III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như tuyết có mùi tro bụi.

Rồi sẽ tan ra thành nước.

Tôi hít không khí năm mới vào sâu trong lồng ngực. Lạnh đến mức hốc mũi nhói lên, nhưng tôi không hề chán ghét cảm giác đau đớn đó chút nào. Từ các tòa nhà đến máy bán hàng tự động, tất cả như bị bao phủ bởi một tấm màn trắng xóa dệt bằng tuyết, vẽ thành những đường cong mềm mại màu xanh trắng. Thế giới dần bị tách khỏi hiện thực, cuốn vào một bức họa khổng lồ.

"Không phải trắng đúng không?"

Tôi nheo đôi mắt thiếu ngủ, lẩm bẩm nói làm Haseo đang xách túi hộ quay lại hỏi, "Gì cơ?"

Chúng tôi thức trắng cả đêm nói chuyện như thời sinh viên nên Haseo cũng có vẻ lờ đờ.

"Màu của tuyết. Không phải cái màu đơn thuần như thế."

Tôi cứ nghĩ anh sẽ hững hờ đáp lại "Chẳng màu trắng thì màu gì?", nhưng khuôn mặt anh thoáng nét đăm chiêu rồi mở cửa sau xe.

"Nói cũng đúng," anh đáp rồi để túi của tôi vào trong xe. "Buổi đêm thì trắng xóa đấy, nhưng sáng hôm nào đẹp trời thì lóa hết cả mắt."

"Màu vàng kim?"

"Ờ, cả một thế giới lấp lánh, nghe rõ trẻ con nhỉ? Chói đến không thể mở nổi mắt."

Anh hất hàm bảo tôi lên xe. Tôi ngồi ghế phụ.

"Anh sinh ra ở Kyushu mà giờ rành chuyện tuyết thế?" Vừa mở máy Haseo vừa gật đầu vẻ chán nản.

"Vì ở Toyama chỉ có tuyết và mưa. Mùa đông thì dài, suốt thời gian ấy đâu đâu cũng toàn tuyết là tuyết. Lúc đi tập thể dục, anh thấy nhiều người có vẻ chán đời lắm."

"Haseo thì làm gì biết chán nản đúng không?" "Biết chứ."

"Lúc đấy anh sẽ thế nào?"

"Sẽ nghĩ là, 'À, mình đang chán đời đây.'"

Thế thì chỉ đơn giản là hiểu tình huống thôi, tôi thầm nghĩ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Chắc chắn anh sẽ đi đá bóng, gọi gái đến hoặc làm gì đó để thay đổi tâm trạng.

Ngày đầu năm, phố xá vắng tanh không một bóng người lẫn xe cộ. Dưới bầu trời u ám, nền tuyết trắng trải rộng. Xa xa, nơi trời và tuyết giao nhau, những chuyến tàu điện vẫn chạy qua lại.

"May mà tuyết ngừng rơi rồi nhỉ?"

Bỗng nhiên không muốn về nên tôi không trả lời, chỉ dựa sâu vào lưng ghế và liếc mắt nhìn Haseo đang lái xe. Anh nhìn thẳng về phía trước. Từ ngày xưa, trông anh có vẻ giống dân đua nhưng thật ra lại lái rất cẩn thận.

Xe chạy qua cửa sắt cuốn, lao ra khỏi khu phố có mái vòm. Đến gần nhà ga, Haseo nói giọng trầm trầm, "Chẳng đi được đâu cả."

"Thì tại tuyết lớn mà. Haseo cũng đang nhịn ăn nữa." "Vì chỉ có mấy kỳ nghỉ dài anh mới nhịn được thôi."

Anh đảo vô lăng, cho xe chạy quanh vòng xuyến rồi tiến vào bãi đỗ xe rộng thênh thang nằm bên cạnh ga.

Tuyết lại lất phất rơi. Vòi chống đông phun nước khắp nơi, làm tan chảy những bông tuyết đang nhè nhẹ rơi xuống.

Anh phanh xe rồi chậm rãi tắt máy.

Chúng tôi bỗng trở nên kiệm lời. Phải chăng là do tâm trạng lúc này quá khó để diễn đạt?

Tự nhiên tôi muốn nán lại thêm một đêm, nhưng nói ra thì chẳng khác nào thú nhận tôi không muốn rời xa anh. Mong muốn ấy không mãnh liệt đến mức phải bày tỏ. Tôi còn nhiều việc phải làm. Chưa muốn trở về khác với chưa muốn chia ly, nhưng biết đâu anh sẽ hiểu thành một nghĩa.

Có câu gì hay ho để nói không nhỉ? Tôi nhìn mặt đường ướt rượt trong bãi đỗ xe. Nếu tàu điện ngừng chạy vì tuyết thì chẳng cần phải mất công tìm lý do để ở lại đây.


Sự im lặng kéo dài. Chưa biết chừng Haseo cũng đang có suy nghĩ ấy.

Tôi phì cười.

"Sao thế?" Haseo hướng về phía tôi. Anh ăn mặc rất phong phanh nên giờ co ro vì rét.

Tôi ậm ừ, nghiêng đầu nhìn Haseo rồi bất giác ôm chầm lấy anh. Tôi ngửi mùi trên cổ anh. Haseo đứng yên, mặt tỉnh bơ.

Không hề có bất cứ ý niệm nào khác.

Mối quan hệ chẳng ra yêu đương, chẳng ra cặp kè, ấy vậy mà lúc chia tay lại có ít nhiều cảm xúc.

Chắc chắn tôi đã muốn xác nhận điều đó.

Tôi nói "Em đi đây!" thì anh nhếch mép cười, "Ừ, lần sau lại đến nhé." "Em muốn ngắm tuyết rơi trên mặt biển dậy sóng, còn muốn đi chợ

xem thế nào nữa."

"Vậy thì sớm quay lại thôi. Chúng ta đi Himi rồi gửi cho Iwasa loại cá cam đông lạnh mà hắn ta ghét nhất. Đắp một người tuyết thật to. Ăn thật nhiều cá ngon."

Haseo vẫn liến thoắng như thể đây chỉ là chuyện thường ngày. "Nghe được đấy. Ở Kyoto chẳng mấy khi được ăn cá ngon."

"Ở đây vừa rẻ, vừa nhiều. Cô cũng ăn uống cẩn thận đi, gầy đét cả ra.

Đàn bà thì phải có da có thịt một tí."

"Anh đừng nói như mấy ông chú thế."

Tôi mỉm cười và mở cửa. Hòa mình vào bầu không khí lạnh lẽo, những cảm xúc vu vơ cũng bị cuốn trôi.

Tôi vừa sải bước vừa lấy túi xách khỏi tay Haseo. Đã bảo không cần tiễn mà anh vẫn theo đến tận cửa soát vé. Trong ga vắng lặng, các gian lưu niệm đã đóng cửa, vài gia đình đang đứng rải rác.

Phải một lúc nữa tàu mới chạy, tôi mua một chai trà xanh ở máy bán hàng tự động, Haseo thì mua cà phê. Anh rút thuốc ra hút.

"Anh Haseo!"

Đột nhiên, từ trong ga có tiếng gọi lớn, một chàng trai cao to chạy lại. "Chúc mừng năm mới."


Người đó đứng sừng sững trước mặt chúng tôi. Cậu ta lực lưỡng, vai rộng, rắn chắc như một võ sĩ đấu vật. Tuy Haseo cũng cao nhưng hoàn toàn khác ở độ nở nang của từng phần cơ thể. Tôi ngẩng lên thì cậu đã cúi chào rất lịch sự.

"Bây giờ em đi về quê đây ạ. À, kia là vợ em."

Trước cửa soát vé là một phụ nữ bụng bầu, cúi chào bằng cử chỉ giống hệt anh chàng.

"Em nhớ là quê anh Haseo ở Kyushu đúng không ạ? Giờ anh cũng chuẩn bị về ạ?"

Cậu thanh niên hỏi thăm, mắt liếc sang tôi. Người không thích bị soi mói đời tư như Haseo sẽ không bao giờ giới thiệu người yêu cho người quen. Đầu năm mới mà đã ở cùng nhau thì kiểu gì cũng bị hiểu nhầm là người yêu. Nên đi luôn thì hơn. Tôi nghĩ, nhét chai nước vào trong túi.

"Thôi nhé."

Tôi vừa mở lời thì bị tiếng đánh lửa loẹt xoẹt từ chiếc bật lửa ngăn lại. "Đây là Kanna."

Haseo nói, miệng vẫn ngậm điếu thuốc. "Cô ấy ở Kyoto, đến chơi.

Anh đi tiễn." Anh giải thích trong khi nhả khói.

Câu giải thích chỉ tổ khiến người ta hiểu nhầm thêm. Lẽ ra phải nhấn mạnh rằng chỉ là bạn bè, hay phải nói dối là bà con gì đó chứ. Tôi lườm Haseo, toan mở lời "Này này..." thì anh chàng vẫn đang đứng há hốc miệng ra kia bỗng nói lớn.

"Chị là người vẽ sách tranh đúng không ạ?" "À, vâng, bây giờ thì đúng là thế..."

"Từ lúc số bệnh viện anh Haseo phụ trách tăng lên, khoa Nhi nào anh ấy cũng mang sách của chị đến. Em được anh ấy tặng một quyển, bị anh ấy bắt đọc cả bài báo viết về chị. Thảo nào, em cứ ngờ ngợ, rõ ràng là nhìn thấy chị ở đâu đó rồi."

Haseo vẫn hút thuốc, mặt tỉnh bơ. Cậu thanh niên xem chừng còn muốn tiếp tục câu chuyện nhưng bị vợ gọi nên chỉ kịp thốt lên "A! Tàu đến!" rồi chạy biến.

Tôi nhìn theo bóng lưng vừa chạy vừa quay người lại cúi đầu chào của cậu ấy.


"Cao lớn quá nhỉ..."

Vì ngượng nghịu nên tôi chỉ nói được có thế.

"Nghe nói cậu ta là một tuyển thủ bóng bầu dục có tiếng hồi đại học.

Là đàn em trong công ty anh."

Không biết có phải vì xấu hổ không mà tự nhiên anh chuyển sang nói giọng Kansai.

"À, còn chuyện kia... Anh mang sách tranh đến cốt để cưa cẩm mấy cô y tá khoa Nhi."

"Ừm, em cũng nghĩ vậy."

Vừa dứt lời đã thấy gượng gạo. Cả hai đều chẳng thành thật chút nào. "Chẳng thay đổi gì cả," tôi nhìn Haseo.

"Cái gì cơ?"

"Anh không thấy hình bóng mình ngày xưa ở cái cậu đàn em có vẻ ngoài đáng sợ đấy à?"

Cả cái kiểu im im dõi theo người khác nữa. Tôi nhét lon cà phê vào bàn tay to lớn của anh.

"Thôi, em đi đây. Cảm ơn anh nhé."

Chỉnh lại túi xách trên vai rồi tiến về phía cửa soát vé, tôi mới nghe thấy anh "Ờ" một tiếng sau lưng.

Băng tuyết trên sân ga lẫn vào nhau. Ngoảnh lại nhìn, Haseo vẫn ở chỗ cũ.



Tôi đưa tay lên vẫy. Đang đút tay trong túi, Haseo cũng khẽ giơ tay lên. Giống hệt với đêm hôm trước, khi tôi đến nơi. Đôi chân dài đứng nghiêm, anh im lặng trước cửa soát vé, nhìn thẳng vào tôi.

Tàu điện trườn đến giữa chúng tôi, che khuất bóng hình Haseo.

Thế nhưng, ngay cả khi đã ngồi trên con tàu đi xa dần, bóng hình ấy vẫn in hằn trong đáy mắt tôi.

Tôi thả lỏng người, buông tiếng thở dài rồi đưa chai trà bắt đầu lạnh lên miệng, uống từng ngụm lớn như thể muốn nuốt trôi những đợt cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, sau đó lôi đống thiệp mừng năm mới ra bắt đầu viết.


Bạn đồng nghiệp, những người liên quan đến công việc, những người đã ghi nhận xét vào sổ ở triển lãm... Năm này qua năm khác, số người cần gửi thiệp chúc mừng năm mới và tin nhắn trực tiếp trên mạng xã hội cứ tăng lên, mà tôi lại muốn tự tay viết. Mấy năm nay, đợt cuối năm tôi viết không xuể, đã sang năm mới rồi vẫn phải viết tiếp.

Thiệp mừng còn bao hàm cả việc thông báo hoạt động một năm qua nên tôi đều tự thiết kế rồi in ở nhà in. Lần trước tôi đã vẽ một bức tượng trưng cho con giáp của năm mới cùng với rất nhiều cỏ cây hoa trái.

Năm tới mà có thể viết về dự án sách tranh trong thiệp mừng thì tốt biết mấy.

Bất giác tôi cứ thiết tha nguyện ước.

Tôi vốn ghét việc cầu khấn, cảm thấy giống như vay mượn sức mạnh từ đâu đó vậy. Tại sao cứ phải nói ra ao ước của mình bằng lời? Giấc mơ nói ra miệng sẽ mãi chỉ được coi là mơ, rồi chúng ta lại tự thỏa mãn với những gì đang có ở hiện tại. Đó không phải một giấc mơ mang tính hiện thực. Từ lúc trở thành họa sĩ chuyên nghiệp, tôi chưa một lần cầu nguyện với thần linh, ngay cả lễ chùa đầu năm cũng không đi.

Ước mơ không được thực hiện cũng giống với bức tranh chỉ nằm trong đầu người họa sĩ, nếu không vẽ ra thì không hề tồn tại.

Trước khi trở thành họa sĩ minh họa, tôi giữ kín ý định đó với toàn bộ người thân quen. Một phần vì muốn dựa vào thực lực bản thân, nhưng phần lớn hơn là vì tôi không muốn bất cứ ai mua tác phẩm của mình bằng sự đồng cảm hay giúp đỡ.

Nhưng tôi lại có một niềm vui giản đơn trước hành động của Haseo. Không ngờ anh lại lặng lẽ làm những việc vì tôi như thế. Mặt tôi lúc ấy hẳn phải đỏ như cà chua chín.

Tôi muốn quá nhiều điều, muốn giữ mãi tình cảm vụng về của anh, muốn phát hành cuốn sách tranh của riêng mình, muốn trở nên nổi tiếng, muốn các tác phẩm vang danh. Và muốn Haseo mừng cho tôi.

Ý nghĩ ấy thật mãnh liệt.

Trong giây phút chia tay, tôi thực sự muốn chạm vào Haseo.

Nhưng phải chạm vào anh thế nào cho đúng? Vỗ vai, bắt tay, ôm kiểu người Mỹ? Có gì đó không phải. Tôi còn nghĩ đến việc thân thiết hơn một chút, như hôn anh chẳng hạn.


Chỉ có điều, giữa chúng tôi không tồn tại tình yêu trai gái, không có ước muốn sở hữu hay độc chiếm. Một cái hôn kiểu bạn bè không mang tính nhục dục - thứ đẹp đẽ, tinh khôi như thế chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi, nó xa vời như lâu đài bằng tuyết trên trời cao vời vợi.

Nên tôi không làm gì cả.

Khoảnh khắc này, rốt cuộc tôi cũng nhận ra. Tôi không muốn một nụ hôn, mà chỉ muốn để lại một dấu ấn nơi Haseo.

Một kỷ niệm thật gần gũi và cụ thể giữa tôi và anh.

Khép mắt lại, căn phòng của Haseo như hiện ra. Không phải căn phòng thời đại học, mà là nơi anh đang ở bây giờ.

Đèn sáng mờ mờ, đồ đạc mang màu nâu chủ đạo. Trên giá chất đầy sách kinh tế có đặt đèn xông tinh dầu Neal's Yard, khiến người ta như lạc vào khu rừng xanh sâu thẳm ngan ngát mùi đàn hương.

Phòng ngủ chếch bên cửa ra vào được dùng làm kho, nơi tập trung toàn bộ quần áo và vật dụng sinh hoạt để khỏi vướng mắt. Trong phòng khách rộng chỉ có một chiếc giường đôi vĩ đại, giá sách, bàn và một cái kệ để chiếc ti vi tinh thể lỏng to tướng. Cứ như một căn nhà vô chủ.

Tôi cười "Giống khách sạn tình yêu quá!" thì anh cười lại "Chuẩn luôn!" và với lấy điều khiển dàn DVD. Cái tật bật phim rồi để đấy của anh vẫn không thay đổi.

Trên màn hình là một diễn viên người nước ngoài già cỗi. Tuy dấu vết tháng năm đã in hằn lên dáng dấp nhưng trông ông vẫn có nét phong trần, hấp dẫn lạ thường. Đó là câu chuyện về một người đàn ông trăng hoa thuở xưa nay đi thăm lại những cô gái đã từng có quan hệ với mình trong quá khứ. Nói thế chứ cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm xảy ra. Các cảnh trong phim cứ thế trôi đi.

"Đây là phim gì?"

"Broken Flowers. Diễn viên chính từng đóng trong Ghostbusters đấy."

Tôi nhận xét, "Chẳng hợp với anh gì cả," anh liền hát bản nhạc phim một cách đầy hoài niệm.

"Anh thích phim này à?"

Ngừng lại một chút, anh nói khẽ, "Thích," rồi nằm lăn ra giường.


"Cũng đúng, người đàn ông này lăng nhăng giống anh."

Vừa gọi Haseo là đàn ông, tôi chợt thấy mùi đàn hương như nồng nàn hơn. Trẻ trung, ngọt ngào, hít hà một lúc thì thấy thư giãn. Ruột gan tôi dần nhộn nhạo.

Lần cuối tôi đến phòng Haseo chắc cũng phải cách đây chín năm. Nghĩ như thế, bỗng nhiên tôi đâm bồn chồn, bèn đi vào bếp, tự ý mở tủ lạnh.

Có mỗi một hộp đậu phụ và mozuku, còn lại toàn đồ uống có men. Tuy là năm mới nhưng có vẻ anh quyết tâm tuyệt thực thật. Trong ngăn rau có bốn hộp sô cô la. Tôi cười một mình, "Mua nhiều quá," rồi nhét nguyên liệu làm zoni và bánh ngọt vào tủ lạnh. Xong xuôi, tôi quay lại phòng khách thì thấy một túi giấy đặt phía trên túi xách của tôi.

"Gì thế?

"Quà Giáng sinh muộn."

Chiếc hộp màu lam ngà lục đính nơ xanh navy, mở nắp ra là lớp giấy mỏng với một cuốn sổ tay tím sẫm ẩn mình bên dưới. Từng tờ từng tờ đều là loại giấy cao cấp mỏng tang. Đây là thương hiệu rất được giới quý tộc Anh ưa chuộng.

"Anh thiên vị nước Anh lắm. Chắc cô cũng thế."

"Ôi trời, em muốn cuốn sổ này lâu lắm rồi! Nhưng sao anh lại chọn màu tím?"

"Ấn tượng về cô." Haseo nhe răng cười.

"Em đã nghĩ, anh mà tặng nước hoa Chloe hay vòng tay Tiffany thì không biết mình phải phản ứng ra sao nữa."

Tôi nói vẻ trêu chọc, anh liền đáp, "Nếu chịu làm tròn nghĩa vụ như những cô khác thì anh cũng tặng luôn," và đứng dậy mở rèm cửa, nhìn ra ngoài. "Sang năm là cô phải quay cuồng với công việc rồi còn gì."

Tôi gật đầu "Cảm ơn anh!" và đóng hộp lại, nhưng không thắt nơ như ban đầu được nữa.

"Cứ tuyết thế này thì chịu thật, đúng là mình không đi Kanazawa được rồi." Haseo nói lớn. Ngoài cửa sổ trắng xóa một màu vì bão tuyết.

"Thôi, hôm nay mình làm một sê ri phim 007 đi, cho liên quan đến nước Anh."

"Haseo đã xem hết rồi còn gì."


"Cô thì không thế à?"

"Ấy, chuyện đó anh đừng nói với ai đấy, em còn phải giữ hình tượng. Nhưng em thích tất cả đạo cụ trong đó, từ quần áo cho đến những đồ dùng nho nhỏ. Toàn những thứ vừa tinh tế vừa cao cấp."

"Có phải mỗi thế đâu? Cô em tuy say bí tỉ mà vẫn sống chết qua phòng anh xem hết từ Người Dơi, Kẻ hủy diệt đến Người ngoài hành tinh."

Tôi ném cái gối trên giường về phía anh, Haseo vừa né vừa cười. Anh đứng dậy đổi đĩa.

"Anh thích người đóng Bond bây giờ, Daniel Craig." Anh quay lại giường, nằm ườn ra như một chú chó.

"Em cũng nghĩ anh sẽ nói thế. Còn em thích M, J udi Dench ấy. Em muốn có được khí chất của bà vào tầm tuổi ấy."

Tôi cũng ngồi xuống giường, tựa vào Haseo đang nằm. "Cô có khí chất đấy. Hơi hơi thôi."

"Ừm..."

"Thật mà, nếu không thì anh đã không chọn màu tím cho cô."

Lời khen của anh lúc nào cũng rất tự nhiên, tôi thấy yên lòng hơn là vui mừng.

Hai chúng tôi cứ trò chuyện, uống trà và tận hưởng buổi tối như thế, còn mát xa cho nhau theo bản đồ huyệt chân nữa. Quá 12 giờ đêm thì bật chương trình "Năm đến năm đi" lên rồi ép nhau ăn món mochi hình hoa của Kyoto. Đây là lần đầu tôi thử món này. Mochi mềm, nấu cùng canh miso và củ ngưu bàng đã ninh nhừ, ăn có cảm giác là lạ nhưng nếu không ăn thì không cảm nhận được không khí Tết. Haseo ăn được hai miếng đã nhăn nhó như thể đang phải uống thuốc. Cả hai cùng gọi điện cho anh Iwasa chào hỏi đầu năm. Anh đáp lại trong kinh ngạc, "Rồi rồi, chúc mừng."

Phòng của Haseo nằm ở tầng tám. Ngoài trời, tuyết rơi liên miên trong không gian thinh lặng, cứ như gian phòng đã bị tách biệt với phần còn lại của thế giới.

Thỉnh thoảng Haseo ra ban công hút thuốc. Không khí buốt giá ẩm ướt len vào phòng, tôi cũng đi chân trần theo anh ra ngắm nhìn xung quanh.


Cảm nhận cái lạnh thật sảng khoái. Hơi thở trắng xóa hòa lẫn với khói thuốc của Haseo.

Ánh điện từ cửa hàng tiện lợi nằm trên phố trước mặt chung cư lấp lóa.

Đó là điểm sáng duy nhất trong màn đêm, tuyết đã bao phủ khắp mọi nơi.

Mặc bộ quần áo thể thao mượn của Haseo, tôi nằm lăn ra giường. Khoảng ngừng giữa các cuộc hội thoại dần giãn ra, mãi đến khi không thấy anh trả lời nữa, bên tai tôi chỉ còn nghe hơi thở đều đều.

Tôi với lấy điều khiển tắt đèn. Haseo lại ôm chặt lấy tôi như lúc ngủ ở phòng karaoke trong quán cà phê Internet hôm nào, nhưng tôi không còn thấy rung động nữa. Điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Akihito từ ba tiếng trước. Tôi liền nhắn lại, chắc anh gọi để chúc mừng năm mới. Anh Shinji cũng nhắn tin. Từ mùng Một phải trực nên anh sẽ ở Kyoto, anh viết.

Tôi nhấn nút tắt nguồn, không trả lời. Vừa cảm nhận cơ thể cường tráng của Haseo vừa thẫn thờ ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Halle Berry trên màn hình ti vi. Sau lưng, tiếng thở cùng nhịp tim đều đặn của Haseo vọng đến.

Thật yên tĩnh. Thì ra đêm 30 bị tuyết cầm chân trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Bầu không khí chẳng có gì là của mình này thật khoan khoái, có cảm giác dễ dàng chấp nhận tất cả. Tôi lơ lửng trong mãn nguyện như thể vừa được giải thoát và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành trong căn phòng thoang thoảng mùi hương của rừng sâu.

Hôm sau, chúng tôi ăn xong bữa thì tuyết ngừng rơi. Tôi nói, "Em có việc nên phải về," Haseo chỉ đáp "Ờ".

Cứ thế, giờ tôi đang ngồi lắc lư trên chuyến tàu trở về Kyoto. Cánh đồng tuyết vẫn trải dài.

Lúc này Haseo có đang gặp một cô trong đám bạn gái không đếm xuể không nhỉ? Nhắc mới nhớ, anh đã vui vẻ kể cho tôi nghe rằng mới cưa được một cô thì phải.

Bàn tay đang nắm chặt bút của tôi ngừng chuyển động trước núi bưu thiếp dày cộp xếp kế bên đống văn phòng phẩm.

Ánh sáng bao bọc cả toa tàu.


Giật mình nhìn ra ngoài thì bầu trời đầy mây đã không còn nữa. Vầng thái dương rót những tia nắng vàng xuống nền tuyết, bắn tóe ra xung quanh.

Ánh sáng làm mắt nhức nhối, phủ sắc hoàng kim lên vạn vật khiến chúng bừng sáng lấp lánh. Tôi bưng mắt.

Ôi trời. Đây chính là tuyết vàng.

Đã mấy tiếng trôi qua rồi? Tàu đột ngột đổi hướng. Không còn nhận được ánh sáng, toa xe trở lại với màu xám xịt ban đầu.

Thế nhưng, cơ thể tôi vẫn còn ấm áp. Mình đã đến đây và thỏa mãn đủ thứ rồi.

Cầm chặt bút trong tay, tôi dồn sức viết từng chữ một. Tàu chạy hối hả.

Vừa đến ga Kyoto, tôi chui ngay vào quán cà phê trước ga, lấy lại sức bằng một cốc cà phê sữa và bánh sandwich. Chắc chắn phải hai ba hôm nữa Akihito mới quay lại. Từ giờ đến lúc đó có thể tự do.

Tôi cũng gửi tin nhắn cho anh Shinji đang trực. Tin nhắn trả lời đến ngay. Xem chừng bệnh viện đang vắng bệnh nhân. Tôi lướt nhanh qua những câu chữ ngọt ngào: Từ đêm 30 tới giờ không được gặp em, anh nhớ em.

Tôi đứng dậy, đi về phía điểm chờ tắc xi. Bầu trời bắt đầu hửng lên. Kyoto không có tuyết, khiến tiếng xe cộ trở nên ồn ào khủng khiếp. Họa hoằn lắm mới có tuyết rơi trong nội thành, rất thưa nhưng không có thì lại thấy thiêu thiếu.

Trên đường, tôi nhờ lái xe ghé qua cửa hàng tiện lợi mua sandwich và cơm nắm rồi dừng trước cổng sau bệnh viện trực thuộc đại học nơi anh Shinji đang làm việc. Cổng này ở gần bãi đỗ xe dành cho nhân viên, y tá bác sĩ thường ra vào nhưng có cả sinh viên thực tập nên dù là người lạ cũng không bị bảo vệ chặn lại.

Tôi gật đầu chào bảo vệ và đi vào bệnh viện, băng qua hành lang tăm tối, tiến về phía khoa Tổng hợp, chỉ phòng trực cấp cứu còn sáng đèn. Tòa nhà rộng lớn im phăng phắc khiến tôi bất an. Trong bầu không khí rờn rợn cố hữu của bệnh viện, tôi tìm đường theo ký ức lần trước.


Đi quá phòng Hồi phục là cánh cửa không có bảng hiệu. Tin rằng mình đoán đúng, tôi đứng trước cửa và gửi tin nhắn.

Có tiếng kéo ghế trong phòng. Vài giây sau, cửa hé mở. Khuôn mặt như thấu hiểu của anh Shinji hiện ra.

Tôi lách vào phòng qua khe hở đó. "Chúc mừng năm mới."

Tôi nói khẽ, mắt nhìn thẳng, vội vã nắm lấy tay anh Shinji. Đưa tay khóa cánh cửa phía sau lại, anh nhẹ nhàng nói, "Anh không nghĩ là em sẽ đến," và mỉm cười.

Khuôn mặt ra chiều ngạc nhiên nhưng mắt thì nheo lại như thể muốn nói, anh biết thừa.

"Lâu lắm rồi em mới lại đến đây."

Tôi nhìn quanh gian phòng hẹp như phòng khách sạn rẻ tiền chuyên phục vụ các chuyến công tác, đồ đạc đều trắng toát nên không gạt bỏ được cảm giác phòng bệnh. Trên bàn là chiếc máy tính xách tay cỡ nhỏ đang mở sẵn. Tôi đặt túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi cùng một ít bánh kẹo xuống cạnh đó.

"Lâu rồi anh mới được gặp em đấy." "Tầm nửa tháng?"

"Nửa tháng dịp cuối năm dài lắm."

Anh Shinji vươn tay kéo tôi vào lòng, hối hả khóa môi. Vòng tay của anh chặt đến mức đầu gối tôi chực khuỵu xuống.

Anh đưa lưỡi vào một cách tự nhiên. Độ ẩm khiến hai đôi môi dán chặt muốn tan vào nhau. Bên dưới lớp áo blu trắng là cơ thể ấm áp của người đàn ông.

Tôi tháo thắt lưng anh, kéo khóa quần xuống một nửa, luồn tay vào khe hở và xoa nắn thứ nhạy cảm ấm nóng đang cương cứng. Anh Shinji rên lên khe khẽ.

"Anh có bận gì không đấy?"

Tôi cố ý nói một cách lạnh lùng, bàn tay vẫn không ngừng cử động. Anh Shinji nhíu mày trông thật đáng yêu. Chỉ những lúc thế này, tôi mới thích khuôn mặt ngọt ngào, điển trai của anh. Cảm giác muốn chinh phục trào lên.


"Anh rảnh cho đến lúc cái này kêu."

Anh Shinji lôi chiếc điện thoại nội bộ của bệnh viện trong túi ngực ra, đặt lên bàn rồi siết lấy hai cổ tay tôi, ghì xuống giường. Chiếc giường va vào tường, phát ra âm thanh lớn khiến anh cứng người lại trong tích tắc. Bên cạnh cũng là phòng nghỉ. Thỉnh thoảng các bác sĩ không về nhà được sẽ ở lại, ngủ lấy sức sau những ca phẫu thuật dài. Dường như anh Shinji thích cảm giác vụng trộm này.

Vì phòng bên hoàn toàn yên ắng nên anh Shinji bắt đầu lột tất da chân và quần lót của tôi. Tôi cũng cởi cả quần dài lẫn quần lót của anh rồi vùng dậy, trèo lên bụng anh.

Tôi đưa tay bịt miệng anh đang há ra rồi nhìn xuống. Dưới lớp áo trắng, đám lông ngực quăn tít của anh trông thật dơ dáy.

"Không được, anh Shinji mà nằm trên thì ầm ĩ lắm."

Nói đoạn, tôi từ từ hạ hông xuống. Giữ nguyên tư thế, tôi không để anh vào sâu, uốn cơ thể như cố ý khoe những đường cong. Theo chuyển động của tôi, chiếc giường phát ra tiếng kêu mảnh như tiếng rít. Tay anh Shinji nôn nóng muốn đụng chạm, tôi đè bàn tay đó xuống.

Nhìn khuôn mặt khổ sở của anh, khoái cảm dâng trào, tôi run lên. Như không chịu được nữa, anh Shinji vồ lấy hông tôi ấn xuống đồng thời đẩy hông mình lên. Tôi bật ra tiếng rên. Anh điên cuồng tận hưởng mà vẫn không quên ấn ngón tay vào miệng tôi. Tiếng rên của tôi nghẹn lại, hai cơ thể va đập dữ dội.

Tôi muốn khuấy đảo ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lồng ngực. Mạnh, mạnh hơn nữa đi. Tôi thèm khát được cảm nhận bằng từng phần cơ thể.

Cơn cực khoái qua đi, chúng tôi ngủ một chút trên chiếc giường hẹp để sức nóng của cơ thể tản bớt. Tay anh Shinji vuốt từ cổ xuống lưng tôi, nhưng từ trong sâu thẳm, tôi chẳng còn rung động nữa.

Tôi nhỏm dậy, nhặt quần áo trên sàn nhà. Lúc mặc đồ lót vào, tôi nổi da gà vì lạnh.

"Em về luôn à?"

"Em còn có việc nữa."

Anh Shinji cũng đứng dậy, ghé miệng vào vòi nước ở bồn rửa mặt trong phòng. Móng tay, cổ tay, kẽ ngón tay, anh rửa cẩn thận theo đúng thứ tự ấy. Đúng là thói quen bác sĩ.


Tôi vừa cầm lấy túi xách thì anh Shinji ngoảnh lại.

"Mai anh tan ca lúc 8 giờ sáng, hay em đợi ở nhà anh? Giờ cũng chẳng có ai."

Vẫn chứng nào tật nấy.

"Em đã bảo là không thích thế."

Tôi cố tình thở dài. Kết nối hai cơ thể thì dễ, mà thấu hiểu trái tim cùng hoàn cảnh đôi bên thì thật khó. Làm sao để anh hiểu được, đối với tôi, nếu vượt qua ranh giới cá nhân thì đã không còn là cuộc chơi vui vẻ nữa. Tuy tôi muốn sự kích thích mãnh liệt nhưng thế này là đủ rồi.

"Hay mai anh đến nhà đón Kanna nhé?" Tôi lắc đầu, mặt không đổi sắc.

"Em xin lỗi, mai và ngày kia em muốn tập trung sáng tác."

Anh Shinji cười ra chiều bối rối, rồi ghé sát mặt lại. Tôi chỉ đón nhận đôi môi anh.

"Em không muốn lễ chùa hay đi đâu à? Đúng là Kanna đã thay đổi rồi, làm xong là về luôn."

Tôi vừa ra đến cửa thì anh Shinji lẩm bẩm một mình bằng giọng buồn buồn. Giữa chúng ta chẳng phải chỉ có quan hệ xác thịt thôi sao? Tôi thầm nghĩ rồi gượng cười, "Mong năm nay sẽ tốt đẹp. Anh cố gắng làm việc nhé."

Tôi đưa cho anh điện thoại nội bộ đang nằm trên bàn. Tuy trông mặt anh Shinji có vẻ nuối tiếc nhưng tôi lờ đi, mở cửa nhòm ra ngoài rồi rảo bước ra hành lang.

Đương nhiên không có chuyện anh Shinji đuổi theo tôi. Mèo vờn chuột cũng là một phần của trò vui. Nhưng nếu tôi thực sự đeo bám thì chắc chắn anh sẽ bỏ rơi tôi không thương tiếc. Anh Shinji là loại người như vậy.

Tiếng giày cao gót vang vọng trong hàng lang vắng lặng. Mỏi mệt trong cơ thể chợt trào lên. Mỗi lần làm chuyện này xong, tôi lại có cảm giác cơ thể bị đục một cái hốc, tình dục mãnh liệt bao nhiêu thì cảm giác đó rõ rệt bấy nhiêu. Khoái cảm, đau đớn hay trống rỗng, tất cả đều có liên quan đến cái hốc này. Thêm sự cô độc nữa. Tôi vẫn lần theo sợi dây liên quan ấy để biết được dáng hình của bản thân.

Tôi thở hắt ra. Vậy là lại quay về với nhịp sống thường nhật.


Haseo nuông chiều tôi, nhưng tôi không cho phép bản thân quen với việc được trân trọng đó.

Anh Shinji thì chỉ biết lấy đi từ tôi. Ngày nay, dạng đàn ông như anh rất nhiều, nhưng tôi làm gì có tư cách coi thường anh. Chính bản thân tôi cũng đang lợi dụng những người như vậy. Khi bị đối xử bạo lực như đồ vật thì xúc cảm thừa thãi sẽ bị gạt bỏ, trong lòng chỉ còn lại một niềm tin mãnh liệt nhất.

Tôi muốn vẽ. Tôi muốn đem thứ vững chãi duy nhất còn sót lại trong nhục thể, như ánh sáng đã được kết tinh lại ấy, trải lên mặt giấy.

Càng cô quạnh, càng vẽ ra được những thứ có độ thuần khiết cao. Càng trống trải, càng nhìn rõ được lý tưởng của mình. Sự thật luôn đau lòng.

Tôi gọi tắc xi, quay lại ngôi nhà tối tăm, lạnh lẽo.

Nhìn cái bồn rửa bát ánh lên màu bạc trong bóng tối, tôi nhớ lại hôm trước đã đánh bóng nó với tâm trạng căng thẳng.

Tôi mặc nguyên áo khoác ngồi xuống bên bàn ăn. Trong lúc chờ cho phòng ấm lên, tôi xem từng tấm thiệp chúc mừng năm mới được gửi đến thì thấy có tên một nhà xuất bản lớn trên phong bì. Tay tôi ngừng lại.

Không phải thiệp mừng năm mới mà là một lá thư được gửi từ nhà xuất bản ngày xưa tôi từng cộng tác minh họa cho tạp chí. Người viết thư là người phụ trách chuyên mục hồi đó.

Đã lâu tôi không liên lạc gì với chị. Vốn muốn gửi thư cho chị sớm hơn, thế mà lại dùng dằng đến tận dịp cuối năm.

Bức thư bắt đầu bằng những dòng như thế. Có vẻ người này đã chuyển công tác từ bộ phận tạp chí sang sách, phụ trách xuất bản cả sách thiếu nhi. Càng đọc tim tôi lại càng đập rộn.

Bức thư ngắn, nhưng tôi đọc đi đọc lại đến mấy lần. Người ấy viết:

Tôi rất hứng thú với tranh của chị Kanna. Tôi cảm thấy không chỉ hình minh họa mà cả câu từ, cũng như cách diễn giải truyện đồng thoại của chị đều độc đáo. Tôi rất mong được gặp chị một lần để bàn về chuyện sắp tới. Khi ấy, không biết chị có thể cho tôi xem vài tác phẩm khác của chị không? Tôi sẽ gửi thư cho chị sau. Kính thư.


Chỉ có thế. Hoàn toàn không có gì cụ thể. Chuông báo động màu vàng réo vang trong đầu tôi, cảnh cáo không được quá kỳ vọng, nhưng tôi vẫn không kìm được nhịp tim đang loạn lên.

Phải vẽ nhiều hơn, rồi còn phải sắp xếp các tác phẩm minh họa từ trước đến nay và cả bản phác nữa. Không biết kết quả thế nào nhưng đây chắc chắn là một cơ hội tốt. Phải cố gắng hết sức làm mọi điều có thể.

Tôi đứng dậy, rót nước vào nồi, bật bếp và ngắm ngọn lửa màu xanh bùng lên, cháy trong yên lặng.

"Nào, bắt đầu thôi," tôi thì thầm trong tim. Một năm mới đã đến.

"Đến tận Toyama mà chẳng làm ăn được gì, rốt cuộc lại 'đi công tác' tận chỗ tình nhân rồi quan hệ với hắn à?"

Miho cười giòn bằng cái giọng đáng yêu.

Giờ ăn trưa, chúng tôi ngồi trong một nhà hàng kiểu Pháp ấm cúng do một cặp vợ chồng làm chủ. Hai phụ nữ trung niên bàn bên đang nói chuyện chợt ngưng lại một giây trước từ "quan hệ".

Tuy họ nói chuyện lại ngay nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn chúng tôi. Tôi nhìn quanh nội thất quán, tránh không chạm mắt họ. Đây là một quán nhỏ yên tĩnh, trang trí bằng những tạp chí được sưu tầm từ các thành phố của Pháp. Đêm hôm trước, Miho gửi tin nhắn rủ tôi đi ăn trưa.

Miho có vẻ muốn tán gẫu về chuyến đi Toyama của tôi hồi cuối năm nên toàn lôi chuyện thời đại học ra làm chủ đề. Cô hỏi khá thẳng thắn nên tôi kể luôn về Akihito và anh Shinji.

Thấy tôi cứ nhìn chăm chăm trong lúc cô cười ngặt nghẽo, Miho hỏi "Gì thế?" rồi nghiêng đầu, chấm nước mắt bằng góc khăn tay.

"Tớ đang nghĩ, hiếm khi có người không chỉ trích tớ." "Chỉ trích?"

"Ừm, cứ mỗi lần nói về vấn đề này là tớ lại bị chỉ trích. Cảm giác như người ta phủ định hết nhân tính của tớ ấy. Toàn kiểu 'Không còn khái niệm thủy chung à?' hay là 'Phản bội người hết lòng yêu thương mình như thế mà vẫn điềm nhiên như không ấy nhỉ?'"

Miho nhấp một ngụm vang trắng rồi nhếch môi cười.

"Rồi đến khi kết thúc nhất định sẽ thêm vào một lời nguyền đúng không? 'Thể nào cũng gặp quả báo.' Phụ nữ ấy mà, họ đánh giá mọi thứ thông qua tình huống bản thân rơi vào nên không nghĩ khác đi được đâu. Những người đã có chồng luôn cự tuyệt ngoại tình. Nhưng những người nói ra như vậy là quan tâm đến chúng mình thật lòng đấy."

Đầu óc tôi trống rỗng. Miho nhìn thẳng vào mặt tôi, "Nghe tớ nói cứ như lời khuyên của một người bạn gái tốt ấy nhỉ?"

"À, ừ."

Tôi vội gật đầu, nhét miếng cá hồi xông khói cuối cùng vào miệng.

Người phục vụ đứng phía sau nhẹ nhàng dọn đĩa đi không một tiếng động.

Miho cười trêu chọc, "Cậu ngạc nhiên à?"

"Ừ." Tôi thành thật đáp, "Vì trông cậu không giống kiểu người sẽ nói những lời như vậy."

"Tớ biết mọi người thường đánh giá tớ qua ngoại hình. Nhưng vì tớ đi lăng nhăng dù đã có gia đình nên cũng hay bị người khác gièm pha. Ấy thế mà ai cũng muốn hỏi chuyện của tớ."

"Lúc bị chỉ trích, cậu đáp lại thế nào?"

"Chỉ cười thôi, họ sẽ ngạc nhiên rồi tránh xa. Nhưng tớ quen rồi. Tớ không cần bạn bè kiểu ấy nên họ làm gì tớ cũng mặc."

Cô xé bánh mì bằng những ngón tay nuột nà, chấm vào đĩa xốt bằng cử động vô cùng duyên dáng rồi chợt ngừng lại.

"Nhưng phải thay đổi bản thân mình cho phù hợp với một người đàn ông, họ có cảm thấy bất an không nhỉ?"

"Thay đổi cho phù hợp?"

"Nếu như không thỉnh thoảng hẹn hò thì rất dễ biến thành dạng phụ nữ chỉ biết đến chồng đúng không? Rồi cứ thế, lúc xảy ra chuyện, lớn tuổi rồi, chẳng thể tìm đến người khác nữa."

"Ô, Miho mà cũng không thấy tự tin à?"

Có lẽ người chồng cũng từng thay đổi cô, khiến cô trở thành một người vợ tận tụy. Nghe tôi nói thế, cô nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, trong trẻo.

"Tớ chỉ là một bà nội trợ xoàng xĩnh thôi, làm gì có thứ gọi là tự tin. Con cái thì chưa có, cưới xong mấy năm liền cũng chỉ có được vài mối ràng buộc chặt chẽ. Đi lăng nhăng bên ngoài rồi về nhà vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ của người vợ để không bị chồng trách móc."

"Cậu nói vậy là sao?"

Miho nheo mắt, cúi đầu đáp lễ người bồi bàn đến dọn đĩa. Bầu không khí thoải mái bỗng chùng xuống. Tôi luôn cho rằng dù không được tự do nhưng cô vẫn hạnh phúc. Con người đúng là chẳng bao giờ hiểu được ai khác ngoài chính bản thân mình.

"Này, xin lỗi nhé."

Nghe tôi nói thế, Miho bật cười hỏi, "Sao cậu lại xin lỗi? Tớ đang ghen tị với Kanna chút thôi."

"Tại sao?"

"Vì cậu không hiểu những chuyện như thế."

Hình như vẻ mặt tôi bối rối lắm. Miho cười khe khẽ. Vẻ quyến rũ ấy có thể làm mê mệt bất cứ người đàn ông nào. Họ sẽ muốn kéo cô vào lòng, ôm siết lấy, biến cô thành của riêng mình. Nhưng như thế không có nghĩa là cô không có ưu phiền.

Mùi thịt nướng cùng tiếng mỡ xèo xèo vọng ra, rượu vang cũng được mang tới.

"Kanna, sắc mặt cậu có vẻ không tốt đấy." "Tối qua tớ mất ngủ."

"Hôm nay tớ có khiến cậu quá sức không?"

"Không đâu, từ Tết đến giờ tớ cứ vẽ suốt, ngày nào cũng ở lỳ trong nhà. Đã thế, hôm nay, nguyên tác cho tranh minh họa còn đến chậm nữa nên tớ chỉ đang đợi thôi. Cậu hẹn đúng lúc mà."

Dù có mặc quần áo che đi nữa thì cũng không thể giấu được làn da mỏi mệt, chắc sắc mặt tôi phải kinh khủng lắm. Tôi thấy xấu hổ khi để một người da dẻ láng mịn từ đầu đến chân như Miho lo lắng hộ.

"Kanna, cậu có vẻ tự do thật đấy. Bạn trai đang sống chung không nói gì à? Nhắc mới nhớ, hôm nay là Chủ nhật, cậu ra ngoài thế này có sao không? Chồng tớ thì đi chơi gôn nên cứ về tầm chiều tối là được."

Tôi lắc đầu.

"Có biết tớ ra ngoài, Akihito cũng không ý kiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing