(五)生查子

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


生查子 (Sinh Tra Tử) trích từ《 Sinh Tra Tử • Nguyên Tịch 》của Âu Dương Tu
Đêm nguyên tiêu năm trước, chợ hoa đèn sáng như ban ngày.
Trăng nhô lên đầu ngọn liễu, người hẹn lúc cuối hoàng hôn.
Đêm nguyên tiêu năm nay, trăng với đèn vẫn như cũ.
Lại không thấy người năm trước, nước mắt rơi ướt tay áo xuân.

---

"《 Đăng hoa 》 là tác phẩm của cậu?" Đạo diễn Mộc Dã rất có hứng thú đặt câu hỏi.

"Đúng vậy. " Châu Kha Vũ gật đầu thừa nhận.

"Người trẻ tuổi có suy nghĩ rất sâu sắc. Nói thế này, tôi coi trọng kịch bản của cậu, đồng ý hợp tác cùng tôi không? "Mộc Dã không hổ là đạo diễn trứ danh số một trong nước, hào quang ập vào trước mặt.

"Tôi sẽ suy xét. " Châu Kha Vũ bình tĩnh trả lời," Cảm ơn ngài đã đánh giá cao kịch bản của tôi, tôi vô cùng ngưỡng mộ tài năng của ngài. Nhưng thực xin lỗi chỉ là, tôi hy vọng đem 《 Đăng hoa 》 giao cho diễn viên có thể khai quật tối đa tiềm năng của nó, đây là điểm mấu chốt, không thể nhượng bộ. "

"Ý của cậu là tùy cậu quyết định người được chọn? " Mộc Dã nheo mắt," Khẩu khí không nhỏ a. "

"Nếu đã là kịch bản tôi sáng tác, tôi đây đương nhiên có quyền đưa ra điều kiện." Châu Kha Vũ không chút nào nhún nhường, " Nếu ngài muốn cho kịch bản này trở thành tiêu điểm trong sự nghiệp của mình, vậy thì nhất thiết phải tham khảo suy nghĩ của tôi."

"Nói một chút đi, để ý ai?" Mộc Dã vung tay lên, "Kịch bản của cậu, tôi muốn."

Hợp tác sau đó phải nói rất thuận lợi, Châu Kha Vũ lau mồ hôi không tồn tại trên trán, đang chuẩn bị rời đi.

"Châu tiên sinh, phiền ngài từ từ đã, chúng tôi bên này có một cái phỏng vấn, chuẩn bị cấp 'nhiệt' cho phim mới." Trợ lý đuổi theo, ý bảo cậu dừng bước.

"Ngài xuất phát từ ý tưởng gì mà sáng tác ra bộ tác phẩm này?"

Mic đưa tới miệng, Châu Kha Vũ nhất thời nghẹn lời. Cậu còn không thể nói ra ý tưởng trước đây trước công chúng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thời điểm sáng tác《 Đăng hoa 》, cậu thuê ở tại một căn nhà cũ nát, xung quanh ngoài người già về hưu chỉ có những người làm công thu nhập ít ỏi. Ánh sáng trong phòng rất kém, đèn cũng kém, đứt cầu dao mất điện đều là chuyện thường. Trời vừa tối, toàn bộ các tầng đen đặc một mảng, ngay cả ánh đèn nho nhỏ be bé đều không nhìn ra.

Buổi tối đầu tiên Châu Kha Vũ dọn vào, đường điện cháy hỏng, cậu bật đèn pin ngồi xổm ở trong bóng tối thử nghiệm công tắc nguồn điện, được bà lão nhà bên có lòng tốt nhắc nhở, cho hai cây nến dự phòng.

Hành lý ném một góc, laptop trước đó đã sạc đầy điện ở tiệm cà phê, trong không khí tràn ngập mùi hương gay mũi của dầu sáp, làm căn phòng vốn bị bịt kín lại tăng thêm một tia nặng nề.

Châu Kha Vũ thích ứng rất nhanh, cậu bưng giá cắm nến làm quen với bố cục căn nhà, sau đó nhắm mắt lại cũng có thể tránh được chướng ngại vật. Đây là năng lực quan sát cùng năng lực học tập bẩm sinh, cùng với cậu trưởng thành.

Ánh nến mỏng manh, ngọn lửa đung đưa, lay động trong gió lạnh. Ngoài cửa sổ là mây đen dày đặc, duỗi tay ra không nhìn thấy ngón tay, trong nhà bụi bặm khắp nơi, nhỏ hẹp chật chội.

Cảm xúc phập phồng.

Hai mươi năm đầu đời trải qua lặp đi lặp lại ở trước mắt, từng đoạn ký ức cứ thế tan rã, vẽ ra một bút nồng đậm rực rỡ ở trong lòng.

Thích một người là một loại chuyện rất đơn giản. Nó có thể phát sinh ở bất kì thời khắc trong cuộc sống, có lẽ là bạn dậy sớm thấy hắn rất vui vẻ, hoặc là lúc ghi hình cùng hắn nói chuyện. Trứng tráng trên đĩa, mì trộn tương trong chén, trà sữa trân châu trên tay, còn có cánh tay vẫy vẫy khi chạy đến, nụ cười rạng rỡ, không có lúc nào là không tuyên bố, tôi sâu sắc thích người.

Châu Kha Vũ còn nhớ rõ ràng, vào lần đầu tiên INTO1 ăn tết, công ty tổ chức quay vlog viết phúc tự. Cậu không quen dùng bút lông, không thể phân biệt được thể Khải thư và Hành thư, căng da đầu nhìn mẫu trong di động đưa từng nét bút vẽ lên tấm bảng, kéo tới sự trêu chọc 'thiện ý' của mọi người.
(Khải thư: đại khái là chữ Hán viết thông thường
Hành thư: dùng trong thư pháp...)

"Cậu làm thế nào hoa ở bên này vậy a? "

"Bảng của cậu cũng khá đẹp."

"Coi như tôi bỏ qua chữ của cậu ha ha ha ha. "

Trong tiếng nói cười vui vẻ, Châu Kha Vũ hảo tính tình vò đầu, cẩn thận thu dọn phúc tự viết ra.

"Từ từ, mọi người có thể cho mình mấy tấm này không. " Trước khi đi, Cao Khanh Trần gọi mọi người lại," Mình muốn mang về dán trên cửa sổ, Lưu Vũ nói là dấu hiệu tốt. "

"Được a. " Lưu Vũ phản ứng nhanh nhất," anh cầm đi đi, dù sao giữ lại cũng vô dụng. "

Những người khác sôi nổi hưởng ứng, coi như quà năm mới tặng cho anh.

Châu Kha Vũ đứng im tại chỗ, do dự không biết nên đi qua đó không. Nhưng phúc tự của cậu thật sự là nhìn không nổi, cả tư cách đem tặng người ta cũng không có, cậu không ngừng hối hận vì sao lại không luyện tập từ trước, bằng không cũng không đến mức lời chúc phúc cũng không thể đưa dến tay Cao Khanh Trần.

"Em có đồng ý đưa cho anh không? " Cao Khanh Trần không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cậu," khụ, em viết khá tốt, rất sáng tạo. "

Anh rõ ràng đã lấy được Lưu Vũ, Bá Viễn, cái nào so với chữ 'phúc' trong ngực Châu Kha Vũ cũng tinh tế hơn, nhưng Cao Khanh Trần vẫn làm theo ý mình, nghiêng trái lại nghiêng phải, ngước lên với vẻ mặt chờ mong để thuyết phục Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không có cách nào từ chối, cậu cũng từ chối không nổi.

Sau đó cậu nhiều lần lấy danh nghĩa hỏi chuyện rồi đi ngang qua phòng Cao Khanh Trần, quan sát trên cửa sổ của anh có dán phúc tự không. Cao Khanh Trần giữ đúng lời hứa, ngay hôm đó liền dán cái Lưu Vũ đưa, sau lại đổi thành Bá Viễn. Đáng tiếc chính là, chờ đến mùa đông hoàn toàn đi qua, đến thời điểm xuân về hoa nở, phúc tự trên cửa sổ vẫn như cũ chưa hề đổi thành của cậu. Sau này Cao Khanh Trần gỡ xuống giấy đỏ đã khô nứt loang lổ, không còn dán lên gì nữa.

Tấm phúc tự có chữ phúc kia giống như chưa bao giờ tồn tại, chôn sâu ở trong trí nhớ. Cao Khanh Trần chưa từng nhắc tới, Châu Kha Vũ cũng không hỏi đến.

Bọn họ rất có ăn ý bước qua chủ đề này.

"Cơ duyên xảo hợp, khoảng thời gian viết 《 Đăng hoa 》là những ngày đầy cảm xúc trong cuộc đời tôi. Một đêm khuya nào đó đột nhiên nhớ tới một chút chuyện cũ, tôi liền nghĩ, không biết có thể ghi chú lại, dùng làm tư liệu sống để ngày sau viết hay không. " Châu Kha Vũ cố gắng trả lời câu hỏi đơn giản rõ ràng, không để lại dấu nối tiếp cho câu chuyện.

"Chúng ta đều biết, 《 Đăng hoa 》 miêu tả là cảnh tượng nhớ nhung ái nhân trong đêm khuya, chủ đề là hoài niệm quá khứ, hiện ra bầu không khí đa cảm cùng tâm tình rối ren. Xin hỏi đây là ngài tự mình trải qua hay là hoàn toàn tự bịa nghĩ ra?"

Câu hỏi lại bị vứt tới trước mắt, đầu óc Châu Kha Vũ nhanh chóng chuyển động, cố gắng tìm được đáp án hoàn hảo.

Có một đoạn thời gian rất dài, cậu không thể chạy thoát khỏi ảnh hưởng rất lớn từ《 Đăng hoa 》. Đối với người đem toàn bộ tình cảm cùng tâm huyết để sáng tác mà nói, viết một bộ tác phẩm gần như hoàn mỹ tương đương với một lần trải nghiệm nó bằng cả trái tim. Cho nên cậu thường xuyên sinh ra ảo giác, dẫn tới lẫn lộn kịch bản với cuộc sống hiện thực.

《 Đăng hoa 》xuất phát từ hiện thực, là sản phẩm từ nỗi hoài niệm đến đỉnh điểm của Châu Kha Vũ, sự thống khổ đấu tranh mâu thuẫn của vai chính là cách sống của cậu ở hiện tại.

Nhưng cậu vô tình lại vạch ra vết thương chưa lành miệng, trần trụi phơi bày dưới ánh đèn sân khấu, lấy giọng điệu khổ sở kể lại trải nghiệm của chính mình, giành được đồng tình của khán giả.

Cậu khinh thường bộ dạng buông thả, Châu Kha Vũ vĩnh viễn là Châu Kha Vũ kia đầy kiêu ngạo.

Tự phụ kiêu hãnh, lạp mai đọng sương.
(Lạp mai đối mặt với sương giá, vẫn giữ được dáng vẻ thanh cao kiêu hãnh)

"Bỏ qua kịch bản nói vể cảm xúc đều là không thực tế." Châu Kha Vũ cẩn thận cân nhắc, "Bản thân trải qua cũng được, bịa đặt cũng được. Chỉ cần có thể biểu đạt được điều muốn biểu đạt, tôi cảm thấy đều không quan trọng."

" Một vấn đề cuối cùng. Kết cục của《 Đăng hoa 》, là nam chích đối mặt một lựa chọn quan trọng nhất. Hoặc là hắn phong trần bước lên con đường tầm thường tìm kiếm ái nhân trước kia, hoặc là buông bỏ tất cả, tiếp tục cuộc sống hiện tại, cho đến khi gặp được người thích hợp kết hôn sinh con, đem toàn bộ quá khứ cùng hồi ức vùi lấp dưới đất bụi. Đây là một cái kết thúc mở. Xin hỏi ngài là tác giả viết ra kịch bản, trong lòng thiên về hướng kết cục nào? Hoặc là nói, nếu là ngài, ngài sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?"

Câu hỏi này rất dài, Châu Kha Vũ đã kiên nhẫn nghe hết.

Ở thời điểm sáng tác kịch bản, cậu vẫn luôn hỏi chính mình câu hỏi tương tự.

Hai năm qua, từ khoảnh khắc kia kéo hành lý lặng lẽ rời đi, cậu thay đổi số điện thoại, xóa sạch tài khoản mạng xã hội, 'được ăn cả ngã về không' bắt đầu chạy trốn.

Cậu từng sống dưới tầng hầm, trời vừa đổ mưa thì tường nhà liên tiếp bong tróc, lộ ra tảng đốm mốc lớn ẩn hiện ở chỗ tối, trong nhà ẩm ướt sinh ra nấm, giường đệm luôn ẩm ướt , nằm lên rất khó có thể ngủ.

Thân người 1m9 co cụm trên giường ván gỗ chật hẹp, chân cũng không duỗi ra được.

Châu Kha Vũ biết rõ hơn bất kì ai, Cao Khanh Trần Lưu Vũ hay các thành viên khác của INTO1 sẽ không bởi vì cậu gấp gáp bỏ đi mà từ chối tiếp nhận cậu trở về. Ngược lại, bọn họ sẽ vẫn luôn chờ, tựa như một ký hiệu không hề phai mờ, từng thời khắc luôn nhắc nhở còn có một kẻ lang thang chưa về nhà.

Cậu đi rồi, INTO1 ngay sau đó tuyên bố giải tán, thành viên trong nhóm chạy về phía trước tới các hướng hoàn toàn khác nhau. Có người về nước, có người chuyển hình, có người rời khỏi giới giải trí, có người làm công việc sản xuất khác. Không có gì là mãi mãi, ngoại trừ tình nghĩa gắn bó với nhau, vĩnh viễn không đổi.

Sao băng sở dĩ lộng lẫy, bởi vì một cái chớp mắt cũng là vĩnh hằng. A Diamond is forever.

Ít nhất ở độ tuổi đẹp nhất, chúng ta đã gặp nhau.

Tết Nguyên Tiêu hoa đăng treo khắp đường dài mười dặm, người đi đường tới ngắm hoa đăng tự giác mang khẩu trang. Cho dù tình hình bệnh dịch vẫn tiếp diễn, không khí vui vẻ ăn tết cũng không hề giảm bớt.

Châu Kha Vũ bước qua đường phố, tìm kiếm bóng dáng Cao Khanh Trần ở trong đám đông.

Việc này nghe có chút hoang đường, hai người nhìn qua không thân nhất trong nhóm hẹn dịp nguyên tiêu đi dạo phố, nhưng nó thật sự đã xảy ra, làm người ta sửng sốt lại cảm thấy trân trọng.

Nguyên nhân dẫn tới sự tình là buổi tối trước đó một ngày, Cao Khanh Trần nghe nhân viên nói đến thả hoa đăng tết Nguyên Tiêu hoành tráng, vì thế hứng thú bừng bừng gửi lời mời vào nhóm chat. Ngoại trừ Châu Kha Vũ, còn có vài đồng đội cảm thấy hứng thú, mọi người ăn nhịp với nhau, bàn hẹn cùng đi.

Châu Kha Vũ vốn tưởng rằng này chỉ là một lần hoạt động tập thể đơn giản, nhưng vô cùng trùng hợp chính là, ngay trước khi đi, đồng đội đều bị công ty gọi đi gấp rút làm vlog, cho nên đến cuối cùng, không thể hiểu được dư còn lại cậu cùng Cao Khanh Trần hai người cùng nhau thưởng thức ánh trăng.

"Anh ở đây này." Cao Khanh Trần xuất hiện phía sau, vỗ nhẹ vào vai cậu, "Đừng nhìn xung quanh, từ xa anh đã thấy em, người cao quá dễ thấy."

Trong tay anh cầm theo một chiếc đèn con thỏ mới mua, khẩu trang to dường như che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi ngươi sáng như sao trời.

"Anh bỏ giấy vào bên trong chưa?" Châu Kha Vũ chỉ vào đèn, "Đem mong ước tốt đẹp viết lên tờ giấy bỏ vào bấc đèn, theo nước sông trôi đi, năm sau sẽ thực hiện nguyện vọng."

"Còn có cái này nữa sao?" Cao Khanh Trần lần đầu tiên nghe tới, "Em mang giấy bút không?"

"Có mang." Châu Kha Vũ móc ra từ túi áo bút và giấy dán ghi chú, "Anh để lên lưng em viết đi." Cậu chủ động xoay người, thẳng thắn sống lưng, tạo điều kiện cho Cao Khanh Trần viết.

Cao Khanh Trần cảm kích nhận lấy giấy bút.

"Để anh ngẫm lại a." Anh cong cong khóe mắt, "Viết cái gì được đây?"

Xúc cảm ngòi bút chạm qua mặt giấy rất rõ ràng, cách lớp quần áo dày, Châu Kha Vũ một trận rùng mình. Cậu không kìm được trong lòng gõ vang nhịp trống thình thịch, cực kỳ giống như tiết kinh trập đến xuân lôi ù ù, vạn vật sống lại.
( Kinh Trập: tiết khí thứ 3 trong năm, thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm, sau Vũ Thủy trước xuân phân. Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng.
Xuân lôi (sấm mùa xuân) xảy ra vào tiết Kinh Trập )

"Viết xong rồi." Cao Khanh Trần nhét tờ giấy vào, hân hoan nhảy nhót kéo tay cậu. "Chúng ta đi thả đi."

Đèn con thỏ trôi theo nước sông hướng về phương xa, một đoàn ánh sáng ấm áp chiếu rọi mặt nước sáng trong.

"Sang năm tất cả đều sẽ thuận thuận lợi lợi." Chân mày Cao Khanh Trần giãn ra.

"Tiểu Cửu." Châu Kha Vũ gom đủ dũng khí, "Thật ra em có một câu muốn nói với anh. "

"Ừm?"

"Em đối với anh —"

Tiếng chuông reo lớn, đánh gãy lời cậu sắp nói ra.

Đột nhiên im bặt.

"Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Mục đích thiết kế cái kết thúc này nằm ở chỗ mỗi người có ý kiến khác nhau, có người hy vọng tái hợp, có người cho rằng hiện tại trông càng tốt. Tôi không muốn ảnh hưởng đến lựa chọn của công chúng, bởi vì tới khi bộ tác phẩm chính thức này hoàn thành, nó sẽ không còn thuộc về cá nhân tôi, mà thuộc về toàn bộ khán giả. Cho nên vấn đề này thứ cho tôi không thể trả lời."
('Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí': cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.)

Châu Kha Vũ đĩnh đạc mà nói, biểu tình không chê vào đâu được.

Đến cuối cùng là không thể trả lời, hay là căn bản không có đáp án. Chính cậu cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro