Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh sáng lẻ loi của đèn đường, Hạo Thạc và Chí Mẫn bước đi cùng nhau, nhưng trong tâm trí của Hạo Thạc, chỉ có một ý định duy nhất - sẽ tiếp bước sau Doãn Kỳ, người anh yêu thương và tôn kính. Anh không thể sống trong thế giới mà Doãn Kỳ không còn tồn tại.

Mặc dù trái tim anh đang đầy đau thương, nhưng Hạo Thạc vẫn giữ vững quyết định của mình. Anh quyết định sẽ không để bản thân mình phải chịu đựng nỗi đau này nữa, mà sẽ chấm dứt mọi thứ, theo sau Doãn Kỳ vào thế giới bên kia.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hạo Thạc đưa Chí Mẫn đến mộ của cha mẹ Chí Mẫn, nơi mà anh lần đầu tiên tiết lộ lý do vì sao anh đã chấp nhận kết hôn với Chí Mẫn. Anh kể về những lời cuối cùng của cha mẹ Chí Mẫn trước khi họ ra đi, về ước nguyện và hy vọng của họ cho một tương lai hạnh phúc cho Chí Mẫn. 

                                                                              - FLASHBACK-

Bên cạnh mộ, những cánh hoa hồng đỏ thắm nở rộ, tạo thành một bức tranh yên bình và cảm động. Hạo Thạc nhìn những cánh hoa và nhớ lại những lời cuối cùng của cha mẹ Chí Mẫn trước khi họ ra đi.

Cha mẹ Chí Mẫn giao tiếp với Hạo Thạc bằng một cách rất khôn ngoan, họ không thể đánh thức sự phản đối hoặc sự chống đối của anh, mà thay vào đó, họ sử dụng lời nói dịu dàng và những lời khen ngợi tinh tế để ép buộc anh chấp nhận kết hôn với Chí Mẫn.

"Con là một người  tốt, Hạo Thạc. Chúng ta luôn ngưỡng mộ và tôn trọng tinh thần mạnh mẽ vượt qua quá khứ đau buồn và lòng nhân ái của con", mẹ Chí Mẫn bắt đầu, giọng điệu êm dịu nhưng chứa đựng 1 điều gì đó

"Chí Mẫn, thằng bé ấy  rất đáng yêu, nhưng nó cũng cần  một người có thể bảo vệ và yêu thương  nó như cha mẹ không còn có thể làm được nữa", bố  Chí Mẫn bổ sung, bằng một cách diễn đạt ẩn ý nhưng vô cùng rõ ràng.

Họ tiếp tục khen ngợi và tôn trọng phẩm chất tốt của Hạo Thạc, đồng thời nhấn mạnh vai trò quan trọng của anh trong cuộc sống của Chí Mẫn. Mỗi lời ca ngợi, mỗi câu khen ngợi đều như một lưỡi dao mềm mại nhưng sắc bén, đâm vào tâm trí và tình cảm của Hạo Thạc. 

Trong khi Hạo Thạc cố gắng nói lên ý kiến từ chối, mẹ Chí Mẫn lại lợi dụng cơ hội để nhắc nhở về công nuôi dưỡng mà họ đã dành cho anh.

"Một ngày nào đó, khi con nhìn lại quãng thời gian này, con sẽ thấy rõ ràng hơn về những gì chúng ta đã làm " , mẹ Chí Mẫn nói như một lời nhắc nhở, nhưng cũng như một lời đe dọa nhẹ nhàng. "Chúng ta muốn con hạnh phúc,  cũng  muốn thấy chí mẫn hạnh phúc. Vậy nên ta  muốn thấy con có một tương lai tốt đẹp bên cạnh Chí Mẫn."

Mỗi từ ngữ, mỗi câu chữ đều mang theo sức mạnh của sự khích lệ nhưng cũng không kém phần áp đặt. Mẹ Chí Mẫn biết cách sử dụng tình cảm và lòng biết ơn của Hạo Thạc để đặt anh ta vào một vị trí không thể từ chối.

Mỗi lời nói, mỗi câu chữ đều giống như một mảnh ghép trong bức tranh tương lai của Chí Mẫn, và Hạo Thạc cảm thấy như mình không thể từ chối hoặc phản đối được. Cảm giác ấp ủ và trách nhiệm nối tiếp đã trở thành một áp lực khó có thể chống lại.

"Dù  con có từ chối hay chấp nhận, điều quan trọng nhất là tình cảm mà chí mẫn đã giành cho con . Hãy nghĩ về điều đó khi đưa ra quyết định của mình", mẹ Chí Mẫn tiếp tục thêm vào, nhưng lời nói đầy quyền uy nhưng cũng không thiếu sự ẩn ý.

Mỗi âm thanh, mỗi giọng điệu đều nhấn mạnh rằng sự lựa chọn của Hạo Thạc không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh, mà còn đến Chí Mẫn và cả gia đình cậu ấy. Được bày tỏ một cách khéo léo, những lời nói này gần như đặt Hạo Thạc vào một tình huống không thể tránh khỏi và buộc anh phải chấp nhận tình hình mà không có quyền lựa chọn.

-----------------------------------------------------------END FLASHBACK------------------------------------------

Tối đó, Hạo Thạc ra ngoài đại lộ Mị Ái một mình, dưới bầu trời đầy sao và ánh đèn lung linh của thành phố. Nơi đây, anh đã chờ đợi và suy tư rất lâu về cuộc sống, về ý nghĩa của sự tồn tại và về ý định cuối cùng của mình.

Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, len lỏi vào từng kẽ hở trong tâm trí của Hạo Thạc, như những lời thì thầm của những linh hồn đã ra đi. Trong ánh sáng lung linh của thành phố, anh cảm nhận được sự yên bình và sự lặng lẽ của đêm, như một lời kêu gọi từ thế giới bên kia.

Nhìn xuống con đường dài vắng vẻ, Hạo Thạc không thể không nhớ lại những kỷ niệm về Doãn Kỳ, về những cuộc trò chuyện và những giây phút hạnh phúc cùng nhau. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là kí ức, và anh biết rằng để tìm lại sự bình yên, anh phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Cảm giác đau đớn dường như trở nên xa lạ và mờ nhạt, thay vào đó là một cảm giác bình an và sự sẵn lòng để đối diện với số phận. Hạo Thạc không còn sợ hãi hay lo lắng nữa, mà thay vào đó là một sự đồng thuận với sự khắc nghiệt của số phận và một quyết tâm kiên định.

Dưới ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời, Hạo Thạc nhìn thẳng vào cuộc đời mình, như một người lính sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình của mình, dù đó là cuộc hành trình cuối cùng. Anh nhận ra rằng, dù có chấp niệm như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục, và không ai có thể tránh khỏi số phận của mình.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạo Thạc cảm thấy mình không còn là một cá thể riêng lẻ, mà là một phần của sự vĩnh hằng, của vũ trụ lớn mênh mông. Anh nhìn thẳng vào sự thật rằng, dù có ra đi như thế nào, anh vẫn sẽ mãi mãi thuộc về vũ trụ, và ý định của mình chỉ là một phần nhỏ bé trong cả một sự vĩnh hằng.

Và khi ánh sáng lung linh của thành phố phản chiếu trên gương mặt anh, Hạo Thạc cảm thấy lòng mình tràn đầy bình an và sự chấp nhận. Anh không còn sợ hãi hay do dự nữa, mà thay vào đó là một sự yên bình và sự sẵn lòng để đối diện với cái chết một cách dũng cảm và bình thản.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạo Thạc không chỉ đứng đó nhìn và suy tư, mà còn thực hiện một loạt các tính toán kỹ lưỡng và quan sát tỉ mỉ trước khi quyết định về cuộc sống và cái chết. Dưới ánh sáng lung linh của thành phố và bầu trời đầy sao, anh đã tiến hành những bước chuẩn bị cần thiết để đảm bảo rằng quyết định của mình sẽ được thực hiện một cách hợp lý và hiệu quả nhất.

Anh đã dành nhiều thời gian quan sát lưu lượng giao thông trên đại lộ Mị Ái từ tối hôm trước, để hiểu rõ cách thức hoạt động và tần suất của các phương tiện qua lại. Những chi tiết nhỏ như tốc độ di chuyển, khoảng cách giữa các xe và thời điểm đỉnh điểm giao thông đều được anh lưu ý và phân tích cẩn thận.

Hạo Thạc đã chọn đúng thời điểm và đúng vị trí trên đại lộ Mị Ái để thực hiện quyết định cuối cùng của mình. Anh đã tính toán kỹ lưỡng về tốc độ và khoảng cách cần thiết để đảm bảo rằng cuộc va chạm sẽ làm anh mất đi sự tồn tại một cách nhanh chóng và không đau đớn.

Thậm chí, khi thấy chiếc xe đang chạy với tốc độ cao tiến đến gần, Hạo Thạc đã nhanh chóng đưa ra quyết định và hành động phản ứng. Sự linh hoạt và nhanh nhạy của anh trong tình huống nguy hiểm đã cho thấy rằng anh đã chuẩn bị tâm lý và thể chất cho quyết định cuối cùng của mình.

Với một tâm trạng bình tĩnh và quyết đoán, Hạo Thạc đã đối mặt với cái chết một cách dũng cảm và bình thản. Việc anh quan sát và tính toán kỹ càng đã giúp anh có thể chấp nhận và thực hiện quyết định của mình một cách hợp lý và tỉ mỉ, mà không gây ra sự đau đớn và khổ sở không cần thiết. 

Về phía chí mẫn, khi Hạo Thạc nói ẩn ý với Chí Mẫn về việc cần phải trả ân cho một người nào đó, Chí Mẫn không hiểu ý tứ của anh. Nhưng khi họ đến đại lộ Mị Ái, Chí Mẫn bắt đầu cảm nhận được điều gì đó không bình thường.

Khi xe đang lao về phía họ, Hạo Thạc nhanh chóng chạy ra và đứng giữa đường. Trong cái khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy ánh sáng cuối cùng, và trong tâm trí, anh nghe thấy tiếng của Doãn Kỳ gọi tên.

Anh nắm tay Chí Mẫn và nói những lời cuối cùng: "Tiểu Mẫn, xin lỗi không thể cùng em tiếp bước. Ân tình tôi nợ em bấy lâu nay, mạng tôi một đổi một. Chúng ta từ nay không ai nợ ai. Có lẽ kiếp sau hữu duyên." Và rồi, một cách yên bình và bình thản, Hạo Thạc ra đi như cách mà Doãn Kỳ đã rời bỏ thế giới này, với một nụ cười mỉm trên môi, biểu lộ sự chấp niệm cuối cùng của anh.

Chí Mẫn đứng nhìn Hạo Thạc ra đi, bất lực và choáng váng trước sự thật đau đớn trước mắt. Cậu cảm thấy như cả thế giới của mình đột ngột sụp đổ, và từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mái tóc vài của cô, như những hạt mưa nhỏ trong cơn bão tâm trí của mình.

Với bản thân bao phủ bởi cảm giác trống rỗng và cô đơn, Chí Mẫn không thể nào tin được vào sự thật trước mắt. Người cậu yêu thương, người mà cậu đã sẵn sàng dành cả cuộc đời để ở bên cạnh, bây giờ lại biến mất một cách đột ngột và không thể lường trước được.

Những lời cuối cùng của Hạo Thạc vẫn vang vọng trong đầu cậu, như những hòn đá nhỏ đập vào lòng, làm tan chảy mọi hi vọng và ước mơ của cậu. Cậu nghe thấy những tiếng nói, nhưng trong trái tim  chỉ còn lại sự im lặng và cảm giác hoang mang vô tận.

Chí Mẫn cố gắng kêu gào, cố gắng kìm nén nước mắt và cảm xúc của mình, nhưng không thể nào kiểm soát được. Sự đau đớn lan tỏa trong cơ thể  như một cơn sóng lớn cuốn trôi mọi thứ trong lòng.

Trái tim của Chí Mẫn như bị đâm thủng, và cậu cảm thấy mình đang chìm trong một biển đau khổ không lối thoát. Không có lời nói nào có thể diễn tả được nỗi đau và tuyệt vọng trong tâm trí, chỉ còn lại sự im lặng và cảm giác cô đơn trơ trọi.

Với một trái tim tan nát và một tâm hồn bị rách nát, Chí Mẫn chỉ còn biết ngồi im lặng, nhìn theo bóng dáng của Hạo Thạc xa dần, biến mất vào bóng tối của đêm, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh trong trái tim mình, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Cuộc đời của Chí Mẫn bây giờ đã không còn nguyên vẹn như trước nữa. Cậu đã mất đi một phần của chính mình, một phần của trái tim và linh hồn, trong cái chết đột ngột của người mà cậu yêu thương nhất. 

À không, cậu mất tất cả rồi. Mất cha mẹ,mất người cậu yêu...

------------------------ ĐÁM TANG CỦA HẠO THẠC VÀ SAU ĐÓ MỘT THỜI GIAN KHÁ DÀI-----------

Chí Mẫn đứng đó, như một hình bóng vô hồn giữa không gian, không cảm nhận được những gì xung quanh. Mọi âm thanh trở nên mờ nhạt, mỗi giọt nước mắt rơi xuống như những hòn đá nặng trĩu trong lòng . Cậu nhìn về phía nơi Hạo Thạc đã biến mất, nhưng không còn thấy gì ngoài bóng tối của đêm.

Dù xung quanh có những người cố gắng đem lại sự an ủi và sự ổn định cho cậu, nhưng trong tâm trí của Chí Mẫn, mọi thứ trở nên mờ nhạt và xa xôi. Cậu không cảm nhận được sự chăm sóc của người thân, không nghe thấy những lời an ủi từ bạn bè. Mọi thứ trong cuộc sống trở nên không có ý nghĩa, không có giá trị, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng.

Dần dần, sự đau khổ và chấn thương trong tâm hồn của Chí Mẫn bắt đầu trở nên không thể kiểm soát được. Cậu dần cảm thấy mình bị bao quanh bởi sự tăm tối và hỗn loạn, như một con thú hoang trốn chạy khỏi hiện thực đau đớn. Trí óc của cậu bắt đầu mất kiểm soát, những ý nghĩ u ám và tự hủy hình thành, chi phối mọi hành động .

Cuối cùng, với sự đau đớn không thể chịu đựng được, Chí Mẫn mất đi lý trí và sự tỉnh táo. Cậu không còn nhận biết được ranh giới giữa thực tại và ảo giác, giữa sự sống và cái chết. Một cảm giác điên cuồng và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí ,khiến cậu mất khả năng kiểm soát bản thân. Có lẽ giờ đây, di chứng của thứ bệnh gọi là "tâm thần" đã bắt đầu đến đỉnh trào rồi..

Tâm trạng của Chí Mẫn không còn ổn định, cậu rơi vào trạng thái hỗn loạn và điên cuồng. Bệnh tình tâm thần của cậu đang bùng phát mạnh mẽ dưới tác động của cảm xúc mất mát và đau đớn. Cậu không thể kiểm soát được hành vi của mình và mọi cử động  đều phản ánh sự hỗn loạn và mất kiểm soát trong tâm trí.

Chí Mẫn bắt đầu cảm thấy những ám ảnh và ảo giác về Hạo Thạc, những hình ảnh của anh không ngừng xuất hiện trong suy nghĩ của cậu, làm cho cậu càng trở nên mất kiểm soát hơn. Cậu có thể thấy những hình ảnh của Hạo Thạc mỗi khi nhắm mắt, nhưng đồng thời cũng thấy anh biến mất một cách đột ngột và đau đớn.

Nỗi đau và tuyệt vọng khiến cho Chí Mẫn trở nên tàn phá và khủng khiếp. Cậu có thể hét lên trong cơn mất kiểm soát, cố gắng đẩy lùi những ảo giác đang ám ảnh cô. Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại trước sự ám ảnh của tình yêu đã mất và sự mất mát không thể khắc phục được.

Tâm trạng đau khổ và hỗn loạn cuối cùng khiến cho Chí Mẫn mất đi sự tỉnh táo và lý trí. Cậu không còn nhận biết được sự nguy hiểm của hành động của mình và chỉ biết đi theo những cảm xúc cuồng loạn và tuyệt vọng. Sự điên cuồng cuối cùng đẩy cậu vào hành động tự tử, không có ý thức và không có khả năng suy nghĩ đúng đắn.

Vô thức, Chí Mẫn bước đi, mỗi bước đi như một hành động tự động của một linh hồn đã mất đi ý thức. Cậu đến bên vách núi cao, nơi mà cậu từng chia sẻ những kỷ niệm đẹp nhất với Hạo Thạc. Mà không cần suy nghĩ, không cần lời nói, cậu nhảy xuống vực sâu, rơi vào sự vô thức và lặng lẽ chết đi, như một cách để kết thúc cơn ác mộng của mình, để tìm lại sự bình yên và hạnh phúc mà cậu không thể tìm thấy trong thế giới đau khổ này.

-----------------------------------------------------------------

Rất nhiều ngày sau,người đi đường nhìn thấy một cái xác không toàn vẹn dưới vách núi U Tịch. Sau khi mất rất nhiều thời gian và công sức sàn lọc, bên phía cảnh sát cuối cùng xác minh được đây chính là Phác Chí Mẫn.Sau khi đến nhận xác, chí mẫn đã được bạn bè và người thân an táng tại nghĩa trang thành phố.



                                                       KẾT THÚC- TOÀN TRUYỆN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro