Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh nắng chiều rực rỡ, bước đi của Hạo Thạc và Chí Mẫn trên con đường về nhà không còn mấy hân hoan như trước. Sự yên bình đã bị phá vỡ bởi cuộc gọi điện thoại kinh hoàng từ người bạn của Doãn Kỳ, một thông điệp mang theo sự kinh hoàng của sự mất mát.

Điện thoại reo lên như một tiếng động của sự hủy diệt, và mỗi tiếng chuông như đâm vào tâm hồn Hạo Thạc, khơi dậy những cơn sóng cảm xúc không kiểm soát được. Tin tức về tai nạn giao thông đáng kinh hoàng làm cho thế giới của anh đổ sập. Doãn Kỳ và vợ mới cưới của anh ta đã gặp nạn.

Nỗi đau và sốc làm cho Hạo Thạc không thể tin vào điều anh vừa nghe được. Cảm giác như một lỗ hổng lớn đã xuất hiện trong lòng anh, nó không ngừng mở rộng và nuốt chửng mọi thứ trong tâm trí anh.

Khi thông tin về sự kiện kinh hoàng đến, một cảm giác hoang mang và bất lực bao trùm lấy Hạo Thạc. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của trái tim, đều là một cảm giác đau đớn không tưởng, như một bộ phim kinh dị mà anh không thể thoát ra.

Hành động tự nhiên nhất của Hạo Thạc là chạy về phía nhà của Doãn Kỳ, nhưng mỗi bước đi là một mảnh gương tan vỡ chạm vào lòng anh, gợi lên những ký ức đau thương và nuối tiếc. Hình ảnh về Doãn Kỳ, người mà anh đã yêu thương, bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh, nhưng giờ đây lại là hình ảnh của một người bạn đã ra đi, không bao giờ quay lại.

Khi đến nhà tang lễ, cảnh tượng của sự chết chóc và mất mát đẫm máu làm cho cảm giác tuyệt vọng trong lòng Hạo Thạc trở nên càng sâu sắc hơn. Mỗi ánh mắt, mỗi âm thanh, mỗi hơi thở trong không gian u ám của nhà tang lễ là một cảm xúc dằn vặt, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tận đáy lòng anh.

Trong cái vòng xoáy của đau đớn và tuyệt vọng, Hạo Thạc không còn biết phải làm gì nữa. Mọi kỷ niệm về Doãn Kỳ ùa về trong tâm trí anh như một cơn ác mộng không ngừng, làm cho anh chìm đắm trong một đại dương của đau khổ không lối thoát.

Trong tâm trí của Hạo Thạc, một cảm giác dày vò và bất an lan tỏa, như một cơn bão xoáy không ngừng cuốn trôi mọi tưởng tượng. Ôm lấy cảm giác mất mát, anh như bị cuốn vào một hố đen sâu thẳm của tuyệt vọng và cô đơn.

Mỗi hình ảnh, mỗi ký ức về Doãn Kỳ đều là một mũi dao sắc bén đâm vào trái tim của Hạo Thạc, khiến cho cảm xúc của anh bị xé toạc, tan thành mảnh nhỏ. Anh nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, những kỷ niệm ấm áp, nhưng giờ đây, những hình ảnh đó chỉ là một phần của quá khứ, một thế giới không còn tồn tại nữa.

Trong khi mọi người xung quanh đang chia sẻ nỗi đau chung, Hạo Thạc lại cảm thấy mình cô đơn giữa đám đông. Anh bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm của sự mất mát, không thể chia sẻ cảm xúc của mình với bất kỳ ai. Mỗi bước di chuyển, mỗi hơi thở, đều là một nỗi đau không thể diễn tả được, một cảm giác xa lạ và lạc lõng.

Hạo Thạc cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vũng bùn sâu, không thể tự giải thoát. Cảm xúc dâng trào, nhưng anh không thể tìm ra cách để giải phóng chúng. Ôm lấy cảm giác trống rỗng và đau đớn, anh như một con thú bị thương trong một vùng đất hoang vắng, không biết phải làm gì để thoát khỏi sự đau khổ.

Mỗi tiếng gió thổi qua, mỗi cơn mưa rơi, là những giọt lệ khóc của trái tim Hạo Thạc, nhưng không có ai hiểu được, không có ai chia sẻ được nỗi đau của anh. Trong bóng tối của sự mất mát, anh bị cuốn vào một cuộc chiến với chính bản thân mình, với sự tuyệt vọng và hy vọng, không biết phải chọn lựa ra sao.

Hạo Thạc trông thảm hại và mất kiểm soát. Với vẻ mặt hốc hác và mắt mờ đầy nước, anh như một người điên cuồng, mất trí lý dưới cơn say khướt của nỗi đau.

Anh không kiểm soát được cảm xúc của mình, và những biểu hiện của sự mất mát và tuyệt vọng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hạo Thạc cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào một cuộc chiến nội tâm khốc liệt, và sự dằn vặt không ngừng của tâm hồn khiến anh không thể nào kiềm chế được mình.

Anh khóc lóc, hét to lên với những tiếng gào thét đầy đau đớn, nhưng cũng đồng thời cười lớn, một cách không rõ ràng, mất kiểm soát. Âm thanh của sự cười và sự khóc kết hợp lại với nhau, tạo nên một cảm giác kỳ lạ và gây rối trí não.

Hạo Thạc tựa như một người đang bị dập vỡ, đấu tranh giữa cảm xúc đối lập và sự tổn thương. Anh tự bóp miệng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng sự khó chịu và căng thẳng không ngừng tăng lên, làm cho anh mất kiểm soát mọi hành động.

Cảm xúc lộn xộn trong lòng Hạo Thạc không thể diễn tả được bằng lời, và hành động không kiểm soát của anh chỉ là một biểu hiện của sự dằn vặt tột cùng trong tâm trí anh. Anh muốn gào thét, muốn la hét, muốn tìm cách thoát khỏi cảm giác đau đớn này, nhưng mọi nỗ lực của anh dường như vô ích trước sự tàn nhẫn của số phận


Dưới sức ép của sự mất mát không thể chấp nhận được, Hạo Thạc bắt đầu biểu hiện những hành động rối loạn và không kiểm soát. Anh ta lắc lư người, quằn quại trong sự hỗn độn của tâm trí, như một con thú bị dẫn dụ vào cơn điên loạn.

Tay anh vùng vẫy không kiểm soát, nhấn chặt lên đầu gối, nhòm nghiêng qua lều trái, rồi lại giương cao lên như muốn vượt ra khỏi mọi giới hạn. Mỗi cử động của anh đều là một cảm xúc cuồng loạn không kiểm soát, như muốn phá hủy mọi thứ xung quanh.

Hạo Thạc đấm liên tục vào tường, như muốn giải tỏa sự tức giận và bất mãn trong lòng. Tiếng ồn ào của những cú đấm kêu rền trong không gian u ám của nhà tang lễ, như một biểu hiện của sự mất kiểm soát tuyệt vọng của anh.

Anh nhảy nhót không ngừng, như một phản ứng tự nhiên của cơ thể trước cảm giác hoang mang và sợ hãi. Hành động không hòa hợp, không rõ ràng, nhưng đều phản ánh sự dằn xé và đau đớn tột cùng trong tâm trí Hạo Thạc.

Khi cảm xúc tràn ngập, Hạo Thạc ngã gục xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng cơn say khướt và điên cuồng không ngừng bủa vây anh, làm cho anh không thể tìm ra bất kỳ lối thoát nào khỏi sự rối loạn và đau đớn trong tâm trí.

Những hành động không kiểm soát, không lý trí của Hạo Thạc như một biểu hiện rõ ràng của sự tàn nhẫn của số phận và sự vô cảm của thế giới xung quanh. Anh bị cuốn vào một cơn lốc xoáy của sự tuyệt vọng và khủng hoảng, không biết phải làm gì để thoát khỏi nó.


Trong tình trạng rối loạn và không kiểm soát này trông giống như một kẻ điên si tình đang mê đắm trong cơn ác mộng của tình yêu và mất mát. Sự say khướt và cuồng loạn của anh ta như là kết quả của sự phản bội của số phận, khiến anh ta bị cuốn vào một thế giới tăm tối của cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng.

Anh ta có thể được so sánh với Heathcliff, nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Đồi gió hú" của Emily Brontë. Giống như Heathcliff, Hạo Thạc cũng là một người đầy đam mê và nhiệt huyết, nhưng sự mất mát và bất hạnh đã biến anh ta thành một kẻ điên cuồng, đầy sự phản đối và bất mãn.

Hình ảnh của Hạo Thạc giống như một người điên loạn tình yêu, không kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình. Anh ta như một người đang mê đắm trong một cuộc tình không thể có được, và sự mất mát của người yêu đã làm cho anh ta điên cuồng, không kiểm soát được bản thân, không chỉ khóc lóc và cười lớn mà còn thể hiện những biểu hiện loạn xạ và kỳ quặc khác.

Anh ta có thể đột ngột cười với những biểu hiện của nỗi đau và mất mát, như một cách để giảm bớt sự đau đớn và bất mãn trong lòng. Cười của anh ta có thể không phản ánh sự vui vẻ, mà thay vào đó, lại là một cách để giải tỏa sự căng thẳng và áp lực trong tâm trí.

Nhưng đồng thời, trong những khoảnh khắc khó chịu và loạn xạ, Hạo Thạc cũng có thể rơi vào cơn khóc nấc, không kiểm soát được nước mắt và tiếng thở dốc. Tiếng khóc của anh ta có thể vang lên cùng với tiếng cười, tạo nên một cảm giác kỳ lạ và bất thường, như một biểu hiện của sự phản ứng tự nhiên và không kiểm soát được của tâm trí. Hạo Thạc  ngày một không thể kiểm soát được cảm xúc và hành động của mình, và những biểu hiện khóc cười loạn xạ là một phản ứng tự nhiên của tâm trí trong tình huống căng thẳng và đau đớn. Anh ta bắt đầu nhảy múa khiêu vũ một cách khùng điên, như một phản ứng tự nhiên của tâm trí muốn tìm cách giải tỏa sự căng thẳng và lo lắng.

Anh ta nhảy múa không theo bất kỳ một điệu nhảy cụ thể nào, mà chỉ là các động tác vụt về, cố gắng đẩy xa khỏi cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng. Bước nhảy không đều, cử động không đồng nhất, nhưng đều phản ánh sự bất ổn và loạn lạc trong tâm trí Hạo Thạc.

Sau đó, khi mệt mỏi, anh ta ngừng lại, nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện 1 mình, như một cách để giải tỏa sự căng thẳng và bất mãn trong tâm trí. Anh ta nói lời không rõ ràng, lắm lúc là tiếng than van, lắm lúc là những lời ngẫu hứng, nhưng đều phản ánh sự rối loạn và khó chịu của tâm trí trong tình trạng tuyệt vọng và mất mát.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi trải qua cơn cuồng loạn, Hạo Thạc dần dần mất đi sức lực. Cảm xúc căng thẳng và loạn lạc đã lấy đi hết năng lượng của anh ta, khiến cho cơ thể trở nên mệt mỏi và yếu đuối. Anh ta cảm thấy mình như một cái thân không hồn, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng và mất mát vô hình vô hạn.

Với đầu óc trống rỗng, không có suy nghĩ, không có cảm xúc, Hạo Thạc cuối cùng gục xuống sàn nhà. Anh ta không còn khả năng duy trì trạng thái tỉnh táo nữa, và cơ thể anh ta lạc lõng trên mặt sàn lạnh lẽo như một phần của cảnh vật u ám và đau đớn xung quanh.

Trong cơn mê mải của sự mất mát và tuyệt vọng, Hạo Thạc không thể làm gì khác ngoài việc chìm sâu vào trạng thái hôn mê, nơi mà ý thức mất đi và mọi cảm giác tan biến. Đó là một trạng thái hòa bình, nhưng cũng đầy sự trống rỗng và cô đơn, khi mà anh ta không còn biết nữa phải làm gì để đối diện với sự mất mát và khủng hoảng trong tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro