III.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận rộn với các tác phẩm thông thường, lại thêm công việc mới nhận hồi cuối năm từ tạp chí định kỳ nên tôi chểnh mảng việc nhà. Tuy sống chung với Akihito nhưng chúng tôi hoàn toàn không chạm mặt nhau.


Vì không bị nói gì nên thấy thoải mái? Không có chuyện đó đâu. Mỗi lần thấy Akihito lẳng lặng dẹp núi quần áo bẩn chất đống trên xô pha sang một bên để lấy chỗ ngồi hay khi anh rửa hết đống bát đĩa bẩn tích trong bồn rửa là tôi lại căng thẳng. Dù tôi xin lỗi đi chăng nữa, anh cũng đáp "Không sao" mà chẳng thèm nhìn tôi.


Hằng ngày, Akihito làm cơm hộp, đạp xe đi làm, thư giãn trong bồn tắm, chơi điện tử đến khi đi ngủ. Một cuộc sống nề nếp theo nhịp sinh hoạt cá nhân. Những lúc vẽ đi vẽ lại mà vẫn không ra được tác phẩm ưng ý, bất giác tôi lại có những ý nghĩ tiêu cực như "Công việc có thể kết thúc khi hết giờ làm thì hay quá nhỉ!" hoặc "Làm gì cũng không cần phải gắng hết sức thoải mái thật đấy!", xong lại tự căm ghét bản thân. Chẳng phải tôi chọn công việc này vì niềm yêu thích sao? Thật đáng thương.


Bởi vậy, tôi thấy mừng khi Miho hẹn gặp. Đã gần mười ngày tôi không hề bước chân ra khỏi nhà nên cũng hơi do dự.


"Kanna này," Miho hơi nghiêng đầu. "Cậu có quan hệ với bạn trai không?"


Tôi giật mình. Giả vờ liếc sang bàn bên cạnh, tôi nói dối, "Ừ thì, cũng thỉnh thoảng."


Miho nhìn tôi, "Thế hả?" Nhịp tim tôi đập nhanh hơn một chút. Giống như đêm qua, lúc Akihito đứng sau lưng tôi ở phòng tắm.


Lúc ấy tôi vừa đọc tin nhắn của Miho, vừa kiểm tra lại chân tóc lâu ngày không ra tiệm chăm sóc cùng đám lông mày lộn xộn.


Đột nhiên có bóng ai trong gương, nói sát vào tai tôi, "Em chuẩn bị đi ngủ à?"


"... Em vẫn còn phải làm việc."


Tôi không buồn nhìn bóng anh trong gương. "Thế à," Akihito nói rồi biết ý quay đi. Tôi ngoảnh lại gọi với theo.


"Anh dọn nhà vệ sinh giúp em đúng không? Cảm ơn nhé." "Ừm."


Akihito đi thẳng về phòng ngủ, nói "Ngủ ngon!" rồi khép cửa.




Gần đây chúng tôi không hề làm chuyện chăn gối, đến lần cuối là bao giờ tôi cũng không nhớ nổi. Có thể là tại chúng tôi không ngủ chung giường với nhau, nhưng nhìn chung tôi không có tâm trạng để yêu đương.


Nói mới nhớ, sao tự nhiên Akihito lại vào phòng tắm nhỉ?


Trong lúc tôi mải nghĩ ngợi thì món chim cút nướng đã được bưng lên. Các móng chân nướng cháy co quắp lại, thân mình được nhồi căng mọng. Miho mỉm cười, "Cậu cứ ăn trước đi." Sực tỉnh, tôi lấy dao cắt. Nước thịt trong suốt chảy ra, nước bọt trong miệng cũng ứa theo.


Tôi nhớ đến một người bạn cũ không thể ăn được những món còn nguyên hình dáng con vật. Chắc nhiều người sẽ bảo tôi nhẫn tâm vì tôi thấy con chim rất ngon. Không chỉ tôi mà cả Miho cũng thích kiểu này. Tôi nói "Trông ngon thật đấy!" thì Miho gật đầu vẻ nôn nóng. Cô đã gọi món thịt vịt.


"Nhắc mới nhớ, người yêu cậu có biết chuyện đợt tất niên không?" Tôi hơi nhẹ nhõm khi thấy cô đổi chủ đề.


"Tớ có kể là sẽ đến chỗ Haseo, nhưng nói dối là để dự tiệc đếm ngược cuối năm cùng các anh chị khóa trên trong câu lạc bộ cũ."


"Tức là anh ấy biết đến sự tồn tại của anh Haseo đúng không?"


"Thì tớ đã bảo là chẳng có gì mà, giấu mới thành ra kỳ quặc. Tuy có lần anh ấy để ý đến nhưng sau cũng nhạt dần. Tớ nói cuối năm đi gặp Haseo, anh ấy cũng chỉ ừ."


"Tại sao nhỉ?" "Hả?"


"Thì, anh Haseo là sự lựa chọn số một còn gì. Giả sử là tớ, không tính bạn trai của Kanna thì tớ sẽ chọn anh Haseo, bất kể đã ngủ với cái anh tình nhân bác sĩ đó bao nhiêu lần đi chăng nữa."


Tôi sững người. So với từ "quan hệ" thì từ "ngủ" nghe thật hơn nhiều. "Nhưng mà giữa bọn tớ không phải quan hệ nam nữ. Qua lần này tớ đã


xác nhận được chuyện đó."


"Đấy là cậu nghĩ vậy thôi."


Miho đưa tay lấy dao dĩa. Món chính đã được bày lên trước mặt cô tự bao giờ.




"Chẳng phải với anh Haseo thì Kanna là sự tồn tại quan trọng mang tính tuyệt đối sao? Vốn theo chủ nghĩa bí mật mà chuyện gì cũng kể cho cậu, chứng tỏ anh ấy tin tưởng rằng cậu sẽ hiểu được. Anh ấy có thể thay người yêu, nhưng lại không muốn mất đi Kanna, tri kỷ của mình. Lưu luyến không muốn mất đi, theo một nghĩa nào đó cũng là tình yêu."


Miho vừa cắt thịt vịt ra thành từng miếng nhỏ vừa nói bằng giọng ôn hòa.


"Vì anh Haseo vốn không phải người sâu sắc nên có khi ngay bản thân anh ấy vẫn chưa nhận ra. Nhưng bước qua tuổi bốn mươi là suy nghĩ có thể thay đổi đấy. Hơi khó tưởng tượng nhưng Kanna ạ, đối với những người không sống bằng tài năng đặc biệt thì tuổi tác là vấn đề nghiêm trọng lắm. Ngay ở tuổi này đã lờ mờ cảm thấy mình đang già đi rồi."


Nước xốt màu nâu lẫn với màu đỏ máu của thịt tươi được nấu chín tái. Thi thoảng tôi cũng lo lắng khi về già sẽ chẳng còn việc để làm nữa, nhưng quả thực không hình dung ra. Tôi định phản bác rồi lại thôi. Chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra như thế. Đúng là giữa họa sĩ như tôi và người bình thường như Miho có một sự khác biệt về tuổi tác và chuẩn mực xã hội. Miho không phân biệt đối xử, cô chỉ đang nêu ra điểm khác biệt.


Dù gì tôi cũng không tưởng tượng nổi Haseo sẽ thay đổi ra sao.


"Tớ không nghĩ thế đâu. Haseo không hề đòi hỏi bất cứ thứ gì từ tớ, có lẽ từ nay về sau vẫn vậy."


"Ừ, chính là thế." "Hả, là sao?"


"'Vẫn vậy' chính là vĩnh viễn đấy. Dù không đòi hỏi bất cứ thứ gì nhưng lại không rời xa. Giữa hai người là mối quan hệ tin tưởng nhau tuyệt đối."


Cường điệu quá! Tôi im lặng. Miho bèn gọi, "Này." Nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt cô.


"Nếu cậu không muốn mất anh ấy thì tuyệt đối không được quan hệ với nhau đâu đấy. Chỉ cần như thế, Kanna sẽ mãi đặc biệt. Nhất là khi công việc đang thuận buồm xuôi gió, phải giữ gìn sức khỏe."


"Hai chuyện này có liên quan sao?"




"Có chứ, phải luôn giữ cho mình một chốn an toàn để cảm thấy thanh thản hơn. Đó cũng là một trong những lý do khiến tớ ngoại tình, nhưng nhỏ thôi. Thay vì sống mà cứ nơm nớp lo sợ không biết khi nào mình sẽ bị vứt bỏ thì nắm lấy quyền chủ động sẽ tốt cho sức khỏe, Kanna không nghĩ thế à?"


Nói sao nhỉ? Cơn say bắt đầu ập đến khiến bộ não thiếu ngủ của tôi không thể nào tập trung được.


Nếu bị người ta quăng vào mặt câu "Bạn khác giới nghe thật là gian xảo" thì thể nào Miho cũng bật cười như không phải chuyện gì to tát. Tôi thích sự trong trẻo đó. Tôi chăm chú nhìn cần cổ mềm mại đang uống vang của cô.


"Miho này, cậu có người bạn khác giới nào không?"


"Chẳng còn ai. Tất cả đều nằm trong đội hình dự bị hết rồi. Ừm, chắc là quả báo đấy. Xung quanh tớ toàn những người đàn ông có ý đồ đen tối, bản thân tớ cũng chỉ cảm thấy thế mỗi khi được đối xử tử tế thôi."


Miho nói đều đều. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra. Cô ấy đã mất đi người "anh trai" kia rồi.


Nhưng tôi không thể hỏi thẳng được. Đang không biết phải đề cập ra sao thì Miho phì cười.


"Này này, cậu muốn ăn món tráng miệng nào? Quán có món compote[ hoa quả rất được. Nhưng mùa này ăn Tarte Tatin mới đúng kiểu. Mấy món có sô cô la cũng béo ngậy, ngon lắm."


Tôi chăm chú nhìn Miho. Không còn "anh trai" nữa, cô trở thành người phụ nữ xinh đẹp, quý phái hơn thời đại học, nhưng có phần trống rỗng. Nhìn bề ngoài thì không biết cụ thể, dẫu vậy, chắc chắn cô đã đánh mất thứ gì đó, không thể tìm lại.


Tôi gỡ xương chim cút, giả vờ suy nghĩ xem chọn món gì. Không quen dùng dao nĩa nên chúng cứ chạm vào nhau, phát ra những tiếng lanh canh.



Miho nói muốn đi xem hàng giảm giá đợt cuối, tôi bèn đi cùng cô chừng một tiếng. Tôi rút tiền vừa được chuyển vào tài khoản, đi thẳng về phía góc không giảm giá, lấy một đôi giày gót nhọn, rất cao, màu đỏ bóng loáng. Đó là món đồ thương hiệu Ý mà tôi đã muốn mua từ lâu.




Tạm thời tôi chưa nghĩ ra trang phục gì sẽ hợp với đôi giày đỏ chói này, trông chẳng giống phong cách họa sĩ minh họa chút nào. Nhưng mà, kệ.


Thỉnh thoảng ra ngoài mua sắm, thư giãn thế này khiến tâm trạng tôi khá hơn. Đây là lúc có thể đối diện với cá tính của bản thân. Ngay cả Haseo cũng đặt may đồ vét cho những dịp quan trọng. Từ ngày xưa anh đã ghét ăn mặc tuềnh toàng.


Đang đứng xếp hàng trước cửa phòng thử đồ, Miho cười bảo, "Kanna mạnh mẽ thật đấy."



Nghe tôi nói sẽ đến thư viện thành phố ở Okazaki, Miho bảo cũng muốn tới đó xem triển lãm. Mượn vài quyển sách làm tư liệu tham khảo cho công việc xong, tôi bước ra thì thấy cô đang ngồi trên ghế băng, chúng tôi quyết định đi uống trà ở một quán Pháp cạnh bờ sông. Lại lên cơn thèm đồ ngọt nên tôi gọi món bánh baba tẩm thật nhiều rượu Rum, còn Miho gọi một chiếc St. Honoré[ . Miho mỉm cười bảo, "Cậu thích rượu nhỉ!" Rồi khéo léo nhón kẹo màu hổ phách trên tảng kem và bánh su mà không để bẩn tay.



Dõi theo bóng lưng Miho nhẹ nhàng leo lên xe buýt về nhà, tôi có cảm giác đã lâu lắm rồi mới tiêu tốn thời gian theo đúng phong cách của phụ nữ.



Về tới căn hộ, tôi thấy Akihito đang chơi điện tử ở phòng khách. Anh nói mà không ngẩng đầu lên, "Em về rồi."


Lúc tôi hỏi "Anh không ra ngoài à?" thì anh đáp, "Sao anh lại phải ra ngoài?"


Tuy tôi không có ý đó nhưng cũng chẳng buồn thanh minh, cứ thế đi vào nhà tắm. Vì tôi đã ăn no căng bụng trước khi về mất rồi nên không định ăn cơm tối. Chỉ hiềm hôm nay là ngày nghỉ lại là dịp hiếm hoi hai người cùng ở nhà, có lẽ nên làm món gì đó. Chậc, nhưng trên thực tế tôi chỉ muốn ngồi vào bàn vẽ ngay lập tức. Vì nguyên tác gửi tới khá trễ nên trước đó tôi đã hỏi đại khái về yêu cầu vẽ, bản phác thảo cũng hòm hòm, tuy vậy vẫn muốn đọc rồi mới lên màu. Hạn nộp là ngày kia nhưng phải nộp bản vẽ gốc bằng đường chuyển phát nhanh nên chỉ còn thời gian đến chiều tối ngày mai. Có hai bức A4 thôi nhưng chắc đêm nay không được ngủ rồi.


Tôi đi vào phòng làm việc, bật máy tính lên kiểm tra thư điện tử. Vẫn chưa đến.


Tôi vào bếp, mở tủ lạnh. Chẳng có gì dùng được, chưa kể nhỡ mai Akihito cần làm cơm hộp mang theo nên tôi cũng không muốn tự tiện sử dụng những nguyên liệu để sẵn trong tủ. Còn ra ngoài mua đồ thì phiền lắm.


"Anh này," tôi vừa lại gần chỗ xô pha Akihito đang ngồi thì anh đã nói ngay, mắt không rời khỏi màn hình, hai ngón cái vẫn lạch cạch bấm điều khiển cầm tay, "Anh ăn linh tinh cho qua bữa, em cứ làm việc đi." Rõ ràng tôi chưa nói gì cả.


Tôi đâm ngán ngẩm. Đúng là tôi đi chơi với Miho về, nhưng rõ ràng chẳng ai có quyền xét nét cách tôi sử dụng thời gian cá nhân, tại sao tôi phải cảm thấy như mình là người có lỗi? Ăn riêng thì đã làm sao?


Tuy không muốn nhưng tôi vẫn nói "Cảm ơn anh!" rồi đi vào bếp pha hồng trà. Lúc nào cũng có băn khoăn không xóa bỏ được. Rằng Akihito để tôi ưu tiên công việc của mình có phải là do anh ân cần? Hay anh đang trói buộc tôi bằng lòng biết ơn và cảm giác tội lỗi? Tôi giật mình khi không nghe thấy tiếng trò chơi điện tử nữa. Quay lại phòng khách thì Akihito đã đeo tai nghe, tiếp tục chơi. Tôi đặt cốc trà phần anh lên bàn rồi đi vào phòng làm việc.


Bật bản nhạc yêu thích lên, tôi tập trung soạn bản tập hợp các tác phẩm của mình từ trước đến nay. Biên tập viên vừa liên lạc hồi cuối năm đã quyết định sẽ gặp vào tháng sau. Từ giờ đến lúc đó, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, từ tác phẩm cũ cho đến ý tưởng mới về sách tranh. Điện thoại đổ chuông vài lần nhưng tôi không chú ý.


Vừa lờ được Akihito thì chuông báo fax bỗng réo vang. Tôi nhảy dựng lên.




Nhìn đồng hồ, tôi thót cả tim. Đã hơn 10 giờ.


Tuy trong fax có viết những lời xin lỗi nhưng hoàn toàn không đề cập đến việc thay đổi hạn nộp bài. Tôi lướt nhanh qua những dòng chữ nhỏ trong nguyên tác.


Kiểu gì cũng phải đọc, nhưng cần lót dạ trước đã.




Tôi lảo đảo ra khỏi phòng làm việc, vào nhà tắm rửa màu dính trên tay. Nếu biết fax đến muộn thế này thì tôi đã ngủ một chút lấy sức rồi. Dưới bọng mắt đã xuất hiện quầng thâm nhạt.


Đi vào bếp, tôi nghĩ, hay ngâm mình trong bồn tắm cho tỉnh táo đã nhỉ? Đi sang nhà tắm rồi, lúc xả nước vào bồn tôi lại thay đổi quyết định, không được, sẽ buồn ngủ mất.


Tôi hiểu mình không nên luống cuống, nhưng vẫn khó lòng bình tĩnh.


Đúng lúc đó, máy fax lại réo lên.


Hóa ra là gửi lại trang bị cắt giữa chừng, không phải thư thay đổi hạn nộp bài như tôi đang hy vọng. Tôi thở dài, gửi email thông báo đã nhận được nguyên tác. Thôi, thế là chạy đằng trời.


Đúng lúc đó, đằng sau có tiếng nói, "Em này." Quá bất ngờ, tôi đứng bật dậy.


"Anh có chút chuyện muốn nói với em."


Ruột gan tôi lộn tùng phèo. Akihito đã biết chuyện anh Shinji? Hay anh không thích tôi nói chuyện điện thoại với Haseo? Nếu có thể, tôi mong anh đợi đến ngày mai, nhưng hiếm khi trông Akihito nghiêm trọng thế này.


"À, ừm, sao thế anh?" Tôi rời khỏi phòng làm việc tràn ngập những bản vẽ phác thảo. Tôi không muốn người khác nhìn thấy các tác phẩm dang dở của mình.


"Đấy, lại nữa."


"Dạ?"


"Nãy giờ toàn thế. Sao em không đóng cửa cho chặt vào? Lãng phí tiền điều hòa đấy."


Phải mất một lúc tôi mới hiểu Akihito đang muốn nói gì và cả lý do anh cứ liếc nhìn lúc tôi đi qua đi lại giữa phòng làm việc và nhà tắm. Chắc mỗi lần tôi mở cửa, gió ùa sang khiến anh khó chịu.


Người kỹ tính như Akihito là chuyên gia để ý những chuyện nhỏ nhặt: Phân loại rác, hạn sử dụng và cả cái thói bật máy tính rồi để đấy của tôi. Dường như với anh, những chuyện đó không hề nhỏ nhặt. Chỉ cần làm đúng ý anh thì về sau anh sẽ không nói gì, thậm chí không bao giờ có ý định ngó ngàng đến tôi nữa.




Nhưng có thật anh chỉ muốn nói chuyện đó không? Nhìn thôi cũng đủ biết tôi đang sợ. Thế mà tất cả những gì anh muốn nói chỉ là lãng phí tiền điều hòa? Tại sao bỗng dưng anh lại đi soi mói cái chuyện không đâu vào đâu này?


"Chỉ thế thôi?" "Chỉ thế thôi."


"Sao bây giờ anh mới nói?"


"Lúc nào anh chẳng nói. Chẳng qua em không sửa thôi."


"Không phải thế, tại sao anh lại nói vào hôm nay, thời điểm này?" Akihito nhìn lảng đi chỗ khác, khẽ lắc đầu.


"Chịu, anh không hiểu được thời điểm của Kanna. Thôi, em đừng để


ý."


Anh liếc nhanh về tờ thời gian biểu tôi dán trên tường phòng khách,


rồi quay lại xô pha. Đã sang tháng Giêng được mười ngày mà tôi vẫn dán nguyên tờ năm ngoái. Má tôi đỏ lựng lên.


Nếu có gì thì cứ nói ra là được kia mà?


Cuối cùng, tôi cũng hiểu. Con người này hoàn toàn không nhìn tôi, nói đúng hơn là không muốn nhìn tôi nên mới chơi điện tử. Tôi tắt phụt ti vi. Anh giật nảy người. Ai thèm để ý đến việc anh đã lưu dữ liệu hay chưa.


"Nếu anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi." "Không có."


"Nói dối, rõ ràng lúc nào anh cũng cảm thấy bất mãn còn gì!" "Đã bảo là anh không có gì muốn nói mà!"


Akihito nhấn mạnh, vẫn quay lưng về phía tôi. "Thôi, anh đi ngủ đây."


"Đợi đã."


Tôi nắm lấy cánh tay anh. Akihito làm vẻ mặt như thể tôi rất phiền phức, gạt tôi ra.


"Bỏ ra."


"Không."


Chát! Anh vung tay còn lại lên đánh vào tay tôi. Phản ứng tự vệ nổi lên, tôi bấu chặt tay anh bằng các đầu móng tay.


"Đã bảo là bỏ ra!"


Anh lại vung tay lên. Lần này thì trúng mũi tôi. Rõ ràng là có ác ý.


Mắt tôi mờ đi. Thế giới xung quanh chao đảo dữ dội. Dù đang choáng váng nhưng tôi vẫn nghĩ được bằng cái đầu rỗng tuếch, "Động đất!" Lúc nhận ra không phải động đất, chỉ có bản thân đang lảo đảo thì cũng là lúc tôi ngã ngồi xuống sàn. Tôi hoàn toàn không có cảm giác lúc mông chạm đất.


Một dòng nước âm ấm chảy xuống môi.


Chán đời thật, lại sổ mũi rồi. Tôi đưa tay chùi thì thấy lòng bàn tay đầy máu. Tôi sững cả người. Ngay giây tiếp theo, cơn tức giận đã lan khắp cơ thể như một đợt pháo hoa vừa bùng cháy.


Tôi ngước lên nhìn Akihito.


Anh trân trối ngó lại, có vẻ hoảng sợ nhưng không phải sợ tôi mà là sợ máu. Một người đàn ông cao lớn hơn tôi bỗng nhiên trông thật nhỏ bé. Akihito ú ớ nói không thành lời, tôi vừa nhích lùi lại thì anh hét lên, "Không phải! Không phải đâu, anh không hề định đánh em! A, xin, xin lỗi em, Kanna, cho anh xin lỗi! Làm sao đây, máu..."


Tay anh khua loạn xạ nhưng không hề chạm vào tôi. Phải chăng đã lâu không gần gũi nên giờ không biết phải chạm thế nào? Tôi chẳng rõ nên tức giận hay khóc lóc.


Nhìn điệu bộ luống cuống như gà mắc tóc của Akihito, cơn giận đang phồng lên của tôi chợt xẹp lép.


Trông rõ ngốc. Có ý định đánh tôi rành rành mà mới trông thấy tí máu đã sợ, đánh thì chảy máu là chuyện đương nhiên chứ sao. Đến chuẩn bị tinh thần cũng không có, chỉ muốn giải tỏa bớt những uất ức bị tích tụ lâu nay, đúng là nửa vời.


"Đưa giấy ăn đây." Giọng nói vô cảm vang lên từ miệng tôi. "Không lau ngay thì máu sẽ khô lại mất."


Akihito cử động như bị giật dây, anh lấy hộp khăn giấy xong quay lại rút cho tôi mấy tờ.


Tôi lau máu vương trên sàn nhà xong, đứng dậy. Thế giới không còn quay cuồng nữa. Tôi vo tròn giấy nhét vào lỗ mũi. Vì không biết máu chảy ra từ lỗ nào nên tôi nhét cả hai bên, mở miệng hớp không khí như cá chép.


Tôi cởi áo len, khoác áo khoác mỏng rồi sang nhà tắm, đổ nước giặt chuyên dùng cho hàng dệt kim vào chiếc áo len vấy máu, giặt bằng nước lạnh. Vì dính khá nhiều máu nên nước nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Tay tôi lạnh toát. Sao rắc rối lại xảy ra vào lúc thời gian eo hẹp thế này?


Akihito đứng lặng sau lưng tôi, cách vài bước chân. Lúc tôi bảo "Sao anh chưa đi ngủ đi?" thì anh hỏi lại, "Kanna, em không đến bệnh viện có được không đấy?"


"Em không đi đâu. Mai là hạn nộp bài, em không có thời gian."


Tôi quay lưng lại Akihito vẫn đang nín lặng, "Anh đi ngủ đi." Vì không muốn cho anh cơ hội để xin lỗi nên tôi cố tình để nước chảy xối xả và giặt đồ. Một lúc sau, tôi nghe tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.


Lúc ngồi đọc nguyên tác thì máu mũi đã ngừng chảy nhưng thái dương bắt đầu nhức nhối. Tôi uống thuốc giảm đau bụng kinh và tiếp tục vẽ.


Khoảng rạng sáng, hình như thuốc giảm đau hết tác dụng, cơn đau lại trào lên từ hốc mắt khiến tôi buồn nôn, quanh mắt và mũi nóng ran. Mệt mỏi làm tôi vẽ chậm hẳn, màu cũng không ra được như ý muốn.


Nhưng không thể rời việc ra được. Ngoài kia chẳng thiếu họa sĩ thay thế, nộp trễ một lần thôi là không bao giờ nhà xuất bản đó đặt hàng nữa. Vấn đề sức khỏe không được coi là lý do chính đáng, quản lý sức khỏe của mình cũng là một phần của công việc. Tôi cười chế nhạo, vậy thì công việc bao gồm cả đào tạo người giúp việc rồi.


Tôi nghe thấy âm thanh khe khẽ từ bếp. Chắc Akihito đang làm cơm hộp.


Không gian yên tĩnh trở lại ngay. Tôi không nói gì, tiếp tục vẽ. Không biết từ lúc nào những cảm xúc như đau đớn hay khổ sở đều chai đi. Cơ thể con người đúng là một điều kỳ diệu.


Giữa chừng, tôi gọi điện cho bên chuyển phát nhanh. Hôm nay mà không gửi được thì sáng mai sẽ không kịp đến Tokyo. Có lẽ tôi nên tính đến trường hợp tệ nhất là phải tự mình mang đi nộp.


Khoảng tầm 3 giờ chiều, chuông cửa réo một lần. Trong màn hình camera là khuôn mặt nhanh nhẹn của một cậu thanh niên bên chuyển phát nhanh.




Cậu hỏi bằng giọng phấn chấn, "Chị xong chưa ạ?" Tôi đáp, "Xin lỗi, cậu đợi thêm nhé."


"6 giờ tôi lại đến. Chị cố lên!" Cậu động viên. Trước những lời dịu dàng ấy, nước mắt ứa ra khiến tôi phải lắc đầu thật mạnh để không khóc. Trao đổi mấy câu, lòng tôi nhẹ đi vài phần.


Thế nhưng, từ lúc đó cho đến khi hoàn thành, tôi mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Tuy thuốc giảm đau đã hết tác dụng nhưng vì tập trung cao độ nên tôi không còn cảm thấy đau đớn. Chuông cửa lại reo.


"Tôi vẫn chưa xong." Tôi đáp bằng giọng đau khổ.


Màn hình hiện lên cậu thanh niên khỏe mạnh, đang cười vẻ bối rối, "Thế ạ? Chị biết văn phòng của chúng tôi chứ? Nếu chị mang sang trước 8 giờ thì vẫn kịp đấy."


Tuy biết cậu ấy không nhìn thấy, tôi vẫn gật đầu, giọng nói mạnh mẽ hơn, "Tôi biết rồi."


Không sao, mình cố gắng được.


Đối với họa sĩ minh họa tại gia, văn phòng chuyển phát nhanh có gần hay không là một yếu tố quan trọng. May thay có một chỗ chạy từ chung cư này ra hết khoảng năm phút. Tôi quay lại phòng làm việc.


Tôi vẽ xong lúc 7 giờ rưỡi, lấy máy sấy tóc sấy khô tranh, bọc lại rồi khoác tạm áo choàng ra ngoài bộ đồ ngủ, rời khỏi nhà.


Ở chỗ rẽ xuống cầu thang chung cư, tôi suýt va vào người đang đi ngược lên. Là Akihito. Anh nhìn tôi vẻ kinh ngạc.


"Kanna..."


"Xin lỗi, em phải đi gửi bài."


Nghe tôi nói, anh hấp tấp chặn lại, "Để anh đạp xe đi gửi cho. Kanna về nghỉ đi."


"Anh đâu có biết địa chỉ văn phòng chuyển phát nhanh. Sắp hết giờ rồi!"


Tôi gạt anh sang một bên rồi ra khỏi chung cư, lao xuống dốc. Anh vẫn đứng như trời trồng ở sảnh, nhưng tôi không rảnh để quan tâm.


Tôi chạy thục mạng, may mà kịp.


Vừa rời tay khỏi phong bì, thở hắt ra một cái, tự nhiên cơ thể nặng trịch, trán và hốc mắt đau dữ dội. Hình như mắt phải đang sưng lên. Từ lúc trưa, thị giác tôi đã kém đi rồi. Lúc ghé qua hiệu thuốc mua thuốc giảm đau, người bán hàng không chịu nhìn vào mắt tôi, giống y như nhân viên ở văn phòng chuyển phát nhanh. Những người đi ngược chiều trên đường thì len lén quay lại soi mói.


Tôi không dám nhìn vào gương.


Akihito đang ở nhà. Không muốn về chút nào. Tôi bắt tắc xi đến Gion.



Tôi đờ đẫn nhìn biển hiệu Trăng Non gắn đèn, chân bước xuống cầu thang. Cửa treo tấm biển "Hết chỗ" nhưng lại không khóa, nên tôi cứ điềm nhiên đẩy vào. Tôi biết ý nghĩa của "Hết chỗ".


Chị Tsuyutsuki ngồi hút thuốc lá đằng bàn nước, trên chiếc xô pha kiểu cổ. Tôi nghe lòng nhẹ nhõm khi thấy chị ở một mình.


Nhận ra tôi, chị đứng phắt dậy. Liếc nhanh điếu thuốc nơi tay rồi dụi nó vào gạt tàn trên quầy. Tôi dõi theo những chiếc móng sơn đen nghiến đầu lọc xuống gạt tàn.


"Cô kia, cái mặt thế là sao hả?" "Em bị ngã."


"Nói vớ vẩn gì đấy?"


"Thế thì, em bị húc mạnh lúc ngồi xe hơi, mặt va vào kính chắn gió đằng trước."


"Vớ vẩn!"


Chị hùng hổ tiến lại gần. Tôi toan đẩy ra thì cổ tay đã bị chị nắm chặt lấy. Chị nắm luôn cả vai tôi rồi lôi vào nhà vệ sinh. Móng tay dài bấm vào da thịt đau nhói. Tôi kêu ca, "Chị Tsuyutsuki, đau em," nhưng chị chẳng quan tâm, đẩy mạnh tôi về phía gương.


"Cô nhìn cho kỹ mặt mình đi, nhìn xem nó thành cái gì!"


Vừa thấy hình ảnh trong gương, ruột gan tôi nhộn nhạo. Mặt mũi thế này bảo sao người đi đường cứ lấm la lấm lét.


Quanh mắt phải đã đổi thành màu bầm đen, trông cứ như một con gấu trúc. Mí mắt và sống mũi sưng vều, cả khuôn mặt bầm dập đến biến dạng, xanh xanh vàng vàng trông rất gớm ghiếc. Đầu tóc cũng rối bời, nhưng so với khuôn mặt khủng khiếp thì vẫn còn đáng yêu chán.




"Sao rồi?" Chị Tsuyutsuki nhìn chằm chằm vào gương. Đang giận dữ mà trông chị vẫn rất gợi tình.


"Nhìn thế nào cũng ra một người phụ nữ đáng thương." Tôi cười bằng đôi môi nứt nẻ, hình như bị rách nên có cả vị máu.


"Cô bị đánh phải không?"


"À thì, giống như tai nạn ấy mà. Nhưng em không nghĩ nó tệ thế này.


Cơ thể con người mong manh quá." "Thừa nhận đi chứ!"


Tôi không muốn thừa nhận.


Lúc đó, lần đầu tiên tôi nhận ra mình đã luôn coi thường Akihito. Đúng là ngốc. Sức lực của tôi như bốc hơi đi đâu hết.


"Ừm, đúng là em bị đánh."


Chị đã buông tôi ra tự lúc nào. Tôi rời khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống ghế rồi phủ phục lên mặt quầy mát lạnh. Thật dễ chịu. Cứ thế này lăn ra ngủ cũng được. Có tiếng lấy đá lạch cạch từ tủ lạnh.


"Hôm nay hết chỗ đúng không, chị cho em mượn mấy món đồ trang điểm nhé? Em sẽ đi ngay."


"Cô định đi đâu?"


"Đâu đó, ra khách sạn ở chẳng hạn."


"Không về nhà được có nghĩa là cô bị người yêu đánh đúng không?" Tuy không định bao che cho Akihito nhưng tôi không xác nhận.


"Cún cưng sắp đến rồi nên chị chỉ làm cho cô được việc này thôi," chị đưa cho tôi túi nylon đá bọc trong chiếc khăn tắm.


"Hết chỗ" có nghĩa là Cún cưng - "bề tôi", cũng là người tài trợ của chị Tsuyutsuki - sẽ đến gặp chị. "Cún cưng" là một người đàn ông có tuổi, đầu hói, lùn tịt, dẫu muốn khen xã giao là phong độ cũng không khen nổi. Tên thật của người ấy chỉ mình chị Tsuyutsuki biết. Tuy không tưởng tượng ra được dáng vẻ cung phụng của ông ta khi ở cùng chị nhưng nghe Akira kể thì đó là vị giám đốc tài năng của một doanh nghiệp lớn ở Tokyo.


"Hôm nay bọn chị ra ngoài nên em cứ ở đây đi, cũng có nhúc nhích được đâu. Ngủ ở xô pha ấy, chị sẽ mang chăn cho."


Chị Tsuyutsuki đã quấn sẵn khăn lông trên cổ, đi đôi bốt đen dài, gót nhọn, viền ren, tiếng bước cồm cộp vang vọng khắp quán.



"Những thứ trong tủ lạnh em cứ lấy mà ăn."

"Cảm ơn chị. Xin lỗi nhé, em chẳng còn chỗ nào khác để đi. Vác bộ mặt này sang nhà bạn thì họ lại làm loạn lên mất."

"Em không đến chỗ nhân tình được à?" "Em không muốn dựa dẫm."

"Anh chàng Haseo thì sao? Nếu ở gần thì hẳn em sẽ lao thẳng đến chỗ anh ta?"

Thấy tôi không nói gì, chị cười, "Rốt cuộc thì cô vẫn bị chứng phức cảm, yêu bố mình quá mức."

"Nghĩa là sao ạ?"

"Đến đây," chị trỏ chiếc ghế xô pha. Tôi vừa nằm xuống, chị liền đắp cho hai cái chăn dày cộp.

"Tối nay chị sẽ không giáo huấn cô. Nhưng cô cũng nên tự nhận thức được việc mình là loại đàn bà dễ khơi gợi thói bạo lực ở bọn đàn ông."

Chị xoa đầu tôi. Mặt ghế xô pha lẫn mùi thuốc lá khen khét. Tôi nhớ lại căn phòng của Haseo. Cơn buồn ngủ khó cưỡng chợt ập đến.

Tôi cảm nhận được luồng gió lạnh thốc vào cổ cùng tiếng giày cồm cộp xa dần của chị Tsuyutsuki.

Sau đó mọi vật chìm vào bóng tối mịt mùng.

Sáng hôm sau, các chỗ sưng đã đỡ. Chị Tsuyutsuki ép tôi uống trà pha thuốc màu nâu đục ngầu.

"Xem ra xương không sao cả," chị nhận xét, vẻ nhẹ nhõm. "Mấy vết bầm này sẽ chuyển sang xanh, vàng rồi hết thôi. Tuy mặt cô ghê lắm nhưng đây, làm thế này là được."

Chị quăng cho tôi miếng che mắt. Chắc chị cũng quen rồi. "Bình thường chắc chị là người đi đánh nhỉ?"

"Cô thôi đi, chị không gây ra vết thương xấu xí thế này đâu. Ngay cả người đánh cũng biết đau chứ."

Nghe chị nói, tôi nhớ đến Akihito. Không biết anh có đau tay không. Chắc thấy tôi ra ngoài không nói năng gì anh cũng hoang mang lắm, nhưng không hề nhắn tin hỏi thăm. Lòng tôi mới trấn tĩnh giờ lại nhộn nhạo.


Tôi trấn an chị Tsuyutsuki đang lo lắng, "Em nghĩ là anh ấy đi làm rồi nên chắc không sao đâu," rồi chạy như bay ra bắt tắc xi về nhà.

Không thấy xe đạp của Akihito ở bãi để xe của chung cư. Tôi trèo lên cầu thang, mở cửa.

Căn phòng trống không.

Vì anh đang đi làm nên đương nhiên không có ở nhà rồi. Không đúng, có gì đó khang khác.

Không thấy máy tính của Akihito. Giá sách dùng cho công việc của anh cũng bị rút ra lỗ chỗ. Tôi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo. Không thấy áo vét của anh. Tối qua anh đã đóng gói hành lý.

Lờ đờ quay lại phòng khách thì đập vào mắt tôi là bức thư màu trắng để trên bàn.

Trong căn phòng lạnh lẽo, ánh nắng lặng lẽ lọt vào từ các khe cửa, tiếng sột soạt mở tờ giấy đang được gấp lại nghe vang lạ thường.

Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy nét chữ nghiêng nghiêng của anh. Nội dung bức thư là gì, tôi cũng đoán được.

Xin lỗi em khi anh chỉ dám viết thư.

Nếu em nghĩ anh chạy trốn thì anh cũng không có gì thanh minh. Nhưng không phải chạy trốn em, mà chạy trốn chính mình vì đã nổi cáu với em. Dạo này, lúc nào anh cũng thấy bực bội. Nhưng không phải mình em là người có lỗi. Anh có nhiều điều bất mãn muốn nói nhưng chắc em cũng vậy. Lẽ ra, chúng mình phải ngồi xuống trao đổi với nhau sớm hơn nhưng hằng ngày, cứ nhìn thấy em nỗ lực biến ước mơ thành hiện thực là anh lại không thể lên tiếng. Và những cảm xúc bị đè nén đó đã bùng phát.

Anh có cảm giác em không cần anh nữa. Nhưng lòng tự trọng không cho phép anh nói ra điều này. Cứ thế, kẻ hèn hạ là anh im lặng làm tổn thương em. Anh thực lòng xin lỗi. Nhưng em là người phụ nữ mạnh mẽ. Em hoàn toàn có đủ sức mạnh sống tiếp cuộc đời của mình. Nên anh nghĩ, từ nay về sau em vẫn sẽ vững vàng. Anh sẽ ủng hộ em từ xa. Anh đến ở nhà bạn một thời gian. Vì chưa tìm được nhà nên thỉnh thoảng anh còn về lấy đồ, nhưng nếu em báo trước thì anh sẽ đến vào những lúc em vắng mặt.

Cứ như có ai đó lấy gậy sắt nện vào giữa xương sườn tôi. Không hề đau đớn, nhưng hơi lạnh thốc vào tê tái. Tôi không thở được.

Cuối thư anh thêm: Em ghét từ "ước mơ" phải không, anh xin lỗi.

Khoảnh khắc đọc dòng chữ ấy, tôi nấc lên. Tệ hại.

Chẳng một lời chia tay. Tự biến mình thành kẻ ác, tự quyết định, tự rời bỏ. Bản thân anh được xin lỗi trước nhưng chẳng cho tôi cơ hội mở lời.

Thế nhưng, tôi cũng vậy. Lấy bận rộn làm cớ để tránh mặt anh, tôi đã lợi dụng Akihito, người không bao giờ than thở. Tôi đã dồn anh vào chân tường.

Tôi sai. Đúng là tôi sai, nhưng Akihito cũng thật tệ.

Tôi lột miếng che mắt ra, nước mắt lã chã rơi xuống mặt bàn. Mắt lại sưng lên cho mà xem. Thế nhưng tôi không kiềm chế được.

Cái gì mà "em là người phụ nữ mạnh mẽ" chứ?

Mạnh mẽ thì có gì sai? Toàn tâm toàn ý làm việc thì có gì sai? Không phải anh thích tôi như thế rồi tình nguyện ở bên tôi sao? Cái gì mà tôi không cần anh nữa?

Đừng có suy nghĩ ngu ngốc, đừng cố bao biện, cũng đừng tự biến mình thành nạn nhân.

Chẳng phải vì tôi mạnh mẽ hơn anh dự đoán nên anh mới là người không cần tôi nữa sao?

Chỉ vì Akihito không muốn nhìn thấy tôi. Anh không muốn nhìn tôi tự chữa lành vết thương do anh gây ra. Có bị cho là chạy trốn thì cũng chấp nhận? Đúng là anh đã chạy trốn còn gì? Anh đã bỏ chạy khỏi tôi, khi tôi không còn yếu đuối nữa.

Có ước mơ thì muốn biến nó thành sự thật. Có dục vọng thì muốn được thỏa mãn. Nhỡ bị thương thì muốn chữa lành. Đó đều là lẽ đương nhiên.

Thế nhưng, sự mạnh mẽ lại khó xác định hơn nhiều.

Tôi hoàn toàn không mạnh mẽ, chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.


Tôi khóc đến mức nôn nao. Haseo. Chỉ Haseo mới giúp tôi giải tỏa. Tôi muốn nghe cái giọng cười khàn khàn ấy.

Nhưng bây giờ, không được phép trông chờ vào sự nuông chiều của anh.

Không được, không được. Đầu nghĩ vậy nhưng tay tôi đã lục túi áo khoác lấy điện thoại. Tôi cắn môi, siết chặt lấy nó. Không được.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong tay tôi rung lên. Tiếng rung đùng đục báo cuộc gọi đến.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. 12 giờ trưa. Đây là lúc Haseo thường nghỉ ngơi trên xe của công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing