo dì Ngọc dạy dì Cam nhiều nhiều nhé, dì ấy không biết nhiều lắm, mẹ cũng đừng quá nghiêm khắc với dì ấy."

Bạch Thu Bình liếc xéo cô, "Sao con lại đối xử tốt với người ta như vậy."

"Tân Mộc là bạn học của con." Giang Vãn cọ bả vai bà, "Người rất tốt, khoảng thời gian trước con ngột ngạt tìm cậu ấy tán gẫu để giải sầu, cho nên mẹ đừng làm khó mẹ cậu ấy nhé."

"Mẹ ở trong mắt con chính là người thích làm khó người khác à?" Bạch Thu Bình bất đắc dĩ nói.

"Đâu có đâu! Chỉ là..." Giang Vãn cười hì hì, "Mẹ đối xử với người mới vẫn rất nghiêm khắc."

"Rồi rồi rồi." Bạch Thu Bình chỉ chỉ trán cô, "Con nói mẹ nghe, chuyện con vẫn luôn ngột ngạt là gì?"

"Ây da, dù sao cũng không có gì, mẹ cũng đừng bận tâm nữa." Giang Vãn buông bà ra, "Con đi xem một lát!"

Tân Mộc xem xong phòng ngủ của mẹ, rất lớn, phòng hai người, chung với một người khác nữa, trong phòng ngủ còn có toilet.

Một môi trường rất thoải mái.

"Cậu yên tâm đi." Giang Vãn đứng ở bên cửa, nói, "Ở nhà tôi, dì sẽ không sao đâu."

"Cảm ơn." Tân Mộc cười cười.

Cậu cũng không phải lo lắng mẹ ở đây thế nào, cậu lo lắng mẹ sẽ không biết quý trọng công việc tốt.

Giang Vãn lái xe đưa Tân Mộc đến ga tàu điện ngầm, chuyện của mẹ ổn định rồi Tân Mộc xem như bớt được một gánh nặng.

"Hôm nào mời cậu ăn cơm." Tân Mộc nói.

"Tại sao lại khách sáo với tôi thế, tôi cũng cảm ơn cậu, ngày đó sau khi nói chuyện với cậu, trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, sau đó tôi còn bình tĩnh nói chuyện với ba tôi về Giang Hành Chu." Giang Vãn nói, "Biết giáo sư Giang cũng khó khăn, ba tuổi anh ấy đã không còn mẹ, dì út nuôi lớn, lúc ba tôi còn trẻ cũng cặn bã..."

Nói tới đây, cô nghiêng đầu nhếch miệng cười, "Không phải tôi cố ý nói ba tôi cặn bã, là chính ông ấy nói với tôi như vậy, lúc ông còn trẻ không muốn nhận đứa con trai này, bây giờ đã già rồi, sau khi sinh bệnh tâm tính cũng thay đổi, muốn nhận lại, chỉ là... người lớn cả rồi, muốn nhận cũng không phải dễ dàng, ba tôi gần đây vì chuyện này mà rất sầu não."

Tân Mộc ngơ ngác nghe, trong lòng bàng hoàng không thôi.

Thì ra là như thế, thảo nào không nghe người thân nào từ miệng Giang Hành Chu ngoại trừ dì út ra.

"Đúng rồi." Giang Vãn nói, "Tôi thấy diễn đàn trường học, cậu và giáo sư Giang... Chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả." Trong lòng Tân Mộc khó chịu, "Chỉ là bạn bè thôi."

Phải, chỉ là bạn bè, nhưng bạn bè có thể làm được đến khi nào Tân Mộc cũng không dám đảm bảo.

Bạn bè, đúng như tên gọi của nó chính là kéo dài khoảng cách, khoảng cách này phải nắm chắc thế nào Tân Mộc cũng không biết, cậu sợ mình không khống chế được mà dính lấy Giang Hành Chu.

Trở lại trường học, Tân Mộc đứng ở dưới lầu ký túc xá, ngồi trên ghế đá dưới lầu không đi lên, giờ phút này Giang Hành Chu hẳn là đang ở ký túc xá, chẳng có gì lạ cả.

Ký túc xá của bọn họ nối liền với nhau, gần đến mức Tân Mộc dán lên tường cũng có thể nghe thấy tiếng bên cạnh.

Có phải... nên suy xét đổi ký túc xá hay không.

Tân Mộc không chọn thang máy, mà chọn đi thang bộ, từng bước leo lên tầng mười sáu, khi lên tầng mười hai, chuông Wechat vang lên một tiếng.

Cậu tùy ý nhìn qua, thiếu chút nữa thụt chân.

- Giang Hành Chu: Không ở ký túc xá sao?

- Giang Hành Chu: Khi nào về, cùng ăn cơm chiều đi.

Tân Mộc hoàn toàn không hiểu tình huống gì, thật sự là quá bất ngờ, lần đầu tiên Giang Hành Chu chủ động tìm cậu ăn cơm.

Tân Mộc không biết phải trả lời thế nào.

Cậu trèo lên lầu mười sáu, thở hổn hển, nhìn thấy Nhậm Dư Hoàn đứng trước cửa ký túc xá.

"Cậu lại ngủ nhờ nữa hả?" Tân Mộc nói.

"Tôi bị sốt." Nhậm Dư Hoàn nhìn cậu.

Bị sốt.

Tân Mộc đột nhiên nhớ tới Nghê Nhạc đêm đó.

Cậu đi tới, đưa tay sờ trán Nhậm Dư Hoàn, hơi nóng.

"Đến phòng y tế." Tân Mộc kéo hắn.

"Đi rồi." Nhậm Dư Hoàn từ trong túi móc ra hai hộp thuốc, "Bác sĩ Hạ kê."

"Ờ." Tân Mộc nhìn hắn, "Vậy cậu tìm tôi làm gì."

Nhậm Dư Hoàn tựa vào cửa, nói, "Anh không phải là cố vấn sao, sức khỏe của học sinh anh cũng mặc kệ?"

Tân Mộc đành phải mở cửa, "Cậu sinh bệnh nên ở trong ký túc xá uống thuốc ngủ một giấc, đến chỗ tôi có ích gì."

"Họ quá ồn." Nhậm Dư Hoàn nói, "Chỗ anh yên tĩnh."

Ký túc xá bên cạnh đột nhiên mở cửa, Giang Hành Chu thò người ra, gọi, "Tân Mộc."

Tân Mộc dừng một chút, "Gì thế?"

"Cùng đi ăn cơm không?" Giang Hành Chu nói.

"Tôi..." Tân Mộc nhìn về phía Nhậm Dư Hoàn, đột nhiên nói, "Tôi có hẹn với cậu này rồi."

Giang Hành Chu nhẹ nhàng gật đầu, không để bụng, "Vậy chúng ta cùng đi."

Dù sao cũng không phải chưa từng đi chung.

Tân Mộc không biết làm sao cho phải, Nhậm Dư Hoàn cũng tinh ý, nói, "Hôm nay sinh nhật em, em đã có hẹn với anh Tân rồi."

Tân Mộc cho hắn một ánh mắt cảm ơn.

Giang Hành Chu sững sờ, "Ừm."

Anh xoay người vào ký túc xá đóng cửa lại, Tân Mộc nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt của anh, mí mắt rũ xuống.

Nhậm Dư Hoàn đi vào ký túc xá Tân Mộc, ngồi xuống ghế, "Cho tôi cái ly, tôi muốn uống thuốc."

"Ờ." Tân Mộc liếc nhìn ký túc xá bên cạnh, đi vào phòng, đưa cho Nhậm Dư Hoàn một ly giấy.

Nhậm Dư Hoàn rót nước uống thuốc, cười, "Giống như mất hồn vậy."

Tân Mộc thở dài, "Muốn ăn cái gì, tôi đi mua."

"Không muốn ăn." Nhậm Dư Hoàn cởi áo khoác ra, thuần thục nằm trên giường, "Nể tình bệnh của tôi, buổi tối anh ngủ dưới đất đi."

Tân Mộc không hé răng, mặc kệ hắn, cậu ngồi ở trước bàn mở máy tính ra, nghe thấy bên cạnh có tiếng khóa cửa, Tân Mộc đi đến bên cửa, kéo ra một khe hở, thấy Giang Hành Chu rời đi.

"Có phải anh thích giáo sư Giang không?" Nhậm Dư Hoàn đột nhiên hỏi.

Tân Mộc hoảng hốt, đóng cửa lại, "Cậu lo ngủ đi."

"Còn sớm, ngủ không được." Nhậm Dư Hoàn gối tay dưới đầu, nói, "Trong diễn đàn thảo luận dữ dội, anh, giáo sư Giang, còn có Nghê Nhạc kia, tình cảm của ba người các anh... Thảo luận như một bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ."

Tân Mộc ngồi trở lại ghế, bấm vào diễn đàn của trường trên máy tính, bài viết về ba người bọn họ vẫn nằm trong top đầu.

"Giáo sư Giang có cái gì tốt." Nhậm Dư Hoàn xoay người, nằm sấp trên giường, "Ngoài cái đẹp trai ra, tôi cảm thấy thầy ấy một chút cũng không xứng với anh."

"Anh ấy rất tốt." Tân Mộc nói, "Cậu không hiểu anh ấy đâu."

Tân Mộc nhớ tới hôm nay Giang Vãn nói về thân thế của Giang Hành Chu với cậu, trong lòng cậu nhịn đến bức bối, rất muốn ở bên cạnh Giang Hành Chu.

Cậu đi ra ban công, bên cạnh chưa bật đèn, Giang Hành Chu ăn cơm còn chưa về.

Chẳng qua là trở về bạn bè ngày đầu tiên, Tân Mộc cũng đã cả người khó chịu.

Không biết qua bao lâu, cách vách sáng đèn lên, Tân Mộc nằm sấp trên ban công sau đó ngơ ngác, chờ ban công cách vách mở cửa, giọng Giang Hành Chu hơi vang lên bên tai, Tân Mộc mới giật mình.

"Vừa lúc muốn tìm cậu." Giang Hành Chu nói, "Căn tin mới ra bánh kếp, cậu nếm thử xem."

Trong tay anh xách một túi nilon trong suốt, Tân Mộc kiềm chế hành động muốn đưa tay của mình, cuối cùng vẫn nhịn không được, cầm lấy, "Cám ơn."

Không có quá nhiều lời, cũng không dám nhìn Giang Hành Chu, xoay người vào phòng, bỏ lại Giang Hành Chu có chút buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy